Đừng ép tôi phải kết hôn!

Chương 76 : thầm nghĩ muốn hung hăng chiếm lấy cô

Nghe nói thái tử gia Lục thị đích thân tới khu mỏ, nửa đêm còn tìm người làm hoạt động lớn, lão tổng công ty khai thác mỏ lại càng hoảng sợ, tự mình dẫn người chạy tới khu mỏ. Lục Ly ngủ thẳng tới lúc ăn trưa mới dậy, đã bị đội hình như vậy bao vây. Lão tổng ở nhà kho khu hầm mỏ mở mấy bàn tiệc rượu, tự mình bước qua mời hắn. Lục Ly nào có tâm tình ăn uống với bọn họ, bắt lão tổng lập tức giải quyết vấn đề. Kết quả lão tổng đến cơm cũng không còn được ăn, mau chóng gọi người phụ trách hầm mỏ đến, lập tức thảo luận phương pháp giải quyết. Diệp Tiểu Yêu cũng không để ý tới việc đang bị đau dạ dày, tìm mấy bức ảnh chụp bên trong khu mỏ cầm ra làm chứng cứ. Kết quả chứng minh người phụ trách khu mỏ làm trái quy định, gây ra sạt lỡ, lão tổng tức đến xanh mét cả mặt mày, ở ngay đó sa thải người phụ trách, lại điều hai người kế toán tới kiểm tra sổ sách. Bận đến xế chiều cũng chưa xong, Diệp Tiểu Yêu vội vã húp chén cháo, lại kéo Lục Ly đi cùng các công nhân đại diện thảo luận về việc bồi thường. Thấy thái tử gia đích thân làm chủ sự, mấy người công nhân này liền mồm năm miệng mười nói ra rất nhiều điều kiện, Lục Ly vừa nghe vừa nhớ kỹ, cuối cùng hứa hẹn nhất định sẽ giải quyết thích đáng mới khuyên được những công nhân này bớt giận, chịu rời đi. Bởi vì ngày hôm sau chính là tết trung thu, vì trấn an người nhà người gặp nạn, Diệp Tiểu Yêu kiến nghị cả đêm mới thảo luận xong vụ bồi thường, lão tổng công ty khai thác mỏ bị Lục Ly ép buộc họp suốt đêm, cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, lão tổng hứa hẹn hôm sau sẽ bồi thường đủ số lượng, mọi người mới có thể nghỉ ngơi. Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, cùng Diệp Tiểu Yêu về phòng đã là 4 giờ sáng, hai người trong tình trạng kiệt sức, tắm xong cũng nằm ngã ra giường, ngủ từ lúc nào không hay. Ngủ mấy tiếng đồng hồ, Lục Ly còn đang mê man đã bị Diệp Tiểu Yêu kéo dậy, muốn đi vào thành mua quà tặng để an ủi mấy gia đình này. Lục Ly cũng không dám chê cô phiền, uống hai ly cafe nồng đậm rồi đi làm tài xế miễn phí. Quản đốc trái lại rất sảng khoái trả lại chìa khoá xe cho hắn, còn nhét vào tay hắn một danh sách những người đã tham gia đi tìm người tối hôm đó nói: "Lục thiếu, nhìn cậu là người thẳng thắn, tôi cũng thẳng thắn, tiền công tôi cũng không cần, nhưng người khác không thể thiếu. Cậu hiểu giúp, đừng làm tôi khó xử!" Lục Ly cầm danh sách gật đầu: "Được, tôi vào thành lấy tiền sẽ mang về trả cho ông!" Sau khi Diệp Tiểu Yêu hiểu được chuyện gì đang xảy ra cảm khái nói: "Lục thiếu thật đúng là ân nhân lớn của chúng tôi nha! Vì tìm chúng tôi mà bắt anh phải tiêu tốn một khoảng tiền lớn, thực là áy náy! Ân cứu mạng này, tiểu nữ sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau có cơ hội sẽ dũng tuyền tương báo(1)!" (1) trích trong câu Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền -> nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội. Lục Ly nghiến răng với cô, giả vờ độc ác nói: "Dũng tuyền tương báo không bằng lấy thân báo đáp đi! Diệp Tiểu Yêu, em nhớ kỹ cho anh, mạng của em là do anh cứu về, về sau em chính là người của anh, em có muốn trốn cũng không thoát đâu!" Diệp Tiểu Yêu cười cười, ngoài dự tính, cô không hề phản bác lại câu