Đừng ép tôi phải kết hôn!
Chương 68 : trong lòng cậu là người nào
Theo bước chân dồn dập chạy đến, sau đó Tạ Dụ Dương thả cô ra, Diệp Tiểu Yêu không đứng vững liền ngã xuống đất, kinh hoảng ngẩng đầu, thấy Lục Ly kéo cổ áo của Tạ Dụ Dương, cho anh ta một đấm...
"A.." Tạ Dụ Dương lui về phía sau mới đứng vững, đưa tay chùi mép, khoé môi đổ máu, anh ta lạnh lùng nhìn Lục Ly.
Lục Ly quát: "Tạ Dụ Dương, con mẹ nó, cậu đang làm gì?"
Tạ Dụ Dương nhún vai, giễu cợt nói: "Như cậu nhìn thấy... Thay đổi khẩu vị... Lục Ly, chỉ là tôi tò mò, một đấm này là cậu đánh vì Uông Vĩ Lan hay là vì Diệp Tiểu Yêu?"
Hả, Diệp Tiểu Yêu nâng trán, hắn nói làm thí nghiệm chính là cái trò này sao?
Lục Ly nói không ra lời, tức giận đỡ Diệp Tiểu Yêu dậy, muốn dẫn cô đi.
"Lục Ly, vì sao không trả lời? Nếu như vì Uông Vĩ Lan, vậy cậu không phải nên vui vẻ sao? Tôi cũng sẽ vui vẻ không quấn quít lấy cô ấy, cậu cùng cô ấy...."
"Câm miệng..." Lục Ly tức giận quay đầu liếc nhìn hắn, nói: "Cậu và Uông Vĩ Lan là chuyện hai các người, không liên quan đến tôi! Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn chơi thế nào thì đi tìm người khác, chớ kéo Diệp Tiểu Yêu vào! Lần sau cậu còn dám đụng vào cô ấy... Tôi và cậu tuyệt giao..!"
Tạ Dụ Dương sờ sờ khoé môi, bỗng nhiên cười rộ lên, càng lúc càng lớn, khiến cho Lục Ly và Diệp Tiểu Yêu đều khó hiểu.
"Cậu cười cái gì?" Lục Ly không thịc nụ cười quỷ quái như thế, nhịn không được hỏi.
Tạ Dụ Dương chỉ hắn, ngón tay chỉ vào tim hắn, sau đó hai tay nhét vào túi quần, không giải thích, cười nói: "Đông Tử, trong lòng cậu hiện tại là ai? Ha ha... Diệp Tiểu Yêu, tôi hiện tại cảm thấy cô có chút ý nghĩa... Chúng ta sẽ còn gặp lại..."
Hắn ném lại câu này không giải thích gì thêm, liền hào hùng đi dọc bờ hồ, tiến về phía trước, Lục Ly nhìn theo bóng lưng của hắn mà nhíu mày.
Diệp Tiểu Yêu tức đến xám cả mặt, mình lại không cẩn thận bị dính vào cái kịch bản cẩu huyết này sao? Cái tên Tạ Dụ Dương này đúng là quá không đàng hoàng!
"Sau này cách xa hắn một chút!" Lục Ly cúi đầu, nhìn thấy mình còn đang nắm tay Diệp Tiểu Yêu, liền tức giận mắng một câu, sau đó buông tay ra.
"Ai muốn gặp lại cái tên bạn bè khó hiểu của anh!" Diệp Tiểu Yêu tự dưng bị dính vào, còn có chút căm tức, lại nghe giọng bất thiện của hắn, tức giận ném lại một câu liền đi về phía trước.
Đi không bao xa thì gặp được La Cầm đi tìm cô, hai người thấy trời tối, liền cùng nhau quay về khu tập trung.
Lục Ly đứng một mình, nhìn theo hướng Tạ Dụ Dương biến mất, nghĩ đến câu nói cuối kia của Tạ Dụ Dương: "Trong lòng của cậu hiện tại là ai?"
