Đừng ép tôi phải kết hôn!
Chương 62 : giúp cô xin lỗi
Khương Lập Nguyên giảo hoạt cười, tự tay chỉ một vòng xung quanh, nói: "Nơi đây nhiều soái ca như vậy, hôn nóng bỏng 3 phút! Nếu không thì uống rượu!"
Sắc mặt Lục Ly nhất thời chìm xuống, yêu cầu của Khương Lập Nguyên cũng quá vô lý! Đại mạo hiểm lần trước là hôn nồng nhiệt ba phút, lần này cũng thế, có chút sáng tạo vậy thôi à!
Diệp Tiểu Yêu cười, tự tay cầm chén rượu kia lên, tự giễu nói: "Đừng làm người ta ghét bỏ như thế, tôi uống!"
Tay cô còn chưa chạm vào chén rượu, đã có một cánh tay vươn ra cầm cổ tay cô, kéo lên, cô liền ngã trong lòng một người.
"Ba phút, Khương thiếu đừng có nói mà không giữ lời!"
Bên tai chỉ vang lên giọng nói của Lục Ly, một giây sau liền đặt môi có chút cảm giác say rượu lên môi Diệp Tiểu Yêu.
Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, đã bị Lục Ly ôm thật chặt vào ngực hôn.
Trong chốc lát mọi người đều ngẩn ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người thanh tú biểu diễn tình cảm mãnh liệt. Uông Vĩ Lan tức giận đến đỏ con mắt, hung hăng trừng mắt Diệp Tiểu Yêu.
Bộ phân nhân viên nữ kia đều nghe được tiếng tim mình vỡ vụn. vừa hận vừa đố kỵ nhìn hai người hôn môi. Cố An Dịch kinh ngạc há to miệng, trong chốc lát không rõ đây là tình huống gì, trò chơi thôi mà, Lục Ly có cần nghiêm túc vậy không?
"Ba phút..." Lục Ly thả Diệp Tiểu Yêu ra, mọi người mới phản ứng được, trong chốc lát ai cũng không biết tiếp theo nên làm gì, bầu không khí có chút quái dị.
Vẫn là Lục Ly, như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng lên chỗ chọn bài, xem lướt qua danh sách bài hát, tựa như chuyện chén rượu vừa rồi không quan trọng gì...
Uông Vĩ Lan hung ác trợn mắt liếc Diệp Tiểu Yêu, thừa dịp mọi người không chú ý rắc thuốc bột vào ly rượu.
Có chiêu ấy của Lục Ly, Khương Lập Nguyên thu liễm, không dám làm khó Diệp Tiểu Yêu nữa, lôi cô bạn gái nhỏ lên cùng hát.
Trương Di Thành như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Tiểu Yêu, lần trước đã cảm thấy cô có chút quen mặt, dường như đã gặp qua ở đâu, hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, thấy Lục Ly đi tới, liền lôi kéo hắn thấp giọng oán trách nói: "Cậu cũng thật là, biết rõ có Vĩ Lan ở đây, cũng không thể thu liễm một chút sao?"
Lục Ly nhìn sang Uông Vĩ Lan cười nhẹ nói: "Cũng không phải lần thứ nhất, sợ cái gì! Cô ta không thích thấy có thể đi!"
Trương Di Thành cứng họng: "Cái... Cái gì, cậu và Diệp đại thẩm... Cái người thật sự đến với nhau sao? Cô ấy không phải kết hôn rồi à?"
Lục Ly trừng mắt liếc hắn, nhíu mày: "Cái gì thật hay giả, cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi nói lần trước chơi đại mạo hiểm... Còn có, cô ấy đã ly hôn, còn độc thân hiểu không? Anh đây cũng không đói khát đến mức đi trêu chọc phụ nữ có chồng!!"
Hả, cái tên Lục Ly này đùa cái gì vậy?
Còn độc thân? Hừm, Lục Ly sẽ không tới thật chứ!
Hắn còn muốn khuyên Lục Ly, Uông Vĩ Lan bưng hai ly rượu qua, ngồi giữa bọn họ, cười nói: "Đông Tử, đến đây, em mời anh một ly, không ngờ anh với đồng nghiệp lại tốt như vậy, thật chúc mừng cho anh, từ trước đến giờ anh cũng gần gũi với rất ít người mà!"
Vì Trương Di Thành, Lục Ly không thể không chừa cho cô ta chút mặt mũi nói: "Tại sao không gọi cho Tạ Dụ Dương cùng đi? Nhiều người thêm náo nhiệt nha!"
"Hắn đi công tác rồi!" Uông Vĩ Lan cụng ly với Lục Ly, mỉm cười: "Cụng ly!"
Lục Ly nhún vai, nhìn cô uốngmột hơi cạn sách, cũng nuốt ực một cái, đặt chén rượu xuống, kéo Trương Di Thành đi: "Đi hát!"
Trương Di Thành cười khổ: "Uống rượu thì tôi còn đi, hát thì miễn! Cậu đi hát đi!"
Lục Ly tuỳ hắn, bưng ly rượu đi mời rượu với mấy nhân viên nam trong bộ phận.
Lục thiếu luôn luôn thờ ơ, cao cao tại thượng lại tự mình đi mời rượu, các nhân viên này được thụ sủng nhược kinh(1), sớm quên mất việc hắn vừa mới hôn Diệp Tiểu Yêu , nịnh bợ uống với hắn.
(1) được yêu thích mà sợ hãi
Uông Vĩ Lan mỉm cười nhìn hắn, một chút cũng không có xấu hổ vì bị lạnh nhạt.
Diệp Tiểu Yêu đã nhận ra cô gái này chính là người trình diễn phim tình cảm trước cửa bệnh viện thú cưng với Lục Ly, trong bụng chợt nghĩ tại sao Lục Ly lại muốn hôn cô, chỉ là đối với việc bị hắn lợi dụng có chút xấu hổ, ngồi một lúc liền mượn cớ đi nhà vệ sinh để đi ra ngoài hít thở không khí.
