Tay kia của Lạc Dĩ Mạt cầm lấy phần thân thể vừa mới có cảm giác của Ân Nhược Triệt, nhẹ nhàng ma sát. Dường như cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay của Lạc Dĩ Mạt, dục vọng bên trong Ân Nhược Triệt dần dần nảy nở. Ngón tay phía sau vẫn điêu luyện thâm nhập, rồi lại rời ra. Ham muốn phía trước cũng được người con trai kia nhiệt tình phục vụ, khoái cảm của Ân Nhược Triệt từng chút một, từng chút một kéo tới. “Thầy à, vẫn chưa quên phải không, thoải mái lắm phải không?” Ân Nhược Triệt vốn đang mê man trong dùng cảm xúc hỗn độn. Đột nhiên nghe thấy mấy lời của Lạc Dĩ Mạt, lập tức cắn chặt răng, từ chối bộc lộ hưng phấn. “Em sẽ khiến thầy phài khóc lên!” Lạc Dĩ Mạt đột ngột rút tay ra. Ân Nhược Triệt còn chưa kịp hiểu gì, đã cảm thấy vật lạ xâm chiếm cơ thể mình, một thứ mát lạnh đang khỏa lấp lỗ nhỏ của anh, đem đến cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Lạc Dĩ Mạt thay anh trả lời: “Thầy, nói cho em biết, thầy muốn đồ giả? Hay là của em?” Ân Nhược Triệt đột nhiên hiểu chuyện. Hắn dám thô bỉ đùa giỡn anh bằng thứ đồ chơi chỉ dùng cho nữ giới. Phẫn nộ, nhục nhã. Đôi vai của Ân Nhược Triệt bắt đầu run rẩy. “Thầy không trả lời? Thế thì học trò đành giúp thầy lựa chọn vậy!” Lạc Dĩ Mạt đem vật kia hung hăng đẩy vào trong người Ân Nhược Triệt, thuận tay bật công tắc, chỉ một lúc sau, hắn đã nghe thấy tiếng rên rất nhỏ của anh. Giả và thật tất nhiên có nhiều điểm khác biệt, thứ ấy không chút kỷ xảo ấn sâu vào trong người anh, lao đến rồi lại lao đến, khiến cho cơ thể anh đón nhận một luồng khoái cảm hoàn toàn xa lạ. Lạc Dĩ Mạt buông anh ra, hạ thân thể mệt lả xuống giường. Ân Nhược Triệt hiện tại không còn sức lực, mặc cho kẻ khác muốn làm gì thì làm. “Thầy à, em bắt đầu phục vụ thầy đây......” Dứt lời, Lạc Dĩ Mạt liền đưa thứ tràn căng dục vọng của anh bỏ vào trong miệng. Đôi mắt sau miếng vải che đột ngột trợn tròn. Tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng anh biết, phần thân thể đáng xấu hổ kia đang bị kẻ khác nuốt trọn. Lạc Dĩ Mạt liên tục ngậm vào nhả ra, khi thì dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua đỉnh, khi thì mút mát điên cuồng, thậm chí có lúc ấn sâu vào tận cổ họng. Hai tay hắn mơn trớn bên ngoài lối vào đang bị lấp đầy của anh, từ từ vẽ vẽ những vòng tròn nhỏ mơ hồ. Lạc Dĩ Mạt cũng không hiểu vì sao bản thân lại hành động như vậy. Những việc này, từ trước đến nay, hắn chưa từng nghĩ đến. Bây giờ lại đồng loạt thực hành. Dưới sự âm yếm của Lạc Dĩ Mạt, Ân Nhược Triệt nhanh chóng lên đến đỉnh điểm. Nhưng ngay thời khắc quan trọng ấy, Lạc Dĩ Mạt lại đưa tay nắm chặt phần gốc của thứ căng phồng tội lỗi kia, khiến anh chỉ đến được nửa chừng đã bị chặn lại, đau đớn vô cùng. “Không phải em đã nói với thầy đây là trừng phạt ư? Sao thầy lại thoải mái quên sạch thế?” Một tay của Lạc Dĩ Mạt vẫn khư khư giữ chặt. Dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên đỉnh của thứ đang ứa dịch kia. Hắn vui vẻ nhìn ngắm Ân Nhược Triệt lúc này bất lực. Dù anh không hé lấy nửa lời van vỉ, nhưng thế này thì khác gì cầu xin đâu? Dục vọng không phải đang gào thét đến cực hạn rồi sao. Hắn giật phăng mảnh vải che kín đôi mắt của Ân Nhược Triệt. Ngữ điệu đầy ắp hứng thú thỏ thẻ bên tai: “Bây giờ trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Thầy, hãy xem thật kĩ, người duy nhất có thể đâm xuyên cơ thể thầy là ai......”