Ai ở đó? Hắn mơ hồ cảm thấy lời nói này của Tạ Dụ Dương có ý gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được, càng nghĩ tâm càng phiền, thẳng chân đá bay tảng đá bên cạnh, quay về.
Cắm trại tuy rất lãng mạn, nếu như không có lũ côn trùng và muỗi kia, Diệp Tiểu Yêu sẽ thấy thoải mái hơn nhiêuf. Bị phỏng ở tay, tuy có bôi thuốc mỡ nhưng hàng loạt đau đớn vẫn làm cô vô cùng khó chịu, cô sớm vào lều đi ngủ rồi.
Nhưng phía ngoài toàn là tiếng ồn làm cô trằn trọc không ngủ được, hơi đau đầu. Đám Khương Lập Nguyên náo đến nửa đêm mới chịu yên lặng, cô mơ mơ màng màng cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ được bao lâu lại bị muỗi chích mà tỉnh dậy, sờ một chút, trên tay trên mặt đều có vài vết đốt. La Cầm nằm bên cạnh cũng ngủ không yên, lật qua lật lại.
Thật vất vả chịu đựng đến khi mặt trời lên, cô thấy cũng không ngủ được nữa nên đứng dậy mặc đồ đi ra ngoài.
Mấy người Tống Húc cũng bị muỗi cắn, thấy cô đi ra liền hẹn cô đi tắm cùng, vì tay cô có vết thương nên không muốn đi, liền từ chối, một mình đi theo đường nhỏ leo núi.
Không khí sáng sớm trên núi rất tốt, trên cây trên cỏ đều phủ đầy sương, còn có thể nhìn thấy những cây hoa bìm bịp(loa kèn) màu đỏ, màu tím, màu trắng đều có. Lên tới nửa sườn núi, còn có thể nhìn thấy hoa hướng dương cùng cây lê, phía trên trái trĩu nặng cành, trông rất mê người.
Diệp Tiểu Yêu tâm tình tốt lên hẳn, một mạch leo lên đến đỉnh núi, mặc dù mệt đến nổi thắt lưng, đầu gối đều bủn rủn cả ra, nhưng khi nhìn thấy ngọn núi đối diện lộ ra ánh mặt trời, cô vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy mặt trời từng chút từng chút một bò từ phía sau ngọn núi đi lên, cô thích thú nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang được tắm trong ánh mặt trời, mọi thứ đều đẹp như vậy...
Cô cảm giác những năm gần đây công việc bề bộn... Công việc làm người ta bỏ qua những cảnh tượng đẹp đẽ xung quanh, sau này nên tìm nhiều cơ hội đến với những phong cảnh thiên nhiên như thế này!
Ở trên núi ngây ngươi hơn cả nửa ngày, Diệp Tiểu Yêu chỉ có thể lưu luyến đi xuống, đang đi thì nghe tiếng người gọi: "Có ai không? Cứu mạng... Cứu mạng...?"
Là tiếng của Uông Vĩ Lan và Quan Quý Hi, nhìn thấy Uông Vĩ Lan đang sắp rớt xuống sườn đồi, phía dưới là sườn dốc sâu không thấy đáy, Quan Quý Hi một tay nắm lấy tay cô ta, một tay níu cây nhỏ bên cạnh, cây nhỏ đó yếu đuối không gì sánh được, chỉ chút lát thôi là gảy rồi.
Diệp Tiểu Yêu không chút lưỡng lự mà chạy tới, la lớn: "Quý Hi, kiên trì một chút nữa!"
"Cứu mạng..." Dưới chân Uông Vĩ Lan trống rỗng, khuôn mặt đều trắng bạch, la hét: "Quý Hi, cô đừng buông tay!"
"Tôi không được, tay không chịu nổi..." Quan Quý Hi nức nở kêu lên.
