Khả Liên: Hương Thầm Tình yêu câm lặng của tôi giống như một đóa sen dại trong hồ lớn, nở một cách kiêu hãnh, tỏa ra mùi thơm mê hoặc. Chỉ tiếc rằng chỉ có tôi hiểu và chỉ có tôi nhìn thấy. 1 Tôi cảm thấy mình đang thay đổi. Sự thay đổi đó rất lớn, tôi thậm chí cảm thấy khóe mắt của tôi cũng trở nên đưa đẩy, không, tôi vẫn còn một chút phong trần. Ngày xưa tôi rất ghét con gái mà cứ trang điểm cầu kỳ ra đường, tôi chỉ thích mặc quần áo nam tính, chỉ thích để mặt mộc, nhìn vừa cứng cỏi lại vừa đáng yêu. Thế mà bây giờ, tôi lại thích son. Vì, từ đêm đó tôi phát hiện ra đôi môi có màu son đẹp biết nao, sexy biết bao. Thường thì, chỉ nhờ một thỏi son môi, có thể biến một khuôn mặt mộc trắng nhợt trở nên sinh động hẳn lên, giống như thêm một điểm son trên chiếc màn thầu trắng. Chỉ thoa thêm chút son môi lên mặt mà gương mặt như có hồn, dường như biến cả khuôn mặt thành cành đào, đầy khêu gợi. Đó là một sự mê hoặc đầy hấp dẫn, những màu son như đỏ tươi, hồng nhạt, trong suốt, pha lê hoặc thậm chí là màu đậm, đều là những công cụ hữu hiệu trong việc làm đẹp của phụ nữ, không có người phụ nữ nào kháng cự lại được sức hút của son môi, giống như không thể kháng cự lại tình yêu. Vì thế, trong túi của tôi bây giờ có tới năm màu son, chống nước, giữ ẩm, tất cả chỉ vì một câu nói của Sách Nhan: “Em thoa son nhìn lả lơi lắm, tôi thích sự lả lơi ấy”. Tôi mê mệt cái mùi của Sách Nhan, trên người Sách Nhan có một ma lực khiến người ta chìm đắm. Dù cô ấy có cực đoan, có hống hách, nhưng lại đối xử với tôi mềm mỏng lạ kỳ. Chưa từng có ai yêu tôi như vậy. Tình yêu của bố mẹ thật khác, chỉ làm tôi thấy run. Sách Nhan ở bên tôi, không để cho tôi phải rửa bát, không để tôi phải gọt hoa quả, chỉ sợ làm hỏng bàn tay của tôi, thậm chí đến cả kem đánh răng cũng lấy cho tôi, tất cả đồ dưỡng da đều phải là của Pháp, Sách Nhan chiều chuộng tôi như thế, cô ấy nói: “Tôi chiều quá không khéo làm hư em mất!”. Thích ai thì sẽ chiều chuộng vô cùng, đó là câu nói của Sách Nhan. Nghe xong mà tôi đau lòng, tôi nghĩ, nếu như Sở Giang Nam nói với tôi như vậy thì tốt biết mấy. Chúng tôi thường xuyên đi shopping, đi xem phim, đi nghe ca kịch ở nhà hát Bảo Lợi. Tôi thích nhảy hiện đại, nên ở đâu có biểu diễn, Sách Nhan đều mua cho tôi vé hạng tốt nhất. Cô ấy từng nói: “Em yêu, chúng mình sẽ ở hết những khách sạn năm sao của Bắc Kinh!”. Tôi thích khách sạn Kempinski, nên Sách Nhan thường xuyên đặt phòng ở đó. Tôi thích ăn đồ ăn Đức, nên Sách Nhan đặt đồ ăn Đức, hoặc lái xe đến nhà hàng Đức ở rất xa chỉ để ăn bánh mì xúc xích và pho mát. Chỉ cần tôi thích, thì Sách Nhan sẽ làm. Dù sao cái mà cô ấy có cũng là tiền. Tôi và cô ấy đều xuất thân trong gia đình giàu có, đều muốn gì được nấy, nhưng Sách Nhan đã nói: “Tình yêu của tôi, mọi thứ tôi đều có thể cho em: tình yêu, thể xác, ham muốn, hội họa, mọi thứ mà em muốn. Đàn ông sẽ không tin rằng chúng mình sẽ dành cho nhau tình yêu mãi mãi”. Cái tình yêu mãi mãi đó sao mà xa xôi, nhiều lúc chính tôi cũng bần thần, khi mà nghe tiếng mưa xuân bay ngoài trời, tôi bần thần rất lâu, tôi có Sách Nhan yêu tôi thương tôi như thế, nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn. Chuyện chăn gối giữa tôi và cô ấy cũng trống rỗng và mông lung. Tôi vẫn rên rỉ, nhưng sự rên rỉ của tôi thật trống rỗng, về sau Sách Nhan có nói một câu rằng: Bạn làm thể xác cô ấy thỏa mãn đến mức nào, thì đó là mức cô ấy yêu bạn. Không đúng – Tôi nghĩ – Cách nói này sao mà trắng trợn thế. Vì tôi biết, Sách Nhan chỉ là một cọng rơm khô cứu mạng tôi lúc này, khi tôi sắp gục ngã thì cô ấy xuất hiện, thật đúng lúc, chẳng sớm mà cũng chẳng muộn, chỉ có vậy mà thôi. Sau hết lần này đến lần khác chăn gối với cô ấy, tôi vẫn cảm thấy mình giống như một con cá mắc cạn, tôi khát khao được vùng vẫy trong nước, mà nước lại chính là Sở Giang Nam, chỉ có thể là Sở Giang Nam. Tôi vẫn không thể quên tình yêu đó. Cho dù mùa hè, tôi và Sách Nhan cùng đăng ký đi châu Âu, hai người đi Paris và Ý nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn. Không có ai biết được bí mật động trời của tôi, bố mẹ tôi cũng đã từng gặp Sách Nhan, chỉ nói cô ấy rất có duyên, nhưng ai mà ngờ được mối quan hệ giữa tôi và cô ấy? Sách Nhan bám chặt lấy tôi, rời khỏi tôi một phút thôi đã gào tên tôi rồi: “Em yêu, em yêu, em ở đâu?”. Tôi đi học, Sách Nhan cũng lái xe tới chờ tôi tan học rồi đón về. Tôi bị người đàn bà đó bao vây đến ngạt thở. Lúc mới bắt đầu thì ngọt ngào lắm, ngọt như mật ong vì ban đầu đầy ham muốn, nhưng dần dần tôi cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Đây có phải cuộc sống mà tôi mong muốn hay không? Tôi vẫn muốn lén lút đi nhìn Sở Giang Nam, nhưng Sách Nhan nhìn thoáng qua đã hiểu rõ ý đồ của tôi và bảo tôi: “Không cần lén lút làm gì, tôi sẽ hẹn Sở Giang Nam, tổ chức một bữa tiệc, em muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn”. Thế là, tôi đã gặp Sở Giang Nam ở khu 798. Và đương nhiên còn có Vu Bắc Bắc. Vu Bắc Bắc ở cạnh hắn. Tôi cảm thấy ngọn lửa vốn sắp tắt trong lòng tôi lại bùng cháy, cháy đến mức đau đớn, cháy hết không khí để thở, cháy khiến cho tôi không chạy thoát. Ánh mắt của Sở Giang Nam chỉ dành cho Vu Bắc Bắc chứ không hề nhìn tôi. Tôi luôn luôn là người ngoài. Có lúc, tình yêu chỉ là đơn phương mà thôi. Đây là mối tình đơn phương của tôi. Tình yêu câm lặng của tôi giống như một đóa sen dại trong hồ lớn, nở một cách kiêu hãnh, tỏa ra mùi thơm mê hoặc. Chỉ tiếc rằng chỉ có tôi hiểu, và chỉ có tôi nhìn thấy. Từ khi yêu Sở Giang Nam, tôi chỉ thích loại con trai na ná như vậy, gầy, trắng, mái tóc hơi xoăn tự nhiên và cười không nhếch khóe miệng. Rất nhiều năm sau đó, tôi cũng chỉ yêu tuýp con trai như vậy. Tôi khẽ khàng tiến tới sát hắn và cảm thấy run rẩy. Có lẽ, càng không có được