Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh
Chương 26 : Nếu điều này cũng không tính là yêu
“Tiểu Trư. . . . . .” Ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Anh thật sự không thể buông tay em mà.”
Tôi rất không tự nhiên hỏi, “Vì sao anh thích tôi?” Anh tôi muốn tìm con gái dạng gì mà không có, vì cái gì lại phải là tôi?
Anh cười cười, không đáp hỏi lại, “Vậy em vì sao thích Lí Minh Ngôn?”
Hỏi đến vấn đề này tôi thật cũng mơ màng. Bởi vì tôi thật không thể nói rõ là mình vì sao thích anh ấy. Vì thế tôi cẩn thận nghĩ nghĩ đến các ưu điểm của Lí Minh Ngôn, sau đó nói, “Bởi vì anh ấy đẹp trai, bởi vì anh
ấy có tiền, bởi vì anh ấy ôn nhu, bởi vì anh ấy trầm ổn, bởi vì anh ấy có ý vị nam nhân.”
“Anh không đẹp trai? Anh không có tiền? Anh không ôn nhu? Anh không trầm ổn? Anh không ý vị nam nhân?” Trần Diệu Thiên ném cho tôi một câu hỏi, thái độ rất là không cam lòng.
“Cái này. . . . . . anh thật sự cũng rất tuấn tú, nhưng anh với Lí Minh
Ngôn là hai dạng khác nhau, anh ấy gầy hơn anh, anh rắn chắc hơn anh
ấy.” Nói xong ánh mắt của tôi đảo trên thân anh, thật là có cơ bắp, tràn ngập cảm giác hấp dẫn. Nhưng mà tôi thích là dạng giống như Lí Minh
Ngôn, gầy gầy, làm cho người tôi có cảm giác độc lập nho nhã, giống như thư sinh.
“Nói về diện mạo đi, anh ấy trắng nõn thanh tú, rất tuấn tú, anh thì tuấn mỹ hơn nhưng làm cho người tôi có cảm giác hoang dã. Hai người các anh cảm giác hoàn toàn không giống nhau.” Tôi dừng một chút, quyết định to gan đem sự khác biệt nhất của hai người bạn họ nói ra, “Còn nữa. . . . . . Người tôi vừa thấy là biết dòng dõi thư hương quý công tử, mà anh tựa như một tên chỉ biết là ăn chơi đàng điếm trác táng.”
“Sao? Khinh bỉ anh à?” Anh lạnh lạnh cười, lé mắt nhìn tôi, “Anh làm thế nào mà có học cao đâu, mới có bằng cấp sơ trung, một tên thất học mà.”
“Sao cơ? Anh làm thế nào mà đã sớm không đi học nữa rồi?” Tôi kinh ngạc, cũng không trách anh ăn nói châm chọc.
“Không có tiền thôi.” Anh thuận miệng trả lời, thái độ vẫn cà lơ phất phơ như cũ. Nhưng tôi nghe thì không thoải mái. Không có tiền. . . . . . Khi còn nhỏ tôi cũng không biết cái gì kêu là giàu nghèo, chỉ biết là
Lí Minh Ngôn mặc một bộ đồ đồng phục mới tinh xinh đẹp thoạt nhìn rất anh tuấn đẹp trai, mà Trần Diệu Thiên cả ngày mặc một bộ đồ vừa cũ lại vừa dơ là đáng khinh uất ức. Bây giờ lớn rồi mới cảm nhận được ý nghĩa cùng tầm quan trọng của tiền tài, lại một lần nữa nhớ lại trước kia mới hiểu được chênh lệch giàu nghèo làm cho người ta bi ai cùng bất đắc dĩ.
Tôi cúi đầu xuống, thấp giọng nói, “Bây giờ anh tốt như vậy. Ông trời đối với anh vẫn là không tồi .”
“Tốt?” Anh hỏi lại, đột nhiên cười rất là trào phúng, “Nhưng cô gái anh thích lại một lòng nhớ thương người đàn ông khác, anh có thể tốt được sao?”
