Tuổi trẻ hầu như ai cũng có 1 thời bồng bột dại khờ, hoặc là yêu đương mê muội, hoặc là chơi bời lông bông, hoặc là gì gì đấy mà mình không biết, vì mình chỉ dính mỗi 2 cái đó thôi Mối tình đầu của mình bắt đầu với 1 cô bé cùng lớp cấp 3, năm đó mình học lớp 12. Tình yêu thủa đó nó cũng chả ngây thơ trong sáng gì đâu, internet có từ năm 97 cơ mà Thật lòng mà nói thì bé đó khá xinh (hồi đấy mình đi học bằng spacy trắng, tiền tiêu không phải nghĩ, cưa cũng đơn giản thôi) nên mình kết lắm. Giờ cũng chẳng còn nhớ và không muốn nhớ những kỷ niệm hồi đó nữa, nên tua luôn qua những chỗ nhàm nhàm. Học xong cấp 3, mình vào Sài Gòn học đại học. Bé ở lại Hà Nội, 2 đứa hẹn thề sống chết bên nhau, yêu đương thắm thiết, đến mức mà mình còn đi xăm chữ cái tên đầu tiên của em ý lên cổ chân, ý nghĩa là mỗi bước chân mình đều nhớ đến em ý . Vào Sài Gòn, trong lòng vẫn chung tình với em ý nhé, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện. Định là sắp xếp học hành nhà trọ linh tinh cho ổn định thì mỗi tháng cố gắng về Hà Nội 1 lần để gặp em ý. Đùng 1 cái (chưa đầy 2 tháng sau), thằng bạn thân gọi điện bảo thấy người yêu mình đi đường ôm ấp 1 thằng già khụ nào đấy … Mình đéo tin. Nó bảo về mà xem. Mình bay thẳng về Hà Nội. Kể ra mình cũng điên thật. Lúc đó còn trẻ, bốc đồng. Lại sẵn trong túi có tiền nên cứ bạt mạng chẳng cần suy nghĩ… Mình gọi em ý ra nói chuyện, em ý chắc cũng sốc vì mình về bất chợt. Thừa nhận với mình là em ý đã yêu người khác, cuối năm sẽ cưới. Mình choáng váng, nhưng vẫn cố vớt vát : -Tại sao lại thế hả em ? -Vì anh không xứng đáng. Mình tưởng như vỡ mẹ nó tim. Nhục nhã, cay đắng. Em nó giải thích : -Anh ý công ăn việc làm rồi, lại là người lớn, anh ý lo được cho em. Anh còn trẻ quá, em không chờ được ... Mình hiểu ra vấn đề. Cái câu “em không chờ được” nói lên tất cả. Cái thằng đó hơn em đến 10 tuổi, dĩ nhiên là ngon hơn mình lúc đó rồi.Vả lại ...vả lại cái gì thì cũng chán chả buồn nói! Mình quay về Sài Gòn ngay trong đêm. Đầu óc trống rỗng. Cũng không nhớ mình trải qua những ngày sau đấy như thế nào. Chỉ nhớ là đến khi bình tĩnh lại rồi thì nhận ra mình bị nghiền cờ bạc. Cũng đỡ cái là mình đánh bạc ra tiền, hôm được hôm mất nhưng đủ trả cho cái khoản bar bủng rượu chè và không nợ nần gì hết. Ở nhà không ai biết mình bê tha như thế, mãi đến hôm mấy thằng ngồi sát phạt trong nhà nghỉ, bị kiểm tra hành chính bất ngờ. Rồng rắn kéo nhau lên phường 1 lũ, thì chuyện mới vỡ lở. Hồi đấy là gần tết (mỗi thằng ôm trong người hơn chục củ), cũng gọi là đánh to nên bọn nó tạm giam hết lượt, lần đầu tiên mình bị như thế, sợ xanh mắt mèo. Mẹ mình vào bảo lãnh cho mình ra rồi dọn dẹp đồ đạc về nhà. Nói nghe đơn giản vậy chứ người nhà mấy thằng mình chạy chọt cong cả đít. Bị nhốt có 2-3 hôm trong khám, không đến mức như ở tù, toàn mấy thằng công tử bột cờ bạc với bóng bánh xếp chung 1 chỗ nên cũng đỡ. Mấy ngày đấy mình suy nghĩ rất nhiều, về cuộc sống, về tương lai, về chính bản thân mình… Cảm tưởng như người già hẳn đi. Về Hà Nội, bỏ học trong Sài Gòn, lại được mẹ sắp xếp cho học tiếp ngoài này. Mình bỏ cờ bạc, hạn chế rượu chè. Người yêu cũ thì lấy chồng rồi. Mình cũng đi xóa cái hình xăm ở chân. Đến giờ vẫn còn vết mờ mờ chứ không biến mất hẳn. Dấu tích của một thời nông nổi Kể lại thì thấy to