thì càng thấy quý giá hơn? Sau khi Vu Bắc Bắc đi khỏi, tôi liền cảm thấy cái thế giới xung quanh sao mà nhẹ nhàng hơn, giống như tôi có thể chiếm hữu Sở Giang Nam trong vài phút. Sách Nhan mời tôi nhảy. Tôi và cô ấy nhảy điệu Tango. Trong bộ phim Frida, Frida và người đàn bà trong phim cũng nhảy điệu Tango. Khi xem, tôi cảm nhận thấy không khí lúc đó, vì sự hấp dẫn đầy mời gọi của hai người đàn bà, vừa đẹp đẽ vừa trụy lạc khiến ta không thể rời mắt. Xương, eo, đôi chân đẹp như quấn vào nhau, giống như tôi và Sách Nhan lúc này. Tôi và cô ấy nhảy một cách say đắm, cổ cũng chạm vào nhau, cơ thể cũng quấn vào nhau giống như hai con rắn tình tứ mùa xuân. Những người nước ngoài nhìn chúng tôi sửng sốt, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy tôi và cô ấy như đang tỏa sáng. Tôi nhảy cho Sở Giang Nam xem. Nhưng Sở Giang Nam không đoái hoài. Sau khi tôi nhảy xong, một người nước ngoài cao cao đã lại gần nói: “Em đẹp đến mức anh như chết ngạt”. “Vậy anh chết đi”. Tôi bình thản nói. “Người trong tim em là ai? Sự lạnh lùng của em làm tim anh đập nhanh quá”. Tôi châm một điếu thuốc: “Không phải anh”. Đúng, tôi trả lời một cách lạnh lẽo: “Không phải anh!”. “Thế là ai?”. Tôi chỉ vào Sở Giang Nam – người đang vừa đàn vừa hát: “Là hắn”. Tôi nhìn Sở Giang Nam, trong lòng lại thấy nghẹn ngào chua chát. Đúng, là hắn, là hắn! Ai đã từng nói, yêu một người chỉ vì một câu nói, một nụ cười, hoặc một lời hỏi thăm. Còn tôi thì chỉ vì một ánh mắt. Tôi thích ánh mắt đó, vừa lạnh lùng lại phong tình. Ánh mắt ấy, mẹ kiếp, như giết chết tôi, tôi nợ hắn. Nhưng hắn không cần tôi, hắn không thích tôi! Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc hắn vẫn còn thích Vu Bắc Bắc. Vu Bắc Bắc là ai chứ? Là nỗi hận, nỗi đau của tôi! Tôi nhận ra, tôi hận Vu Bắc Bắc không chỉ vì Sở Giang Nam thích Bắc Bắc, mà sau khi đi lại với Sách Nhan, tôi mới biết, tôi cũng thích Vu Bắc Bắc, phải, nhưng từ trước tới nay tôi không phát hiện ra. Tôi đã từng sợ hãi vì sự lệch lạc giới tính của mình, nhưng bây giờ thì tôi không sợ nữa. Tại sao lại phải làm bản thân ấm ức chứ? Tại sao? Hai đứa con gái trong Nhịp đập trái tim chẳng phải cũng yêu nhau hay sao? Tôi đứng dậy, bước lại gần Sở Giang Nam, mời hắn nhảy. Hắn từ chối, từ chối một cách khách sáo: “Xin lỗi Khả Liên, tôi không biết nhảy”. Không phải hắn không biết nhảy, mà vì không dám nhảy với tôi. “Đồ nhát gan”. Tôi cười và mắng hắn. Hắn không để ý câu mắng mà vẫn tiếp tục đàn hát. Hắn hát một bài tiếng Anh, Sách Nhan cứ nhìn theo tôi rồi lại kéo tôi ra nhảy. Lần này, tôi và cô ấy nhảy điệu Rumba, dường như càng nóng bỏng hơn. Những tiếng hò hét vang dậy khắp bốn phía, rất nhiều người đang nâng ly uống hết ly này đến ly khác, nào là Chivas, Tequila, Remy Mar­tin… đây đúng là một nơi sa đọa. Cuối cùng, trong tiếng reo hò của mọi người, tôi và Sách Nhan hôn nhau thắm thiết. Tôi nhìn thấy nét mặt của Sở Giang Nam. Đáng kiếp cho Sở Giang Nam! Tôi đã phản bội chính mình, phản bội những hồi ức tan vỡ. Tôi cảm thấy tim tôi đang dần vỡ ra, vỡ thành hàng ngàn mảnh bạc trên mặt đất, từng mảnh từng mảnh đang lóe sáng và làm cho tôi khóc. *** Năm thứ hai đại học bắt đầu đã lâu, Sách Nhan đề nghị tôi chuyển ra ở với cô ấy, nhưng tôi đã khẽ lắc đầu và nói: “Không”. Đúng, không. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Đây chỉ là một vực thẳm ngày càng sâu. Sách Nhan cầu xin tôi: “Tôi yêu em, tôi không thể xa em, nhìn thấy em là tim tôi đập nhanh, tôi thích nhìn em giận dữ, nhìn em vui sướng, thích ánh mắt của em nhìn tôi, thậm chí, chỉ cần ngửi thấy mùi của em là tôi đã có thể ngất đi rồi. Em biết không, chưa từng có ai khiến tôi yêu điên cuồng như thế!”. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy khủng khiếp và sợ hãi. Tôi yêu Sách Nhan, nhưng cũng sợ cô ấy. Trên người Sách Nhan có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy ma quái, tôi không thể gọi tên đó là gì, nhưng không thể rời đi mà cũng không thể lại gần. Tôi không thể sống chung với Sách Nhan. Để mua chuộc tôi, Sách Nhan đưa tôi đi xem nhảy hiện đại. Tôi thích nhảy hiện đại, những cơ thể đang uốn éo điên cuồng giống như tôi lúc này. Rock hiện đại có một sự kỳ diệu không bờ bến, như sắp nổ tung, tôi thích những người nhảy hiện đại, những cơ thể không ngừng uốn éo, những sinh mệnh đầy sức sống. Tôi không biết rằng, vận mệnh của tôi sẽ thay đổi chỉ vì buổi biểu diễn này. Nếu biết sau này tôi sẽ trở nên tàn khốc lắm, có lẽ tôi sẽ không đi xem buổi biểu diễn hôm nay. Nhưng có ai biết trước được vận mệnh của mình đâu? Có ai chứ? Tôi không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước thấp bước cao đi vào, chỉ có thể đi theo sợi dây của định mệnh dẫn dắt, đến đâu thì đến. Trong buổi biểu diễn đó, tôi nhìn thấy một người. Một người con trai đang nhảy điên cuồng trên sân khấu. Tôi nhìn hắn một lần thôi đã biết: “Thôi xong”. Thế là đổ rồi. Thành trì của tôi đang chìm xuống, chỉ vì một cái nhìn. Chính là cái nhìn đó. Chẳng sớm mà cũng không muộn, tôi nhìn thấy hắn. Hắn đang nhảy một cách say mê, nhảy quá hoàn hảo, cả người hắn mặc một cây đen, đen đến u ám, nhưng vẫn toát lên sự cuồng nhiệt như ngọn lửa. Trong lòng hắn đang ôm một cô gái mặc áo trắng, hai người như hòa làm một, hai người đang yêu nhau say đắm. Khả Liên đã rung động, đã điên rồ, không phải vì người con trai đó nhảy quá đẹp mà vì hắn có một khuôn mặt quá giống Sở Giang Nam. Giống y hệt! Thậm chí tôi cảm thấy hoảng hốt, vì tưởng đó là Sở Giang Nam và tưởng rằng người con gái mà hắn đang ôm chính là tôi, nhưng rõ ràng không phải. Tôi nhìn một cách ngấu nghiến, mà quên hết mọi thứ xung quanh. Tôi nghĩ, chỉ sau một khoảnh khắc tôi đã thích hắn. Đây là lời của Duras: Mỗi lần tôi có dục vọng là tôi có tình yêu. Bây giờ, tôi