Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 29 : Lịch sử phong lưu điển hình

Ánh nắng buổi sớm len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh, khuôn mặt anh rất đẹp, nhưng sắc mặt lại không tốt. “Đến nhìn em.” Anh nhẹ giọng nói, khẽ nở một nụ cười bất đắc dĩ. “Em ngủ thật say.” Mấy hôm nay anh không xuất hiện, cũng không gọi điện hay nhắn tin, tôi nghĩ chắc anh cũng cảm thấy không còn gì để tiếp tục nên không muốn tiếp tục. Có điều hiện tại, anh ta lại dùng ánh mắt yêu thương ấy nhìn tôi, làm cảm giác yêu thương trong lòng tôi cũng rục dịch chuyển động. “Mấy hôm nay không đêm nào anh ngủ được.” Anh quay đầu sang, cúi đầu “Chỉ cần nhắm mắt là hình dáng em lại hiện lên, có em của trước đây, cũng có em của hiện tại… Có bộ dạng sợ hãi của em, bộ dạng rầu rĩ nghẹn khuất, bộ dạng nóng nảy bé nhỏ xé quần áo của anh…” Nói xong anh nhẹ nhàng nở nụ cười, biểu tình trên mặt mờ ảo như sương nhưng thấp thoáng nét hạnh phúc, giống như đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào. “Em thích cắn môi, khi tức sẽ thích dậm chân, khi xấu hổ sẽ đỏ mặt, có đôi khi thật ồn ào, cũng có những lúc ngây ngốc im lặng lạ thường…” Anh đột nhiên trầm mặc, đem đầu vùi vào lòng bàn tay, dùng sức kìm nén, một lúc lâu sau, dùng thanh âm khàn khàn tiếp tục nói “Anh không thể nào khống chế được tình cảm của mình, không thể không nghĩ đến em, khi tỉnh cũng muốn em, nằm mơ cũng nhớ đến em, khi uống rượu càng muốn em…Mẹ nó, sao ngay một biểu tình rất nhỏ của em anh cũng có thể nhớ rõ ràng như vậy…” Tôi ngu ngốc nhìn anh, thật lâu không nói nên lời. Trong lòng tôi không hiểu sao lại sinh ra một loại xúc động muốn an ủi anh mà chính tôi cũng không biết là gì. Tôi tuyệt đối không thể vì nhất thời mềm lòng mà làm ra chuyện mà tôi không thể chịu trách nhiệm. Tôi là bạn gái của Lí Minh Ngôn, tôi hẳn nên cùng Trần Diệu Thiên phân rõ giới hạn. Đúng vậy. Tôi không thể cùng anh có bất cứ liên hệ nào. Bằng không tôi sẽ cảm thấy có lỗi với Lí Minh Ngôn. Tôi yên lặng lùi dần, thấp giọng nói “Anh có thể ra ngoài được không, tôi phải thay quần áo.” Trần Diệu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ lên, không hề có bộ dạng ngang ngược cuồng vọng như mọi khi, thanh âm khàn khàn ảm đạm “Em nói anh làm sao để quên em… Hãy dạy anh…” Tôi gục đầu xuống, thật lâu, sau đó nói “Anh tưởng tượng bộ dáng của tôi tăng lên hai mươi cân, cam đoan chỉ cần nhìn thấy tôi sẽ đau dạ dày, về sau tự khắc không bao giờ nghĩ đến tôi nữa.” Ai, tôi chính là hoàn toàn đánh mất hình tượng mới có thể nói ra phương thức này. Nhớ lại thời học sinh, chỉ vì tôi tròn trĩnh béo tốt, khi đó chỉ cần có bạn nào đó đồng ý liếc mắt nhìn tôi, ngay sau đó lập tức bị đồn đại đủ điều, thật giống như người ta đang bị sỉ nhục a. Trần Diệu Thiên lại mỉm cười, đột nhiên anh bước lên giường “a a anh làm gì!” Tôi sợ đến mức lùi dần về sau. Anh túm được tôi, nắm lấy mặt tôi nói “Em có béo lên ba mươi cân vẫn là Tiểu Trư của anh! Càng làm anh muốn em hơn!” “Không thể nào!” Tôi lườm anh một cái, người đàn ông này đâu có biết nghe lời, tôi chắc phải béo đến mức sập cầu mới có thể hù chết anh. “Anh nói thật.” Anh ôm lấy cổ tôi, đem đầu tôi nhập trong ngực anh, giống như đang ôm lấy một món bảo vật. “có đôi khi anh còn ước có thể biến em thành như thế, để em béo đến nỗi không ai muốn nhìn đến em, như vậy em chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh.” “Ít nói thừa đi.” Tôi dùng sức đẩy anh qua một bên. Tuyệt đối không thể tin lời dối trá của người đàn ông này, năm đó tôi béo như vậy mà có ai nói thích tôi đâu. Đểu giả, dối trá, đều là dối trá. “Tiểu Trư từ khi nào lại không tự tin như vậy a? Anh cũng không phải không biết là em béo.” “Được rồi, anh mau đi ra, tôi phải rời giường.” “Anh sau cũng sẽ tìm một người bạn gái mập mạp, giống em…” “Ách, sau đó thì sao?” Tôi bị anh khơi dậy hứng thú nghe chuyện xưa của anh. “Không có sau đó, cô ấy không đáng yêu như em, bọn anh chia tay.” “Thôi đi!” Tôi lườm anh một cái, nói thế không phải cũng là đang ghét bỏ người ta sao. “Thôi cái gì, khi đó anh cũng là do hoàn cảnh xô đẩy, anh nhìn thấy cô ấy liền thấy rất giống em, thật đáng mừng. Bởi vì trước kia anh hay trêu đùa em, sau vì muốn bù đắp nên đối với cô ấy đặc biệt tốt.” ….Đây là cái loại gì! Bắt nạt người khác lại bù đắp lên người một người khác???? Tôi cảm thấy kỳ quái hỏi “Hai người vì sao lại chia tay?” Tôi cảm thấy được các cô gái béo nhất định là người điên cuồng quý trọng tình cảm. “Cô ấy nói anh không yêu cô ấy. Anh đối xử với cô ấy không phải xuất phát từ chân tình, còn nói anh không yêu cô ấy, mới được mấy ngày đã đòi chia tay, cô ấy muốn chia tay, anh đồng ý, đơn giản thế thôi.” “…” “Trước khi quen cô ấy bạn gái của anh đúng là toàn những cô gái có dáng người thon thả, anh vừa nhìn thấy cô gái nào mập mạp sẽ nghĩ ngay đến em, nhưng những người này toàn bộ không ai đáng yêu như em, vì thế càng khiến anh muốn em. Anh đã nghĩ chỉ cần tìm một người giống em là được.” “…” Thích mấy cô gái thướt tha thì cứ nói thẳng đi. Đáng ghét “Vậy kết quả ra sao?” “Không có kết quả, vẫn là chia tay.” “Lần này là vì lí do gì?” chuyện tình cảm của người này đúng là có thể được coi là một thiên tình sử đi. “Cô ấy không phải mẫu người anh thích, anh thật sự không thể có được tình cảm mãnh liệt. Có điều anh lúc ấy vẫn là người có lương tâm, cảm thấy như thế là bội tình bạc nghĩa nên đã xin lỗi cô gái ấy. Muốn chịu trách nhiệm nhưng không muốn tiếp tục kết dao. Cô ấy hiểu được, cuối cùng chủ động đá anh.” “Hắc…Ha ha ha…” Tôi nhất thời nằm úp sấp xuống giường không ngừng cười vang. “Tưởng anh không thích người ta, hoá ra toàn là người ta lười chơi với anh… Giả vờ quá đi… ha ha…muốn làm tôi cười chết à…” “Cái này cũng không có cách gì a. Cô ấy chê anh, anh cũng biết làm thế nào.” “…Ha ha…” “Anh đúng là đã chịu đả kích lớn. Thì ra tình yêu và tiền bạc không phải lúc nào cũng có thể có liên hệ, sau đó anh không còn hứng thú nói chuyện yêu đương.” “Ây, còn không có hứng thú, vợ của anh sớm đã có thể lập làm đội bóng!” Tôi không khách khí châm chọc. “Đó là do tiền, chỉ là tiêu khiển thôi, cái vòng tròn luẩn quẩn, rất khó có thể lo cho mình.” Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, anh bật người túm lấy bàn tay tôi, vẻ mặt thành khẩn nói “có điều chuyện này cũng là chuyện trước kia, em xem tất cả mọi chuyện anh đều thẳng thắn khai báo với em, em cũng nên cho anh một cơ hội hối cải chứ. Anh nhất định làm cho Tiểu Trư của anh chứng kiến bốn chữ “Tuyệt đối điên cuồng” viết thế nào.” Lúc này anh lại đem cả người tôi ôm vào trong lòng, hai người cứ như vậy ngồi trên giường với một tư thế vô cùng ái muội… Tôi run rẩy, dùng sức đẩy anh ra “anh mau đi ra ngoài, tôi phaả thay quần áo.” Sau khi