Lục Ly uống vài chén rượu cảm thấy toàn thân khô nóng, còn tưởng rằng là do vừa rồi uống rượu mạnh nên cũng không để ý. Mời rượu nhân viên nam xong mời sang nhân viên nữ, những nhân viên nữ kia lại tràn đầy hy vọng, từng người trông ngóng rót rượu cho hắn. Lục Ly uống xong một vòng, đầu chóng mặt, Khương Lập Nguyên muốn uống rượu cùng hắn, hắn liền khoát tay từ chối, cởi áo khoác nói: "Không được, ngày hôm nay không biết sao uống có chút say, tôi đi nhà vệ sinh!"
Hắn lung la lung lay đi ra ngoài, Uông Vĩ Lan đoán chừng thời gian đã đến, vờ chào hỏi Trương Di Thành một tiếng rồi đuổi theo.
Lục Ly dựa vào khúc cua, trên người rất khó chịu, từng hơi khô nóng xông lên cổ, hắn buồn bực cởi nút áo ra vẫn thấy người nóng khó chịu, bóng người phía trước lay động, ngay cả toilet ở đâu hắn cũng không phân rõ.
Hắn lắc đầu, mò lên tường đi về phía trước, Uông Vĩ Lan ở phía sau thấy vậy, chạy tới đỡ hắn, kêu: "Đông Tử, đi nhà vệ sinh sao? Em dẫn anh đi!"
"Không phải... Không cần!" Lục Ly đẩy cô ra, cô lại liều mạng kéo tay hắn ôm cổ mình, ôm hông hắn kéo về phía thang máy.
Lục Ly như máy móc bước theo bước đi của cô ta, không phát hiện Diệp Tiểu Yêu ở hành lang nhìn thấy bọn họ.
Nhìn 2 người ôm nhau vào thang máy, Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, tốc độ hòa giải của hai người này cũng quá nhanh! Cô mới đi toilet một chuyến đã đến mức nào, haiz, còn náo làm gì!
Cô cực lực bỏ qua cảm giác mất mát một chút trong lòng, như không có việc gì bước vào phòng hát.
---
"Đông Tử, sắp tới toilet rồi, anh ráng nhịn một chút thôi." Uông Vĩ Lan vừa đỡ Lục Ly vừa tranh thủ thời gian chạy đến mở cửa phòng, đẩy cửa ra.
"Thật khó chịu!" Lục Ly cố hết sức chống cự cảm giác khó chịu trong người, vừa đẩy Uông Vĩ Lan ra, không biết vì sao ngửi được mùi nước hoa trên người cô, thân thể hắn có chỗ nào đó đang rục rịch...
Loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ bất an, vừa nhắc nhở chính mình, Tạ Dụ Dương là bạn thân của hắn, bọn họ sắp kết hôn rồi, hắn không được có chút suy nghĩ gì đối với cô.
"Anh nằm xuống trước đã, em rót nước cho anh, uống sẽ không khó chịu nữa! Uông Vĩ Lan đỡ hắn lên giường, quay lại đóng cửa, đứng ở cửa cởi giày và áo khoác, lại chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, rót ly nước rồi bò lên giường ôm lấy đầu Lục Ly nói: "Tới đây, Đông Tử, uống nước sẽ đỡ hơn!"
Lục Ly hỗn loạn, uống ly nước trên tay cô, đầu mới có chút tỉnh táo, phát hiện mình và Uông Vĩ Lan đang đơn độc trong phòng khách, hắn liền sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.
Uông Vĩ Lan đã không kịp chờ hắn, vừa cởi nút áo sơ mi ra, vừa nói: "Đông Tử, em giúp anh cởi quần áo, như vậy sẽ thoải mái hơn!"
Tay cô mập mờ chạm vào cơ bụng của hắn, như có như không lướt qua da thịt của hắn, gần đến chỗ đó của hắn mà cười nói: "Đông Tử, thân thể của anh được chăm sóc thật tốt!"
Lục Ly bắt được tay cô, Uông Vĩ Lan vui vẻ, liền thừa cơ đè xuống, đôi môi như đói khát mà tìm kiếm môi hắn... Hắn là của cô, cô muốn xóa đi dấu vết của cô gái kia lưu lại!
Lục Ly dường như cũng đã phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, chợt nghiêng đầu, vặn tay Uông Vĩ Lan ngồi dậy.
"Đông, anh vặn tay làm người ta đau!" Uông Vĩ Lan bĩu môi, miệng đang oán giận, thấy sắc mặt khó coi của Lục Ly, cô nhất thời chột dạ đứng dậy, né tránh ánh mắt của Lục Ly.
"Cô dám bỏ thuốc tôi?" Lục Ly nắm lấy bả vai cô, rống giận: "Uông Vĩ Lan... Cô dám bỏ thuốc tôi?"
Uông Vĩ Lan ngã xuống giường, thấy dáng vẻ muốn giết người của Lục Ly, liền chột dạ kêu: "Em đã hỏi qua rồi, thuốc này không có tác dụng phụ... Đông... Em không muốn hại anh, em chỉ muốn anh biết sự trong sạch của em!"
Cô không để ý bị té đau, đứng dậy cởi quần mình ra, lộ hết thân thể trần truồng, nhào tới ôm Lục Ly, la lớn: "Đông, chỉ cần chúng ta làm, anh sẽ biết em không có lừa anh, lần đầu tiên của em giữ lại cho anh!"
"Cút ngay..." Lục Ly lui về sau mấy bước, thân thể trắng nõn đung đưa làm ánh mắt hắn khó chịu, hắn chửi ầm lên: "Uông Vĩ Lan, cô có còn liêm sỉ hay không, chuyện như vậy cô cũng dám làm... Cô cút ngay... Tôi dù có đau chết cũng không đụng vào cô!"
Hắn kéo cái ghế bên cạnh, đập vào ở giữa hắn và Uông Vĩ Lan, cáu gắt nổi giận khiến Uông Vĩ Lan không dám tiến lên, gấp đến độ kêu lên: "Đông, em cũng không có cách nào khác, anh một mực không tin em... Em..."
"Câm miệng..." Lục Ly loạng choạng đi ra ngoài, la lớn: "Uông Vĩ Lan, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cô nữa.. Chuyện như vậy nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
"Đông, anh đi đâu! Anh như vậy mà ra ngoài sẽ bệnh mất!" Uông Vĩ Lan gấp gáp muốn đuổi theo nhưng cả người trần như nhộng, không làm gì hơn là tranh thủ mặc đồ chạy đi, đợi cô ta luống cuống tay chân chạy đến thfi Lục Ly đã không thấy đâu.