phải dốc toàn sức ra mà đi tìm người đó, tôi không tin người nào cũng có thể từ chối tôi một cách dễ dàng như Sở Giang Nam. Cái gì tôi cũng có, sao lại bị từ chối cơ chứ? Sau khi buổi diễn kết thúc, tôi lấy một điếu thuốc của Sách Nhan và hút. Sách Nhan nhìn tôi, rồi cười nhẹ: “Bé yêu, nhìn em hút thuốc đúng là phong trần quá, lả lơi như Vương Tổ Hiền[1] ấy”. [1] Nữ diễn viên được trao giải Kim Mã cho vai nữ chính xuất sắc nhất. Thành công này khiến cô thành một thần tượng mới ở Nhật và Hàn Quốc. “Khả Liên chẳng giống ai, Khả Liên chỉ là Khả Liên thôi”. “Ừ, em chỉ là em”. “Đi nào, lên xe thôi, mình về Phòng Lam đi”. Phòng Lam – căn nhà của Sách Nhan ở khu 798, đây là một văn phòng làm việc rất lớn và cũng rất thời thượng. “Không đi đâu, mai còn đi học, mệt rồi, cho Khả Liên về đi”. “Cũng được”. Sách Nhan thở dài: “Haizz, cô bé Khả Liên này quả là cá tính, thôi, không so đo nữa, ai bảo tôi yêu Khả Liên chứ!”. 2 Ba ngày sau, tôi xuất hiện trên đường phố Vũ Hán. Vũ Hán như một viên minh châu nằm ở nơi giao thoa nước sông Trường Giang và Hán Thủy, hình dạng kool y như một cánh bướm nhiều màu đang múa. Tôi tìm ra Vũ Hán trên mạng, trước đây, tôi chẳng biết gì về thành phố này. Nhưng bây giờ, tôi háo hức tìm hiểu, Vũ Hán là đâu nhỉ? Thậm chí, hai chữ đó trở nên thân thiết với tôi quá đỗi, Vũ Hán, Vũ Hán… Vũ Hán thì có liên quan gì với tôi chứ? Nếu không phải Mã Tiểu Vĩ ở đây, thì liệu tôi có tới thành phố này không? Vừa xuống máy bay, gió nóng đã thổi tới hầm hập, đúng là cái lò lửa. Mới tháng sáu mà thời tiết đã nóng tới mức không thở nổi. Đối với tôi mà nói, đi nghe ngóng về một người chẳng phải là việc khó. Tôi đã nhìn thấy hắn đêm đó, họ Mã tên Tiểu Vĩ, vũ công nam của một đoàn ca múa ở Vũ Hán. Sau khi biểu diễn xong, cả đoàn đã về Vũ Hán. Tôi đã mua vé máy bay đuổi theo tới đây. Tôi cứ như đã đến Vũ Hán từ trước. Lần đầu tới Vũ Hán mà cảm thấy mọi thứ đều thân thuộc, thân thuộc đến mức tưởng như đang ở trước cửa nhà mình, cũng là những phố phường và con ngõ náo nhiệt, cũng có sự ồn ào và yên tĩnh của tình yêu, chỉ khác là, vô cớ có thêm một dòng Trường Gi­ang chảy qua mà thôi. Trông thấy hai chữ Hán Khẩu, tôi lập tức nhớ tới Hồ Lan Thành[1]. Chàng chạy nạn tới đây, lập tức sa vào cuộc tình với nàng y tá Châu Huấn Đức. Không gian mơ màng ở đây khiến cho chàng quên mất ở Thượng Hai có Trương Ái Linh đang chờ đợi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hai chữ Hán Khẩu, bỗng cảm thấy những ngày xưa cũ đang kéo tới, giống như đang trở về với những năm bốn mươi, thời đại loạn lạc và khói lửa. Tuy ga Hán Khẩu quá lộn xộn, nhưng không khiến người khác khó chịu. [1] Người chồng đầu tiên của nữ nhà văn Trương Ái Linh. Tôi làm một bát mì trộn ở cửa ga, bát mì này là thứ tôi đã thèm bấy lâu, bạn bè tôi đã nói mì Thái Lâm Ký là chính tông nhất, nên tôi không chờ được nữa. Vì ba chữ đó quá bay bổng, tôi đã đọc những bài văn miêu tả mì trộn, có năm loại mì nổi tiếng nhất Trung Quốc, đó là mì trộn Vũ Hán này, mì thả của Sơn Tây này, mì Phủ Y của Lưỡng Quảng này, mì trứng Tứ Xuyên này và mì trộn của xứ Bắc nữa. Người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, khéo léo nhúng mì vào trong nồi nước sôi sùng sục vài lần, lên xuống vài lần, đổ nước dùng vào, thêm đủ loại gia vị tương mè, bột tôm, hành hoa, cù cải xắt hạt lựu, dầu vừng, giấm rồi trộn lên. Sự thành thục của bà ta khiến tôi thích mê, một bát mì nóng hôi hổi được bê tới, chỉ có hai tệ, tôi ăn, cảm thấy vừa thơm vừa mềm, cảm giác thật khó tả. Sau đó, tôi lên xe bus số 605 để đi xuyên qua thành phố, tôi đã chuẩn bị sẵn một tệ, nhưng xe bus ở Vũ Hán những một tệ hai, thế là tôi loay hoay, lấy đâu ra hai hào bây giờ? Nét đẹp của thành phố này là ở những căn nhà cũ kỹ, nhưng tôi cảm thấy thật thân thuộc, cảm giác thân thuộc đó đem tới sự ấm áp. Đến một thành phố lạ, tôi thích ngồi lên xe bus đi chầm chậm từ đầu bến tới cuối bến để ngắm cảnh trên đường. Chiếc xe bus số 605 quả không làm tôi thất vọng, sau khi đi qua những căn nhà cũ kỹ, tôi lại đi tới một khu phố phồn hoa, và tôi nhìn thấy sông Trường Giang. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con sông này. Tôi đã từng nhìn trên máy bay, trên tàu, nhưng đây là lần đầu tiên đi xe bus trên cầu bắc qua sông Trường Giang. Không ai hiểu cảm giác của tôi, tôi dán mắt vào cửa sổ, nhìn dòng nước Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông, trên mặt sông có những con thuyền chở than và chở hàng, hai bên bờ có rất nhiều tòa nhà, tôi đến đây là để tìm một người, vậy chẳng phải ngu ngốc sao? Vẻ mơ màng của thành phố Vũ Hán bỗng khiến cho tôi cảm thấy chua xót. Người thanh niên tên là Mã Tiểu Vĩ kia liệu có biết trên đời này có một người con gái đến tận đây tìm hắn không? Tôi đứng dưới gốc cây ngô đồng gọi điện cho hắn. “Cô là ai?”. Hắn hỏi, đặc giọng Hồ Quảng[2]. [2] Hồ Quảng gồm có Hồ Bắc và Hồ Nam. Tôi nên nói tôi là ai chứ? “Tôi là… tôi là fan của anh”. Tôi trả lời thế: “Tôi thích xem anh nhảy”. “Ồ, thế à?”