anh bị tôi hùng hổ đuổi ra khỏi cửa, tôi lập tức bay đi thay quần áo. Lão phật gia trong nhà càng ngày càng không thể tin, sao có thể để một người đàn ông tự tiện đi vào phòng tôi thế chứ, dù sao cũng là phòng của con gái. Đúng rồi, tôi hình như vẫn chưa nói cho mẹ biết chuyện tôi và Lí Minh Ngôn hẹn hò. Mẹ mà biết chắc sẽ cao hứng phát điên đi. Mấy hôm nay Lí Minh Ngôn hình như rất bận, tôi và anh cũng không gặp được thường xuyên, nhưng chiều nào anh cũng tới đón tôi, hiện tại mọi người ai cũng biết tôi câu được một con rùa vàng, thường xuyên chạy đến hỏi tôi kinh nghiệm, làm sao để có thể câu được người có tiền là một vấn đề vô cùng thâm sâu phức tạp. Còn có người trực tiếp đề nghị nhờ Lí Minh Ngôn giới thiệu bạn trai cho bọn họ. Tôi có thể hiểu được, trên đời này cô bé lọ lem không thiếu, cái thiếu chính là bạch mã hoàng tử a. Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi và Li Minh Ngôn luôn gọi chúc nhau ngủ ngon, cái loại cảm giác dịu dàng này thật hợp ý tôi. Mà tình huống nóng nảy đêm đó… không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi thích chính là một Lí Minh Ngôn đậm chất công tử chứ không phải là một Lí Minh Ngôn có tính xâm lược. Đi xuống dưới nhà, mẹ tôi và Trần Diệu Thiên đang trò chuyện thân thiết. Hai người này hình như tìm được chủ đề rất ăn ý, kẻ xướng người họa. Trần Diệu Thiên quay đầu nhìn thấy tôi, trong mắt nhất thời sáng rọi, anh đi đến cầu thang, tay thật nhanh ôm tôi xuống, tôi sợ đến mức muốn khóc gào lên, anh lại cao hứng phấn chấn nói “Tiểu Trư, Dì nói đồng ý để anh cưới em, chúng ta đi đến cục dân chính đăng ký đi.” “Anh điên à!” Tôi lườm anh, hùng hổ giãy khỏi người anh. “Diệu Thiên à, con bé này là do Dì dạy không tốt, cần phê bình con cứ phê bình, không cần khách khí.” Mẹ tôi ở một bên hát đệm cho anh “Không chỉ là mắng thôi đâu, con chứ quất cho nó mấy roi luôn cũng được.” “Con thèm vào!” Còn có người mẹ như thế này sao, sai người ngoài đi đánh con gái mình. “Không biết đây là cái kiểu gì nữa.” Mẹ lại nói, mặt bày ra bộ dạng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép. “Dì già rồi, quản không được con nhóc này, Diệu Thiên à, sau này chỉ có thể dựa vào con thôi. Dì trao cho con toàn quyền giáo dục dạy dỗ nó.” Trần Diệu Thiên cúi đầu với mẹ tôi, cười tủm tỉm nói “Dì à, dì yên tâm, con nhất định sẽ coi việc dạy dỗ cô ấy là trách nhiệm của mình.” “Đúng rồi, dì à, còn có chuyện này muốn làm phiền dì…” Anh đột nhiên làm ra bộ mặt khó xử, có chút chần chờ nói “Nhà con đang ở đang được tu sửa lại, hiện tại con không có chỗ nào để ở, con có thể ở tạm trong nhà dì không a? Có thể là có chút phiền toái…” …Ách! Khách sạn của anh nhiều phòng như vậy sao không đến mà ở! Làm gì mà phải đến nhà tôi phá hoại a! “Được a, sao lại không được a!” Mẹ tôi mặt mày hớn hở “Con giúp chúng ta nhiều chuyện lớn như vậy, đang không biết làm sao báo đáp con, việc nhỏ này không thành vấn đề!” “Mẹ! Nhà mình làm gì còn phòng trống!” Tôi nghiêm mặt nói. Nói cũng không thể nói lung tung a, không thể làm loạn nhân tình thế thái a. “Ai nói không có.” Mẹ không chút do dự bác bỏ tôi “Từ đêm nay con đến thư phòng ngủ đi, phòng của con để Tiểu Thiên ngủ.” Tôi thật muốn chửi um lên, sao đột nhiên tôi lại có cảm giác bản thân giống một đứa con nuôi, mà Trần Diệu Thiên kia thật giống đứa con thất lạc bao năm tìm về a. “Chuyện này cũng không