Tác giả: Tiểu Vũ Chương 13: Yếu đuối Buổi sáng hôm sau Hà Nội đột nhiên đổ tuyết, từ rất lâu rồi Hà Nội không phải đón nhận một trận tuyết lớn đến như thế, làm cho kẻ vốn luôn ở miền Nam như Nghiêu Nhạc và Liễu Minh đều có chút không chịu nổi, Nghiêu Nhạc còn hơi sốt nhẹ. Tuy bị bệnh nhưng hắn cũng không nói cho ai biết, vẫn ở bên cạnh mẹ mình ngồi ngoài ban công ngắm tuyết rơi. Trần Ngọc Nhạn phủ trên người một tấm chăn dày, khuôn mặt mang nét cười hiền hòa, đôi mắt phản chiếu hình ảnh của tuyết. Nghiêu Nhạc ở một bên tiếp tục vẽ bức tranh vẫn còn dang dở ngày hôm qua, Liễu Minh thì ngồi ở phía sau chậm rãi ôn bài, trong lòng lại cảm thấy vừa ấm áp vừa xót xa. Hình ảnh này liệu sẽ tồn tại được bao lâu nữa đây?! Không lâu sau Nghiêu Nhạc đứng dậy, nói với mẹ mình: "Trời lạnh hơn rồi, để con ôm mẹ vào nhà." Bà lắc đầu cười bảo: "Không cần, mẹ muốn ngồi đây thêm chút nữa. Con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!" Nghiêu Nhạc tiến lên phía trước, dựa lại gần bà. Liễu Minh cũng vội bỏ sách trên tay xuống tiến lại gần, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy bất an. Trần Ngọc Nhạn nhìn đứa con trước mắt này, trong lòng không khỏi thở dài, đứa bé này từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương nên dẫn đến tính cách cũng trầm lắng hơn bạn bè cùng lứa, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng. Bà biết có nhiều người sẽ thích con cái hiểu chuyện như thế nhưng bà thì không, bà chỉ muốn con trai của mình có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, khi vui thì cười, khi buồn thì khóc, có thể vô tư nhõng nhẽo với bà một chút. Giống như bây giờ vậy, đối mặt với cái chết của bà, bà biết nó đau chứ, thế nhưng nó lại chỉ giấu vào sâu trong lòng. Bà sợ nó khổ, sợ nó cứ như vậy sẽ nghẹn chết chính mình, bà đi rồi liệu sẽ còn ai yêu thương nó thay bà đây? Thật sự rất tiếc vì không được nhìn thấy nó lấy vợ sinh con, thật tiếc...! Bà đưa tay lên vuốt ve đầu tóc của Nghiêu Nhạc, dịu dàng nói: "Mẹ biết, mẹ sống không được bao lâu nữa..." Nhìn thấy hắn muốn ngắt lời, bà lại vội nói tiếp: "Con đừng ngắt lời mẹ, để mẹ nói. Mẹ xin lỗi vì đã không cho con một gia đình hoàn chỉnh, xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cũng cảm ơn con vì đã không trách mẹ! Mẹ biết con trai của mẹ là một cậu bé dịu dàng, con nhất định sẽ tìm được một người yêu thương con, hứa với mẹ phải sống thật tốt nhé?" Mặt Nghiêu Nhạc không có chút biểu cảm, hắn gật đầu, khàn giọng đáp: "Con biết rồi." Bà hài lòng mỉm cười, lại nói tiếp: "Sau khi mẹ chết, con cũng đừng làm lớn làm gì, cứ làm nhỏ nhỏ thôi, dù sao mẹ cũng không có bao nhiêu người bạn." Song bà lại quay sang nhìn Liễu Minh, cười dịu dàng với cậu: "Sau này phải nhờ con chăm sóc Nhạc dùm dì rồi, nhờ con bao dung nó giúp dì nhé." Liễu Minh gật đầu, không biết nói gì cho phải. Nhìn khuôn mặt hai người như thế, bà không khỏi buồn bực, nói: "Hai cái đứa này làm sao thế? Thôi mẹ mệt rồi, mẹ muốn ngủ một lúc." Nghiêu Nhạc vội nói: "Con đưa mẹ vào phòng." Trần