Dùng Cả Thanh Xuân Để Yêu Anh!
Chương 10 : 9.
Vương quốc Fiore - một vương quốc đẹp tuyệt trần. Nhưng đâu ai ngờ rằng, nó lại có một lỗ hỏng thời gian ở trên tận bầu trời xanh thẳm. Vương quốc Fiore còn được thiên nhiên ban tạng một lâu đài, nó là nơi Đức vua và hoàng hậu trú ngự và làm việc tại đó. Trong khi ấy, Mel đang vui vẻ với bữa tiệc cưới của Soria, cô không biết rằng...ba mẹ cô đang gặp nguy hiểm.
Lâu đài ở Fiore còn có một tên gọi khác. Đó là LÂU ĐÀI PHA LÊ
Tại nhà của Mel...
-Thưa tiểu thư, có người tìm gặp cô. Nói là bạn của mẹ cô. -Kazuto nói
-Được !
*Ra ngoài sân*
-Thưa bà, bà là...
-Ta là bạn của mẹ cháu. Tên là Karona Ilane, HOÀNG HẬU của Vương quốc Fiore.
-Ơ...vậy bà đến đây có chuyện gì không ?
-Ba mẹ cháu đang gặp nguy hiểm !
-Là sao ? Cháu chưa hiểu ? -Mel ngạc nhiên
-Ba mẹ cháu qua đất nước ta làm việc, không ngờ lại vướng vào LỖ HỎNG THỜI GIAN.
-Lỗ hỏng thời gian ?
-Phải, chúng ta vừa mới phát hiện !
Nhìn bà Karona vô cùng trẻ đẹp nhưng đâu ai ngờ bà đã 138 tuổi.
-Vậy bây giờ, cháu phải làm sao ?
-Giải cứu họ !
-Vâng ! Cháu sẽ đi ngay !
-Nhưng mà...chúng ta cần phải có máu của Ma cà rồng. Không phải Ma cà rồng bình thường, mà là Ma cà rồng mà cháu yêu !
-Yêu sao ? Cháu còn không biết tình yêu là gì ?
-Tình yêu là phải có tình cảm từ 2 phía, tình yêu không phải là tranh giành mà là sự cho đi và tha thứ. Tình yêu là phải chung thủy, cùng nhau đi một lối, dù cho bao nhiêu hiểm trở. Tình yêu không có sự dối trá. Tình yêu là đường thẳng hy sinh. Đặc biệt, tình yêu cũng nên biết ghen và lên tiếng, nhưng không phải bạo lực. Không nên điên cuồng giành lấy. Yêu là phải nắm tay nhau đi trên 1 con đường, nhường người ấy vào phía an toàn. Tình yêu có thể được hiểu như là một chức năng để giữ cho con người cùng nhau chống lại khó khăn và tạo điều kiện cho sự duy trì nòi giống của con người. Tình yêu là một người luôn nghĩ về một người khác, nhớ họ thật nhiều, quan tâm họ, đau khổ khi họ thờ ơ. Nếu yêu một người, dù bận thế nào, con cũng dành thời gian cho họ, goi điện thoại, nhắn tin, hay một câu chúc họ ngủ ngon để họ cảm thấy con quan tâm họ đến nhường nào. Chỉ cần một chút thôi, nhưng đối với người nhận, đó là cả niềm hạnh phúc. Đừng viện ra muôn ngàn lí do để họ cảm thấy con vô tình như: con bận, con mệt, con phải thế này, con phải thế kia. Khi nào bạn bận đến nổi không có thời gian ngủ, không có thời gian để ăn cơm, thì đó mới đích thực là bận, còn không, thì tất cả chỉ là nguỵ biện. Tình yêu là một sự mạo hiểm, một sự mạo hiểm một người có thể liều lĩnh nắm lấy và giữ chặt rồi bị xô ngã xuống vực sâu hoặc cũng có thể, họ sẽ tự đào cho mình một cái hố, chỉ sau khi họ ổn định cảm xúc thì mới chịu bò lên lại mặt đất. Yêu tức là cho người khác cái quyền để làm tan vỡ trái tim mình, nhưng bản thân ta lại luôn tin tưởng là người đó sẽ không làm như vậy.
-Cháu hiểu rồi ! Cảm ơn bà ! Cháu nghĩ, mình nên làm bạn với Shiki trước
-Không có gì. Con mau nhanh lên. Trễ đấy.
-Vâng !
-Shiki, sẽ chết !
-Sao ạ ?? Tại sao lại chết ?
-Số phận đã an bài cậu ta như vậy. -Nói rồi bà biến mất
*Quay về và chạy thật nhanh*
-Shiki !! -Cô gào lên
-Sao ? -Shiki hỏi
Cô chạy đến ôm Shiki thật chặt, như thể cậu sẽ biến mất ngay lập tức.
-Chuyện gì vậy ? -Shiki hỏi tiếp
Cô bật khóc nức nở. Còn Shiki, cậu mặc cho cô khóc dù không biết đã có chuyện gì. Cậu ôm Mel chặt vào lòng, truyền hơi ấm qua cho cô. Mel thì cứ khóc...cứ khóc..Chắc có lẽ, cô sợ Shiki chết, vì yêu cậu ta rồi chăng ?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
71 chương
8 chương
46 chương
9 chương
19 chương