Diệp Tiểu Yêu cẩn thận đi tới, sườn núi này rất dốc, cỏ tươi tốt, căn bản không nhìn thấy đáy ở đâu, không cẩn thận dẫm lên là sẽ trượt ngã.
Cô bước từng bước đi tới, nắm lấy tay Uông Vĩ Lan, chỉ là chưa tìm được chỗ níu vào, nên chưa dám kéo cô ấy lên.
"Quý Hi, hai chúng ta cùng nhau dùng sức kéo cô ấy lên!" Cô vừa ra lệnh vừa nhìn bốn phía tìm chỗ.
Đúng lúc đó, cách đó không xa truyền tới giọng của Lục Ly: "Tiểu Yêu, các người đang làm gì vậy?"
"Lục thiếu, mau tới cứu chị Vĩ Lan, chị ấy bị té xuống!" Quan Quý Hi hét lớn.
Diệp Tiểu Yêu đột nhiên cảm thấy tay trùng xuống, quay đầu thấy Quan Quý Hi thả tay ra, cô theo bản năng nắm chặt tay Uông Vĩ Lan dùng sức giữ lại, chỉ là sau một giây, chân của cô liền bị trơn, tuột xuống,
Quan Quý Hi lật đật nắm lấy tay của Uông Vĩ Lan, kéo cả cô lại.
Lục Ly xông lên, đúng lúc thấy Diệp Tiểu Yêu bị tuột xuống, không chút lưỡng lự nhào tới, bắt lấy tay của Diệp Tiểu Yêu, nhưng phía dưới bùn đất bị sụp xuống, hắn mất đi chống đỡ, kéo cả Diệp Tiểu Yêu lăn xuống dưới.
Lục Ly dù sao cũng nhiều kinh nghiệm hơn Diệp Tiểu Yêu, lập tức cong người lên ôm lấy Diệp Tiểu Yêu vào lòng, hai người lăn xuống dưới đụng ngã không ít cành cây.
Hai người phía trên nhìn nhau, cả nửa ngày Uông Vĩ Lan mới đẩy Quan Quý Hi ra kêu lên: "Nhanh đi gọi người đến."
Quan Quý Hi choáng váng, dậm chân nói: "Vĩ Lan tỷ, sao lại thành thế này, sao Lục thiếu lại xuất hiện ở đây?"
Kế hoạch của các cô là muốn làm cho Diệp Tiểu Yêu bị thương, không nghĩ đến làm cho cả Lục Ly bị thương!
Uông Vĩ Lan tức giận bắt lấy cô gầm nhẹ: "Đây là ngoài ý muốn, cô giữ cho kín miệng của cô, đừng có nói sai! Bằng không hậu quả tự cô gánh chịu! Hiện tại... Nhanh đi gọi người đến hỗ trợ..."
"A..." Quan Quý Hi bị vẻ mặt biến sắc của cô ta làm hoảng sợ hơn, khẩn trương chạy xuống núi tìm người.
Uông Vĩ Lan tức giận nhìn xuống rảnh sâu không thấy đáu, ở trong lòng thầm kêu: "Đông, em không muốn hại anh, ai bảo anh tự mình xông tới... Anh nhất định phải không sao, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!"
--
Lục Ly cảm thấy áo thun bị rách, trên lưng đau rát, hắn vừa ôm lấy Diệp Tiểu Yêu, vừa đưa tay quơ loạn, tay không chỗ nào không bị thương, cuối cùng hắn bắt được một cành cây, tạm thời làm chậm lại tốc độ rơi xuống, bên dưới có cây lớn, hắn nhắm chỗ đó hắn liền lăn qua, dùng chân đẩy một cái để hắn cùng Diệp Tiểu Yêu lăn trúng cây khô đó.
Trên lưng bị va chạm mạnh, hắn đau đến mức mắt tối sầm lại, suýt chút ngất đi, hoàn hảo, đã dừng lại rồi...
