Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 39 : Trốn tránh và giận đánh Đỗ Phương Phương
Thím Phúc bị doạ đến mất hồn mất vía, vội vàng tới hỏi cô: "Tư Tư à, đã xảy ra chuyện gì vậy con?"
Tương Tư siết chặt lấy Nhất Dạ, nhẹ nhàng cắn chặt khóe miệng, cô ổn định lại tinh thần sau đó nhanh chóng dặn dò thím Phúc: "Thím Phúc, từ nay về sau nếu có người lạ hỏi, thím ngàn vạn lần không được nói Nhất Dạ là con của cháu nhé... Không được, chúng ta được phải đổi chỗ ở thôi, không thể ở nơi này được nữa rồi..."
"Tư Tư à, có phải là bây giờ ở nơi này không an toàn nữa phải không? Có phải là cái người họ Hà kia..." Thím Phúc thấy mặt cô biến sắc, vội vàng không đề cập gì đến chuyện kia nữa: "Bằng không, chúng ta về Hàng Châu nhé, được không..."
"Không được!" Hàng Châu là nhà cũ của cô, vạn nhất nếu thực sự Đỗ Phương Phương tìm tới tận cửa rồi, nếu ở nơi này không thấy mấy người bọn họ, rất có khả năng cô ta lập tức sẽ đi đến Hàng Châu để tìm!
Cô vẫn luôn cho rằng, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất. Nếu quả thật bọn họ muốn tìm cô, cô có chạy đến chân trời, họ cũng vẫn tìm được, không bằng cô lấy bất biến ứng vạn biến.
Hơn nữa, cô cũng không chấp nhận vì một người đàn ông như vậy mà cả đời cô cứ phải trốn đông trốn tây. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Dựa vào đâu mà cô phải chịu giống như con chuột luôn phải trốn tránh ở trong cống ngầm như thế? Cô có làm chuyện gì sai đâu nhỉ?
Cô sẽ dọn nhà, nhưng sẽ không rời khỏi cái thành phố này, người nên phải trả giá thật nhiều bây giờ, chưa bao giờ hẳn là cô.
"Tư Tư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Thím Phúc đỡ lấy Nhất Dạ từ trong ngực cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Có lẽ do cô bé đã bị mẹ của mình ôm vào lòng quá chặt, bị dồn nén quá nên cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo đi, giống như khóc nhưng không phải khóc. Nhìn bộ dạng cô bé như vậy khiến trái tim người lớn như bị thít lại đến đau nhức.
"Dọn nhà." Sau khi yên lặng một lúc lâu, Tương Tư nhẹ nhàng phun ra hai chữ, nhưng trong lòng vẫn có tính toán.
Tương Tư xin thôi việc, đến ngày thứ ba, cô đã tìm thuê được phòng ở lầu dưới của một khu nhà bình dân. Thím Phúc ôm Nhất Dạ vui vẻ chào hỏi với những người hàng xóm, nói rằng ba ba của đứa trẻ đã trở lại, phái người đi đón hai mẹ con các cô về trong kinh đoàn tụ. Đây chính là một tin tức lớn, từ sau khi Tương Tư sinh con đến giờ, có không ít những người phụ nữ nhìn cô với vẻ khinh khỉnh, còn nghe thấy một số lời nói phỏng đoán đầy ác ý của các bà các cô. Hôm nay cũng những người phụ nữ ấy thấy cô như vậy đều có vẻ ngượng ngùng. Trong tiếng chúc mừng của mọi người, thím Phúc ôm Nhất Dạ, Tương Tư xách chút hành lý đơn giản lên xe rời khỏi nơi này với ánh mắt tiễn biệt của mọi người.
Nhưng mà xe cũng không đi lên con đường cao tốc hướng về trong kinh. Sau khi đi vòng vo trong thành phố vài vòng, Tương Tư thay đổi sang một chiếc xe taxi khá, sau đó liền quẹo vào một thôn nhỏ trong thành phố. Trước kia Tương Tư đã đến xem căn phòng này rồi, bây giờ cô và thím Phúc mang theo đồ đạc, bế Nặc Nặc dọn thẳng vào trong căn phòng ở đã thuê.
