Đừng ép tôi phải kết hôn!

Chương 60 : chẳng qua là ảo giác

Nụ hôn nóng bỏng lại bá đạo của Lục Ly kèm theo khí tức mạnh mẽ bao phủ, trong nháy mắt cướp đi ý thức của Diệp Tiểu Yêu, cô mở to mắt, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn lay đổng trước mặt. Trong mũi, trong miệng tất cả đều là hơi thở bá đạo của hắn, lưỡi của hắn nhiệt liệt dây dưa với lưỡi của cô, gặm cắn bờ môi cô, tuỳ ý cướp đoạt lấy từng hơi thở, một đường công thành chiếm đất(1)... (1) ý nói một mạch tấn công chiếm đoạt Diệp Tiểu Yêu ngẩn ngơ một lúc mới phản ứng kịp, tức giận đẩy hắn ra, tên này đang làm gì mình vậy hả! Lục Ly bắt được tay cô đưa lên đỉnh đầu, môi tiếp tục quấn lấy đầu lưỡi của cô, tựa như đó là mỹ vị, ăn cả trăm lần không chán. Chân của hắn, cách lớp quần chạm nhẹ vào nơi yếu ớt nhất của cô... Trên người Diệp Tiểu Yêu như có từng dòng điện chạy ngang qua, khiến toàn thân cô run rẩy, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bưng, không cam lòng mà uốn tới uốn lui... "Đừng... buông ra..." Cô nức nở nói, tóc quăn rơi rớt lên trên gối. Toàn thân Lục Ly khô nóng, nếu như mới vừa rồi chỉ muốn trêu ghẹo cô thì lúc này đang thực sự muốn cô, chỗ nào đó vừa cứng lại vừa đau, hắn dùng đầu gối chống đỡ cả người, tay trượt vào trong quần áo của cô, theo làn da láng mịn vuốt đi lên... Diệp Tiểu Yêu chỉ cảm thấy tay hắn nóng rực giống như than lửa, vuốt đến một chỗ cô chợt thấy có chút đau, cảm giác cả tay hắn đang xoa ngực cô, toàn thân cô cứng đờ, cũng không biết khí lực đâu ra, chợt muốn tránh thoát khỏi tay hắn, không chút nghĩ ngợi, hung hăng tát một cái trên mặt hắn... Lục Ly ngẩn người, dừng lại, Diệp Tiểu Yêu nhân cơ hội đó đẩy hắn ra, chạy xuống giường. "Lục Ly..." Diệp Tiểu Yêu đứng lên, vừa chỉnh lại quần áo của mình, vừa quát: "Đói khát thì đi tìm người khác, tôi không phải công cụ phát tiết của anh. Nếu có lần sau, tôi sẽ cho anh biết tay. Làm phiền rồi!" Cô nói xong, tức giận đùng đùng đi ra ngoài, đi tới cửa, mới nhớ đến mục đích của mình, lại xông vào nói: "Sáng nay 10 giờ ký hợp đồng với Vọng Giang, anh dám không đến, tôi sẽ đi tìm ông nội anh, tôi nói được làm được!" "Rầm" một tiếng, Diệp đại tiểu thư tức giận đùng đùng đập cửa bước đi. Lục Ly ngây ngẩn một hồi, nắm chặt tay hung hăng đấm lên gối, chỉ có thể chán nản nằm xuống, mắt mở to, đưa tay vuốt ve khuôn mặt bị đánh của mình, rất muốn tự đánh thêm một cái bạt tay nữa, hắn nổi điên cái gì, sao hôn một cái lại khiến mình thất thố như vậy chứ? Nếu người đó là Uông Vĩ Lan thì cũng thôi, nhưng lại là bà thím Dung xấu tính muốn tư sắc không có tư sắc, muốn khuôn mặt cũng chẳng có khuôn mặt này... Nhất định là do lâu lắm rồi không được phát tiết! Lục Ly tay che mắt, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh nụ hôn nồng