Ngọc Nhạn phất phất tay: "Không cần đâu." Nói rồi bà nhắm mắt lại, hô hấp đều đều rồi dần biến mất, trên khuôn mặt vẫn thế, vẫn mang nét cười dịu dàng không lẩn đi đâu được. Nghiêu Nhạc nhìn bà, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bà, nhẹ giọng nỉ non: "Mẹ, mẹ...!mẹ à, mẹ ngủ rồi sao? Mẹ...mẹ ơi..." Liễu Minh lặng người. Mẹ Nghiêu Nhạc cứ thế mà đi, bình yên mà nhắm mặt lại trong cảnh tuyết rơi đầy trời của Hà Nội, không chút đau đớn nào, âu cũng là cái phúc đức mà bao người mơ ước. Đám tang của Trần Ngọc Nhạn diễn ra bình thường, người đến không đông. Bọn Kiều Khả nghe tin cũng bất chấp kì thi sắp tới mà chạy đến. Liễu Minh nghĩ, bà mà biết được chắc sẽ vui lắm, bạn bè của Nghiêu Nhạc đều quý trọng hắn như vậy. Lúc Nghiêu Nhạc đang đứng tiếp khách thì có một người đàn ông đi vào, âu phục giày da sang trọng, khuôn mặt lạnh lùng sắc nét, điển hình của hình tượng người đàn ông thành công bây giờ. Thế nhưng Nghiêu Nhạc thấy ông ta thì vẻ mặt vô cùng khó chịu, đôi mắt đen đặc dấy lên sự lạnh lẽo kinh người. Liễu Minh bên cạnh lo lắng kéo hắn một cái, hỏi: "Làm sao vậy?" Nghiêu Nhạc nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra thì đôi mắt ấy đã trở lại bình thường, che giấu đi sự lạnh lẽo đến tột cùng khi nãy. Người đàn ông thấp nhang xong liền rời đi, cũng không làm nên sóng gió gì, và cho đến tận sau này Liễu Minh mới biết được người đàn ông kia thật ra chính là cha ruột của Nghiêu Nhạc. Sau một ngày thì Trần Ngọc Nhạn được đem đến nghĩa trang chôn, hôm đó trời cũng tuyết rơi trắng xóa, người theo đưa tiễn gồm bạn của mẹ Nghiêu Nhạc cùng bọn Kiều Khả cũng không quá hai mươi người, tuy thế nhưng lại vừa đúng ý bà. Tuyết như lông ngỗng bay khắp trời, Liễu Minh theo Nghiêu Nhạc đặt một nhánh hoa hướng dương xuống trước mộ, Nghiêu Nhạc nói đây là loài hoa mà mẹ hắn thích nhất. Liễu Minh lui về phía sau nhìn bóng lưng cao gầy của người trước mặt, người này mấy ngày nay gầy đến gần như chỉ còn da bọc xương. Bộ đồ trắng trên người lại càng tạo cảm giác gầy yếu, mái tóc xoăn rối tung che đi vầng trán no đủ, làn da trắng bệch như gốm sứ, tuyết trắng rơi lên mái tóc cùng đầu vai hắn, nhìn sao cũng trông thật thê lương. Cậu nhanh chóng nâng tay lên đem tán ô gắt gao che cho Nghiêu Nhạc, lo lắng cho thân ảnh gầy gò ấy không thôi. Một bên lại nhìn từng người từng người đi lên đặt hoa xuống mộ Trần Ngọc Nhạn, không lâu sau ở đây chỉ còn lại hai người và bọn người Kiều Khả. Kiều Khả đi lại gần Liễu Minh, cô hỏi: "Hôm nay có cùng tụi tao bay về không?" Liễu Minh vẫn chỉ lo nhìn Nghiêu Nhạc, đáp: "Tụi mày về trước đi, Nghiêu Nhạc còn muốn ở lại." "Được." Dừng lại một lúc, Kiều Khả lại nói: "Chăm sóc Nhạc cho tốt, tụi tao đi trước." Liễu Minh gật đầu: "Ừm, tao biết." Sau khi bọn họ rời đi, Nghiêu Nhạc đã nhịn không nổi nữa mà lảo đảo một cái. Liễu Minh nhanh chóng đỡ lấy hắn, vội hỏi: "Không sao chứ?" Nghiêu Nhạc lắc đầu, nhưng cơ thể lại không còn chút sức lực nào, hắn đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi gì, đến