nào. Tâm tình Lục Ly liền tốt lên hẳn, vào thành kéo cô đi mua điện thoại rồi mới kéo cô đi mà quà, hai người mua cả một xe, ngay cả công nhân tìm người cũng có phần, quay về giao cho quản đốc, ngay cả tiền công của ông ta cũng đưa không thiếu đồng nào. Quản đốc lúc đầu kiên quyết không lấy, nói là coi như kết giao bằng hữu, Lục Ly kiên quyết nhét cho ông ta, nói kết giao bạn bè, nhưng tiền bạn vẫn phải nhận, coi như mua quà cho mấy đứa nhỏ ăn tết! Quản đốc thấy hắn kiên trì như vậy, mới nhận tiền, lại tìm thêm vài người dẫn đường, giúp dẫn bọn họ đi đưa quà tặng. Diệp Tiểu Yêu cũng không phải làm qua loa cho xong, đến mỗi nhà đều cùng bắt chuyện, xem coi người ta có gì khó khăn cần giúp hay không. Tuy là mất thời gian nhưng Lục Ly cũng không cảm thấy phiền, lặng lẽ nhìn cô lấy sự chân thành ra đổi lấy sự cảm kích thật lòng từ mọi người. Những gia đình này đều nhìn thấy đương nhiên khuyên những công nhân kia nhanh chóng bắt đầu làm việc lại, còn có người nói cho cô nghe rất nhiều kiến nghị cải tiến khu mỏ khai thác rất hợp lý. Diệp Tiểu Yêu đều nhớ kỹ từng cái một, thái độ nghiêm túc làm việc làm cho Lục Ly khẽ rung động, không nhịn được nghĩ, thì ra sự tài giỏi của cô đều do cô liều mạng đổi lấy. Cô gái nhỏ này ra trường không đến mấy năm lại có được thành tích như hôm nay, chắc hẳn phải trải qua không ít khổ sở! Sau khi đưa quà xong, trời đã tối đen, Lục Ly cám ơn đám công nhân cùng đi thăm viếng chung với hoi, bảo mọi người mau về nhà ăn tết. Mấy người công nhân này mang theo quà tặng đi về nhà, chỉ còn hắn và Diệp Tiểu Yêu, hai người ban đầu muốn tìm một nhà hàng giải quyết bữa cơm, nhưng đi mấy nhà hàng, người ta đều đóng cửa ăn tết hết. Hai người không thể làm gì hơn là đói bụng quay về phòng nghỉ, may mắn, trên xe còn một hộp bánh trung thu chưa tặng, Lục Ly mở cóp xe, không ngờ tìm được một chai rượu vang cũng không biết từ tháng nào năm nào, cầm ra xem một chút đảm bảo không có vấn đề gì mới cười nói: "Rượu vang với bánh trung thu cũng không tệ nha! Được rồi, Diệp Diệp, hai chúng ta ăn tết thôi!" Hắn chạy về phòng cầm hai ly giấy ra, kéo Diệp Tiểu Yêu tìm bờ ruộng ngồi xuống đất, không có vật gì che mất nên thấy rõ được mặt trăng vừa tròn vừa lớn treo trên bầu trời, ánh trăng sáng chiếu lên người bọn họ, tuy là gió đêm có chút lạnh nhưng cảm giác cũng không tồi. Lục Ly lấy một cái bánh trung thu, chia một nửa cho cô, Diệp Tiểu Yêu vừa muốn ăn, liền nhớ tới một việc liền kêu lên: "Quên mất, còn chưa gọi điện cho mẹ tôi. Anh chờ chút, tôi đi tìm điện thoại bàn gọi!" Cô muốn đứng dậy, Lục Ly cũng đi theo nói: "Anh cũng cùng đi nữa!", đi ra ngoài cũng chưa nói cho Hứa phu nhân tiếng nào, phía bên kia không biết đang tức giận thế nào nữa! Hai người tìm được phòng làm việc, may sao có người đang trực ca, Lục Ly để cho Diệp Tiểu Yêu gọi trước. Diệp Tiểu Yêu cũng không khách khí, gọi điện thoại đến trại điều dưỡng, bảo mọi người báo với mẹ cô. Bên kia đang tổ chức tiệc trung thu, vang lên tiếng nhạc, đợi một lúc lâu mới có người nhận điện thoại. "Alo.." Giọng nói dịu dàng vang lên, Diệp Tiểu Yêu ngay lập tức mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: "Mẹ, trung thu vui vẻ!" "Cô cũng vui vẻ..." Mẹ Diệp ở bên kia có chút hoang mang, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: "Cô là ai? Vì