Hắn thở mạnh từng hơi một, sắp ngất đi, chỉ có thể khàn giọng kêu: "Tiểu Yêu, cô không sao chứ?"
Diệp Tiểu Yêu bị ngã chóng mặt, núp trong lòng ngực hắn có chút sững sờ một chút rồi mới nói: "Không sao... Tôi không sao... Anh thế nào rồi?"
"Tạm ổn!" Lục Ly không nhìn xuống, theo bản năng ôm chặt cô: "Đừng nhúc nhích, để cho tôi nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại nghĩ cách..."
"Được!" Diệp Tiểu Yêu núp trong ngực hắn, nghe được tiếng tim đập kịch liệt, thực sự một cử động nhỏ cũng không dám, sợ liên luỵ hắn té xuống.
Nhưng mà, nguy hiểm đi qua, mùi cơ thể hắn xông vào mũi cô, khiến cho mỗi lần hít thở đều ngửi được mùi cơ thể đàn ông, điều này làm cho trong lòng cô có chút cảm giác khác thường.
Nằm trong lồng ngực của hắn, cảm thấy hô hấp của hắn đang kéo theo hô hấp của mình tốc độ bằng nhau, nhịp tim cũng đập cùng một nhịp..
Cái cảm giác này rất kỳ quái...
Kết hôn với Quan Quý Sâm mấy năm, thời điểm thân mật nhất cũng không nằm nghe tim hắn đập, đây là lần đầu tiên được thử nghiệm...
Lục Ly đã ổn định hơn, chỉ là ôm Diệp Tiểu Yêu, nghe thấy tiếng cô thở dốc, trong chốc lát luyến tiếc không muốn buông tay, hắn nhìn thấy lông mi của cô lúc này không ngừng run rẩy, đột nhiên rất muốn dùng môi vuốt ve hàng lông mi thẳng hàng kia...
Hắn cứ như vậy, cho đến khi nghe thấy tiếng của Trương Di Thành, Khương Lập Nguyên kêu: "Đông Tử... Đông Tử, các người không sao chứ?"
"Có người tới rồi! Anh có nghe thấy không?" Diệp Tiểu Yêu nghe được tiếng nói, vui vẻ, không dám cử động mạnh, đầu nhấc lên một chút, Lục Ly đúng như ý nguyện, lông mi cô chạm vào bên môi hắn, cảm giác bé nhỏ, nhột nhột lướt qua, kinh động đến tận trong lòng hắn...
"Không tồi!" Hắn khàn giọng, yếu ớt nói: "Cô trả lời bọn họ, bảo bọn họ ném dây xuống!"
"A! Được!" Diệp Tiểu Yêu kêu lên: "Khương thiếu, chúng tôi ở dưới này, Lục thiếu bị thương rồi, các người ném dây xuống đây!"
"Lập tức tới đây... Hắn bị thương thế nào?" Trương Di Thành khẩn trương hỏi.
"Để tôi xem đã!" Diệp Tiểu Yêu chậm rãi tách ra, phát hiện sườn núi chỗ này không còn quá dốc, liền cẩn thận quỳ trên mặt đất kiểm tra người Lục Ly.
Lục Ly cười khổ, muốn chống tay ngồi dậy, khẽ động, phát hiện tay phải đau nhức, lại bị ngã xuống. Diệp Tiểu Yêu ôm lấy hắn, oán trách: "Anh cẩn thận một chút, không thể cử động cũng đừng cử động!"
"Không sao..." Lục Ly thử giật giật chân, không thành vấn đề, nói: "Nói cho bọn họ biết, hình như tôi bị gãy một bên tay, cái khác không có vấn đề gì!"