. Hắn cười nhạt. Đã mười một giờ trưa rồi, hắn mới dậy, nói một cách lười biếng: “Cô chờ dưới nhà nhé, tôi sắp dậy đây”. Tôi đứng dưới gốc cây, mồ hôi túa ra như tắm vì nóng, quần áo ướt sũng cả, lát nữa phải đi mua vài bộ quần áo mới ở Vũ Hán. Không biết Vũ Hán có hàng xịn không? Tôi không mặc đồ linh tinh. Một cô gái làng chơi đi ra từ tòa nhà đó rồi bỏ đi rất nhanh. Trang điểm rất đậm, quần áo đen, nhìn rất đàng điếm, tôi nhìn và cảm thấy chị ta rất hợp với cái cửa tòa nhà này. Tôi được hắn gọi lên. Tầng bốn, hành lang chật và tối, chồng chất đủ thứ linh tinh. Đây là kiểu nhà cũ từ những năm bảy mươi, tối quá đi mất! Tôi mở cửa, nhìn thấy hắn đang lười biếng ngồi trên ghế, ngược sáng, dưới chân ghế còn có bao nhiêu mạng nhện, trên giường vẫn còn quần lót của đàn bà, tôi nhìn thấy bát mì tôm ăn dở trên bàn, nhìn căn phòng bừa bộn không có chỗ mà đi lại. Nhưng trong một góc của căn phòng đó, có một cây piano, nhìn thật đặc biệt và cao quý. Cái dáng điệu lười biếng của Mã Tiểu Vĩ đã thu hút tôi. Nhìn hắn thật giống A Phi trong A Phi chính truyện[3] nhìn thật hư hỏng và sa đọa, thậm chí căn phòng rách nát đó cũng giống, giống y hệt trong phim. [3] Là một bộ phim nghệ thuật của Hồng Kông, phát hành năm 1991, đạo diễn Vương Gia Vệ. Đây được xem là một trong những bộ phim kinh điển của Hồng Kông. Phim xếp thứ ba trong danh sách “100 bộ phim Trung Quốc xuất sắc nhất mọi thời đại” do các nhà phê bình phim Hồng Kông bình chọn năm 2005. Có thể, tôi đã quen sống trong tòa lâu đài tráng lệ như trong truyện cổ tích, đã quen với căn nhà bên bờ biển mà gió biển thổi bay cả rèm cửa và còn ngửi thấy được cả mùi nước biển, hoặc quen sống với Sách Nhan trong những khách sạn năm sao, nhưng tôi lại cảm thấy căn phòng rách nát này sao mà quen thuộc với tôi. Phòng bé và nhìn thật trụy lạc, trụy lạc tới thân quen, thật hợp với tính cách tôi. Tôi tưởng tượng mình đang sống trong đó, không, tôi không chê tẹo nào, chỉ cần hắn thích tôi là được. Tôi lại vào vai một cô bé yêu ca nhạc, tôi đứng ở cửa, nhìn thật đáng thương. Gã đàn ông đối diện ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa nhà hắn. Nhà hắn luôn luôn có đàn bà lui tới không ngớt, nhưng chẳng ai có phong thái như cô gái kia. “Cô tìm tôi?”. “Phải”. “Yêu tôi à?”. “Phải”. “Muốn lên giường?”. “Phải”. Đây là đoạn đối thoại đầu tiên của chúng tôi, tôi mãi mãi vẫn nhớ, toàn là những lời thẳng thắn chẳng có chút vòng vo nào, ai khiến cho tôi yêu thằng đàn ông có khuôn mặt đó chứ, ai khiến tôi yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên? Ai khiến cho tim tôi như có một đống lửa, thích bất cứ ai là dâng cho người đó. “Nào, ngồi xuống cạnh tôi”. Tôi đi tới, ngồi xuống cạnh hắn. Hai người ngồi trên chiếc giường đơn, đối diện là một chiếc quạt cũ kỹ đang chạy phành phạch, trên quạt dính bao nhiêu là dầu đen. Giống trong phim quá, tôi nghĩ, giống phim quá, sao tôi lại tới đây chứ? “Có biết hôn không?”. Hắn hỏi. “Biết”. “Nào, hôn tôi đi”. Tôi và hắn bắt đầu như thế. Tôi hôn nhẹ lên môi hắn, nhìn thấy hàm răng trắng sáng như vỏ sò, tôi nhìn thấy đôi mắt có hàng lông mi dài. Do dự, tuyệt vọng, đột nhiên tôi cười phá lên, tôi cần người như thế này, đúng thế! Tôi cười và hắn cũng cười, sau đó nói: “Thôi, không trêu cô nữa. Cô đi vào nhà vệ sinh lấy cho tôi chậu nước, tôi rửa mặt sau đó sẽ đưa cô đi chơi Vũ Hán, đến Hán Khẩu chơi, ở đấy rất nhộn nhịp. Vũ Hán có ba thị trấn, nhưng chỉ có ở đấy là náo nhiệt nhất. Mà này, cô từ đâu đến?”. “Bắc Kinh”. “Ừ. Bao nhiêu tuổi?”. “Hai mươi mốt”. “Ừ, đang học đại học chứ?”. “Năm hai rồi”. “Ừ”. “Tôi là một thằng đàn ông hư hỏng”. Hắn cạo râu: “Tôi mất dạy lắm, tôi không thích nhảy đâu, nhưng không nhảy thì tôi chỉ biết ngủ với đàn bà thôi. Vì thế, chẳng còn cách nào khác, tôi phải nhảy, nếu có một ngày không nhảy được nữa tôi sẽ chẳng biết làm gì”. “Tôi sẽ nuôi anh”. Tôi bộc phát nói. “Cô bé đáng yêu lắm. Đi lấy cho trẫm một chậu nước đi, xem cái ổ rách này, nhà vệ sinh cũng dùng chung, hết cách chưa. Này, cô có tiền chứ? Tôi thấy cô ăn mặc cũng được lắm”. “Cũng có”. “Thế thì tốt, không có tiền thì khó đấy. Từ bé tôi đã chẳng có tiền, đã chịu đủ nỗi cực nhọc rồi, tôi chỉ thích đi lại với phụ nữ lắm tiền thôi”. “Hiểu”. “Đúng là cô bé ngoan. Đi đi, đi lấy nước đi”. Hắn rửa mặt, rồi cầm tay tôi lên: “Đi nhé, tôi đưa cô đi ăn quà Vũ Hán”. “Tôi ăn mì trộn rồi nhé”. “Chắc chưa ăn đúng mì Sái Lâm Ký, chưa chuẩn đâu. Cô biết Vũ Hán nổi tiếng nhất là gì không?”. “Không biết”. “Ngốc”. Cái chữ “ngốc” vừa thốt ra, tôi đã cảm thấy tim tôi reo vui. Thật khác với lúc ở cạnh Sách Nhan, tôi và Sách Nhan quá nghệ thuật và quá hoàn hảo, thậm chí chẳng ăn vặt bao giờ. Bọn tôi chỉ đi tới những nhà hàng lớn và những khu mua sắm lớn, chỉ biết vung tiền như rác. Nhưng còn hắn, vừa gặp lần đầu tôi đã thấy tôi thích cuộc sống này, thích sự chân thực, sinh động, giản dị, mơ màng, thậm chí, có cả sự quan tâm ấm áp. Tôi đã bị rung động chỉ vì một chữ “ngốc”. Tình yêu lại có thêm một từ mới, là “ngốc”. Ngốc, ngốc, ngốc, hay! Tôi được hắn dắt đi, chẳng lạ lẫm chút nào, chẳng xa cách chút nào, tôi bị Sở Giang Nam xa cách lâu quá rồi, giờ tôi mới tìm thấy cảm giác một người con trai dắt tay mình đi, một cảm giác tôi chưa từng có, tôi cứ như bị chữ “ngốc” làm run rẩy tới phát khóc. Rõ ràng Mã Tiểu Vĩ thích tôi, ít nhất là không ghét tôi. Tôi xinh đẹp lạnh lùng, dáng người cao, một khuôn mặt như tuyệt phẩm điêu khắc, như minh tinh, giống hệt con gái Nga. Hắn lại nói thêm: “Cao quá nhỉ”. Câu nói đó ấm áp làm sao, hắn đã chê tôi cao đấy! Hắn khác với Sở Giang Nam ở chỗ, hắn thấp hơn Sở Giang Nam, chắc giỏi lắm là được một mét bảy mươi lăm, đi cạnh tôi một mét bảy mươi hai, cũng chẳng cao hơn mấy. Nhưng tôi không chê, thậm chí cảm thấy câu nói này thật thân thuộc. Nhớ năm xưa, Hồ Lan Thành cũng chẳng cao đến mét bảy, đứng cạnh Trương Ái Linh, bà còn cao hơn cả ông. Hai người chen lên xe bus, mùi mồ hôi nóng nồng xộc lên, hắn nói: “Sau này ta có tiền, mua lấy hai chiếc Passat, một cái để đi một cái để đó chơi”. Tôi cười, Passat có là gì! Nhưng tôi không muốn để lộ là mình giàu, nếu không, tình yêu sẽ trở thành món hàng. Thậm chí, tôi nói quần áo của tôi chỉ hơn trăm tệ, nói thế nghe thật oan ức cho bộ quần áo hơn vạn tệ của tôi. Có một chỗ ngồi, hắn cho tôi ngồi. Hắn đứng cạnh tôi, tựa chặt vào tôi, hỏi nhỏ: “Thích anh nhảy khúc nào?”