sao gọi tôi là mẹ?" Nước mắt Diệp Tiểu Yêu liền liên tục rơi xuống, Lục Ly vừa thấy đã đau lòng, tiến đến ôm cô từ phía sau. "Con là Tiểu Diệp Tử... Mẹ không nhớ ra con cũng không sao, con chỉ muốn chúc một câu thôi, hy vọng mẹ sẽ thật vui vẻ, bình an là tốt rồi!" Diệp Tiểu Yêu giả vờ không cần thiết nói. "Tôi cũng hy vọng cô thật vui vẻ, bình an là tốt rồi!" Mẹ Diệp lịch sự nói. "Được, chúng ta đều sẽ an lành!" Diệp Tiểu Yêu nói không được nữa, vội vàng lên tiếng: "Sau có thời gian, con sẽ quay về thăm mẹ, tạm biệt!" Sau đó liền cúp điện thoại. "Tôi ra ngoài chờ anh!" Cô đẩy Lục Ly chạy ra ngoài. Lục Ly lo lắng nhìn cô, lật đật gọi điện về nhà, Hứa Thanh Phù vừa nhận liền thấp giọng quát: "Lục Ly, con muốn chết à, tết lớn mà dám chơi trò mất tích, nếu như ngày hôm nay dì không trở về, con có phải tính để hai ông bà ăn tết một mình không?" "Dì nhỏ, xin lỗi mà, con có việc kẹt ở bên ngoài nên mới không về được, giúp con giải thích với ông bà ngoại một chút, quay về con sẽ tự mình đi xin lỗi!" Lục Ly lấy lòng cô vài câu, sau đó vội vàng cúp máy. Đi ra liền nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu tay nghịch viên đá, trên mặt đã không còn nước mắt nữa, hắn mới yên tâm một chút, đi qua dắt tay cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn tết!" Hai người quay về chỗ bờ ruộng khi nãy, lại chia nhau ăn bánh trung thu, Diệp Tiểu Yêu không muốn cũng phải ăn, sợ đau dạ dày, rượu cũng không dám uống, thấy một mình Lục Ly uống hơn nửa chai rượu liền cười nói: "Lục thiếu bày đặt không đi mấy chỗ tiệc tùng vui vẻ kia, chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh uỷ khuất ăn bánh trung thu cho đỡ đói này làm gì, có hối hận hay không?" "Hối hận cái gì? So với thời gian khổ sở trước đây, cái này có tính là gì?" Lục Ly phản đối nói. "A, anh mà cũng trải qua khổ sở sao, nói chút đi, chúng ta cùng ức khổ tư điềm(2) đi!" Diệp Tiểu Yêu đùa với hắn. (2) Nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi Lục Ly cười nhạt nói: "Nói những chuyện trước kia làm gì! Tết lớn, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ chút!" Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Sợ anh tủi thân, vậy em hát một bài náo nhiệt cho anh đây nghe coi nào!" Mấy lần đi hát KTV chưa lần nào được nghe Diệp Tiểu Yêu hát, lần nào cũng nháo nhào lên, ép buộc cô hát. Diệp Tiểu Yêu không lay chuyển được hắn, liền hát bài "Tình cảm chất đống" của Quảng Mỹ Vân, giọng hát của cô rất trong trẻo, mặc dù không có nhạc đệm, cũng làm Lục Ly nghe đến nhập thần, vỗ tay theo nhịp điệu cho cô. "Không thể chống lại tình nồng ý mật, cứ mãi nhớ tới anh, mỗi một phút chất chồng suy nghĩ về tình yêu... cảm xúc như mưa phùn không thể tự kìm nén... Rất muốn cho anh biết rằng... Chỉ muốn đi cùng anh, cầu mong có thể hiểu được nhịp điệu của đắm say.” Hát xong, Lục Ly đứng lên, bật một khúc nhạc trong điện thoại, tiến lên kéo tay cô: "Chúng ta khiêu vũ đi! Chớ phụ lòng ánh trăng đẹp như vậy!" Nói xong, hắn vươn tay kéo hông cô khiêu vũ, nhưng mặt đất chỗ cao chỗ thấp, hai người khiêu vũ cứ bị đụng đầu vào nhau, Diệp Tiểu Yêu lúc thì đụng phải cằm của hắn, lúc thì đụng vào mũi, cười đến nổi không kiềm được, đẩy hắn một cái: "Đừng nhảy nữa, bị trẹo chân thì tôi cũng không cõng nổi anh đâu!" "Anh cõng em là được!" Lục Ly nói xong liền