nhiệt jhi này, trên tay dường như vẫn còn cảm giác được da thịt mềm mịn của cô... Mà gối bên cạnh, trong miệng hắn, tất cả đều là mùi hương thuộc về cô. Cảm giác khô nóng không rõ lại truyền toàn thân... Chết tiệt! Hắn chợt nhảy dựng lên, chạy vào trong phòng tắm, xả nước lạnh thấu tim ra xối lên người! Tỉnh táo... Lục Ly, đây chẳng qua chỉ là áp giác! Không phải suy nghĩ thật sự của mày! Hắn vừa cảnh tỉnh cho bản thân, vừa muốn, ra ngoài tìm bạn gái, như vậy sẽ không đối với vị đại thẩm kia mà... phát tình... Đại thẩm, căn bản không phải đồ ăn của hắn! Diệp Tiểu Yêu chạy xe đến Lục thị mà trên mặt vẫn còn đỏ ửng, tắm cũng không xoá đi hết cơn tức giận của cô, cảm giác cả người đều là mùi của Lục Ly, tức giận đến mức khiến cô hối hận tại sao lại tát Lục Ly nhẹ như vậy, cô hẳn nên cầm kéo cắt bỏ đi thứ đồ ghê tởm đó của hắn, để xem hắn còn dám động dục bừa bãi hay không? Ở cổng toà cao ốc, cô gặp Cố An Dịch, Cố An Dịch nhìn cô một cái: "Tiểu Yêu, vẫn chưa liên lạc được với Lục thiếu sao?" "Đã thông báo cho hắn, không biết có tới hay không, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng trước!" Diệp Tiểu Yêu thu lại tức giận, vừa lên lầu kiểm tra hợp đồng nhiều lần, nhìn thời gian vừa đến lúc, cô gọi Cố An Dịch vào chuẩn bị đi đến Vọng Giang. "Không đợi Lục thiếu sao?" Cố An Dịch bất an hỏi. "Chờ hắn làm cái gì, cái loại công tử này chỉ biết ăn ăn uống uống, chơi bời, nếu như cái gì cũng chờ lời của anh ta, đây chẳng khác nào bảo chúng ta ăn không khí?" Diệp Tiểu Yêu nổi giận mắng một câu. Ngẩng đầu vừa nhìn thấy Lục Ly mặc âu phục màu xám tro chỉnh tề, đứng khoanh tay trước xe nhìn cô. Tự cho mình là minh tinh à, còn tạo dáng cái gì chứ! Diệp Tiểu Yêu oán thầm một câu, lại không thể không thừa nhận, người này thật sự quá mức đẹp trai. "Lục thiếu!" Cố An Dịch cao hứng lôi kéo Diệp Tiểu Yêu đi tới, cười nói: "Chúng tôi còn lo là anh sẽ không đến!" Lục Ly miễn cưỡng cười, mở cửa xe ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi nào dám đến trễ, có người uy hiếp tôi nếu tới trễ sẽ đi tố cáo! Vì tự do, đâu thể làm gì khác hơn là hi sinh cái tôi rồi!" Cố An Dịch không biết nội dung cụ thể hiệp ước của bọn họ, vừa giúp mở cửa cho Diệp Tiểu Yêu vừa nói: "Lục thiếu, sẽ không mất thời gian lâu của anh, hợp đồng hạng mục công việc cụ thể Tiểu Yêu đều làm xong rồi. Để tôi lái xe! Anh tranh thủ xem sơ hợp đồng đi!" Lục Ly ngồi xuống ghế rồi nhìn về ghế sau, Diệp Tiểu Yêu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: "Không cần xem, tôi chỉ là hoa hoa công tử đối với công việc buôn bán dốt đặc cán mai, chúng ta có Diệp đại thẩm trấn trụ là được rồi!" Cố An Dịch bật cười, Diệp Tiểu Yêu vừa rồi lớn tiếng như vậy lại bị Lục Ly nghe được, hắn cũng không tiện nói thêm gì, ngồi xuống chỗ bên cạnh