Uông Vĩ Lan tìm nửa ngày đều không thấy người, gấp đến độ chạy về chỗ hát, thấy người ở trong đang vui mừng, không ai chú ý đến cô đã đi và quay lại, Uông Vĩ Lan nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu ngồi nghe nhân viên nữ hát, liền yên tâm, hạ giọng hỏi Trương Di Thành rằng Lục Ly đã trở lại chưa.
Trương Di Thành lắc đầu nói: "Không có! Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, các người chơi tiếp đi! Tôi sợ anh ấy uống nhiều không biết hắn ngủ mất ở chỗ nào, anh ấy chưa về thì tôi ra ngoài tìm một chút vậy!" Uông Vĩ Lan vội vã chạy ra ngoài.
---
Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy Uông Vĩ Lan vội vội vàng vàng đi ra ngoài, có chút khó hiểu, cô gái này không phải cùng Lục Ly lên lầu sao? Tại sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì?
Lắc đầu, cô cũng không còn tâm trạng tiếp tục nghe hát, một lát sau, có một đồng nghiệp nữ đưa túi cho cô, kêu: "Diệp tỷ, hình như là di động chị reo, vang lên nhiều lần rồi!"
"Vậy sao?" Diệp Tiểu Yêu nghi ngờ lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của vua lừa đảo.
Chuyện gì đã xảy ra? Cô đang muốn gọi lại thì điện thoại lại vang lên, cô nhanh chóng bắt máy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập từ phía bên kia, Lục Ly mơ hồ nói vài câu.
Do âm thanh quá ồn, Diệp Tiểu Yêu hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì, đến khi chạy ra đến hành lang.
Lần này nghe được Lục Ly nói: "Xe đậu ở đường đối diện, tôi khó chịu, đưa tôi về!"
Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, nhanh chân chạy ra ngoài, người này vừa mới uống nhiều rượu như vậy còn muốn lái xe, không muốn sống nữa sao.
Cô chạy ra khỏi Hoan Ca, chạy dọc đường hơn 200 mét, mới nhìn thấy xe Lục Ly đậu lệch cả ra ngoài ở ven đường, cô xông đến mở cửa xe, quát: "Lục Ly, anh uống rượu còn lái xe! Chán sống rồi sao?"
Nhưng nhờ vào ánh đèn đường, cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lục Ly mà giật mình.
Chỉ thấy trên đầu người này toàn là nước, tóc ướt che nửa khuôn mặt, áo sơ mi bị cởi nút toàn bộ, lộ ra da thịt hồng hào, di động ném sang một bên, còn đang vang lên liên tục.
"Anh sao lại như vầy?" Cô không phải chưa gặp qua dáng vẻ hắn say rượu nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn say dọa người như vậy.
"Khó chịu... Đưa tôi về!" Lục Ly chợt lắc đầu, lảo đảo leo xuống xe.
Diệp Tiểu Yêu nhanh tay đỡ hắn lên, mở cửa sau dìu hắn vào.
Lục Ly ngược lại ngồi yên ở phía sau, thở hổn hển, Diệp Tiểu Yêu có chút bất an, thăm dò hỏi: "Nếu không tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
"Cô đừng nói nhiều... Tôi phải về nhà!" Lục Ly bực tức mà rống lên lên, dùng tay che mặt lại.
Diệp Tiểu Yêu nhíu nhíu lỗ mũi, lẩm bẩm: "Uống say mà vẫn còn hung hăng như thế, hừ, say chết đi càng tốt!"
Mặc dù nói như thế, cô vẫn nhanh chóng lên xe ngồi ghế lái, lái xe đi, xe chạy tốc độ đều trên đường, nhưng phía sau truyền tới tiếng hít thở khiến cô càng lúc càng bất an, người này rốt cuộc là làm sao? Có cần thở gấp giống như đang làm chuyện kia như vậy không? Kêu ám muội như vậy trách sao người ta không nghĩ đến chuyện đó!
Anh không sao chứ? Thật sự không cần đến bệnh viện sao?" Cô lo lắng nhìn kính chiếu hậu.
Ánh sáng phía sau quá mờ, chỉ thấy Lục Ly nửa người ngồi trên ghế, toàn bộ chân dài đều đặt dưới ghế, buồn bực mà nhích tới nhích lui.
"Đến đâu rồi?" Cũng không biết bao lâu, Lục Ly đột nhiên lên tiếng, âm thanh khàn khàn làm Diệp Tiểu Yêu kinh hãi, sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy!
Cô nhìn xung quanh có chút chán nản nói: "Chỉ mới đến nửa đường! Nếu không thì chúng ta đến bệnh viện đi!"
Lục Ly giùng giằng đứng lên, ánh mắt đỏ ửng nhìn bên ngoài, liền chỉ hủy: "Chạy đến phía sau công viên trên đường đi..."
Diệp Tiểu Yêu theo hướng ngón tay hắn vừa chỉ, nơi đó có một khu vực cao hơn so với mặt đường, có trồng cây, chia đường lộ thành hai hướng, đường phía sau này đèn như bị hư, tối đen như mực.
"Đến đó làm gì?" Cô kỳ quái hỏi.
"Nói cô đi thì cô đi đi, hỏi nhiều như vậy làm gì!" Lục Ly rống lên rồi lại nằm vật ra.
Diệp Tiểu Yêu nhìn kính chiếu hậu làm mặt quỷ, bất đắc dĩ lái xe đến đó.
Dừng xe, Lục Ly liền kêu: "Đi ra ngoài, chờ đấy..."
Diệp Tiểu Yêu bước ra ngoài, nhìn thấy góc đường có một quầy bán đồ ăn vặt, cô liền đi tới mua chai nước, quay về mở cửa xe kêu lên: "Uống nước không? Uống sẽ dễ chịu hơn!"
Trong bóng tối một cánh tay đưa ra, kéo cô vào trong, Lục Ly lạnh lùng nói: "Đã bảo cô ở bên ngoài, do tự cô đưa đến cửa, cũng không nên trách tôi!"
