Đúng Hay Sai - Đồng Nhân Hp Allhar

Chương 22 : Bí Mật Của Chú Ngữ

Khi Harry đến thư viện…. -Tom? Anh đâu rồi? Tom Marvolo Riddle? Hú, tên sói già đầu hói không mũi ơi? Are you here me? Không trả lời làm chó! Tom? Vẫn không có tiếng trả lời. Ở dưới đất, cậu thấy 1 mảnh giấy nhỏ, khá là mờ nhạt, thật lắm bụi bậm. Cổ ngữ Runes…? Chữ mờ quá… Chết rồi, lúc trước mình chưa bao giờ dám đụng vào thứ này…Nó quá khó hiểu. *Tiếng kẻng vang lên* -Không hay rồi, tiết học sắp bắt đầu…kệ đi, chuyện cổ ngữ tính sau. Harry thở dài, cậu cất nhẹ mảnh giấy vào túi và nhanh chóng rời khỏi thư viện. ---------- Còn 2 ngày nữa là đến lễ hội Halloween. Khắp nơi đều đang sôi nổi nhộn nhịp với cuộc thi tam pháp thuật, các gia tinh thì đang bận bịu với những màn trang trí đa sắc màu ở khắp lâu đài. Các giáo sư đang cố gắng chấm điểm xong bài kiểm tra của lũ quỷ nhỏ trước lễ hội. Các học viên vừa mệt mỏi kiểm tra vừa phấn khích chuẩn bị đồ đẹp để đi chơi. Tại đây, mỗi ngày, ngày nào cũng có thư cú gửi đến liên tục, đa phần toàn là quà cáp từ gia đình. Ai nấy đều trong tâm trạng phấn khởi vui tươi, riêng với Harry, 2 ngày nữa, tức là ngày 31/10 lại chính là ngày ba mẹ kiếp trước của cậu ra đi. Có hơi buồn 1 chút nhưng cậu vẫn luôn tự an ủi với bản thân. Thông thường gần đến lễ hội, tất cả các học viên đều được giáo sư dẫn đi tham quan các địa điểm du lịch pháp thuật nổi tiếng như: đồi Miệng Rồng, thung lũng Chim mỏ đỏ,.. Phải thú vị lắm đúng không nào? Thú vị nhưng lại nguy hiểm đấy. Ai muốn đi đều phải có đơn và chữ kí của người giám hộ và tất nhiên, cả đám Ron, Henry, Draco đều được cho phép tham quan khu vực trừ Harry và Tom. Hôm nay, Harry chắc chắn rằng trong trường chỉ có cậu, Tom và vài con gia tinh nhỏ ở phòng bếp. Cậu quyết định trú chân tại thư viện, hòng mong có thể gặp được Tom. Chính xác hơn thì Harry đã ngồi trong thư viện tận 2 tiếng rồi nhưng mà chả thấy mặt thằng cha không mũi kia ở đâu cả. Thứ cổ ngữ phức tạp rườm rà này khiến Harry phát điên vì cậu giải mãi vẫn không ra. Hiện tại Harry đang vô cùng khó ở. Trong khi Harry đang dò đầu bức tóc nổ não vì cổ ngữ thì Draco đã bước đến và ngồi cạnh cậu từ khi nào. -Thứ chữ quái quỷ gì vậy Harry? – Draco giật lấy tờ giấy trên tay cậu. -Malfoy? Sao cậu ở đây? Không đi chơi thực địa à? – Harry ngạc nhiên. -Gọi tôi là Draco. Tuy được cho phép nhưng tôi chả hứng thú đi đâu. Nó siêu nhàm chán ấy. -Cái gì đây Harry? Mật mã à?- Draco tò mò hỏi. -Cứ coi là như vậy đi…Tôi thách cậu giải được nó đấy. – Harry nhếch môi cười. -Cứ chờ mà xem. Cứ như vậy Draco đã lật tung từ điển Runes, cậu ta nhăn mặt rồi lại cắm cúi viết lời giải. Trong vòng 10 phút Draco đã giải xong. Draco phi tờ giấy qua Harry, tỏ vẻ cao ngạo nói: -Sao nào, tôi giải xong rồi, phần thưởng là gì? -Làm gì có phần thưởng, giải chơi thôi mà! “Keep your noise out of something!” (Đừng xía mũi vào). Thành ngữ nha mấy má, đừng suy diễn lung tung ^^ “Có kẻ cảnh cáo mình? Hay là cho Tom?” – Harry nhíu mày suy nghĩ. Nhân lúc Harry không để ý, quý ngài tóc vàng liền quàng lấy cổ cậu, ghé tai thì thầm: -Này, cái gì cũng có cái giá của nó đó, tiểu tử thối! Tôi cất công giải cho cậu mà không được gì thì bất công lắm đó nha – Draco- giọng điệu ngứa đòn (gợi tình) – Malfoy. Nghe vậy Harry –thỏ tiểu thư- Louvis liền vùng vẫy tìm cách thoát ra nhưng lại bất lực rồi. Lực cánh tay của hắn quá mạnh, đành phải chịu thiệt thôi. Harry lạnh lùng nói: -Thế cậu muốn gì? -Đêm Halloween tôi muốn là bạn nhảy của cậu, được không? -Sau không tìm bạn nhảy là nữ đi, tôi không có hứng đâu. – Harry vùng vẫy quyết liệt. Lúc này, Draco càng siết chặt hơn, y ta kiên nhẫn hỏi lại: -Có đi hay không? -Rồi rồi, đi thì đi, thả tôi ra mau lên. – Harry –bất lực- Louvis. -Nhớ nhá, không đi thì nát mông với tôi. Draco cười đắc ý rồi thả Harry ra, cậu ta bước đi vui vẻ ra khỏi thư viện để lại đằng sau tràn đầy sự uất ức của tiêu miêu miêu bé nhỏ. -Chờ đấy tên thối, nupakachi, ta sẽ báo chù! -------- Lô mấy cục cưng của tui ^^ chờ lâu hem. Xin lỗi mn nhiều nhe, tui xuất viện rồi nè 😚 Cảm ơn mn đã chờ và đợi. Mãi yêu❤️❤️ Nhớ vote truyện cho tui nhe 🥺🥺 Ko vote là tui giận đó.