Tôi cắn môi, không nói tiếng nào. Kỳ thật rõ ràng không phải như thế, tôi làm thế nào mà có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
“Nhớ lại căn nhà ở lúc xưa, trời mưa là lụt, bên ngoài mưa to, trong nhà anh mưa nhỏ, anh cùng ba buổi tối trốn ở dưới sàn ngủ. Trong nhà nghèo quá, ba vì cho đóng tiền học phí cho anh mà bán máu để lấy tiền. Cứ như vậy anh học đến sơ trung, không tồi .” Trần Diệu Thiên thản nhiên cười.
“. . . . . .” Tôi há mồm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Mẹ anh bởi vì chịu không nổi bần hàn trong nhà, bỏ đi cùng người đàn ông khác.”
“. . . . . .” Tôi quyết định phải chấm dứt cuộc nói chuyện phiếm này, cứ như vầy càng nghe trong lòng càng thấy có lỗi. Tôi đứng lên, nhẹ giọng nói, ” Chuyện trước kia đều đã qua đi, bây giờ anh rất tốt. Đã khuya , ngủ đi. Tôi cũng đi ngủ.”
Vừa mới quay qua anh lại kéo tay tôi. Anh nắm tay tôi trong lòng bàn tay của anh, một hồi lâu mới nói, “Em không phải hỏi anh vì sao thích em sao?”
“Hỏi.” Tôi quay đầu lại. Tôi quả thật tò mò.
Anh cười xấu xa, “Ở lại ngủ với anh, anh sẽ nói cho em biết.”
“. . . . . . Chết đi!” Tôi dùng sức bỏ tay anh ra nhưng nửa ngày cũng không bỏ ra được. Tôi có chút mất hứng nói, “Được rồi, tôi cũng không thích nghe. Tôi muốn đi ngủ thôi.”
Anh đứng lên, đi đến trước mặt tôi, hai tay ấn bả vai, cúi đầu xuống nhìn tôi, tấm tắc nói, “Xem vẻ mặt không kiên nhẫn này này, sao em không tò mò nhỉ? Tâm trạng anh không tốt em không thể giả bộ tri tâm tỷ tỷ để nghe anh nói chuyện sao?
“Phụt. . . . . . Tri tâm tỷ tỷ. . . . . .” Tôi nhịn không được cười rộ lên.
“Theo giúp anh đi.” Trần Diệu Thiên đột nhiên ôm tôi vào trong lòng ngực, đầu tôi bị ấn vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập rõ ràng hữu lực của anh, của tôi mặt không khỏi đỏ lên. Muốn đẩy anh ra, anh lại ôm tôi càng chặc, nhưng giọng nói mang theo chút khẩn cầu, “Anh cam đoan không khi dễ em. Theo giúp anh đi,
Tiểu Trư.”
Tôi cảm thấy loại tình huống này rất là không tốt, thật sự thật rất không tốt. Tôi rõ ràng là bạn gái Lí Minh Ngôn, lại bị một người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, cái này tính là gì a? Hơn nữa nhìn tư thế này của anh, giống như hoàn toàn coi tôi là bạn gái của anh.
Tôi phải chấm dứt.
Tôi biết thể lực của tôi không kháng cự nổi anh, đành phải dùng ngữ khí lạnh không thể lạnh hơn để nói chuyện, “Tôi không có nghĩa vụ theo giúp anh. Hơn nữa tôi đã là bạn gái Lí Minh Ngôn, nếu anh ấy biết hai chúng ta như vậy sẽ rất không cao hứng .”
Tay ông tôi cứng đờ, thật lâu sau, anh nâng mặt tôi, khóe miệng đột nhiên cười khiến người ta phát lạnh, anh nhẹ nhàng từ từ nói, “Tiểu
Trư, nói thật cho em biết, anh không phải là người tốt. Nếu em còn kích thích anh như vậy, nói không chừng anh sẽ trả thù em cùng họ Lý kia.”
Nụ cười cùng ngữ khí của anh làm cho tôi cả người cứng đơ, còn có ánh mắt kia, tôi thấy mình trong đáy mắt anh, rùng mình. Tôi cúi đầu, ra vẻ cứng rắng nói, “Tùy anh thôi. Khi dễ một cô gái cũng chẳng có gì hay.”
Anh trầm mặc thật lâu, tựa hồ là ở lẳng lặng nhìn tôi. Đột nhiên, tay anh vuốt mặt tôi, “Em là một cái đầu heo ngốc nghếch.”