. “Thích hết”. Hắn vui sướng âm ỉ, mặt nghếch lên trời, có giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng, ngay cả mồ hôi của hắn cũng hấp dẫn chứ, đây không phải yêu thì là gì? Xuống xe, tôi và hắn đến phố Cát Khánh, tôi đã từng thấy phố Cát Khánh qua tiểu thuyết của Trì Lợi, giờ thấy tận mắt rồi lại càng thích hơn. Vừa náo nhiệt vừa bình dị, tôi xưa nay vốn sống trên mây, bây giờ, tôi mới được bước vào cuộc đời thực. Hắn giới thiệu với tôi, ai đã từng đến Vũ Hán thì phải ăn đồ ăn vặt ở đây, nào là cơm nồi đất, bánh bao đậu xanh ở chợ, mì bò ở đường Nhị Thất, bánh nướng trên đá ở gần chùa Quy Nguyên, chân giò kho, bánh mì nướng, hamburger của phố Lương Đạo, bánh bao Nam Kinh, cá tươi sông Trường Giang ở chân cầu Vũ Xương, trứng muối trong suốt trộn ớt xanh, bánh mì kẹp thịt, súp, vịt kho nồi đất, xì dầu trộn mỡ lạc “hàng nổi”, cá rán trộn, sủi cảo rán nhân thịt bò, bánh hành mè ngũ vị, bánh hành, bánh bao “hàng nổi”, váng đậu, bánh rán nhân thịt rưới sốt gà, nồi đất, xương bò, lẩu gia tộc, cá lướt sóng, đậu phụ thối và viên ngó sen bọc thịt, bánh bao nhân thịt rán rưới sốt gà, bánh cuộn thịt hun khói, mì hải sản, mì trộn, bánh bí ngô và sủi cảo hấp, thịt chó Hoa Giang, gạo nếp cuộn quẩy, màn thầu xào thịt, phở bò… Tôi nghe đến đần mặt ra, “Trời ơi, sao lắm thứ thế!”. “Chưa hết đâu, còn đủ cho em ăn cả đời cơ”. Mã Tiểu Vĩ bỗng nhắc tới “cả đời”. Từ “cả đời” thốt ra trên phố Cát Khánh sao mà cảm động quá! Tôi muốn khóc. Cả đời, cả đời thì tốt quá, tôi sẽ không chơi bời nữa, không yêu Sách Nhan nữa, tôi muốn đến Vũ Hán, một tuần một lần, đối với tôi, đi máy bay bình thường như đi xe bus thôi, phải, một tuần đến một lần để ăn hết đồ ăn vặt ở Vũ Hán! Ăn cả đời. Chúng tôi gọi món bánh bao nhân thịt rán với thịt chó Hoa Giang, tôi đã từng ăn thịt chó Hoa Giang ở Bắc Kinh, ăn ở nhà hàng Quý Châu trước cổng trường Đại học Thanh Hoa, nhìn chẳng ngon bằng ở đây. Ở đó tôi phải trả hơn nghìn tệ, còn ở đây thì chẳng tốn tới trăm tệ. Vũ Hán đúng là một thành phố hay ho. Tôi ăn no rồi nhìn Mã Tiểu Vĩ ăn. Hắn ăn rất chăm chú, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ăn xong, tôi đi trả tiền, hắn chẳng thèm ngăn, tôi chẳng trách hắn, sợ gì chứ, tôi tình nguyện trả mà. Khi chúng tôi về tới Hán Dương đã mười giờ đêm. Hắn hỏi: “Em ở đâu?”. Tôi nói: “Ngủ chỗ anh được không?”. Câu này quá bạo dạn, tôi nghĩ, tôi còn sợ gì nữa. Tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi, không thể bỏ lỡ thêm nữa. “Cũng được, đi!”. Hắn kéo tôi lên tầng. Vừa đóng cửa xong, hắn liền ôm chầm lấy tôi 3 Hắn thuần thục tìm ra đôi môi của tôi. Rồi thò tay vào trong lớp quần áo của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi để cho một thằng đàn ông ôm và hôn. Thật khác với Sách Nhan, hắn thật mạnh mẽ, thật cứng cáp, ngay cả nụ hôn của hắn cũng sắc như kiếm. Hắn cho lưỡi vào trong miệng tôi, mạnh như đâm vào tim tôi vậy, tôi bỗng cảm thấy không còn là mình nữa. Hôm nay là ngày nào? Nghĩ làm gì! Bay lên trời thôi, càng cao càng tốt. “Được không?”. Hắn hỏi tôi. “Ừ”. Tôi như đang rên rỉ. Bộ ngực tròn căng của tôi đang bị tay hắn vò lấy, trước kia đó là hai chú bồ câu, bây giờ, chúng không bay nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong bàn tay hắn. “Em đúng là con cún con”. Tôi không phải là con cún con, tôi là một đứa con gái kiêu kỳ, tự tôn nhưng đang cam chịu. Tôi tự chạy đi tìm trai, hắn lại là một thằng đàn ông hư hỏng, bây giờ, trên giường hắn vẫn còn quần lót của một con đàn bà khác. Nhưng, tôi đang cố chấp mà buông thả mình. Chúng tôi hôn nhau mãnh liệt, không phải đang quấn lấy môi nhau mà như đang cắn nhau, như muốn nuốt người kia vào bên trong. Hắn và tôi như thú. Hắn bế tôi lên giường, chiếc giường đơn làm bằng gỗ, sơ sài, cũng làm tôi đau. Trong tháng sáu của Vũ Hán, mặt giường hơi ẩm ướt. Tôi bị hắn đè xuống dưới. Tôi nhìn thấy bên ngoài có một vầng trăng đỏ tròn và rất to. Vầng trăng đó vừa tròn, vừa đỏ, vừa ướt, trăng đang nhìn chúng tôi, chúng tôi đang làm tình. Hắn không còn hôn tôi nữa, mà bắt đầu quan hệ, đây chắc là lần đầu tiên của tôi, vì tôi biết, khi quấn vào một thằng đàn ông, tôi chỉ muốn cho thời gian dừng lại, thậm chí, tôi còn quên cả rên. Bao lâu rồi nhỉ, hắn đã mệt, và phủ lên người tôi. “Đi rửa đi. Hắn nói”. Tôi mặc quần áo, bê chậu vào nhà vệ sinh. Đây là lần đầu tiên, tôi đi vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm, ở trong nhà vệ sinh công cộng, tôi dùng nước lạnh rửa, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng đỏ. Không có đèn, nhà vệ sinh tối tăm, tôi lấy một chậu nước, nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống tí tách, tôi nhìn thấy trong chậu bắn lên vài giọt nước như là hoa. Là nước mắt của tôi. Nước mắt của tôi đang rơi xuống chậu. Tôi rửa mặt, rồi lại quay về phòng. Mã Tiểu Vĩ đã mệt nên ngủ rồi, tôi chẳng còn chỗ mà ngủ. Chỉ có một cái giường, tôi đành tìm mấy tờ báo, sau đó phủ xuống đất, nền đất lạnh và ẩm ướt, nhưng cuối cùng đã được ở bên hắn. Nghĩ như vậy, tôi lại thấy ấm áp. Tôi nghĩ, tôi là loại con gái gì vậy, muốn trải qua những thứ cuộc đời tôi chưa từng làm, những thứ đó đã kích thích thần kinh tôi tột độ. Từ khi bắt đầu nghe rock, sau đó cố chấp yêu Sở Giang Nam, rồi lại yêu Sách Nhan, đến cuối cùng tôi bỗng sau lần gặp hắn đầu tiên đã chạy tới Vũ Hán, cuối cùng tôi là loại người gì? Tôi thậm chí thấy sợ mình. Điều làm tôi sợ hơn là, hắn chẳng thèm hỏi tên tôi, ngay cả khi hắn và tôi hôn nhau, làm tình với nhau, hắn cũng chẳng hỏi tên tôi. Hẳn chẳng thèm hỏi tên tôi. Đúng là bi thảm. Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vầng trăng đã khuất, bầu trời tối dần, gió thốc ra từ chiếc quạt rất nóng, ngày mai, ngày mai phải đi tìm một khách sạn tử tế. Ví tôi có thẻ, vẫn còn năm vạn tệ, tôi định sẽ tiêu sạch, mua cho Mã Tiểu Vĩ vài bộ quần áo tử tế, và cho cả tôi nữa, sau đó thuê phòng khách sạn xịn nhất ở Vũ Hán, sau đó là đặt vé máy bay chiều mai về Bắc Kinh, rồi cuối cùng chia tay Sách Nhan. Đây là kế hoạch của tôi, tôi nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không hay. Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, thấy Tiểu Vĩ vẫn đang ngủ, tướng hắn ngủ chẳng đẹp đẽ gì cho lắm, chẳng đẹp bằng cái tướng lưu manh của hắn, hàng lông mi của hắn thật dài, tôi đang gắng đếm số lông mi của hắn, thấy mình dở hơi chưa từng thấy. Hắn tỉnh dậy và nhìn thấy tôi: “Em dậy rồi à?”. Tôi xoay người đi lấy nước cho hắn, hắn gọi theo: “Này, em tên gì?”. Tôi quay đầu lại và cười: “Khả Liên, em tên Khả Liên”. “Tên hay quá!”. Hắn cúi đầu xuống và hỏi thêm một câu: “Anh gọi em là Khả Liên nhé!”. “Vâng”. Tôi đi lấy nước cho hắn, lúc về, hắn gọi nhầm tên tôi, tôi lại cười: “Là Khả Liên!” “Ừ, Khả Liên!”. Chúng tôi lại nắm tay nhau đi ăn sáng, lần này ăn bánh mì kẹp thịt, đậu phụ thối và viên ngó sen bọc thịt, hắn hỏi: “Có thích ăn đậu phụ thối không?”. Tôi gật gật, thực ra chẳng thích ăn tẹo nào. Hắn nói: “Con gái xinh là phải thích ăn đậu phụ thối”. Hắn lại nói: “Quần áo của em chẳng ra sao, nhìn nam tính quá, em phải mặc đồ hãng Phòng Thiếu Nữ và Nguyên Tố Tự Nhiên, bạn gái cũ của anh thích hai hãng này”. “Được thôi”. Tôi nói: “Em sẽ đi mua”. Tôi chẳng thích Phòng Thiếu Nữ, cũng không thích Nguyên Tố Tự Nhiên, nhưng hắn thích, thế thì làm theo ý hắn thôi. Ăn xong, hắn nói: “Anh bận, em tự đi lượn nhé. Ở chỗ Hán Khẩu, có Vương Phủ Tỉnh với bách hóa Đại Dương cũng được đấy, nhưng đồ hơi đắt, em đi ra mấy shop nhỏ ở phố đi bộ cũng được. Anh không đi với em được, anh bận đi bàn chuyện biểu diễn, được không?”. “Được thôi. Sau đó thì sao?”. “Sau đó mình cùng đi ăn trưa rồi em về Bắc Kinh”. “Sau đó nữa?”. Tôi hỏi hắn. Hắn bỗng cười lớn: “Cô bé ngốc, anh thấy hình như anh hơi yêu em rồi, em hơi ngốc đó, sau đó nữa thì em lại đến Vũ Hán đi, em xem, chúng ta sẽ có lần sau, vì trước nay chưa có ai ở lại qua đêm nhà anh, em là người đầu tiên, em không chê chuyện anh chỉ có một cái giường đơn, chưa có ai từng ngủ dưới đất vì anh cả, em là người đầu tiên đó” . Nước mắt tôi trong khoảnh khắc rơi lã chã. “Khóc gì mà khóc, sao mà yếu ớt thế, anh đùa em thôi, anh đã từng ngủ với nhiều đàn bà lắm, em đừng có tưởng thật”. “Em không tưởng thật”. “Không tưởng thật thì khóc cái gỉ, đừng có dọa anh, em tưởng anh tốt nghiệp trường Đại học Khiếp sợ à? Đi đi, tự đi chơi nhé, đừng có cho ai giở trò sàm sỡ nhé, em nổi bật lắm đấy”. “Ừ”. Chờ hắn đi khỏi, tôi lên taxi, nước mắt vẫn rơi lã chã. Tôi yêu hắn mất rồi. Phải, đơn giản thế thôi, yêu hắn mất rồi. Mọi thứ ngày trước là phù phiếm, còn những gì giữa tôi và hắn mới là hiện thực. Cùng ăn nằm với nhau, hắn sợ có kẻ sàm sỡ tôi, tôi đi lấy nước rửa mặt cho hắn, tôi rửa mặt trong cái nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu, bước qua cái hành lang đồ đạc vung vãi, tôi cảm thấy thân thiết quá, tại sao tôi lại phải sống cái cuộc sống khép kín xa hoa trước đây chứ? Không, tôi chẳng thích. Gió thổi qua tóc tôi, tôi lại đi qua sông Trường Giang, đến chơi ở Hán Khẩu. Trên phố đi bộ, tôi tìm thấy tòa nhà Vương Phủ Tỉnh và bách hóa Đại Dương, đồ chẳng đắt gì sất, kém xa so với Bắc Kinh, nhưng nhìn thấy chữ Vương Phủ Tỉnh ở Vũ Hán bất giác tôi thấy thân quen và cảm động. Trên đại lộ Lâm Giang, tôi nhìn thấy một khách sạn, bỗng thấy cấn cá. Khách sạn “Bên nhau trăm năm”. “Bên nhau trăm năm”, cái tên hay nhỉ, lần sau tôi sẽ thuê phòng ở đây. Tôi mua đồ của hai hãng Phòng Thiếu Nữ và Nguyên Tố Tự Nhiên ở Vương Phủ Tỉnh, mặc quần áo mới mà tôi tự cười mình, tôi đã quen mặc đồ kiểu rock và đồ của các hãng Pháp, Ý, đã bao giờ mặc đồ nữ tính đâu, nhìn buồn cười quá đi. Nhưng, vì hắn nói thích nên tôi sẽ mặc. Tôi lựa vài món đồ cho Mã Tiểu Vĩ, hắn đẹp trai thế, nếu mặc những thứ đó sẽ càng đẹp trai hơn. Dù đã mua quần áo nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi hưng phấn và kích động thế, khi tôi soi gương, tấm gương như hoá thành Mã Tiểu Vĩ. Tôi nhắn tin cho hắn: “Em nhớ anh”. Hắn trả lời: “Cô bé ngốc, anh nhớ em hơn”. Tôi lại nhắn: “Em yêu anh”. Hắn trả lời: “Em đáng yêu quá!”. Hẳn chẳng hề nói hắn yêu tôi, chỉ nói tôi đáng yêu. Lát sau, tôi đang thử quần áo, lại có tin nhắn tới, hắn nói: “Em làm tình kém quá, phải tập luyện nhiều vào”. Tôi nói: “Được thôi, sư phụ ơi, em sẽ học một lớp bồi dưỡng, mỗi tuần đi Vũ Hán một lần được chứ?”. “Được”. Hắn trả lời. Tôi soi gương và cười, trong gương là một khuôn mặt hồng như cánh đào, tôi đã có tình yêu, đó là tình yêu, hắn chê tôi cao, chê tôi ăn mặc nam tính, kể ra cũng thú vị thật. Tôi đang cười, bỗng nhận được điện thoại của Sách Nhan. “Em ở đâu?”. Tôi chưa bao giờ rời khỏi Sách Nhan đến hai ngày. “Có việc gì?”. Giọng tôi vừa lạnh lùng vừa xa cách. “Tôi lo cho em”. Tim tôi lại chùng xuống, phải rồi, Sách Nhan yêu tôi, thương tôi, lo cho tôi, chiều chuộng tôi, vậy mà tôi lại chạy đi, chạy đi vì một gã trai kỳ quặc không quen không biết. “Người ta về Hàng Châu”. Tôi nói dối. “Thế à, về sớm nhé, tôi nhớ em chết mất”. Ngày trước, tôi thích nghe Sách Nhan nói “Tôi nhớ em chết mất”, nhưng giờ đây, tôi thấy nổi da gà. Tôi thấy, tôi vẫn thích đàn ông hơn, thích tình yêu với đàn ông, đây là việc bình thường, là tính người, vì trời sinh ra tôi là con gái, con gái sinh ra là để dành cho con trai. “Ừ, được, Khả Liên sẽ về sớm”. Tôi dập máy thật nhanh, sợ người bán hàng nghe tiếng mà biết được bí mật động trời đó. Tôi gửi quần áo của Tiểu Vĩ về nhà hắn, gọi điện cho hắn thì hắn nói: “Anh sợ mai mới về được, em về đi”. Tôi hơi ấm ức, nhưng hắn bận thật mà. Vậy thì đi thôi. Trước khi đi, tôi dọn dẹp lại căn phòng hơn chục mét vuông đó, đây là lần đầu tiên tôi làm việc nhà, nhà tôi có tới ba người giúp việc, tôi chưa bao giờ mó tay làm việc nhà nên lóng ngóng làm vỡ đồ, tay chảy máu, nhưng máu ứa ra làm tôi thấy thích thú, ôi, tôi đang dọn phòng cho chàng trai mà tôi yêu, hay nhỉ. Sau đó tôi có đọc một bài viết, tình yêu là gì, tình yêu là tự hạ thấp mình. Cũng đúng. Trên chuyến bay về Bắc Kinh, tôi cứ nghĩ tới Mã Tiểu Vĩ, nhưng tôi nhận thấy, tôi hơi ngốc thì phải, vì tôi quên mất dáng người của hắn rồi. Ừ nhỉ, dáng của hắn thế nào nhỉ? Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, vừa nghĩ vừa cười, rồi tôi cười phá lên. Tôi lấy di động ra, nhìn cái ảnh dán bên trên, là hình dáng của Sở Giang Nam. Mã Tiểu Vĩ có giống Sở Giang Nam không? Cũng hơi giống, tuy không hoàn toàn giống, tôi dần xé tan cái ảnh đó đi, tạm biệt Sở Giang Nam nhé. Tôi quyết định lần sau sẽ dán ảnh Mã Tiểu Vĩ, tôi và Mã Tiểu Vĩ, ảnh hai người đang nghiêng đầu vào nhau. Nghĩ ngợi mãi, lòng tôi thấy thật ngọt ngào. Hơn hai tiếng bay mà chớp mắt đã tới nơi. Vũ Hán, Vũ Hán thân yêu ơi, lòng tôi thốt lên, tôi cảm thấy tim tôi đang nở hoa, bông hoa đó vừa xinh đẹp vừa phong tình, đã yêu thì sẽ yêu đến cùng! – Tôi nói với chính mình như thế. 4 Tôi về đến trường đã là mười giờ đêm. Có người đang chờ tôi. Là Sách Nhan. Chỉ có thể là cô ấy. Cô ấy đứng trong bóng tối, hình như đã gầy đi rất nhiều, tiều tụy đi nhiều lắm. Tôi bỗng thấy thương cô ấy, phải, Sách Nhan yêu tôi, thích tôi, chiều chuộng tôi, thậm chí còn bấm móng tay cho tôi, mát xa cho tôi, chuyện gì mà tiền có thể làm được cô ấy đều làm hết, chuyện gì tiền không làm được cô ấy cũng làm. Là tôi sai, tôi đã yêu đàn ông. Trong bóng đêm, Sách Nhan nói bằng giọng u ám: “Em đi hai ngày, tôi chẳng làm được gì hết. Lẽ ra tôi phải đi London mở một triển lãm tranh, nhưng mà không đi nổi, cứ bần thần cả người. Em nói dối, bố mẹ em gọi cho tôi, hỏi mình đang làm gì, tôi nói em đi học, vì họ gọi cho em mà em lại tắt máy. Nói đi, em đi đâu về?”. Tôi biết lời nói dối của mình bị lộ rồi, bại lộ rồi. Tình yêu vỏn vẹn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, một ngày một đêm, tôi đã ở cạnh một thằng đàn ông. Và hắn thì chuyên quên tên tôi. Nhưng, tôi yêu hắn, tôi yêu hắn chỉ sau hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mà có đến hai mươi tư tiếng không? Chỉ sau một giây tôi đã thích hắn, đúng, là một giây! Người trên sân khấu, người bên dưới. Hắn ở trên, tôi ở dưới sân khấu. Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã yêu hắn. Đó là tình yêu của tôi và hắn. Tôi gặp tiếng sét ái tình, tôi nghe thấy sấm sét ở trong lòng, tôi nhìn thấy hai bờ Trường Giang, tôi ở bờ này, hắn ở bờ bên kia. Sự kích thích và vui sướng khi ở cạnh Mã Tiểu Vĩ là điều mà Sách Nhan không thể cho tôi, đó là sự khác nhau cao như núi, là sự cuồng điên, Tiểu Vĩ chính là một cơn lốc đến với tôi, tình yêu là cơn lốc sao? Tôi tình nguyện bị hủy hoại. “Tôi cô đơn lắm”. Sách Nhan nói: “Em về 798 với tôi nhé! Ở bên tôi nhé”. “Khả Liên mệt”. Tôi lạnh nhạt nói: “Mai được không?”. “Không được”. Sách Nhan kiên quyết. “Nhưng người ta rất mệt”. “Còn tôi thì rất cô đơn”. Chúng tôi giằng co nhau trong bóng tối, có vài nhóm học sinh đi qua, Sách Nhan dùng tay kéo tôi, muốn kéo tôi lên xe. Tôi chống cự lại, hai người cứ thế giằng co nhau, không ai nói câu nào, một người muốn kéo người kia đi, một người thì cứ muốn đứng lại chỗ cũ. Cuối cùng, tôi dùng hết sức mình giằng tay Sách Nhan ra: “Chị làm trò gì thế? Thế này thì quá đáng lắm!”. “Thế cái gì thì không quá đáng? Phản bội đúng không? Em đi với trai thì em không quá đáng phải không?”. “Phải phải phải!”. Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, tôi hét to. “Chát!”. Tiếng một cái tát rất mạnh vang lên trong không gian, Sách Nhan đã tát tôi. Tôi rất bình tĩnh, có mở màn thì cũng phải có hạ màn, chuyện này chẳng chóng thì chày, ngay từ đầu đã không nên yêu nhau, nhưng ai mà hiểu được tại sao hồi đó lại yêu nhau! “Xin lỗi”. Tôi nói: “Tôi không muốn ở bên chị nữa”. “Xin lỗi? Xin lỗi bao nhiêu tiền một cân? Cô tưởng cô là ai? Muốn đá thì đá, muốn vứt thì vứt, tôi nói cho cô biết, không có đường lui đâu! Cô là của tôi! Không ai cướp đi được hết!”. “Tôi không phải của chị!”. Tôi chống lại. “Phải!”. Tôi quay người bỏ đi, cô ta càng lằng nhằng, tôi càng thấy buồn nôn. Đàn bà mà lằng nhằng quá thể! Chia tay thì thôi, chứ có gì mà phải níu kéo, đúng là ghét không chịu được! Hồi đầu là tôi sai, tôi muốn bám vào một cọng rơm khô để cứu vớt đời mình, nhưng bây giờ, Sách Nhan cứ dính chặt lấy tôi. “Đừng đi!”. Tôi không để vào tai, cứ đi về phía trước. “Nếu cô dám đi, tôi sẽ chết!”. Tôi nghĩ, cô ta đã nói chết hàng nghìn lần rồi, có người suốt ngày đòi chết mà có chết lần nào đâu, có người chưa nói lần nào thì lại chết. Tôi lên tầng, nằm trên giường của mình, trong đầu chỉ có Mã Tiểu Vĩ và Vũ Hán, tôi mơ màng, cảm thấy tôi đang nhớ nhung điên cuồng, tôi không thể tiếp tục với Sách Nhan được nữa, tuyệt đối không. Tôi sợ Sách Nhan làm phiền nên tắt di động. Cái gã Mã Tiểu Vĩ này, sao chẳng thèm hỏi tôi đã về tới Bắc Kinh chưa? Hắn không nhớ tôi sao? Ngắn quá, có hai mươi tư giờ đồng hồ, tình yêu thiêu đốt tôi, tôi là người như vậy, đã yêu là lòng như có ngọn lửa cứ cháy mãi, cháy mãi. Cháy vì ai nhỉ, đã từng vì Sở Giang Nam, nhưng Sở Giang Nam không thèm nhận, từng vì Sách Nhan, lòng hai người đều có lửa nên thiêu đốt cả người kia, bây giờ, tôi cháy vì Mã Tiểu Vĩ, dành cho Mã Tiểu Vĩ là đúng nhất. Chỉ có hắn thôi. Nhạc tin nhắn vang lên. Tôi bật dậy, tưởng là Mã Tiểu Vĩ. Nhưng lại là Sách Nhan. “Em quên rồi sao? Em yêu, đừng tin đàn ông, tôi sẽ yêu em cả đời! Tôi đã từng bị đàn ông làm đau đớn, nên tôi không bao giờ yêu đàn ông nữa, đừng đi vào vết xe đổ của tôi, được không? Tôi không trách em, ai cũng có thể phạm sai lầm, tôi không thể sống thiếu em, em yêu, về đi, về với tôi đi!”