Lục Ly kinh ngạc trợn to mắt, chỉ ngửi thấy trong không khí có mùi không bình thường, môi đã bị một đôi môi nóng rực chặn lại, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô nhất thời phản ứng kịp, trong không khí có mùi kia là do tên này đang...
A, vậy vừa rồi người này mới vừa rồi trong xe đang...
Diệp Tiểu Yêu tức đến tận óc, Lục Ly, hắn làm sao lại đối với mình như vậy, quên mất lời cảnh cáo lần trước của cô rồi sao?
Cô gấp gáp giằng co, Lục Ly vừa hôn cô, vừa ở bên tai cô thở dốc nói: "Tiểu Yêu, giúp tôi... Tôi bị người ta hạ thuốc, tôi thật sự rất khó chịu..."
Hắn kéo tay cô chạm vào chỗ đang cứng rắn, nóng như lửa đốt của hắn, không giống với nhiệt độ của con người bình thường khiến Diệp Tiểu Yêu như chạm vào cục than, khuôn mặt nhất thời muốn bốc cháy, vừa thẹn lại xấu hổ.
"Tiểu Yêu..." Lục Ly thở phì phò, nắm tay cô chạm đến chỗ đó đang đứng lên, dường như không nhịn được khó chịu mà thở hổn hển, Diệp Tiểu Yêu rút tay không ra được, chỉ thấy lòng bàn tay mình đều đang cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt của hắn.
Mặt của cô cũng nóng rang y như nhiệt độ cơ thể hắn, cho dù là với Quan Quý Sâm, cô cũng chưa từng làm chuyện như vậy, Lục Ly... Hắn thực sự đáng chết!
"Tiểu Yêu..." Lục Ly chuyển sang mặt cô, hôn lên môi cô, liều mạng mút lấy đôi môi ấy, dường như muốn chia sẻ với cô nỗi thống khổ của mình, lưỡi điên cuồng trong miệng cô mà chạy tán loạn, hừng hực to gian liếm láp hàm răng của cô, trong tận cổ họng đến từng góc một...
Cũng không biết có phải do bên trong xe chật hẹp nên làm phần tình cảm mãnh liệt này tăng cao, hay là do Lục Ly hôn quá có tính công kích, Diệp Tiểu Yêu kháng cự, vòng eo cũng bắt đầu mềm nhũn, cảm giác tay cũng tê rồi, Lục Ly còn chưa phóng ra được.
Cô có chút thất vọng, Lục Ly không thể nhịn được nữa mà cởi nút áo sơ mi cô ra, ở trên người cô mát lạnh, môi hắn ngậm lấy nụ hoa xinh xắn kia.
Diệp Tiểu Yêu thất thanh kêu lên, Lục Ly được thế ôm lấy cô, nghiêng người đặt cô xuống dưới thân mình, vừa may xe này thuộc mẫu dành cho công việc kinh doanh, phía sau rất rộng rãi, tuy vậy, nhưng hai người nam nữ chen lẫn cũng có vẻ quá chật hẹp...
Lục Ly quỳ một chân xuống dưới ghế, một tay bá đạo lột quần Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu cuống quít giữ lại, tay hắn kéo tay cô dời đi, cô còn chưa kịp cử động tiếp theo đã bị hắn đặt dưới người, kéo chân lên hông, sải chân ngang trên người hắn.
Vật cứng rắn, nóng như lửa chạm vào giữa cánh hoa mềm mại, một cơn đau đớn như xé rách khiến Diệp Tiểu Yêu suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, đến khi phản ứng lại kịp, Lục Ly đã rút ra rồi lại vào trong cơ thể cô. Hắn dùng hai tay ôm chặt lấy cô, môi bá đạo hung hăng cạy môi cô ra, nhiệt liệt triền miên hôn cô...
Phần eo hắn không ngừng lên xuống, Diệp Tiểu Yêu cảm giác mình giống như trên một con thuyền nhỏ lắc lơ, đầu óc choáng váng lên xuống theo từng cơn sóng, tư duy cũng ngừng lại, hô hấp dường như cũng bị chặt đứt, trong thế giới này dường như chỉ còn điều nguyên thủy nhất, nóng bỏng, điên cuồng mà dây dưa...
Bên trong xe bầu không khí lan truyền, bóng tối như càng cổ vũ khiến việc này không chút cố kị gì, điên cuồng, trâm luân diễn ra...
Diệp Tiểu Yêu bị hắn muốn mấy lần đếm không hết, vào lúc cảm nhận được cảm giác cực kỳ vui sướng đã bất tỉnh, lúc đó thật muốn chế nhạo chính mình, người tốt thật không nên làm mà! Nếu như hôm nay không nghe điện thoại của hắn, như vậy chuyện này không dính tới mình rồi!
Cùng cấp trên làm việc này, cái này đúng không phải là tác phong của Diệp Tiểu Yêu cô...
So sánh với Diệp Tiểu Yêu đang đầy mâu thuẫn, Lục Ly lại không suy nghĩ nhiều như thế, phát tiết nhiêu đó lần vẫn chưa đủ ép hết tinh lực của hắn, sau khi thuốc kích thích trên người đã được dẹp yên, hắn mới đứng dậy, từ trong cốp xe lấy ra một cái khăn, quấn lấy người Diệp Tiểu Yêu thật kỹ, lẳng lặng ôm trong lòng một hồi lâu, hắn mới chịu thả cô xuống, lái xe quay về nhà.
Điện thoại bên cạnh đã hết pin, hắn cũng không có tâm trạng nhặt lên, vừa lái xe, vừa liếm vết cắn do Diệp Tiểu Yêu cắn ở khóe môi, hơi đau đớn nhưng khiến hắn càng tỉnh táo, thỉnh thoảng nhìn lên kính chiếu hậu nhìn cô gái lẳng lặng nằm đó, khóe môi hắn không tự chủ mà nhếch lên, càng lúc càng cao...
----
Diệp Tiểu Yêu còn chưa mở mắt đã cảm thấy cả người đau nhức, cô miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đối diện, sợ đến mức lập tức nhắm hai mắt lại.
Màn điên cuồng tối qua hiện lại trên đầu, khiến cho cô khẩn trương đến toàn thân run rẩy.