“Ai nha, anh chán ghét!” Tôi nhíu mi đẩy tay anh ra, lập tức đi ra ngoài, “Không để ý tới anh, tôi đi ngủ.”
Đang muốn đi ra cửa phòng, di động trên bàn lại vang . Tôi lập tức quay trở lại đến trước bàn học, nhưng Trần Diệu Thiên đã đến trước tôi một bước cầm lấy di động, “Ai như vậy khuya mà còn tìm em thế?!”
“Trả điện thoại cho tôi!” Tôi vội vàng nhào đến giật lại, anh lại đưa di động lên cao, thật đáng ghét nói, “Anh xem trước.” “Dựa vào cái gì chứ! Anh trả lại cho tôi!” Tôi gấp đến độ nhảy dựng lên giành lấy nhưng hận một nỗi là chiều cao anh hơn hẳn tôi nhiều lắm .”My love. . . . . .” Vẻ mặt anh đột nhiên lạnh đi, cánh tay cầm điện thoại ở giữa không trung cứng đờ ra một lát, cười lạnh ra tiếng, “Tên thật thân thiết nhỉ.”
“Anh có thấy phiền hay không Trần Diệu Thiên! Trả di động lại cho tôi!
Tin nhắn của tôi anh dựa vào cái gì mà xem! Anh có tật xấu à!” Tôi không giành được di động, tức giận không ngừng đánh anh. Anh đột nhiên đặt di động lại trên bàn, “Thì xem một chút thôi.” “Hừ!” Tôi cầm lấy di động xoay người bước đi. Anh đi theo phía sau tôi đi ra.
“Làm gì?” Tôi cảnh giác theo dõi anh, nhưng anh căn bản không để ý tới tôi, tự mình đi xuống lầu. Đồ thần kinh! Tôi âm thầm mắng, đi đến phòng mẹ tôi.
Tôi bò vào trong chăn, mở di động.
Tôi mở đến tin nhắn mà Lí Minh Ngôn vừa gửi tới: “Ngủ ngon.” Tuy rằng chỉ có hai từ đơn giản nhưng trong lòng tôi vui lắm, cảm thấy thật hạnh phúc, “Vâng. Chúc anh ngủ ngon.”
Qua thật lâu, tôi cũng chưa ngủ được. Đêm nay dường như đặc biệt đen, cũng đặc biệt trầm. Lúc tôi đang chán muốn chết đột nhiên lại nhớ tới
Trần Diệu Thiên nãy giờ vẫn chưa lên. Vốn cũng không muốn quản anh , nhưng mà anh ở trong nhà của tôi tôi lại không thể không chú ý. Tôi bò xuống giường, ra phòng, nhẹ nhàng rón rén đến cầu thang, nhìn qua lầu một tìm kiếm.
Trần Diệu Thiên đang ngồi ở sô pha trong phòng khách hút thuốc. Anh một tay cầm điếu thuốc, tay kia thì đang đùa bỡn với cái bật lửa. Trong phòng khách không mở đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào, những hạt bụi nhỏ của tàn thuốc rơi trong không trung. Xem ra anh đã muốn hút không ít, chung quanh khói thuốc bao phủ.
Không biết là hút ni-cô-tin quá nhiều, hay là ánh trăng quá mức lạnh lẽo, tôi cảm thấy được sắc mặt anh tái nhợt một cách không bình thường.
Tôi muốn kêu anh vào phòng ngủ đi nhưng mà vừa nhớ tới đến hành vi ác liệt vừa rồi của anh, tôi lại nhịn xuống .
Người như thế tôi không phải quản. Anh ta đi theo thôi.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, trong nhà đã không thấy bóng dáng Trần
Diệu Thiên, tôi nhẹ nhàng thở ra, rồi lại không hiểu sao lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Rửa mặt chải đầu xong theo thường lệ đến sân huấn luyện học tập, không biết vì cái gì, hôm nay tâm trạng đặc biệt kém, ngay cả bữa sáng cũng lười ăn.
Khi huấn luyện, mọi người xếp hàng chờ lên xe, nhàn rỗi nhàm chán thì nói giỡn, chưa tới vài ngày là mọi người đã quen nhau. Mỗi khi bọn họ hỏi tôi có bạn trai hay không, nói giới thiệu cho tôi, tôi đều cười mà không đáp. Lúc trước thì tôi yêu đơn phương. Nhưng mà bây giờ tôi có bạn trai rồi!