Diệp Tiểu Yêu lo lắng, lại kiểm tra một lần nữa, thấy quần hắn rách vài chỗ, trên chân đúng không có chuyện gì. Trên lưng trầy mấy chỗ, mở ra xem, da thịt trên lưng bị trầy xước hết, máu đã chảy hết cả ra. Trừ những thứ này ra, đúng như lời hắn nói, gảy tay rồi, khớp xương còn quẹo ra ngoài...
Diệp Tiểu Yêu mới nhớ tới lúc ngã, người này đụng gãy tay còn ôm mình thật chặt, trong chốc lát trong lòng liền loạn cả lên, có cảm giác không biết nên nói gì.
Trương Di Thành thả dây xuống, dưới sự trợ giúp của bọn họ, kéo Lục Ly lên, lúc Diệp Tiểu Yêu bò lên, Lục Ly đã được bọn Khương Lập Nguyên đưa đi bệnh viện.
Quan Quý Hi và Uông Vĩ Lan cũng chạy đến bệnh viện, một hồi sắp xếp sơ qua, cắm trại cứ vậy là kết thúc, Diệp Tiểu Yêu an bài bọn Trương Khuê thu xếp dọn dẹp, dưới sự thúc giục của Cố An Dịch cũng chạy đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, Lục Ly vẫn còn đang làm kiểm tra, Cố An Dịch liền bắt Diệp Tiểu Yêu cũng đi làm kiểm tra, Diệp Tiểu Yêu không lay chuyển được anh ta nên cũng làm kiểm tra nho nhỏ, trên người cô ngoại trừ vết trầy ngoài da thì cũng không sao, bác sĩ thay thuốc chỗ vết phỏng cho cô.
Trong phòng bệnh của Lục Ly toàn là người, Diệp Tiểu Yêu và Cố An Dịch không chen vào được, hỏi bác sĩ nói là hắn phải ở viện quan sát vài ngày, Diệp Tiểu Yêu cùng Cố An Dịch liền rời đi trước.
Diệp Tiểu Yêu về đến nhà cho Hành Thái ăn, đoán chừng phòng bệnh của Lục Ly đã bớt đi, liền lên nhà lấy quần áo mới rồi lái xe đến bệnh viện.
Đến cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng, nên cô không gõ cửa, ngồi ngoài hành lang ở ban công đợi. Đợi một lúc lâu, thấy cửa phòng bệnh của Lục Ly mở ra, Hứa Thanh Phù cùng một lão phu nhân, phía sau còn có Uông Vĩ Lan.
Uông Vĩ Lan đương nhiên là đưa tiễn các người đó, đưa hai người đó đến cửa thang máu rồi mới quay về. Diệp Tiểu Yêu mâu thuẫn, không biết có nên đi quấy rối bọn họ không.
Đang đứng thì nghe thấy điện thoại vang lên, cô nhìn thấy là số của Lục Ly liền vội vàng nhận.
"Tiểu Yêu, cô đang ở nhà sao? Đến lấy giúp tôi hai bộ quần áo đến đây, còn có, tôi đói rồi, cô thuận tiện làm cho tôi mấy món ăn đem tới đi, đừng mua bên ngoài, muốn cô tự làm!" Lục Ly lộ ra dáng vẻ vô lại.
Diệp Tiểu Yêu không nói, người này bị thương mà cứ như đại gia vậy!
Nhưng nghĩ đến người đó vì muốn cứu mình mà bị thương, cô không thể làm gì hơn là bằng lòng: "Vậy anh chờ một chút, tôi đi mua đồ ăn!"
"Được, tôi còn có thể chịu được, cô nhanh lên đó!"
Lục Ly chưa tắt máy, Diệp Tiểu Yêu liền nghe thấy giọng của Uông Vĩ Lan vang lên: "Cần gì phiền phức như vậy, anh muốn ăn gì, em đi mua giúp anh là được mà!"
"Không cần, bên ngoài bán không vệ sinh!"
Diệp Tiểu Yêu không tắt máy. Hầy, cái tên đại gia này bình thường toàn ăn ở bên ngoài, từ lúc nào ngại không vệ sinh vậy?