. Tôi nhắn trả lời Sách Nhan: “Không được nữa rồi!”. Bốn chữ đó khiến Sách Nhan cáu điên: “Không được nữa rồi? Cái gì không được? Hồi đầu cô nói thế nào, chẳng phải nói là yêu tôi cả đời sao? Cô nói xa tôi cô không sống nổi còn gì!”. Thật là trẻ con không chịu được! Tôi cáu tiết, cái con mụ điên này, tự nhiên đi hỏi như thế, hồi đầu mới yêu nhau thì ai chả nói những lời ngọt ngào tình tứ, đầu óc u mê nói cái gì chẳng được, nhưng, nói rồi thì sao? Tôi tắt luôn máy, xem ra Mã Tiểu Vĩ cũng chẳng thèm để ý tới tôi. Nhưng tắt máy rồi tôi lại bắt đầu lo cho Sách Nhan. Rốt cuộc đó là Sách Nhan, là người tình của tôi, là chị tôi. “Cô không đến với tôi, tôi sẽ chết”. Tin nhắn lại tới. “Đừng có chết”. Tôi trả lời cô ta. “Tôi sẽ chết”. “Đừng chết được không? Chúng ta như thế này là không bình thường, chị Sách Nhan, tôi vẫn thích đàn ông hơn.” Tôi gọi Sách Nhan là chị. “Mẹ kiếp! Cô nói cô hận đàn ông, giờ lại yêu đàn ông?”. Tôi chẳng nói lại được. Phải rồi, tôi từng nói như thế, tôi nói tôi hận đàn ông, thực ra gã đàn ông đó là Sở Giang Nam thôi, tôi chỉ muốn giết hắn, hắn đã chà đạp lên lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của tôi, hắn khiến cho tôi chẳng có chỗ chui, tôi hận đàn ông là vì hận Sở Giang Nam. Nhưng lúc này, tôi không hận nữa. Tôi bắt đầu thích đàn ông, thích một gã đàn ông như một tên lưu manh. Tôi không thể cho hắn biết tôi có rất nhiều tiền, cứ cho là nhà khá giả bình thường thôi là được, nếu không động cơ của hắn sẽ không đơn thuần nữa. Mã Tiểu Vĩ khác với Sách Nhan, Sách Nhan là con nhà giàu, không có khái niệm về tiền, còn Mã Tiểu Vĩ lần đầu tiên gặp tôi đã hỏi: “Cô có tiền không? Tôi không có tiền mời con gái ăn đâu”. “Tôi sắp chết rồi”. Hai giờ sáng, Sách Nhan lại nhắn tin tới. “Chị làm gì rồi? Chị làm việc gì ngu ngốc thế?”. Tôi gọi điện cho cô ta. “Tôi đã nuốt một gói kim, một gói, hết một gói. Tôi muốn thử cảm giác kim đâm vào tim, để cho gói kim đâm chết tôi đi, tôi muốn biết tim đau thì đau tới mức nào”. Tôi cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng “ầm”. Thôi xong! Xong rồi! Tôi dậy, run run gọi 120, rồi tôi cũng ý thức được gọi điện cho Sở Giang Nam và Vu Bắc Bắc, may mà gọi được. Sở Giang Nam lúc đó đang thêm giai điệu cho một mẩu tin trên báo. Vu Bắc Bắc vừa pha một cốc trà Bích Loa Xuân cho anh, anh đang hát cho Bắc Bắc nghe. Điện thoại kêu. “Là tôi, là tôi!”. Tôi sợ hãi hét lên: “Sách Nhan đã nuốt một gói kim, tôi vừa gọi 120, hai người mau tới đi!”. Bắc Bắc nghe rõ ràng, Khả Liên gọi là “hai người”. “Được, bọn tôi đi ngay!”. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gọi cho nhau, lại chính vào lúc hỗn loạn nhất, tôi nghĩ tới Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam, nhớ tới những người bạn thân thiết nhất mà xa xôi nhất ở Bắc Kinh của tôi. Tôi đang hoảng hốt tới quên cả đường. Tôi đang gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong đời. Sách Nhan đã tự sát, sắp chết, cô ta đã nuốt kim! Họ gần như tới bệnh viện cùng lúc, tôi nhào tới, nhìn thấy Sách Nhan vẫn đang cười, mặt cô ta trắng bệch, bác sĩ nói: “Không có cách nào khác, phẫu thuật sẽ để lại vết thương, kim đã nuốt vào rồi sẽ được thải ra ngoài từng cây một, mỗi ngày phải ăn nhiều chất xơ, như rau hẹ, rau cần”. Sách Nhan cười: “Khả Liên à, em có đau lòng không?”. Nước mắt của tôi rơi từng giọt rất lớn trên áo. Tôi đau đớn, phải, tôi đau, người đàn bà này đã từng má ấp môi kề với tôi, sao tôi lại không đau? Sao lại không? Tôi nắm tay Sách Nhan: “Sao chị ngốc thế!”. Sách Nhan quay nghiêng mặt đi: “Em đau lòng là được rồi, cuối cùng em cũng thương tôi, em cuối cùng cũng thương tôi rồi”. Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam đứng bần thần ở một bên, chuyện này biết giúp thế nào. Cuối cùng phải nói gì, nói ai? Lâu lắm rồi không gặp nhau. Bắc Bắc nhận ra Khả Liên xinh hơn trước nhiều, không còn là một cô gái để mặt mộc nữa mà gương mặt phảng phất ánh hồng, có lẽ mọi cô gái đang yêu đều thay đổi như thế? Họ ở bên cạnh Sách Nhan cả đêm. Sách Nhan đau đớn đến mức mồ hôi ra ướt hết cả áo cả chăn, nuốt cả một gói kim cơ mà. Bác sĩ nói, nếu thuận lợi thì hơn chục ngày là sẽ thải ra hết, còn nếu không thì mấy tháng cũng không ra hết. Thử nghĩ mà xem, từng ấy cây kim sẽ đâm vào dạ dày, sau đó đâm thủng dạ dày, rồi lại đâm vào ruột non, đâm lung tung khắp nơi. Không phải một cây, mà là một gói, cả một gói kim. “Có Khả Liên đây”. Tôi nói: “Sách Nhan yên tâm, Khả Liên sẽ ở đây, bên cạnh Sách Nhan”. Hai người nắm tay nhau, tôi nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cảm thấy vừa gần vừa xa. Cách làm này chỉ khiến tôi đau đớn thôi, nhưng không giữ được trái tim tôi. Vì tim tôi đã ở Vũ Hán rồi, ở trong căn phòng rộng mười sáu mét vuông và không có nhà vệ sinh, ở trên người gã đàn ông tên là Mã Tiểu Vĩ kia kìa. Gã đàn ông đó nói, chưa từng có ai ngủ lại trong phòng với hắn, tôi là người duy nhất. Tôi là người duy nhất, ngủ trên nền nhà bằng xi măng. Sách Nhan vẫn đau đớn, đau tới mức cơ thể cong cả lên, tôi nhìn thấy người con gái xinh đẹp tuyệt trần lúc này giống như một con cừu non đáng thương. Tôi nói khẽ: “Tha thứ cho Khả Liên, do Khả Liên sai, do Khả Liên sai…”. Trời sáng, Sách Nhan uống vài viên thuốc an thần rồi ngủ thiếp đi. Tôi đến bên cửa sổ và thấy mặt trời đang lên, nhìn chiếc váy Phòng Thiếu Nữ đang mặc, tôi biết, mọi thứ càng ngày càng sai. Giống như bỗng nhiên tôi mặc bộ đồ nữ tính này, chỉ để lấy lòng một gã đàn ông. Vậy, đã sai thì cho sai luôn. Đó là tính cách của tôi, tôi không có cách nào khác, cũng không thể trốn tránh được. Tôi thở dài một tiếng, rút một điếu thuốc. Tôi hít mạnh một hơi, thấy dạ dày đau quặn lên. Tôi phải đau cùng với Sách Nhan, cùng sai thì sẽ cùng đau với nhau.