Đang tốp năm tốp ba nói chuyện tào lao , đột nhiên có người kêu lên phấn khích, “Woa! Mau nhìn mau nhìn, Porsche Cayenne màu trắng! Cool quá !”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, một chiếc Porsche Cayenne màu trắng đang chạy vào sân huấn luyện. Chiếc xe kia rất mới, thật sự là đẹp chói mắt a, chúng tôi bên này không ngừng chăm chú mà ngắm.
Tôi vừa mới quay đầu lại, đã nghe thấy một cô bé bên cạnh dùng giọng nói vô cùng kích động khẽ gọi, “Là mĩ nam kìa! Vô cùng đẹp trai đó!” “Thật sự là rất đẹp trai . . . . .” Một chị khác cũng hưởng ứng.
“Woa, giàu có quá!” “Kẻ có tiền thích trưng của a.” “Các người mê trai vừa vừa thôi, lau nước miếng đi, mơ cũng không tới phiên các người đâu. . . . . .” Mấy cậu con trai trong nhóm kẻ xướng người hoạ, nghe sặc mùi dấm chua.
Lúc này mọi người thay phiên nhau nghị luận, tôi cũng không ngoại lệ muốn đi nhìn vị mĩ nam kia. Lại thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, đang nói với giáo viên cái gì đó. Sau đó anh tươi cười xoay người, đi đến chỗ chúng tôi. Ánh mặt trời phủ trên người anh, mỗi một cái tùy ý giơ tay nhấc chân của anh cũng giống như diễn viên điện
ảnh, điều này làm cho tôi rất là xấu hổ. Tôi đứng lên lại không biết kế tiếp nên nói cái gì, chỉ có thể đứng đó ngây ngốc nhìn anh.
“Chân Tâm. . . . . . đây sẽ không phải là bạn trai cậu chứ?” Có bạn hỏi, trong giọng nói là không thể tin được.
Lí Minh Ngôn đi đến trước mặt tôi, dắt tay tôi, cười hỏi, “Có thể tan học được chưa?” Tôi bị anh động tác thân thiết của anh làm cho rất là ngượng ngùng, dù sao tối hôm mới vừa bắt đầu quan hệ, vẫn còn chưa có thích ứng lại được mà. Trên mặt tôi có chút nóng lên, hơi hơi cúi đầu xuống, “Còn chưa tan học đâu. Anh có chuyện gì sao?”
“Đến đón em.” Tay anh khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa của tôi lên, giọng nói nhẹ nhàng giống như có chứa ma lực mê hoặc lòng người. Tôi càng thêm xấu hổ, rõ ràng có rất nhiều nói muốn nói lại cứ nghẹn trong lòng, ngay cả một chữ không nói ra được.
“Tìm kiến sao ?” Anh đột nhiên hỏi.”A?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.”Làm gì mà cứ cúi đầu như vậy, không phải là đang tìm kiến sao?” Anh khẽ cười, trong mắt tràn đầy trêu chọc. Tôi 囧囧, phản xạ có điều kiện giống như sẽ gục đầu xuống, nhưng vừa nhớ đến mình bị giễu cợt lại lập tức đình chỉ. Vừa ngẩng đầu lên là đối diện với hai mắt tràn đầy vui vẻ của Lí Minh Ngôn, trái tim cũng vui theo anh.
“Anh chờ em tan học.” Anh cười nói.”A, không cần không cần, bây giờ cũng sắp tan học rồi, cũng có thể đi.” Làm sao có thể để cho một đại ân nhân chờ tôi được, quả thực vô cùng tội lỗi!
Vì thế, trong ánh mắt vạn dân chú mục, tôi cùng anh tay trong tay rời khỏi. Giờ này phút này, chút hư vinh của con gái được thỏa mãn a, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, nổi bật bất phàm, ôn nhu săn sóc, sự nghiệp thành công, còn có xe hơi đời mới đến đón, cô gái này giống như công chúa được hoàng tử khâm điểm.
Lúc lên xe, Lí Minh Ngôn hỏi tôi, ” Học lái xe thế nào ?”