Tuy là chê hắn phiền phức, cô vẫn nhanh chóng lái xe đi mua mấy món Lục Ly thích ăn, về nhà vội làm rồi lại mang đến bệnh viện.
Lần này cô cũng không để ý bên trong có người hay không, gõ cửa một cái, rồi đẩy cửa đi vào.
Quan Quý Hi đang ngồi bên cạnh giường, bàn trong phòng bệnh có rất nhiều hoa và trái cây, Lục Ly từ từ nhắm hai mắt, cũng không biết có phải đang ngủ hai không.
Thấy cô đến, Quan Quý Hi mặt lạnh đứng lên, tự tay đón lấy hộp cơm và quần áo của Lục Ly, nói: "Tay Đông Tử không tiện, để tôi làm cho!"
Lục Ly mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Không làm phiền cô, trợ lý tôi đến rồi, những việc vặt này giao cho cô ấy đi! Cô trở về đi , Tiểu Yêu, giúp tôi tiễn Quan tiểu thư!"
Quan Quý Hi vội vàng nói: "Không phiền phức, chị Vĩ Lan mới vừa rồi còn bảo em chăm sóc cho anh thật tốt, để em làm cho!"
Lục Ly không nhịn được nói: "Uông Vĩ Lan cũng không phải mẹ của cô, cô ta bảo cô làm gì thì cô làm cái đó sao! Tôi đã bảo tôi không cần. Cô đi đi, tôi không có tâm tình gặp khách!"
Nói đến bước này rồi, dù da mặt của Quan Quý Hi có dày hơn nữa cũng phải nghêm túc lại, không đi không được, uỷ khuất cầm túi: "Ngày mai em lại đến thăm anh..."
Lục Ly nói một cách lạnh lùng: "Cũng không phải bệnh gì nặng, không phiền Quan tiểu thư chạy tới bệnh viện, có việc rồi hãy nói! Tiểu Yêu, cô còn lề mề gì vậy, có phải muốn tôi chết đói không?"
Diệp Tiểu Yêu trừng mắt, liếc hắn một cái, có khoa trương như vậy không?
Được rồi, bệnh nhân lớn nhất, cô không thèm tính toán với hắn. Cô cởi áo khoác, đặt bàn nhỏ lên trên giường hắn, lấy cơm nước ra.
Quan Quý Hi bực tức nhìn cô chòng chọc, hầm hừ bước đi.
"Có mỹ nhân hầu hạ lại không muốn, thật không biết hưởng thụ!" Diệp Tiểu Yêu mắng, bước tới đỡ hắn dậy, đặt muỗng vào trong chén cho hắn: "Ăn đi!"
Lục Ly liếc cô một cái, đưa cánh tay bị thương lên nói: "Diệp đại thẩm, tôi vì cứu cô mới bị thương tay, cô có nên cảm ơn tôi một cái không?"
"Muốn cảm ơn thế nào? Nấu cơm cho vẫn chưa được sao?" Diệp Tiểu Yêu tức giận.
Lục Ly lắc đầu: "Quá nhẹ rồi... Anh hùng thời cổ cứu mỹ nhân, tiểu thư kia toàn không phải là lấy thân báo đáp sao?"
Hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu xụ mặt xuống, liền nhanh nhẹn bổ sung: "Không cần lấy thân báo đáp, chỉ là tay anh đây đang không tiện, làm phiền cô đút cơm! Yêu cầu này không quá đáng chứ?"
"Không quá đáng!" Diệp Tiểu Yêu nghiến răng nghiến lợi, nhìn cánh tay thạch cao của hắn, không thể làm gì hơn là nuốt tức giận xuống, bưng cơm nước lên đút cho hắn ăn.
Lục đại gia này liền đầy hưởng thụ mà ăn, vừa ăn vừa đánh giá, rau xào hơi già, đồ ăn nấu hơi quá lửa rồi!