Phải làm sao đây? Đã xảy ra chuyện như vậy, sau này làm sao mà làm chung với hắn? Đi là chuyện không thể, cô đã ký hợp đồng.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ nên xử lý thế nào.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Ly còn đang ngủ say, cô khẽ giật mình, chán nản phát hiện tay hắn còn đang ôm eo cô, Cô nhìn hắn, hắn không có phản ứng gì, liền muốn nhẹ nhàng dời tay hắn đi.
Tay vừa chạm vào tay hắn, liền bị hắn chụp lấy tay, nắm chặt.
Lục Ly mở mắt, nhìn cô.
Trong đầu Diệp Tiểu Yêu nhất thời trống rỗng, vừa rồi muốn quên mất toàn bộ, khẩn trương nhìn hắn.
Lục Ly chép miệng, nắm lấy tay cô, hai mắt nhắm nghiền, lười biếng nói: "Hôm nay là cuối tuần mà, ngủ thêm chút nữa đi!"
A... Cô muốn đối thoại này không phải như không có chuyện gì xảy ra như vậy mà!
Cô đẩy tay hắn ra, bò xuống giường, lấy khăn quấn lấy người mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh ngủ đi, tôi xuống dưới xem Hành Thái!"
Lục Ly chống tay nhỏm dậy, cười nói: "Cô xem một chút đi, đây là đâu, cô đi đâu xem Hành Thái?"
Diệp Tiểu Yêu sửng sốt, quay đầu nhìn, suýt chút nữa đã hôn mê, cô khẩn trương nên không phát hiện đây là phòng mình! Cô mặt đỏ đến mang tai mà chạy vợt tới tủ quần áo, tìm một bộ đồ rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Xả nước, tắm gội, nước lạnh như băng trôi đến làn da ấm áp, lạnh đến nỗi làm cô suýt chút nữa thét chói tai, lại quên mở nước nóng.
Hỏng rồi, trạng thái thế này làm sao đối mặt với vua lừa đảo được!
Cô điều chỉnh nước nóng, cố gắng hút sâu, bình tĩnh... Diệp Tiểu Yêu, bình tĩnh... Coi như bị chó cắn đi. Mày cũng không lần đầu, chẳng lẽ còn bắt hắn chịu trách nhiệm!
Từ từ nhắm hai mắt lại, tắm rửa sạch sẽ thân thể mình, cảm giác tốt hơn nhiều, cô chỉ có trợn mắt, nhưng đến khi nhìn thấy vết tích hắn để trên người mình, cô thiếu chút nữa lại muốn bùng nổ!
Tên khốn khiếp này là chó à? Sao lại khiến cả người mình đầy dấu vết thế này!
Huhu, thế này thì làm sao ra đường được, mọi người còn tưởng rằng mình bị hành hạ mất!
Cô khóc không ra nước mắt, rất muốn xông đến đá cho tên vua lừa đảo mấy đá, nhưng cô còn chưa tìm người ta tính sổ, thì cửa phòng tắm bị ai đó gõ: "Tiểu Yêu, xong chưa? Cô tắm đã nửa ngày, đừng té xỉu trong đó nhé!"
Tắm cả nửa ngày sao? Diệp Tiểu Yêu cảm giác mình chỉ mới đi vào thôi mà, liền nhịn không được kêu lên: "Còn chưa xong, được rồi, tôi sẽ tự đi ra.
Lề mề tắm xong, mặc quần áo thật nghiêm chỉnh tử tế, cô dùng vẻ mặt như tráng sĩ chặt tay hùng tráng đi ra ngoài.
Lục Ly đang trong phòng bếp, chỉ quấn 1 cái khăn tấm đang đổ thức ăn cho Hành Thái, ngày hôm qua không chăm sóc Hành Thái, con chó Tông Sư kiêu ngạo này đói bụng đến mất đi cốt khí, đáng thương ngồi bên chân hắn mà thèm thuồng nhìn chằm chằm đồ ăn.
Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy Lục Ly trên người còn vươn hơi nước, tóc ướt dầm dề chảy nhỏ giọt xuống, chảy dọc xuống lưng, chảy vào chỗ lõm ngay hông, gợi cảm kích thích không nói nên lời...
Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Diệp Tiểu Yêu tức giận muốn cho mình bạt tai, tiến lên cướp bịch thức ăn cho chó trên tay hắn, lớn tiếng nói: "Để tôi làm, anh đi mặc quần áo đi!"
"Để tôi, quần áo của tôi đều dơ hết rồi, cô lên kia cầm quần áo sạch xuống đây!" Lục Ly đưa tay cướp lại
Diệp Tiểu Yêu lại đoạt về, vô lẽ mà quát: "Anh cũng không phải không có tay chân, tự mình đi lấy!"
Hai người cướp qua cướp lại, cái túi liền bị xé đôi, thức ăn của chó rơi đầy ra đất, Hành Thái vui vẻ nhào tới ăn.
Diệp Tiểu Yêu trợn tròn mắt, trợn mắt há mồm mà nhìn.
Lục Ly cắn răng hỏi: "Cô có phải đang tức giận vì chuyện tối qua không?"
Diệp Tiểu Yêu nhanh chóng lập phòng bị cho bản thân, nhướng mày trừng mắt với lồng ngực của hắn, còn chưa lên tiếng lại trợn tròn mắt, vừa rồi hắn cúi người nên mình không chú ý, trên ngực hắn để lại mấy đường do móng tay cào, không phải do cô cào chứ?
Thật muốn bay ngày đến Trảo Oa Quốc, trong nháy mắt rất muốn tìm một cái hang chôn mình, mất mặt quá!
"Tối hôm qua là tôi có lỗi với cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Lục Ly thấy cô không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng nói.
"Chịu trách nhiệm?" Diệp Tiểu Yêu giật mình, lui về sau hai bước, lộn xộn mà vội vàng nói: "Ai cần anh chịu trách nhiệm! Tôi từ lúc nào nói muốn anh chịu trách nhiệm! Anh đừng làm tôi sợ... Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện anh bị hạ thuốc cũng không phải do anh muốn! Cứ coi như không có gì đi, với lại tôi cũng không phải là lần đầu... Coi như là tình một đêm! Về sau đừng nhắc lại chuyện này!"
Khuôn mặt Lục Ly lạnh lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cô.