tát thế chứ 10 thằng đi học bét cũng phải đến 6-7 thằng biết đến hàng cầm đồ hoặc cho vay nặng lãi, chỉ khác nhau ở cái mức độ thôi. Ngày đấy thấy đời mình thảm vãi cả ra. Nhưng cũng an ủi đc là đời éo phải như phim, va vấp nó to lớn và nặng nề là vì mình được bao bọc quá thành ra kém cỏi mà thôi! Mình học xong ĐH, rau thì cả thúng nhưng không hề dính dáng đến 1 vụ yêu đương nào. Nói thẳng ra là vẫn bị ám ảnh, chưa thực sự quên được chuyện cũ, còn nói 1 cách hoa mỹ thì là ham vui quá độ. Khoảng thời gian mình mới đi làm cho chú thì người yêu cũ tìm đến mình. Con của em khoảng 3-4 tuổi, em ly dị… Vì thằng chồng khinh em ít học, không kiếm được ra tiền. Mình thấy chẳng còn tí tình cảm nào gọi là yêu, chỉ còn sự thương hại và coi thường. Không có tình yêu cũng không đến mức lăn ra chết ngay được nhưng không có tiền thì éo thể nào mà sống được, không chết vì đói cũng chết vì nhục. Cuộc đời ai cũng có những phút thăng trầm, trầm mãi rồi thì nó cũng phải thăng. Và mình bắt đầu thấy yêu đời trở lại. Tầm cuối tháng 8 đêm khuya cũng gọi là hơi se lạnh, mình đi nhậu với mấy thằng bạn. Thanh niên mà, đến mấy chỗ nhiều em xinh tươi thì dù đi làm về mệt cách mấy cũng vẫn cứ cố lết cái xác đi . Bữa đấy thằng bạn mình hơi phê, mình đi cùng nó vào toilet cho an tâm. Đang đứng ngoài cửa thì em (là vợ chưa cưới của mình bây giờ) đi ngang qua, va vào mình. Vô tình thôi, điếu thuốc của mình xẹt qua má em. Em khựng lại, xoa má (chắc là hơi rát), nhìn mình nhưng không có vẻ gì là cáu giận, không lườm không nguýt, chỉ hơi cau mày tí thôi. Mình nói vội : -Mình xin lỗi … Em xua tay, ra chiều dễ tính : -Không sao, tại mình không để ý. Mình cười, em cũng cười rồi quay mặt đi. Không ai nói gì với ai nhưng đều đứng 1 chỗ. Thỉnh thoảng 4 mắt đụng nhau cả em cả mình đều cười trừ, thấy ngu ngu kiểu gì ý. Em chỉ tay vào toilet giải thích : -Mình đợi bạn. -Mình cũng thế. Bạn mình say. -Bạn mình chắc cũng thế. Bạn em ra trước, lúc em với bạn về chỗ thì mình vẫy tay chào, em cũng mỉm cười chào mình. Bàn em cách bàn mình không xa lắm, đủ để mình quan sát em. Thực ra mà nói thì em không xinh, không đẹp, bình thường lắm, chả có gì ấn tượng. Nhưng mình để ý em vì mình thích đôi giày của em hôm đấy. Em mặc áo phông trắng cổ tròn đơn giản, quần jean, giày Dr hàng authentic. Em chỉ ngồi uống rượu thôi, còn mấy cô bạn em đứng lắc lư bên cạnh, thỉnh thoảng em với bạn bè ghé tai nhau nói chuyện, cùng phá ra cười rồi tất cả cụng ly vui vẻ. Bất chợt ánh mắt em chạm tia nhìn của mình, em cười, nâng cốc “hôn môi xa”, mình cười lại, dĩ nhiên là phải 100% cái “hôn môi xa” đó rồi. Tình cờ làm sao bọn mình lại ra về cùng lúc với bạn bè em. Tranh thủ đợi thằng bạn lấy xe mình đứng nói chuyện với em vài câu, đại ý là lần sau có dịp thì chém gió với nhau nhiều hơn rồi mình hỏi tên cả xin số nữa. Em đưa điện thoại cho mình nháy số, tiện tay mình lưu xừ tên mình là “glad to see ur mes” trong máy em. 1h sáng, về đến nhà, mình nhắn tin cho em, mình éo sính ngoại đâu, nhưng lúc ý nghĩ thế nào lại phun bằng tiếng Anh : “party all night ?” “alone in my bed >” “good girl, good night & sweet dream” “tk guy, same to u” Bắt đầu mối quan hệ đơn giản như thế đấy Mình thề là mình không hề có ý định chăn em làm rau, thấy hay hay thì muốn kết bạn thôi. Mình nói thật đấy