Lại vài ngày trôi qua, hết thảy mọi việc đều gió êm sóng lặng, Tương Tư lại ra cửa tìm một cửa hiệu cắt tóc cắt phăng mái tóc dài của mình đi, thay đổi lại mái tóc một chút theo kiểu tóc quê mùa. Từ sau khi sinh Nặc Nặc sức khỏe của cô không được tốt, khí sắc cũng kém, mặt mũi cũng gầy vêu vao, nhìn lại mình ở trong gương chính bản thân cô cũng không nhận ra bóng dáng của mình ngày trước, dù chỉ một chút xíu.
Tương Tư nhìn mặt lạ lẫm của chính mình trong gương, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười khổ sở. Cùng lúc cô vừa không muốn vì sai lầm của người khác mà phải lang bạt kỳ hồ trốn đông nấp tây, rồi lại vừa vì để tránh né những người kia mà phải thay hình đổi dạng... Con người thật đúng là có rất nhiều mâu thuẫn.
Sau khi đến ở nơi này cô dứt khoát nói với hàng xóm rằng chồng của mình đã chết, do đó cô có được không ít sự thông cảm. Tương Tư lại đến một siêu thị ở gần nhà tìm công việc một lần nữa. So với công việc trước kia tại tiệm sách thì có mệt mỏi hơn một chút, nhưng tiền lương lại cao một ít. Nhưng một điều quan trọng hơn chính là, cô đi làm cách nhà rất gần, chỉ đi mất năm phút đồng hồ là đã đến, giảm bớt được tiền xe cộ đi lại.
Thời gian trôi qua đã khôi phục lại sự bình ổn như trong dĩ vãng. Tương Tư an tâm đi làm, tan tầm về lại chăm sóc Nhất Dạ và thím Phúc, nhàn rỗi cũng sẽ cười cười nói nói cùng với hàng xóm. Khi tan tầm trở về nhà thỉnh thoảng cũng cùng một số những cô gái hoặc những cô vợ trẻ đi dạo chơi chợ đêm. Tiếp đó, cố định mỗi buổi chiều sau khi trở về nhà thì cô lại cho một thiếu niên tên gọi Trường Sinh, mười lăm tuổi, ngồi ăn xin cửa ngõ một đồng tiền.
Tất cả mọi người ở đây đều quen biết Trường Sinh. Cậu bé từ nhỏ đã không cha không mẹ, ăn cơm của trăm họ mà lớn lên. Sau khi lớn lên làm nghề ăn xin ở này. Thỉnh thoảng cậu bé cũng sẽ giúp mọi người làm một chút công việc hoặc là đi khuân vác để kiếm một chút tiền tiêu vặt. Mỗi một lần Tương Tư nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi ở trên thềm đá đầu ngõ, mặc cái áo tuy có nhiều miếng vá nhưng lại vô cùng sạch sẽ, lại sinh lòng thương cảm thở dài. Ai có thể nhìn ra, cậu thiếu niên này trưởng thành giống như một tiểu vương tử kia, vậy mà lại có thân thế thống khổ như vậy, tựa như một bức tranh châm biếm.
Cô cố định mỗi ngày cho cậu một đồng tiền, sau một khoảng thời gian, Trường Sinh cũng không nhìn cô nữa mà sẽ nở nụ cười đối với cô từ rất xa. Còn Tương Tư, cô cũng có thói quen mỗi lần tan tầm đều đưa mắt tìm bóng dáng của Trường Sinh trước. Dần dà, cuối cùng Trường Sinh cũng đã đến tại nhà của Tương Tư để ăn bữa tối. Thím Phúc cũng sẽ giặt quần áo cho Trường Sinh. Tương Tư cũng vừa tìm cho cậu một phần công việc làm công nhân bốc vác trong siêu thị, vậy là cậu đã kết thúc kiếp sống ăn xin của mình.
*********
Những ngày này Hà Dĩ Kiệt thường xuyên bị đau bụng, anh ngồi trong trong phòng khách chốc lát, uống một ít thuốc, nhưng vẫn là không thấy khá hơn chút nào. Rốt cục đến khi không sao chịu nổi nữa, anh đành phải đến thư phòng, Tương Tư có để lại một chút thuốc, nhưng anh vẫn luôn luôn khóa kín trong ngăn kéo riêng của mình.
Trước đây, khi bệnh đau dạ dày phát tác, anh luôn nhịn xuống hoặc là uống loại thuốc chữa đau dạ dày khác, vật cô để lại, anh không dám nhìn, cũng không dám đụng chạm đến.