Diệp Tiểu Yêu không dám đối diện với hắn, cúi đầu nhặt thức ăn cho có, vừa nói: "Lục thiếu, đừng nói với tôi là anh chưa từng có tình một đêm... Tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, đừng nghiêm túc như vậy! Sau này chúng ta còn làm việc với nhau, mọi người lúc đó cũng nên bỏ qua! Thoải mái một chút đi!"
"Cô thực sự nghĩ như vậy?" Lục Ly nhấc cô lên, tức giận nói.
Diệp Tiểu Yêu nhún nhún vai, cười nói: "Tôi đương nhiên là nghĩ như vậy rồi... Lẽ nào Lục thiếu không nghĩ thế? Tối hôm qua đổi thành là người khác, Lục thiếu lẽ nào cũng chịu trách nhiệm với người ta sao? Tôi thật sự không thấy sao, cũng không phải là lần đầu, cũng sẽ không để mình bị dính thai! Anh đừng để trong lòng! Được rồi... Đừng thảo luận chuyện này nữa! Anh lên đi, yên tĩnh một chút, hồ sơ cá nhân của anh tôi đều đọc hết rồi, về sau chúng ta sẽ càng tốt hơn!"
Cô dọn thức ăn cho chó xong, ôm Hành Thái về ổ của nó, lấy túi rồi đi, ngày hôm qua đã hẹn đi với Cố An Dịch xem xe, tuy là thời gian còn sớm, nhưng cô không muốn nhìn Lục Ly nên ra cửa trước.
Lục Ly nghe thấy tiếng cửa mở, trong lòng buồn bực tới nỗi vò vò tóc, cái này tính là gì? Phụ nữ muốn Lục Ly hắn chịu trách nhiệm nhưng xưa nay hắn chưa từng mở lời, lần đầu đòi chịu trách nhiệm với con gái người ta thì lại bị cô gái kia từ chối, còn bảo hắn thoải mái chút đi. Mẹ kiếp, thật sự coi hắn là người tuỳ tiện vậy sao?
---
Diệp Tiểu Yêu ăn sáng xong, nhìn thời gian còn sớm liền đi tàu điện ngầm đến chỗ Cố An Dịch đã hẹn, ngồi trên tàu điện ngầm liền nhận được cuộc gọi của Cố An Dịch, nghe nói cô đã đến, hai người liền hẹn nhau ở cửa hàng bán xe.
Lúc Diệp Tiểu Yêu đến nói, Cố An Dịch đã chờ ở cửa, thấy cô đến liền bước lên cười đón, đối với chuyện tối qua cô về sớm cũng không hỏi lời nào. Diệp Tiểu Yêu đã nghĩ kỹ lý do thoái thác cũng không dùng được, liền xem như không có chuyện gì xảy ra theo anh ta vào tiệm.
Cuối cùng chọn một chiếc xe của Đức tầm 10 vạn, hàng có sẵn, giao tiền xong có thể nhận xe ngay.
Cố An Dịch quen biết ông chủ cửa hàng xe, để cho cô chạy thử, còn dặn dò cô chú ý một số việc, còn tặng cô bộ trang trí ô tô, nhìn thấy trang trí xong như biến thành một chiếc khác, Diệp Tiểu Yêu rất vui vẻ, cố ý kéo Cố An Dịch đi hóng gió.
Cố An Dịch nhìn cô không khách khí mà sờ đông sờ tây, nhịn không được cười nói: "Tốt xấu gì cô cũng từng là tổng tài phu nhân, mua xe mới còn vui vẻ vậy sao?"
Diệp Tiểu Yêu cười ha ha nói: "Cũng không đúng nha! Trước đây toàn lái xe của Quan Quý Sâm bỏ đi, mặc dù so với xe này tốt hơn, nhưng cũng không thuộc về tôi! Hiện tại xe này còn mới, hoàn toàn thuộc về tôi... Tôi cho anh biết, đây chính là chiếc xe đầu tiên!"
Trước đây Quan Quý Sâm đã từng nói muốn mua cho cô một chiếc xe, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng chưa làm được, cô có xe lái hay không cũng chẳng để ý, bây giờ suy nghĩ lại, đúng là tự hành hạ mình!"
"An Dịch, anh hôm nay rảnh rỗi không? Không việc gì thì chúng ta đi ngắm biển đi!" Chạy vòng vòng trong thành phố chưa đã ghiền, Diệp Tiểu Yêu liền đề nghị.
Cố An Dịch lắc đầu nói: "Không có chuyện quan trọng gì, đi thôi! Lâu rồi tôi cũng chưa đến biển, đi nhìn một chút cũng được!"
"Không có việc quan trọng là có việc, không làm anh lỡ việc chứ?" Diệp Tiểu Yêu cười nói.
"Haha, loại chuyện đó không đi cũng chẳng sao, dù gì cũng không có thu hoạch gì!" Cố An Dịch vô tình nói.
"Xem mắt?" Diệp Tiểu Yêu nghe Cố An Dịch nhắc qua thím ba của anh ta rấy nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho hắn, nhịn không được hỏi: "Là do ánh mắt của anh quá cao sao?"
"Cũng không phải! Nếu như chỉ vì kết hôn, cũng không quá khó tìm đối tượng, chẳng qua tôi là người hơi cố hcấp, vẫn muốn tìm cô gái có cảm giác một chút!" Cố An Dịch điều chỉnh vị trí, thoải mái nói.
Diệp Tiểu Yêu tò mò hỏi: "Anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy mà vẫn không có bạn gái cùng học sao?"
"Có một, chung sống 2 năm, vừa về nước liền chia tay!" Cố An Dịch nhìn cô nói: "Cô đại tiểu thư ấy tính khí rất khó chịu, hầu hết thời gian toàn là tôi nhường cô ấy, khi đó thích, mệt cũng cam tâm tình nguyện. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình có chút ngốc! Cho nên tìm bạn gái muốn lựa người thành thục chút, chí ít không để mình mệt mỏi như vậy!"
"Thành thục cũng không phải là chuyện tốt! Khả năng có người cảm thấy không thú vị đâu!" Diệp Tiểu Yêu nhớ tới tin nhắn khiêu khích của Phạm Tư Dư nhắn mình, tự giễu cười, đàn ông toàn yêu thích loại biết làm nũng, cô gái gợi cảm!!