cầm tay cô quàng lên lưng mình, bước tới lấy điện thoại: "Không nhảy thì chúng ta về phòng đi! Hai ngày nay ngủ không ngon, đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút... Chớ em cứ ráng nhịn sẽ thành đại thẩm thật đấy..." Hắn cõng Diệp Tiểu Yêu thẳng một mạch về phòng, liền ném cô lên giường, sau đó liền đè lên mà hôn cô. Lúc cô hát, hắn đã nghĩ muốn cô, sợ hôn rồi không kiềm được nên mới nhịn lại, lúc này trên giường rồi thì điều kiêng kị gì cũng mất, hắn vừa hôn, bàn tay không chút kiêng kỵ cô tháo dây buộc tóc của cô ra, để cho những sợi tóc mềm mại ấy phủ lên gối. Nụ hôn triền miên kịch liệt rời khỏi môi cô, cắn nhẹ lên vành tai xinh xắn ấy, bàn tay mò dần xuống phía dưới, thế như chẻ tre mà cởi quần áo cô ra, Diệp Tiểu Yêu kinh hoảng giữ tay hắn lại, hắn thuận theo, dời tay sang chỗ khác, một giây sâu lại xoa ngực, lớp quần áo mỏng này cũng không che được vẻ đẹp của cô... Diệp Tiểu Yêu toàn thân run rẩy, nghẹn ngào gọi khẽ: "Lục Ly, anh..." "Anh làm sao?" Lục Ly một tay chống lên, đỡ cả người ngẩng đầu nhìn bộ dạng tình loạn của cô, vừa cởi đồ cô ra, cảm giác nhuỵ hoa nhỏ trong lòng bàn tay mình đang cố gắng vùng dậy. "Anh... Đáng ghét..." Diệp Tiểu Yêu mắc cỡ muốn co chân lại, Lục Ly không khách khí dùng đầu gối tách chân cô ra, miệng lưỡi khẽ chạm qua xương quai xanh của cô, cười nhẹ nói: "Nếu như em muốn tắm rửa trước, anh không ngại tắm uyên ương với em đâu..." "Biến đi... Ai nghĩ muốn tắm uyên ương với anh chứ..." Diệp Tiểu Yêu còn chưa dứt lời đã bị Lục Ly bế lên, hắn cười nhẹ nói: "Không nói còn đỡ, vừa nói đến anh liền không khống chế nổi nữa, ngày hôm nay nhất định phải tắm uyên ương với em..." Hắn bá đạo lột sạch quần áo của cô, sau đó ôm vào phòng tắm, phòng tắm nhỏ hai người phải chen nhau, lúc nước nóng chảy vào trên người, cái cảm giác khô nóng khó nhịn được kia làm Lục Ly mất đi lý trí, thừa dịp Diệp Tiểu Yêu còn đang bị dính nước, chưa mở mắt nổi, hắn liền ôm cô tựa vào vách tường... "Diệp Diệp..." Giọng nói hắn có chút khàn, nương theo dòng nước trơn liền tiến vào trong cơ thể cô, chuyện muốn làm ngày đó hiện tại đã được như ý nguyện, đạt được rồi cũng không đủ thoả mãn, mà chỉ cảm thấy đói khát mãnh liệt. Trong cơ thể tựa như đang có núi lửa hoạt động, chỉ đợi phun trào, mọi nơi đều là lửa nóng, hắn cắn bờ môi cô, càng vùi sâu vào cơ thể cô, thầm nghĩ muốn hung hăng chiếm lấy cô... Chiếm giữ cô... Nước chảy ào ào, phong cảnh kiều diễm hiện lên trong phòng tắm nhỏ bé, chàng trai khẽ gầm nhẹ, cô gái khẽ rên rỉ, đan xen với tiếng nước, tựa như giai điệu vừa rồi còn chưa nhảy xong, giờ hai người đang khiêu vũ theo một cách khác... Một điệu khiêu vũ xinh đẹp khác... Một khúc lại một khúc, hoạt động nguyên thuỷ nhất này vậy mà thành một bữa tiệc đêm trung thu xa hoa nhất, làm cho Lục Ly như ác thú không biết mỏi mệt mà chiếm lấy... Vì vậy, Diệp Tiểu Yêu một lần lại một lần nữa mà ngất đi, trên người để lại rất nhiều vết tích gặm nhắm của con chó con nào đấy. Đến khi hôm sau mơ màng tỉnh dậy trong ngực của hắn, cô cảm thấy động ngón tay thôi cũng đã quá sức, chứ đừng nói chi còn muốn hy vọng ra ngoài gặp người... Đáng hận nhất là người nào đó vẫn còn chưa biết điều, chống tay đỡ lấy đầu, khuôn mặt đẹp trai kia thể hiện ra cái biểu cảm đói khát, một tay nghịch tóc cô đáng thương