Diệp Tiểu Yêu không nói, từ lúc về nhà đến khi đem tới đây chưa đến nửa canh giờ, đồ ăn giữ trong bình giữ nhiệt, cho dù có là đầu bếp tốt hơn nữa cũng không làm được tốt hơn thế!
Cái miệng của Lục đại gia này thật khó hầu hạ, một nửa đồ thức ăn chưa ăn xong đã nói no rồi. Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy hắn không ăn, liền bước qua ăn, cô vội vàng nấu cơm cho hắn, còn mình thì chưa ăn gì, đã sớm đói bụng.
Lục Ly dựa vào giường, nhìn cô ăn như hổ đói, nhớ tới cô bị bệnh bao tử không thể chịu đói, liền tức giận nói: "Cô đừng nói cô chưa ăn gì đã tới đây nha?"
Diệp Tiểu Yêu dành chút thời gian trả lời: "Còn không phải sợ Lục đại gia anh chết đói sao! Ngài đã cứu tiểu nữ còn không cần báo đáp, nếu như để ngài chết đói, tiểu nữ cũng không còn mạng để đền nữa!"
Lục Ly nở nụ cười, nói: "Tôi không yếu ớt như vậy, đói thêm một chút vẫn chịu được, lần sau ăn cơm trước rồi hãy mang vô cho tôi!"
Còn có lần sau? Diệp Tiểu Yêu buồn bực liếc hắn một cái, người kia còn muốn ăn đồ ăn của mình?
Lục Ly nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tâm tình càng tốt hơn, bị thương cũng thành chuyện nhỏ, có thể tìm phương pháp hành hạ Diệp đại thẩm, đây không phải là càng thích thú hơn sao?
--
Nhưng mà Lục Ly ở không qua hai ngày liền đòi xuất viện, chủ yếu là ở bệnh viện quá nhiều "ruồi", mới đuổi được con này lại có con khác tới. Tức giận đến mức suýt nữa ném bình hoa vào mặt mọi người, cuối cùng không đợi đến lúc Diệp Tiểu Yêu tan tầm đến đưa cơm, gọi điện thoại tới, quát: "Diệp đại thẩm, tới đón tôi xuất viện! Tôi phải về nhà..."
Bộ dạng đứa trẻ con tuỳ hứng làm cho Diệp Tiểu Yêu đau đầu, sợ vị đại gia này thật sự liều lĩnh về nhà một mình nên nhanh chóng hoàn thành công việc, chạy tới bệnh viện.
Kết quả vừa vào đã thấy Lục Ly thay đồ xong, trong phòng bệnh cũng không ngồi, ngồi ở ngoài đại sảnh chờ cô, vừa thấy cô tới, liền chỉ xuống túi hành lý, rất tuấn tú đỡ tay bị thương nói: "Đi thôi, về nhà!"
Diệp trợ lý từ đưa cơm thành nhân viên bốc vác, lật đật cầm hành lý của hắn đi theo, tức giận kêu lên: "Lục Ly, bác sĩ không phải đã bảo anh phải nằm viện quan sát thêm 2 ngày sao? Sao anh lại ra đây, lỡ xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!"
"A, cô còn muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?" Lục Ly lấy tay còn lại sờ bụng một cái, có chút hơi khó nói: "Tôi còn chưa mang thai con của cô đâu đấy?"
"Phụt!" Vài cô gái qua đường nghe được lời của hắn đều cười rộ lên.
Diệp Tiểu Yêu nhất thời đỏ mặt, người này ở viện mới có hai ngày đã xảy ra vấn đề, đúng, phải để hắn xuất viện! Bằng không phải chuyển hắn sang khoa tâm thần rồi!
Đưa Lục đại gia về nhà, còn nghĩ có nên quay về công ty làm việc không, Lục đại gia lại gây ra đống chuyện phiền phức, nói là ở bệnh viện không tắm rửa sạch sẽ, đòi Diệp Tiểu Yêu giúp anh xả nước.
Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy hắn một bên tay thạch cao vừa dày vừa nặng, không thể làm gì hơn là nuốt giận dữ xuống, giúp hắn tắm rửa, nhìn hắn cởi áo thun ra lộ vết sẹo sau lưng liền thay đổi chủ ý, những vết thương này mà gặp nước sẽ không tốt lên được, giận dữ không chịu cho tắm!
Lục thiếu uỷ khuất bị cô bắt mặc đồ trong, giơ cao tay bị thương để cô dội nước, cuối cùng còn giống như Hành Thái bò tới bên bồn tắm để cho cô gội đầu, để mặc cô giày vò đầu mình cả nửa ngày mới coi như là sạch sẽ.
Đến khi được giải phóng, Lục thiếu một tay đẩy cô ra ngoài, cởi quần trong ra, tự lực cánh sinh dội nước sạch sẽ, sau đó chỉ có thể kìm chế đi ra ngoài. Thì thầm trong miệng, làm cũng đã làm rồi, còn giả vờ cái gì chứ?
Diệp Tiểu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn thời gian cũng không còn sớm, không thể làm gì hơn là gọi cho Cố An Dịch, bảo hắn tới dùng cơm, thuận tiện mang công việc mình chưa làm xong mang đến cho cô.
Khi Cố An Dịch đến, cô cũng sắp nấu xong đồ ăn rồi, bưng ra cho ba người cùng ăn, có ở Cố An Dịch ở đây nên Lục Ly cũng không còn không biết xấu hổ, đòi tự ăn, tay trái tự gắp thức ăn, gắp đồ ăn vô cùng lưu loát.
Diệp Tiểu Yêu lúc đầu không chú ý, sau đó phát hiện liền nhìn chằm chằm hắn, Lục Ly bị trừng một cách khó hiểu, còn chưa kịp phản ứng tại sao Diệp Tiểu Yêu lại nhìn chằm chằm tay gắp đồ ăn của mình, lúc này mới phản ứng kịp, cười hì hì, gặp miếng sườn bỏ vào chén cô: "Quả nhiên vẫn là đồ ăn ăn ở nhà mới có cảm giác, Diệp đại thẩm cực khổ rồi, ăn nhiều xương sườn một chút để bồi bổ!"
Bồi bổ em gái nhà ngươi! Diệp Tiểu Yêu không khách khí gắp hết dĩa sườn vào chén của Cố An Dịch: "An Dịch, hai ngày này cực khổ rồi, ăn nhiều một chút để có sức lực làm việc thay người nào đó!"
Lục thiếu uỷ khuất cắn đầu đũa, hắn mới là bệnh nhân cơ mà, bắt nạt người!
Khách mà Tôn Dương giới thiệu thuận lợi ký được với hai người, người thứ ba và người thứ tư thì có chút phiền toái, Diệp Tiểu Yêu chăm chú nhìn tư liệu, gọi điện hẹn người thứ ba là Mã Tổng gặp mặt nói chuyện.
Mã Tổng phách lối, nói không rảnh. Công ty bọn họ cung cấp hàng có chút đắt hàng, vì để thuận lợi ký hợp đồng này, Diệp Tiểu Yêu phải bồi không ít lời hữu ích mới có thể mời được Mã tổng gặp mặt nói chuyện, ăn cơm.
Vốn là Diệp Tiểu Yêu muốn cùng Cố An Dịch đi gặp khách, nhưng lúc tan viện Cố An Dịch vẻ mặt khó xử bảo: "Tiểu Yêu, nếu không bảo Trương Khuê đi cùng cô đi, mẹ tôi đang ép rất gắt, hôm nay tôi không phải gặp chỉ có một người, tôi..."
Truyện khác cùng thể loại
612 chương
261 chương
223 chương
58 chương
5 chương