cần ạ, vẫn nên để cô ấy ở phòng mình ạ, con ngủ thư phòng là được.” Trần Diệu Thiên khách khí cười cười. “Như vậy sao được, thư phòng sao có thể để người ngủ a!” Mẹ tôi tiếp tục bác bỏ lời anh. {Hana: Dì ơi, vừa rồi dì nói để con gái dì ở, hoá ra con gái dì hêm phải người.. ha ha} Hắc, mẹ già ơi, vừa rồi mẹ nói để con đến thư phòng ngủ, chớp mắt đã nói không thể ngủ, chuyện này đúng là bất công quá đi, hôm nào đó nhất định con sẽ đi kiểm tra AND. Tôi chỉ biết trừng mắt, nhưng mẹ tôi hoàn toàn không nhìn thấy cơn giận của tôi, tiếp tục cười nói “Như vậy đi, vừa lúc ba ba nó đi ra ngoài làm việc, dì còn đang lo lắng con bé ở nhà không an toàn, giờ có con đến ở dì có thể an tâm đi du lịch a. Con ở bao lâu cũng được, bao lâu cũng được, được rồi, cứ như vậy đi.” Khuôn mặt mẹ tôi còn rạng rỡ hơn là đốt đèn dầu. “…” Hai mắt tôi nhìn đăm đăm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn mẹ tôi. Mẹ không phải là đang có vấn đề chứ? Mẹ cảm thấy để con ở nhà một mình không an toàn, thế mang con vứt cho một người đàn ông là an toàn sao? Mẹ có biết Trần Diệu Thiên là cái loại người gì không a a a? Cái loại lưu manh a a a! Ở cùng anh ta chính là không an toàn nhất a a a! “Hai đứa ở nhà phải trông nhà thật tốt, Tiểu Thiên, con phải quản lí thật tốt, đừng chiều con bé. Còn nữa, ngàn vạn lần không được phép để con bé qua đêm bên ngoài.” “Dì à, dì cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy gây họa bên ngoài đâu ạ.” Trần Diệu Thiên cười muốn ngoác miệng ra, hơn nửa ngày không thể khép lại. Tôi cuối cùng cũng phát hiện Trần Diệu Thiên không chỉ là đại gia mà công phu vuốt mông ngựa cũng vô cùng lợi hại, hầu hạ mẹ tôi tới nơi tới chốn, tự mình lái xe đưa mẹ tôi ra sân bay, vì mẹ tôi đi đặt vé, thậm chí ngay cả chuyện đón tiếp bên kia cũng làm rất chu đáo. Tôi không quen nhìn anh ân cần như vậy, lạnh nhạt nói “Không cần phải phí công, tới nơi đã có ba ba đón.” Anh mặt mày hớn hở cười nói “Đây chỉ là anh đề phòng thôi, có người bên ấy anh mới cảm thấy an tâm.” Khi ở sân bay anh giống như một đứa con ngoan đi tiễn mẹ, còn giúp mẹ tôi đi xem chỗ này chỗ kia, nói mẹ tôi muốn đi đâu chỉ cần gọi điện cho anh, anh sẽ sắp xếp chu toàn. Mẹ tôi đứng bên cười ha hả gật đầu với anh, một bên không ngừng dặn dò tôi “Con gái à, mẹ không ở nhà con phải nghe lời Tiểu Thiên nhé! Tiểu Thiên là anh chàng tốt, giao con cho nó mẹ rất an tâm.” Tôi không biết nói gì, tôi biết mẹ đã bị Trần Diệu Thiên mê hoặc đến mức hôn mê rồi. Khi tôi và mẹ đi vào WC, cuối cùng chỉ còn tôi và mẹ. Thừa dịp không có kẻ địch tấn công, tôi nhịn không được chất vấn “Mẹ, mẹ cuối cùng là muốn làm gì! Mẹ muốn bán con cho Trần Diệu Thiên kia hay là thế nào?” “Con gái ngốc a, người ta là thật tâm thích con, mẹ con nhiều kinh nghiệm, tuyệt đối không nhìn lầm người. Cứ nghe mẹ, con đi theo nó tuyệt đối là hưởng phúc.” Trên mặt mẹ hiện lên nụ cười quỷ dị, nụ cười này hoàn toàn không giống với nu cười dạy con bình thường của mẹ, điều này khiến toàn thân tôi nổi hết da gà. Mẹ cười nói “Hi vọng tên nhóc kia thật nhanh đem gạo nấu thành cơm. Như thế mẹ cũng có thể sớm đẩy được lão xử nữ ra khỏi nhà.” Tôi… Lúc trước tôi còn nghĩ mẹ tôi tuổi già nên càng lúc càng lú lẫn, tự nhiên đem tôi giao cho một người đàn ông, giờ đây tôi mới hiểu, thì ra người ngu ngốc chính là tôi, mẹ tôi rõ ràng là muốn đem tôi nhét vào miệng sói a!