Khi kéo cái kia ngăn kéo nhỏ kia ra, cả người Hà Dĩ Kiệt như chết cứng ngay tại chỗ, trong ngăn kéo trống rỗng, không còn có một thứ gì nữa.
Anh nhớ rất rõ, rõ ràng anh nhớ rằng Tương Tư đã mua cho anh rất nhiều thuốc, mà anh nhớ chắc chắn vẫn còn đến hơn mười hộp thuốc chưa uống, làm sao bây giờ lại có thể không thấy đâu nữa chứ?
Anh ngồi xổm ở chỗ đó, nhìn qua ngăn kéo lúc này đã sạch sẽ. Cũng giống như anh vẫn luôn cho rằng, vẻn vẹn chỉ còn mỗi vật này là liên quan đến với người kia, đột nhiên trong lúc này lại bị người khác tiêu hủy sạch sẽ. Sự phẫn nộ của anh giống như núi lửa sắp phun trào, rốt cuộc không sao khống chế nổi nữa!
Anh biết là Đỗ Phương Phương đã làm. Ngoại trừ cô ta ra, không ai là người chỉ có vài hộp thuốc như vậy mà lại để ở trong lòng, nhìn trong mắt. Từ sau khi cô ta đuổi Tương Tư đi, Hà Dĩ Kiệt vẫn luôn sắp xếp người để hàng ngày lặng lẽ theo dõi cô ta, chưa từng một ngày lười biếng. Vì quả thật, anh sợ cô ta lại âm thầm tìm Tương Tư, lại động tay động chân gì đó đối với cô! Cô ta đã từng qua khu nhà trọ Cẩm Hồ bên kia, cô ta muốn bán căn phòng ở đó đi, anh cũng biết, nhưng vẫn không để cho cô ta lâm vào tình cảnh bị mất mặt, nhưng cũng vẫn không để cho cô ta thực hiện được. Ngày trước khi cô ta cũng có chút quá phận, anh đều cố gắng nhẫn nhịn xuống rồi, nhưng mà lần này, không biết tại sao, nhưng mà anh không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!
Đây là đồ vật mà Tương Tư đã để lại cho anh. Bình thường ngay cả liếc nhìn qua anh cũng không cam lòng, nhưng còn bây giờ, không biết những hộp thuốc đó đã nằm ở trong đống rác nào!
Anh giận dữ đá một cước đá vào trên ngăn kéo đang rộng mở, khóe môi liền kéo căng lên, xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng. Anh đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Đỗ Phương Phương đang ngồi ở trên bàn trang điểm, quay mặt lại nhìn anh, nụ cười tươi rói: "Ông xã..."
Anh hít sâu một hơi, gắng gương nhịn cơn đau dạ dày xuống, cố gắng hết sức để cho giọng nói của chính mình thật bình tĩnh: "Phương Phương, những hộp thuốc để trong ngăn kéo thứ ba dưới giá sách trong thư phòng, em có thấy đâu không?"
Đỗ Phương Phương nghe vậy liền sững sờ, ngón tay cầm chổi chải mi đang chải lông mi mắt chợt dừng lại, lập tức cười lên một tiếng khinh thường, thuận tay ném cái chổi chải mi lên trên bàn trang điểm. Cô ta đứng lên, khoanh hai tay lại, chậm rãi từ từ mở miệng nói: "Anh muốn nói đến những cái đồ rác rưởi kia phải không? Hôm qua em nhìn thấy, đã cho người ném đi rồi!"
Thoáng cái cơn tức của Hà Dĩ Kiệt bùng lên, anh tiến lên một bước, thần sắc dữ tợn, nói gần như nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao em không nói với anh một tiếng, đó là đồ vật của anh!"
"Đồ vật của anh sao? Chúng ta là vợ chồng rồi Dĩ Kiệt à, của anh không phải là của em sao? Chẳng lẽ ngay cả cái quyền em ném vài hộp thuốc đi cũng không có nữa sao?" Đỗ Phương Phương nhìn chằm chằm thẳng vào anh, môi mỏng khẽ mím lại, cằm hất lên, chậm nói dằn từng tiếng: "Hay là anh muốn nói, đây là mấy thứ đồ bẩn thỉu của con hồ ly lẳng lơ kia để nên anh vẫn không nỡ?"
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
11 chương
11 chương
49 chương
130 chương
62 chương
270 chương