Tôi sửng sốt, xấu hổ cười, “Cứ như vậy thôi, mỗi ngày tập chạy.”
“Em đến đây lái xe đi.”
“A. . . . . . Em. . . . . .”
Ngồi ở ghế phụ, tôi khẩn trương nhìn anh, lại xác nhận, “Thật sự muốn em chạy?” Anh cười gật gật đầu.”Nhưng đụng vào người ta thì làm thế nào?”
“Yên tâm, anh sẽ ở bên cạnh giúp em.” “Nhưng hình như đây là xe mới. . . . . .” “Ừ, cửa hàng bán xe mới vừa đưa tới không lâu.” “Nhưng bị em đụng phải làm sao bây giờ. . . . . .”
Lí Minh Ngôn cười cười, đưa chìa khóa cho tôi, nói, “Em cứ chạy đi
.” “Vâng. . . . . . Vậy được rồi. . . . . .” Tôi ngồi vào ghế lái, biểu tình nghiêm túc như lâm đại địch. Ba giây sau, xe vẫn đứng tạo chỗ. Lí Minh Ngôn nói với tôi, “Tay không cần cứng ngắc như vậy.” “Vâng. . . . . . thế này. . . . . .” Tôi cố gắng điều chỉnh tư thái sao cho thoải mái một chút. Năm giây sau, xe vẫn như cũ đứng ở tại chỗ. Tôi cùng Lí Minh Ngôn hai mặt nhìn nhau.
Tôi yếu ớt mở miệng nói, “Sao nó không chạy vậy?” Hay là tôi ngồi xuống nên cái xe này hỏng rồi.
Lí Minh Ngôn ngẩn người, đột nhiên bật cười ra tiếng, anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Em mỗi ngày đi học cái gì thế, không khởi động làm sao mà chạy được .”
“Vâng vâng.” Tôi nhanh chóng lau mồ hôi trên trán, thì ra là chưa khởi động xe, nhưng mà. . . . . . khỏi động là làm thế nào khởi động. . . . . . Tôi lần thứ hai nhìn về phía Lí Minh Ngôn, ánh mắt anh cũng thực vô lực. Bất quá lần này anh không cần tôi mở miệng đã trực tiếp dạy tôi làm như thế nào. Khi tôi mới vừa buông phanh ra, xe đột nhiên vọt ra ngoài, tôi sợ tới mức một tiếng kêu sợ hãi.
Tay anh đặt trên tay tôi, cười nói, “Đừng khẩn trương, xem phương hướng đi.” Kỳ thật anh có thể nắm ở nơi khác mà, làm chi phải nắm trên tay tôi, tôi càng thêm khẩn trương !”Đạp nhẹ chân ga đi.” “Vâng. . . . . . đạp chân ga. . . . . .” Tôi nhấn một cái, xe đột nhiên dừng lại. Lí Minh Ngôn đỡ trán, “Em đạp nhầm vào phanh rồi .” “Vâng vâng. . . . . .” Tôi nâng chân đổi vị trí, nhưng xe chẳng những không chạy mà còn hoàn toàn đứng yên, giống như đang liều chết bỏ mình. Tôi chớp mắt như sao nhìn Lí Minh Ngôn, cũng may là anh vẫn đang cười, anh cười cười nói, “Em cũng là một nhân tài đó. “
Khi xe khởi động lại, lại là ‘vụt’ một chút vọt mạnh ra ngoài.
“Chúng ta chạy đừơng ít xe thôi. Em như vậy thật đúng là làm người ta lo lắng.” “Vâng vâng. . . . . .” “Trật đường rồi, bên phải.” “Vâng vâng. . . . . .” “Đừng cố lên số nữa, tốc độ quá nhanh nguy hiểm.” “Vâng vâng. . . . . .”
Gặp được đèn xanh đèn đỏ, xe ngừng lại, tôi một phen lau cái trán đầy mồ hôi, vô cùng hưng phấn nói, “Chạy xe này thật đã nghiền! Huấn luyện viên của bọn em là một ông già đáng ghét, lúc nào cũng sợ bọn em làm hỏng xe!”
Lí Minh Ngôn cũng lau mồ hôi, cười cười nói, “Em vẫn là chăm chỉ học đi. Ngồi xe em lái quả thật rất kích thích .”