nói: "Diệp đại thẩm, anh đói rồi, em muốn ngủ đến mấy giờ mới chịu theo anh đi ăn cơm đây?" Diệp Tiểu Yêu trừng mắt, liếc hắn một cái, thấy ánh mặt trời chiếu khắp phòng, kinh hãi nói: "Mấy giờ rồi?" "Đã trễ rồi!" Người nào đó cười rất lưu manh: "Nếu em thật sự không nhúc nhích được thì anh mua về cho em ăn! Nhưng mà nếu người khác hỏi, anh sẽ nói là em bị bệnh, còn nói là em bị thịt đến nỗi không xuống giường được?" "Anh đi chết đi...." Diệp Tiểu Yêu đánh hắn một cái, giùng giằng đứng lên: "Ngủ đến giờ này sao anh không gọi tôi, ngày hôm nay còn rất nhiều việc... Còn có, Lục thiếu gia, anh không quay về làm việc sao?" Lục Ly cười đưa quần áo đến cho cô, mới nói: "Đã gọi cho An Dịch dặn dò, ngày mai anh mới về! Em cũng không cần gấp, anh đã giúp em xin nghỉ rồi, lão tổng cũng biết em bận rộn suốt hai ngày, dặn em nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi vài ngày đi làm cũng không sao!" Diệp Tiểu Yêu xoa trán, lần này ai cũng biết quan hệ giữa cô với Lục Ly, cô còn có nên giả vờ nữa hay không!" "Tiểu Diệp Diệp, hôm nay em theo anh đi! Quay về cũng không biết bao giờ mới có thể tới nữa... Thật muốn đóng gói em mang về mà!" Vẻ mặt chó con của người nào đó ai oán rồi ôm lấy cô, bộ dáng giống y như đúc mỗi lần Hành Thái muốn đồ ăn cho chó vậy! Ăn cơm trưa xong, Diệp Tiểu Yêu lại đến chỗ văn phòng khu hầm mỏ lấy chút tài liệu, sau đó mới cùng Lục Ly quay về thành phố. Tết Trung Thu mới qua, trên đường xe kéo cũng rất ít, cho nên tuy là đường núi có chút khó đi, nhưng mà cũng không phải quá buồn chán. Lục Ly có người đi cùng, so với lúc đi tới đây tâm tình tốt hơn nhiều, vừa đi vừa trò chuyện với Diệp Tiểu Yêu, vừa đem chuyện Hứa phu nhân làm Hồng Môn Yến cho mình không giấu diếm chút nào kể ra, chỉ là giấu đi chuyện của Uông Vĩ Lan. Diệp Tiểu Yêu nghe xong cười trêu nói: "Cũng không phải rất tốt sao, bà của anh đem khuê tú danh môn khắp thành phố tới cho anh lựa, anh không để ý ai luôn à?" "Người anh để ý không phải đang ở đây sao? Diệp Tiểu Yêu, em rốt cuộc có lương tâm không, anh thật sự đang theo đuổi em đấy, em đừng có giả vờ xưng hô già dặn như thế với anh!" Lục Ly bất mãn, oán trách nói. "Tôi nào có giả vờ..." Diệp Tiểu Yêu thở dài nói: "Lục Ly, tôi với anh nói rõ đi! Coi như chúng ta thật sự có quan hệ thì chúng ta cũng không có khả năng. Nếu không có kết quả thì cần gì phải bắt đầu! Anh nên đi tìm bạn gái của anh đi! Mọi người coi như vui đùa một chút, tôi cũng không muốn làm hại anh!" "Diệp Tiểu Yêu, anh không chơi đùa, anh thật sự nghiêm túc..." Lục Ly tức giận nói: "Lẽ nào em thật sự cho rằng anh rảnh rỗi buồn chán chạy thật xa đến đây để tìm em chơi sao? Em coi anh là dạng người nào?" Diệp Tiểu Yêu xoa xoa trán, kiên nhẫn nói: "Được rồi, anh không phải chơi đùa! Nhưng mà nghiêm túc càng phiền toái hơn, thứ nhất, tôi không có khả năng thích anh, thứ hai, tôi lại càng không muốn kết hôn! Anh dính vào tôi thì cái gì cũng không chiếm được, cần gì phải tiếp tục như thế chứ? Tiếp tục nữa tôi sợ sẽ làm tổn thương anh... Tôi không phủ nhận việc tôi có cảm tình với anh, cho nên tôi quý trọng thứ tình cảm này, tôi còn muốn có thể làm việc dài lâu với anh, anh hiểu chứ?" "Diệp Tiểu Yêu, cái gì gọi là không có khả năng thích anh, anh có gì không tốt? Lẽ nào anh kém hơn cả chồng trước của em sao?" Lục Ly tức giận vỗ tay lái, quát: "Em cũng không muốn chấp nhận anh, làm sao có thể sẽ yêu anh được? Anh như vầy vẫn không đáng để em cho anh một cơ hội sao?" Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Cho thì thế nào? Lục Ly, tôi không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu, gả cho Quan Quý Sâm đã biết được nhà giàu có chỗ nước sâu nước cạn, người nhà anh thế nào tôi không biết, nhưng chắc chắn cũng không kém. Tôi không có gia thế giàu có, còn là cô gái đã ly hôn, nhà anh sẽ bằng lòng chấp nhận tôi sao? Lục Ly, nói yêu thương thì có thể, nhưng nếu phải chấp nhận thật sự, tôi không muốn trải qua một lần nữa. Cho nên, cơ hội này tôi cho không nổi!" Cô nhìn sắc mặt âm trầm của Lục Ly, thở dài nói: "Lúc đầu không muốn nói với anh những điều này, quá hiện thực... Nhưng tôi sợ anh sẽ thật sự chấp nhận nó mới thành thật với anh! Ly, hiện thực rất tàn khốc, anh tuổi trẻ có thể không cố kỵ gì, nhưng tôi không mạnh mẽ giống như anh, tôi chỉ là một cô gái nhỏ, tôi sợ lần nữa rơi vào bước đường cùng. Lần này tôi có thể may mắn gặp được Lục tiên sinh... Lần sau, tôi không thể mỗi lần đều may mắn như vậy, anh hiểu không?" "Anh không hiểu em đang sợ cái gì, Diệp Tiểu Yêu, em chỉ cần biết rằng anh sẽ không giống như Quan Quý Sâm, anh là người có thể tin tưởng, anh sẽ không để em bị tổn thương!" Lục Ly buồn bực nói. Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Đó là do anh chưa từng gặp phải thất bại! Nếu như tình yêu gặp phải hôn nhân thì đó không phải là chuyện của hai người nữa! Người nhà của anh, người xung quanh tạo thành áp lực để phá huỷ đi tình yêu này. Đã không còn yêu thì tất cả trở thành trói buộc. Tôi thực sự không muốn đi tới bước kia, cho nên, nếu như anh có chút rung động với tôi thì nên cắt đứt nó đi! Tìm một người bạn gái thật sự, lúc đó quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp đại thẩm như tôi cũng không có gì hơn người..." "Được rồi, anh phải làm gì không cần em dạy, nói cho cùng vẫn là em không muốn chấp nhận anh! Diệp Tiểu Yêu... Em hãy thành thật nói cho anh biết, em đối với Quan Quý Sâm vẫn còn hy vọng sao?" Lục Ly ngang ngược, không biết lý lẽ kêu lên. Diệp Tiểu Yêu trực tiếp ngó lơ hắn luôn, cái nào ra cái đó, chuyện của hai người, nhắc đến Quan Quý Sâm làm gì! Cô không nói, Lục Ly coi như cô thầm chấp nhận, tức giận đến mức căng cả mặt, rất muốn tát cho mình mấy bạt tai, nịnh hót dính lấy còn bị người ta ghét bỏ, còn bị coi thường! Hắn tức giận, đạp chân ga, lái xe thật nhanh, xe trên đường núi lắc lư, quẹo cua một cái, cũng không biết cán trúng cái gì, xe lắc lư không ngừng. Gặp khúc cua, hắn dùng khí lực từ lúc sinh ra xoay tay lái ngược về. Diệp Tiểu Yêu sợ đến mặt mũi trắng bệch, vừa rồi nếu không xoay tay lái kịp, xe đã lao xuống núi rồi. "Sh*t!" Lục Ly không chạy nữa, xe vừa dừng đã xuống dưới kiểm tra, thấy săm lốp xe xẹp lép, vừa rồi cũng không biết cán trúng cái gì, săm xe hở ra một mảng to. Hắn giận dỗi mà đá một cước lên săm xe, bất đắc dĩ mở cóp xe lấy dụng cụ ra thay. Diệp Tiểu Yêu ngồi trên xe thăm dò một chút lại nhìn thấy trên đường núi này không gần thôn hay tiệm nào, xung quanh là cây cối chằng chịt, cô đột nhiên có loại dự cảm không lành, có kinh nghiệm lần trước bị đụng xe, nhảy xuống gọi điện. Điện thoại vừa có một vạch tín hiệu, cô chuyển