"Đó là vấn đề do tính cách mỗi người... Sở thích này đều là nhất thời! Nếu thật sự yêu chân thật, người đó sẽ không để ý đến mấy kiểu nông cạn đó đâu!"
Cố An Dịch nói đến đây, nhịn không được nói: "Tiểu Yêu, một lần hôn nhân thất bại không có nghĩa lý gì, chỉ có thể nói Quan Quý Sâm không thích hợp với cô, tin tưởng tôi, cô nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn!"
"Haha, tôi cũng nghĩ vậy nhưng mà tình cảm mấy năm này tôi cũng không muốn chạm vào, sau khi các loại hợp đồng kết thúc, tôi cũng dành dụm được một số tiền, tôi sẽ đi nước ngoài du học, thuận tiện du lịch. Anh biết không? Tôi có một ước mơ rất khó thực hiện, rất hy vọng có thể mang mẹ tôi đi một chuyến du lịch vòng quanh thế giới thật sang trọng. Trước đó không có năng lực và thời gian, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật tiếc nuối. Cho nên lần này tôi nhất định phải thực hiện được ước mơ này!"
"Vậy trước tiên hãy để giấc mơ đẹp của cô thành sự thật đã!" Cố An Dịch thật tâm nói.
"An Dịch, nói thật nha, lúc Lục lão gia tử đưa anh đến để cảnh cáo tôi khiến tôi rất ghét anh. Hiện giờ tôi cảm thấy rất may mắn được hợp tác với anh, tính tình anh tốt, tôi cũng không cần đề phòng anh làm chuyện xấu với tôi, cũng không cần phải lo anh cản trở tôi. Thực sự, hiện tại tôi thấy ông trời đối với tôi chiếu cố thật, cám ơn ông trời đã để cho tôi một người đồng nghiệp tốt như vậy!"
Cố An Dịch thấy cô chỉ kém chắp hai tay cám ơn trời đất, không nhịn cười được nói: "Tôi đây có nên cũng phải cảm ơn ông trời cho tôi đồng nghiệp tốt như cô không? Haha! Tiểu Yêu, cô thật không giống người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm! Cô biết không? Tôi không tốt như cô nói! Thủ đoạn gì gì đó tôi cũng có, chỉ là vì người đó là cô, cho nên không cần thiết!"
"A, vậy tôi có nên thụ sủng nhược kinh không?" Diệp Tiểu Yêu tâm trạng đang tốt, cười nói: "Anh có phải thấy tôi hầu hạ vị đại gia kia khổ cực quá, liền thương hại nên chẳng thèm dùng thủ đoạn đúng không? Haha, vậy về sau tôi cũng phải giả vờ yếu đuối một chút, để mọi người thương cảm với tôi?"
Cố An Dịch nở nụ cười: "Trên thương trường giả vờ yếu đuối cũng vô dụng, tôi không ghi tù với cô bởi vì tôi với cô rất hợp duyên, lần đầu tiên tôi gặp cô chỉ tự hỏi sao thím ba lại không giới thiệu kiểu bạn gái thế này cho tôi, cho nên vừa gặp lại cô, tôi vậy mà mang theo tâm trạng muốn theo đuổi cô, làm sao có thể dùng thủ đoạn đối phó với cô được? Càng tiếp xúc càng hiểu tính cách của cô, lại càng không thể! Ở trên thương trường muốn có kẻ địch rất dễ, nhưng lại rất khó gặp được một người hợp tác tốt, tôi rất quý trọng tình nghĩa khó có được này!"
Diệp Tiểu Yêu cười ha ha, đứng lên: "An Dịch, tôi đã nói cho anh nghe rồi á, lúc đó là do tôi giả vờ, tôi nào có ngây thơ trong sáng như vậy, anh ngạn vạn lần đừng dùng tiêu chuẩn này chọn bạn gái, lỡ làng cả đời đấy! Bây giờ nhìn kỹ tướng mạo thật của tôii rồi thì càng không nên ảo tưởng. Bê ngoài thanh thuần có khi bên trong là ác ma đấy!"
Cố An Dịch cười cười, tự nói trong lòng, không có tưởng tượng, tôi thấy đây là một thiên sứ khoác bọc lớp áo ác ma...
---
Từ bờ biển trở lại thành phố đã 6h rưỡi, Cố An Dịch đề nghị cùng ăn cơm, Diệp Tiểu Yêu thấy mình đã quấy rầy Cố An Dịch cả ngày nên nói hôm nay cô mời, hỏi Cố An Dịch thích ăn gì.
Cố An Dịch cười nói: "Tôi ăn gì cũng được, cô là địa chủ, cho cô làm chủ nha!"
Diệp Tiểu Yêu suy nghĩ một chút rồi dẫn Cố An Dịch đến một quán cơm nổi tiếng, hai người đi tới chỗ bàn ăn, Cố An Dịch liền đi nhà vệ sinh.
Diệp Tiểu Yêu gọi đồ ăn xong vẫn chưa thấy Cố An Dịch quay lại, xách túi đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy Cố An Dịch cùng một cô gái đứng cạnh bồn hoa, hình như đang cãi nhau.
Diệp Tiểu Yêu có chút kỳ quái, với tính cách cảu Cố An Dịch, sao lại phát sinh tranh chấp với người khác chứ? Cô bước đến, thấy cô gái kia là Phạm Tư Dư liền dừng bước.
Chỉ nghe thấy Cố An Dịch nói: "Đại tiểu thư, tôi nói cô bao nhiêu lần rồi, tôi căn bản không biết nhà cô ở đây, cũng không phải vì tìm cô mà đến thành phố A. Chúng ta đã chia tay rồi, cô đã gả cho ai cũng chẳng liên quan tới tôi, cô không cần lo lắng tôi sẽ đi quấy phá cô!"
A, Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, nhớ tới lời của Cố An Dịch, lẽ nào người bạn gái mà anh ta quen ở Pháp là Phạm Tư Dư?
Chỉ nghe thấy Phạm Tư Dư kêu lên: "Tốt nhất anh nên nói được làm được, còn có, về sau nhìn thấy đừng có mà nhận có quen biết với tôi, bằng không tôi sẽ khinh thường anh! Nhớ..."