tài xế. Lục Ly chờ hắn đóng cửa xe, liền đạp bàn ga, xe bắt đầu lăn bánh. Một lúc lâu sau, điện thoại Diệp Tiểu Yêu vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, rơi vào trầm tư. Điện thoại không ngừng reo liên tục, Lục Ly từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái, có chút tò mò không biết là ai gọi điện. Một lúc sau, điện thoại của Diệp Tiểu Yêu lại vang lên lần nữa, Cố An Dịch thấy cô trầm ngâm không bắt máy, liền hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Tiểu Yêu, là ai gọi điện, sao cô không tiếp?" Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi bắt máy, không đợi đối phương kịp lên tiếng, cô đã cướp lời cười nói: "Quan tổng, trong lúc bận rộn mà vẫn gọi điện cho tôi à, lại có gì chỉ giáo sao?" Quan Quý Sâm? Lục Ly từ kính chiếu hậu nhìn Diệp Tiểu Yêu chăm chú, có chút nhiều chuyện mà dựng lỗ tai,muốn nghe xem đối phương nói gì. Cũng không biết Quan Quý Sâm nói gì, Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười chế nhạo nói: "Phản bội? Tội danh này thật lớn nha! Anh và tôi người nào phản bội người nào trong lòng đều biết rõ, tôi không tranh luận vấn đề này với nah! Anh nói tôi cướp hợp đồng Vọng Giong là đào góc nhà của anh, lời này tôi không đồng ý, Quan tổng, không phải lần đầu anh mới bước chân vào thương trường này, thương trường như chiến trường, đạo lý này anh không cần tôi phải dạy lại! Có thời gian rảnh rỗi trách móc tôi thì lo mà suy nghĩ nhiều hơn tại sao mình lại thất bại như vậy! Bằng không, chuyện như vậy về sau còn nhiều!" Cô nói xong cũng vô tình cúp điện thoại... Hợp đồng Vọng Giang là cướp từ tay Quan Quý Sâm... Lục Ly cho đến khi lái xe đến bãi đỗ xe của Vọng Giang cũng vẫn còn đang tiêu hoá tin tức này, thấy Diệp Tiểu Yêu đẩy cửa xe đi xuống, hắn không nhịn được nữa, đẩy cửa xe bước xuống quát: "Diệp Tiểu Yêu,rốt cuộc cô vì hợp đồng này đã làm chuyện gì?" Diệp Tiểu Yêu không giải thích, quay đầu nhìn hắn, Lục Ly bước tới trước mặt cô quát: "Cô muốn thắng như vậy sao? Vì muốn đả kích Quan Quý Sâm, liền dùng chiêu đâm phía sau lưng? Cô nói xem, vì lấy được hợp đồng này, có phải cô còn đem cả mình lên giường của Giang lão tổng không?" Diệp Tiểu Yêu tức giận, cho hắn một bạt tai, môi run rẩy quát: "Đúng... Tôi chính là người đàn bà chẳng chừa thủ đoạn nào, vì muốn đả kích Quan Quý Sâm, tôi không biết xấu hổ, được chưa?" Cô nói xong luôn xoay người chạy đi, Lục Ly che khuôn mặt, lửa giận đốt cháy, đôi mắt đã sớm đỏ lên. Từ sáng đến giờ, hắn đã trúng 2 cái bạt tai của cô gái này, cái này mà nói ra ngoài, Lục Ly hắn khỏi cần lăn lộn nữa! "Diệp Tiểu Yêu, cô đứng lại đó cho tôi!" Lục Ly bước nhanh, vừa mới nghĩ đuổi theo thì Cố An Dịch cuống quít ngăn cản hắn, kêu lên: "Lục thiếu, anh bình tĩnh lại, lời nói vừa rồi của nah mới là quá