cả sốt cũng chưa lui, bây giờ khó khăn lắm mới chống đỡ không có ngất đi. Liễu Minh chạm vào làn da của Nghiêu Nhạc rồi mới biết hắn nóng đến muốn phỏng tay, cậu vừa xót vừa giận. "Tôi đưa cậu đi bệnh viện." Liễu Minh nói. Nghiêu Nhạc nhanh chóng lắc đầu: "Không cần, về nhà đi." Liễu Minh trầm mặc một lúc nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được." Hai người lên taxi, Liễu Minh để Nghiêu Nhạc dựa vào người mình. Một bên đem áo khoác đấp lên người Nghiêu Nhạc, một bên dùng khăn ướt lau đi mồ hôi trên gương mặt hắn, sau đó cậu nhẹ giọng bảo: "Nghiêu Nhạc, đau thì khóc đi." Nghiêu Nhạc run lên, đôi mắt vì phát sốt mà đã mờ mịt một tầng sương, hắn nhìn Liễu Minh thật lâu sau đó không nói lời nào vùi mặt vào hõm vai cậu. Thời gian chầm chậm trôi qua, trên áo của Liễu Minh cũng dần bị thấm ướt, nước mắt nóng hổi như muốn đốt trụi trái tim cậu, nhoi nhói. Liễu Minh dịu dàng vuốt ve mái tóc hơi xoăn của Nghiêu Nhạc, cảm nhận sự run rẩy nhỏ bé từ cơ thể hắn, cảm nhận nước mắt cùng nhiệt độ nóng bỏng của hắn, Liễu Minh miên man nghĩ người này yếu đuối như thế, người này thật ra cũng cần có người bảo vệ. Liễu Minh mang theo Nghiêu Nhạc đã mệt mỏi ngủ say về nhà, đưa hắn lên giường rồi đi lấy nước ấm chuẩn bị lau người cho hắn. Liễu Minh nhìn khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của Nghiêu Nhạc mà không khỏi đau lòng. Cậu nâng tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi cong dài của người nọ, sau đó từng chút từng chút một dịu dàng lau mặt cũng chân tay cho hắn. Đây là một đêm không mấy an ổn. Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi lất phất, trận tuyết lần này thật sự rất lớn, kéo dài đến tận lúc bọn họ rời đi vẫn chưa ngừng. Thành phố Hà Nội đều chìm trong một màu trắng xóa của tuyết mà đã rất lâu rồi không có xuất hiện. Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc lên máy bay trở về, dù Liễu Minh rất lo lắng cho hắn nhưng ngày thi đã gần kề, bọn họ không thể lại chậm trễ hơn nữa. "Uống thuốc đi." Ngồi ở trên máy bay, Liễu Minh lấy thuốc cùng nước đưa cho Nghiêu Nhạc. Nghiêu Nhạc nhận lấy, cầm trong tay nhưng không vội uống, hắn nói: "Gần đây làm phiền cậu rồi." "Mau uống thuốc đi." Liễu Minh không đáp mà chỉ đem một tấm thảm phủ lên người hắn, sau đó nói. Nghiêu Nhạc gật đầu, ngoan ngoãn uống thuốc. Hắn thật sự đã tốt hơn rồi, dù còn có chút mệt mỏi nhưng đích thực là đã khỏe, cũng không cần người khác phải lo trước lo sau cho hắn như vậy nữa. Liễu Minh nhìn hắn, cậu biết Nghiêu Nhạc đã tốt hơn nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Dù người này có tỏ ra tốt hơn cỡ nào đi nữa, dù người này có trở lại bình thường như thế nào đi nữa, thì hình ảnh người này vùi vào hõm vai của cậu không tiếng động rơi nước mắt, cái bộ dạng cần người bảo vệ ấy sẽ mãi mãi khắc sâu trong cậu cho dù nhiều năm về sau cũng vậy. Lời tác giả: Thật ra tui không định viết chương mới đâu, nhưng mà hôm nay 8/3 mà, đăng lên mừng 8/3 vậy:3 Thế nên đăng chương này lên rồi tui sẽ biến mất vài ngày a:3.