Cô xoay người giận đùng đùng đang muốn đi, vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu, sắc mặt của cô ta nhất thời biến sắc, hoảng hốt chạy bừa đi.
Cố An Dịch lắc đầu, nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu, cười khổ: "Để cô chê cười rồi, thật không nghĩ tới đây cũng gặp phải cô ta!"
Diệp Tiểu Yêu chỉ chỉ bóng lưng của Phạm Tư Dư: "Người bạn gái mà anh nói là cô ta?"
Cố An Dịch gật đầu: "Cô ấy và vị hôn phu cũng ăn ở đây, nói không muốn nhìn thấy tôi, Tiểu Yêu, hay chúng ta dứt khoát chuyển sang chỗ khác được không?"
Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười: "Đổi cái gì, đồ ăn đã gọi xong hết rồi, tôi còn chưa thấy xấu hổ, anh sợ gì chứ! An Dịch, phải nói thật nhân sinh đúng là quá cẩu huyết rồi... Anh biết vị hôn phu của cô ta là ai không?"
Cố An Dịch nhíu mày: "Sao vậy, cô biết bọn họ?"
Diệp Tiểu Yêu cười ha ha nói: "Cô ta không nói cho anh biết vị hôn phu của cô ta chính là Quan Quý Sâm sao? Bạn gái trước của anh, chồng trước của tôi, bọn họ hợp thành một đôi!"
Hả, Cố An Dịch ngây người, lúc sau chỉ tự giễu nói: "Tôi vẫn không ngờ lại trùng hợp như vậy, nếu sớm biết thế, tôi đổi thành phố làm việc cho rồi!"
"Ôi chao, cái này có là gì, anh nói hai người chia tay rồi, anh việc gì phải dựa theo cô ta nói, lảng tránh cô ta làm gì! Đi thôi, đồ ăn chắc là lên rồi, chúng ta đi ăn cơm!"
Diệp Tiểu Yêu kéo Cố An Dịch quay lại, không thể trùng hợp hơn, vị trí sát vách bọn họ lại là Quan Quý Sâm cùng Phạm Tư Dư, giữa hai người bầu không khí có chút cổ quái. Diệp Tiểu Yêu nhìn sang Quan Quý Sâm, biết hắn đang tức giận.
Cô làm bộ không phát hiện Quan Quý Sâm, lôi Cố An Dịch ngồi xuống, hô: "Đồ ăn ở đây có chút đặc biệt, anh nếm thử xem!"
Cố An Dịch phối hợp gật đầu: "Tôi khi còn bé đã đến thành phố A, nhưng đã sớm quên mất khẩu vị nơi này, cám ơn cô đã dẫn tôi đến ăn đồ ăn chính thống như vậy!"
Quan Quý Sâm nghe được tiếng nói chuyện liền nhìn qua, thấy là Diệp Tiểu Yêu sắc mặt liền sầm lại, đứng bật dậy, bước tới kêu lên: "Diệp Tiểu Yêu, cô đi ra đây, chúng ta nói chuyện!"
Diệp Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn hắn một chút, giễu cợt nhướng mày: "Ây dô, là Quan tổng sao, trùng hợp vậy à, anh cũng tới đây ăn cơm sao? Có chuyện gì vậy? Chuyện công thì thứ hai đến phòng làm việc của tôi bàn luận. Chuyện riêng thì... Xin lỗi, tôi đang tiếp bạn, không rảnh!"
Quan Quý Sâm tức giận, bắt lấy tay cô kéo cô ra ngoài, Cố An Dịch đứng lên, đè tay hắn xuống nói: "Quan tổng, buông cô ấy ra!"
"Cậu là ai? Cậu có tư cách gì xen vào chuyện của người khác!" Quan Quý Sâm thẹn quá thành giận quát to, trong đại sảnh có rất nhiều khách khứa đều bất mãn nhìn sang.
Phạm Tư Dư bước đến kéo Quan Quý Sâm nói: "Sâm, anh làm gì vậy? Không thích thấy cô ấy thì chúng ta chuyển chỗ khác ăn là được, cần gì phải vậy! Cũng không biết có vài người việc gì phải làm như vậy để bị coi thường, ly hôn rồi còn bám dai như đỉa..."
Cô ta hung hăng trùng mắt liếc Cố An Dịch, lại trừng mắt với Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu không nói, rốt cuộc là người nào bám dai như đỉa chứ!
Quan Quý Sâm nắm lấy tay Diệp Tiểu Yêu thật chặt, người nào cũng không thèm nhìn, nhìn thẳng cô kêu lên: "Diệp Tiểu Yêu, cô rốt cuộc có đi hay không? Cô không đi ra, ngày hôm nay đừng nghĩ tới việc ăn cơm!"
Còn uy hiếp? Diệp Tiểu Yêu bật cười, chế nhạo nói: "Quan tổng, cây cần da, người cần thể diện, anh đừng có mà đã cho thể diện mà không muốn! Anh muốn tôi ra ngoài? Xin hỏi anh lấy thân phận gì để tôi phải ra ngoài với anh? Hiện tại tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi đếm tới ba, anh buông tay tôi ra, bằng không tôi liền tố cáo anh quấy rối nơi công cộng, và tội đe doạ! Nơi đây nhiều người như vậy đều có thể giúp tôi làm chứng, không tin thì thử xem.. Một... Hai..."
Quan Quý Sâm giật mình, Diệp Tiểu Yêu vậy mà vô tình như vậy với mình?
Nhưng hắn là Quan Quý Sâm, sao dễ dàng bị hù như thế? Chẳng những không thả, tay nắm chặt lại, đẩy Cố An Dịch ra, liền kéo Diệp Tiểu Yêu đi ra ngoài.
Phạm Tư Dư bị hắn đẩy ra bị lảo đảo, đụng phải bức phong ngăn cách đằng sau, cô sợ hãi kêu lên, trượt chân té xuống.
Cố An Dịch vốn định đuổi theo, nhìn thấy cô ta trượt chân, lại không thể làm gì khác hơn là dừng lại đỡ cô ta.
Truyện khác cùng thể loại
612 chương
261 chương
223 chương
58 chương
5 chương