đáng! Chúng tôi có thể lấy được hợp đồng này tất cả đều dựa vào thực lực, không hề dùng chiêu trò đâm phía sau gì!" Hắn nói vài câu nói về vấn đề cung cấp hàng hoá ở Hồng Tường, còn có Diệp Tiểu Yêu cực khổ thức đêm làm bản kế hoạch cho Lục Ly, cuối cùng nói: "Nếu như không phải chúng ta có thực lực này, người sáng suốt như Tôn tổng làm sao có thể chỉ bằng nhân tình mà ký hợp đồng với chúng ta! Cho nên Lục thiếu, anh trách lầm Tiểu Yêu rồi!" Lục Ly nghe xong, khuôn mặt ngượng ngùng, mình thật sự quá lỗ mãng rồi. Cố An Dịch cũng không còn tâm trạng mà trách móc hắn, nhìn thời gian đã đến liền kéo hắn tới ký hợp đồng. Tôn Dương không thấy Diệp Tiểu Yêu không tới nên có chút kỳ quái, Cố An Dịch tìm một lý do để đè xuống, Tôn Dương lấy làm tiếp, song phương ký hợp đồng. Tôn Dương nhìn vóc người cao lớn của Lục Ly, cười nói: "Nghe Tiểu Yêu nói Lục trưởng phòng đã tình đi lính, tôi cũng là bộ đội xuất ngũ, bữa nào kiếm thời gian chúng ta cùng uống mấy chén, cho tôi xem thực lực của trưởng phòng Lục thế nào, haha..." Lục Ly nở nụ cười, khoảng khắc tiếp xúc ngắn ngủi này khiến cho hắn cảm thấy Tôn Dương không xấu xa như hắn tưởng tượng, tính cách phóng khoáng rất vừa ý hắn, hắn gật đầu nói: "Tôn tổng có thời gian cứ gọi tôi, cam đoan sẽ đến!" Chủ và khách đều vui vẻ, tất cả đều vui vẻ. Đến lúc Lục Ly đi vẫn còn khen Tôn Dương phóng khoáng, chỉ là lên tới xe không thấy Diệp Tiểu Yêu đâu, vui vẻ cũng không còn nữa, quanh co lòng vòng bảo Cố An Dịch gọi cho Diệp Tiểu Yêu báo tin mừng, cũng hỏi xem cô ấy đang đi đâu! Cố An Dịch bật cười nói: "Lục thiếu nếu thấy áy náy thì tự mình gọi đi, như vậy mới thể hiện thành ý chứ?" "Ai nói tôi phải xin lỗi! Cho dù tôi sai thì cô ta cũng đánh tôi một cái rồi! Vậy là hoà rồi!" Lục Ly sờ sờ khuôn mặt đã không còn đau của mình, chết vì sĩ diện nói. Cố An Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, gọi điện cho Diệp Tiểu Yêu, báo việc ký hợp đồng thuận lời, Lục Ly ở phía sau ra hiệu cố ý hỏi xem Diệp Tiểu Yêu đi đâu. Lục Ly lắng tai nghe, còn chưa nghe rõ, Cố An Dịch đã nói: "Vậy thay tôi chào mẹ cô, chúng ta thứ 2 gặp rồi hãy nói chi tiết! Tạm biệt!" Cúp điện thoại, Cố An Dịch liền báo cáo: "Tiểu Yêu ở ga xe lửa, cô nói buổi chiều không tới, cô đi thăm mẹ cô, chủ nhật mới về!" -- Viện điều dưỡng thành phố B. Diệp Tiểu Yêu nghe hộ lý báo tình hình của mẹ gần đây, vừa chải đầu cho mẹ, búi một kiểu tóc hoa lệ, lại thay cho bà một quần dài thoải mái, thấy mọi việc đã ổn thoả, liền vỗ vỗ cô, cười nói: "Diệp tiểu thư, được rồi, cô có thể tham gia tiệc tối rồi!" "Ôi chao, thật xinh đẹp! Diệp tiểu thư đêm nay nhất định có thể mọi người kinh diễm !" Hộ lý khích lệ nói. Mẹ Diệp nhìn về gường, ngượng ngùng nở nụ cười, nói với Diệp Tiểu Yêu: "Cám ơn tiểu Trương, ta đi thôi!"