Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, ta tin là mọi người đều biết ngày này là ngày gì. Triệu Tân cùng Hiên Viên Hàn cũng tự nhiên là một trong số đó.  Lúc này Triệu Tân đã mang thai tám tháng rưỡi, tâm tình hảo, ăn nhiều nên tự nhiên cục cưng cũng lớn lên thực mau, làm cho bụng Triệu Tân thoạt nhìn như chín tháng. “Ta muốn đi dạo phố.” Nghĩ đến lễ Giáng Sinh hàng năm đều rất náo nhiệt, Triệu Tân đã hơn một tháng không được ra khỏi phòng nói. “Thân thể của ngươi có ổn không?”Nhìn bụng Triệu Tân, Hiên Viên Hàn sợ hắn ăn không tiêu. “Không sao, không phải bác sĩ cũng có nói ta nên vận động nhiều a? Như vậy khi đứa nhỏ sẽ không khó sinh nha.” Quyết định phải đi ra ngoài, Triệu Tân phải suy nghĩ đến cái cớ mà Hiên Viên Hàn sẽ không phản bác được, ăn vặt mỹ vị đang xuất hiện trước mắt a. “Vậy cũng được, bất quá chỉ có thể đi ra ngoài một lát thôi, nếu mệt sẽ lập tức quay về . . .” “Dừng lại, ta đã biết, đi thôi.”Đánh gãy lời nói nam nhân, sợ Hiên Viên Hàn sẽ tiếp tục lải nhải, Triệu Tân kéo tay Hiên Viên Hàn đi ra ngoài. Hai người đi không xa lắm, bởi vì gần tiểu khu có một cái trung tâm thương mại, Hiên Viên Hàn sợ Triệu Tân sẽ xảy ra vấn đề, cho nên hai người liền hướng tiểu phố mà đi. Lúc ra khỏi nhà đã gần tới thời gian ăn trưa của Triệu Tân, cho nên sau khi mua một đống đồ chơi chuẩn bị cho cục cưng, Triệu Tân mới cảm thấy thoả mãn tìm nhà hàng thích hợp, chuẩn bị ăn cơm. Dù sao từ sau khi mang thai, đã thật lâu cũng chưa ăn đồ ăn bên ngoài, cho dù là ăn, cũng không có đã nghiền a. Cơm trưa rất đơn giản chỉ có bốn món, cái chính ở đây là những món đó Triệu Tân bình thường không ăn, món cay Tứ Xuyên, vốn Hiên Viên Hàn định đổi nơi khác nhưng nhìn thấy Triệu Tân ăn ngon cũng đánh mất ý niệm trong đầu, bồi hắn ăn một chút cơm trưa‘ không có vị giác’. ( toan nhân lạt nữ a, ha ha )  “Ta đi vệ sinh một chút.”Uống nước nhiều, Triệu Tân quyết định đi vệ sinh, dù sao đi dạo phố cũng sẽ không có chỗ để đi a. “Ân, có muốn ta đi cùng ngươi không?”Sợ Triệu Tân bất tiện, Hiên Viên Hàn định đi cùng. Lắc đầu xem như trả lời, loại sự tình này mỗi ngày đều làm, Triệu Tân chặt đứt ý định bồi đi của Hiên Viên Hàn. “Bác sĩ Hiên Viên, đúng là ngươi rồi, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thật là có duyên a.”Nhìn thấy đối tượng mình thích, Trịnh Vân lập tức tiến lên chào hỏi. “Đúng vậy, thật là rất có duyên, Tiểu Vân là cùng bằng hữu đến ăn cơm hả? Từ lúc ngươi từ chức đến nay đã lâu không gặp.”Không ngờ người mình tìm thật lâu lại xuất hiện ở chỗ này, xem ra phải hy sinh một chút sắc đẹp mới có thể biết chuyện tình a. “Không có, ta đi một mình. Ngươi cũng biết ta không bằng hữu, cho nên làm mọi thứ đều một mình a.”Tận lực làm ra vẻ đáng thương tranh thủ đồng kỳ, Trịnh Vân thật là tội đến nỗi không thể tội hơn. “Sao lại thế a, tiểu Vân lớn lên xinh đẹp như thế, sao lại không bằng hữu.”Ngoài nghe thật là ngọt  nhưng trong lòng lại đem nữ nhân khách sáo một lần. (chẹp, a Hàn ai bỉu a rải hoa đào khắp nơi làm chi a, h phải đi giải quyết, thật là mệt nha) “Bác sĩ Hiên Viên, thái thái ngươi sao không thấy a? Ngươi cũng đi có một mình hả?” Chắc mẩm nam nhân có lẽ cũng là ăn cơm một mình, Trịnh Vân nắm lấy cơ hội mà hỏi. Dù sao ‘ cá lớn’ không phải mỗi ngày đều xuất hiện đâu a. (hừ hừ, *xuỳ xuỳ* nữ nhân kia đi đi, đi đi) “Không phải, ta đi cùng thái thái, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không? Ta có một chút việc muốn nói với ngươi.”Nhìn thời gian, Triệu Tân lập tức sẽ đi ra , Hiên Viên Hàn chỉ có thể đem nữ nhân gọi ra bên ngoài, hy vọng có thể mau chóng giải quyết sự tình. “Hảo, chúng ta ra ngoài cũng được.”Nghĩ rằng Hiên Viên Hàn muốn thổ lộ với mình, Trịnh Vân rất là cao hứng, cuối cùng ”con cá lớn” nầy cũng đã cắn câu rồi. Nhưng lại không nghĩ tới chính là chính mình kỳ thật là câu cá của người khác, biến thành người đi xâm lược. Nói với phục vụ nói mấy câu, Hiên Viên Hàn cũng Trịnh Vân đi ra ngoài, không ngờ một màn này vẫn bị Triệu Tân trong buồng vệ sinh đi ra thấy được. Mà theo góc độ Triệu Tân nhìn lại, dáng Trịnh Vân rất đẹp, hai người đứng chung một chỗ thực xứng là một đôi, nam tài nữ mạo. Ngực nhói lên một cái, Triệu Tân không ngờ đến cuối cùng chính mình vẫn là bị Hiên Viên Hàn lừa. (tội nghịp pé Tân nhà tui, vẫn chưa có đủ niềm tin vào chồng a) “Triệu tiên sinh có sao không? Đây là thứ mà Hiên Viên tiên sinh muốn ta chuyển giao cho ngài.” Phục vụ nhìn người đang sững sờ, đem tờ giấy đặt ở trên bàn liền lui đi ra ngoài. Trong lòng nghĩ: thật là đáng thương, xem ra là bị một đả kích thật lớn a. “Cám ơn.”Nhìn những con chữ trên tờ giấy, Triệu Tân chỉ cảm thấy buồn cười, “Hiên Viên Hàn, ngươi thật đúng là ‘ người vội vàng” a, một bên ứng phó ’chính thê’, còn muốn bên kia ứng phó với ‘ tiểu thiếp’, ta không giống như đã bị thoái vị hay sao?”