“Hắc hắc hắc. . . . . . Kích thích mới vui. . . . . .” Mắt thấy đèn xanh sáng lên, tôi mới vừa khởi động đã thấy đối diện có một chiếc xe tựa hồ không thể khống chế vọt lại đây, tôi hoảng hồn đạp chân ga, ngay tại thời điểm hai xe sắp chạm vào nhau, trong đầu tôi đã nảy ra vô số từ ngữ bi tráng, “Phanh!” một tiếng, chiếc xe bên cạnh bị đâm trúng. Tôi kinh ngạc nhìn một màn thần kỳ trước mắt .”Mẹ nó, mày có ý gì, sao lại chếch qua đụng tao!” Trên xe truyền đến tiếng nói hùng hùng hổ hổ. Kia chủ xe kia chạy xuống, chạy tới liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi, mong ngài thông cảm, chiếc Porsche Cayenne tôi mà đụng là chịu không nổi, chỉ có thể đổi xe khác rẻ hơn.”
Tôi thiếu chút nữa cười ha ha, thì ra chạy xe mắc tiền còn có chỗ tốt này nữa.
Vừa muốn chạy đi, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc khuyên giải an ủi chủ xe đang nổi bão. Tôi quay đầu lại, thật sự là Lưu Tuệ.
Mà cô ấy cũng đồng thời cũng nhìn đến tôi , lúc này đang đi tới chào hỏi. Vừa nghĩ đến bây giờ tôi là bạn gái của bạn trai cũ của cô ấy, tôi thật hận vì sao mà ông trời có duyên thế cơ chứ. Cái này là không ông trời đang tạo cơ hội gặp mặt cho bọn họ sao?!
Nửa giờ sau, hai người chúng tôi ngồi trong đại sảnh cơm Tây.Không lâu sau đó, Lưu Tuệ cùng một người đàn không khác cũng đến đây. Tôi cùng Lí
Minh Ngôn xin lỗi nhưng anh ta tỏ vẻ quan tâm.
Tôi ở trong lòng mừng thầm không thôi, xem ra Lưu Tuệ đã có bạn trai khác, tốt lắm tốt lắm, về sau mọi người đều bình an rồi.
Lưu Tuệ cười cười nhìn tôi nói, “Nghe nói cậu bây giờ cũng chưa đi làm việc phải không? Công ty anh tớ gần đây đang tuyển nhân viên, nếu không cậu đi thử xem?”
” Công ty gì vậy?”
“Công ty truyền thông. Trước mắt mới vừa bắt đầu, bất quá công ty rất có tiềm lực phát triển.” Lưu Tuệ cười nói, “À quên, đây là anh họ tớ Lưu
Lăng Vân.”
A. . . . . . Mừng cả nửa ngày thì ra là anh họ thôi! Trái tim thủy tinh của tôi cứ như vậy rầm một phát, tan nát.
“Xin chào, Lưu Lăng Vân.” Vị kia vươn tay với tôi.”Xin chào.” Tôi có chút vô lực bắt tay cùng anh ta.” Lưu Tuệ có nhắc tới em, nói em là một cô gái đáng yêu, vẫn muốn gặp một lần .” Anh ta nói, giống như là thấy tôi thì thật cao hứng.
Lưu Tuệ có nhắc tới tôi? Không lầm chứ. Lưu Tuệ cứ thấy tôi là chơi trò xa cách , cô ấy làm thế nào mà bắt đầu nhớ thương tôi rồi?
“Hôm nay vừa thấy, quả nhiên thật đáng yêu a, rõ ràng chính là loại hình tôi thích nhất.” Anh tiếp tục ca ngợi phóng đại. Được rồi, vuốt mông ngựa cũng không đòi tiền, chỉ cần vỗ vỗ thôi. Nhưng vì cái gì mà nhắm vào tôi? Muốn tìm người buôn bán thì nên nhắm vị tinh anh buôn bán tôi bên cạnh đi.
“Xin hỏi vị cô nương đáng yêu này, anh có thể theo đuổi em không?”
“. . . . . .” Cũng hên là tôi không uống nước, nếu không chắc tôi đã phun ra hết cả rồi!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
127 chương