phương hướng một chút, mơ hồ thấy mấy cành cây lay động, cô còn chưa kịp phản ứng, thấy có mấy người nhảy ra từ bên trong, sợ hãi cô nhanh chóng kêu to lên: "Ly, đi mau..." Chỉ là cô vừa xoay người, thấy phía sau có hai người, đang rón rén tới gần, nâng thanh sắt trên tay lên. Lục Ly nghe tiếng kêu của cô liền thẳng người, người phía sau thấy không ổn, liền đánh một gậy đến, Lục Ly nghe được tiếng gió thổi qua bên tai, trên vai liền trúng một gậy, hắn bị đánh một cái lảo đảo, đụng phải cửa xe. Người kia lại nâng thanh sắt lên đánh tới, hắn nhanh chóng hạ người xuống, thanh sắt đánh vào cửa xe, nhất thời đập vỡ vụn. Lục Ly cong người, nhấc chân đá, người kia bị hắn đá ngã, một người khác lại vọt tới, cầm gậy sắt đập trúng người hắn. Cú đánh mạnh đánh vào làm xương lưng Lục Ly đau đớn, sắc mặt hắn tái mét, chợt bắt được gậy sắt, tên kia cũng là nhân vật hung ác, nắm đầu kia của gậy không buông. Lúc này phía bên Diệp Tiểu Yêu truyền tới tiếng hỗn loạn, Lục Ly vội vàng quay đầu, thấy hai người đàn ông nắm tóc cô, hạ cẳng chân đá cô. Lục Ly tức giận, chợt buông gậy ra, đánh một quyền đánh vào mặt của người đàn ông kia, chạy tới kéo tay Diệp Tiểu Yêu lại. Còn chưa đứng đứng vững, một người lại vung gậy lên đánh xuống, Lục Ly cuống quít dùng tay đỡ, khớp xương bị chấn động đến mức đau đớn, hắn lôi Diệp Tiểu Yêu ra phía sau, cong người đá chân cho người kia một cú. Gậy sắt vừa rơi xuống cách đó, hắn tiến lên lấy, còn chưa kịp xoay người đã nghe Diệp Tiểu Yêu kêu lên: "Ly, cẩn thận!" Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con dao sắc bóng loáng lao tới, lướt qua tai hắn, đâm lên vai, máu nhất thời chảy ra. Lục Ly tức giận mà đập tới một gậy, đánh cho người kia đến nỗi tay người kia gảy răng rắc, kêu thảm lùi lại. Mấy người đó thấy hắn ra tay quá ác, đều vọt tới, trong đó có hai người đều rút cây đao dài ra, một người hùng hùng hổ hổ kêu lên: "Dám phá hỏng chuyện tốt của chúng tao, ngày hôm nay liền giết mày!" Mấy người vây quanh Lục Ly đâm chém loạn xa, Diệp Tiểu Yêu gấp tới nổi vọt tới, nhặt lấy thanh gậy sắt của người nào đó đánh rơi mà đánh tới. Có hai người quay đầu đá cho cô một cước ngã xuống đất, Lục Ly quát: "Tiểu Yêu, em đi ra!" Hắn dùng gậy sắt đánh liên tục lên đầu đám người, người kia kêu thảm một tiếng, che đầu lùi lại, máu chảy ào ào xuống. Lục Ly biểu cảm u ám, cũng không kiêng dè sẽ đánh chết người, vung gậy đánh mạnh vào chân của một tên, biểu tình trên mặt dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Một người nhận thấy không ổn, kéo tay Diệp Tiểu Yêu, đá vào bụng mấy đá, Diệp Tiểu Yêu cắn răng lăn qua một bên. Lục Ly thấy thế vọt tới, tên kia nâng đạo chém xuống, Lục Ly tránh qua nhưng không biết đá phải cái gì, liền té ngã, mắt thấy đao sắp hạ xuống, Diệp Tiểu Yêu chợt đứng dậy, vung gậy sắt đánh vào mặt người kia. Cũng không đoái hoài nhìn lại tên kia, nhanh chóng đỡ Lục Ly lên. Phía sau có người thấy thế, nhân cơ hội chém tới, Lục Ly vừa đẩy Diệp Tiểu Yêu ra, cảm giác trên lưng bị người ta chém một đao. Diệp Tiểu Yêu kêu gào lên một tiếng, tim đập thịch thịch thích, giơ gậy sắt không mục tiêu đập tới liên tục. Lục Ly quát: "Em đi mau.. Đừng ở đây vướng tay vướng chân!" Hắn nói đừng không muốn sống mà xông tới, thừa dịp người kia sững người, liền đoạt lấy đao chém trên đùi hắn, trở người vặn tay hắn, lắc một cái, chỉ còn nghe thấy tiếng răng rắc, đầu khớp xương đã bị hắn vặn gãy. Lục Ly cầm được đao, ánh mắt thô bạo, âm u đảo qua mấy người kia, mấy người kia đều bị vẻ mặt dữ tợn của hắn làm kinh sợ, bọn họ dù có dữ tợn nhưng chân chính đối mặt với người đã trải qua sống chết, thì chẳng khác nào gặp phải sư phụ, trong chốc lát dòm ngó lẫn nhau, không biết có nên tiếp tục không... Đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng xe, mấy người này ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc xe tải, trở rất nhiều công nhân đến. Quản đốc trước đó tìm người giúp Lục Ly ngồi ghế phụ lái, thật xa đã quát lên: "Lục thiếu, chúng tôi tới giúp cậu..." Hả... Máy người kia vừa thấy trên xe công nhân giơ cuốc, giơ gậy sắt lên, nhất thời sợ đến mức chạy loạn khắp nơi, chỉ có mấy tên bị thương không chạy đi được. Diệp Tiểu Yêu vừa nhìn thấy cứu binh đến, cuống quít chạy tới xem Lục Ly, hắn cố chấp đứng lên, trên lưng máu nhuộm đỏ cả áo, đôi mắt đỏ ửng hiện cả tơ máu, nhìn qua rất dữ tợn. "Ly..." Diệp Tiểu Yêu đỡ lấy hắn, lo lắng kêu: "Anh thế nào rồi?" Lục Ly lúc này mới buông đao xuống, xoay người ôm lấy cô, ôm cô thật chặt trong lòng. Diệp Tiểu Yêu cảm giác được tim hắn đang đập kịch liệt, trong chốc lát không nói nên lời, nếu như không phải vừa rồi hắn bảo vệ mình thì đao kia đã rơi vào người cô... Hắn như vậy lại dám dùng tính mạng che chở cô, ép cô nhận lấy phần nhân tình này làm sao mà cô có thể gánh chịu nổi? Lục Ly... Tại sao lại đối tốt với cô như vậy? Lục Ly bị đưa đến bệnh viện, những công nhân kia báo cảnh sát, cảnh sát đem người đi, sự việc nhanh chóng truyền đến tai lão tổng công ty khai thác mỏ, hắn lập tức dẫn người chạy đến bệnh viện. Thiếu gia Lục gia suýt chút nữa bị giết chết, việc này sợ làm lớn lên nên nhanh chóng thông báo cho cha của Lục Ly - Lục Du Văn. Lục Du Văn không dám kinh động tới lão gia tử, trong đêm dẫn người chạy tới thành phố B. Trên lưng trên vai Lục Ly bị khâu hơn 20 đường, vết thương thật dài làm cho Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy mà giật mình, đau lòng nhìn hắn đang ngủ mê man trên giường bệnh. Lục Du Văn nghe nói không nguy hiểm đến tính mạng liền đi tới đồn cảnh sát trước, biết chuyện đã xảy ra liền cưỡng ép cảnh sát nhất định phải mau sớm bắt được hung thủ đứng sau. Cảnh sát căn cư vào lời khai của người bị thương ở hiện trường, phán đoán là người phụ trách bị cách chức ở khu mỏ làm chủ, lập tức cho người đi bắt. Đến nơi người đã chạy, một nữ kế toán liên quan cũng chạy theo. Lục Du Văn lập tức ra lệnh kiểm tra sổ sách công ty khai thác mỏ, điều tra sơ lược, người phụ trách kia mang theo 50 triệu trốn đi, tin này vừa báo, cảnh sát liền nhanh chóng phát lệnh truy nã, truy lùng hai người này khắp nơi. Đề phòng chó cùng rứt giậu, Lục Du Văn phái 4 hộ vệ tới bảo vệ hầu hạ Lục Ly, Diệp Tiểu Yêu bị chen lấp không chỗ đứng, không thể làm gì hơn là ngồi ở ngoài phòng bệnh. Lục Du Văn đến thăm Lục Ly thấy nhìn cô với vẻ mặt khó coi, Diệp Tiểu Yêu ngượng ngừng đứng lên, hoảng loạn mà kêu một tiếng: "Lục tổng!" -- Vừa mới ngọt ngào được một chút. Haizz.. Con đường lấy được vợ của Lục ca gian nan quá. Người ta nhiều lắm chỉ một hai lần cứu mạng đã cướp được vợ về. Còn anh Ly nhà chúng ta chịu thêm vài nhát đao mà vẫn chưa rước được.