Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 2 : Tuyệt vọng (1)

Cô chỉ hận tại sao mình không chết đi, tại sao giờ phút này cô lại không chết đi giống như đứa con của mình, tại sao ở Cam Túc cô lại không bị những người kia đánh cho chết đi, tại sao lúc ba ba mẹ chết thì cô lại không chết theo luôn... Tại sao cô vẫn còn phải sống, tại sao lại phải sống giống như một con chó như vậy, bị người ta không thèm giải thích đã đánh cho thành như vậy? Đỗ Phương Phương tựa vào cạnh cửa, chiếc roi ngựa trong tay vung lên đã nhanh chóng bị cô thu hồi lại. Cô cảm thấy trên thân chiếc roi ướt nhẹp, chóp mũi cô đã loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh. Lúc này cô mới cảm thấy sự nóng giận và ghen ghét vẫn luôn được tích tụ trong lồng ngực mình xem ra bây giờ mới như được xả ra một chút. Nhưng vẫn còn chưa đủ, còn chưa đủ! Lúc trước khi không nhìn thấy Văn Tương Tư, cô cũng từng nghĩ, chẳng qua cô chỉ hung hăng dạy dỗ cho cô gái kia một trận rồi sau đó đuổi cô ta đi. Nhưng không biết tại sao, bây giờ khi nhìn thấy Văn Tương Tư, cô lại cảm thấy chói mắt. Trong tưởng tượng của cô, cô vẫn cho rằng người phụ nữ có thể làm cho một người đàn ông như Hà Dĩ Kiệt mê luyến đến bốn năm như vậy, nhất định phải là người có tâm kế, có thủ đoạn, dĩ nhiên là phải có mưu đồ. Nhưng lúc này đây, sau khi đã nhìn thấy Văn Tương Tư, bộ dáng của cô gái này lại khác hẳn với suy đoán của cô! Nhưng cái mà cô không ngờ nhất, không khỏi làm cho cô kinh hãi nhất, lại chính là thoạt nhìn đã thấy cô gái nhỏ này quá sạch sẽ và đơn thuần. Có lẽ không phải cô ta dùng sự khôn ngoan và tâm kế để chinh phục Hà Dĩ Kiệt, mà chính sự thuần khiết và mềm yếu kia của cô đã hấp dẫn anh, nếu quả thật đúng là như vậy. . . Cô không dám nghĩ, nếu biết được cô đánh Tương Tư thì Hà Dĩ Kiệt sẽ có phản ứng như thế nào! Có lẽ anh sẽ thờ ơ, nhưng nếu quả thật anh lại quá quan tâm đến người phụ nữ này, mà tức giận ngược lại đối với cô thì sao đây? Chỉ có điều cho dù anh có tức giận thì cô cũng không sợ, người của cô đều đã bố trí ở nơi này rồi, chung quy Hà Dĩ Kiệt cũng phải cân nhắc một chút, nếu anh đắc tội với nhà họ Đỗ bọn họ thì sẽ có kết quả thế nào. Nghĩ tới đây, cô liền thấy an lòng, với thủ đoạn của cô, muốn cho một người nào đó mất tích trong yên lặng không có tiếng động, cũng không phải là một việc khó. Quan trọng hơn, trực giác của cô đã mách bảo cho cô biết rằng, không thể giữ lại Văn Tương Tư được. Cô đưa tay bật chiếc đèn phòng ngủ, lúc này cô mới nhận ra, gian phòng của cô gái kia được sang sửa lại hết sức đáng yêu và ấm áp. Phòng ngủ cũng không lớn lắm, nhưng làm cho người ta cảm giác hết sức ấm áp, buồn cười hơn nữa chính là, trong đó lại kê một chiếc giường công chúa! Đỗ Phương Phương không nhịn được khinh thường liền bật cười, cô ta thật sự đã coi mình là một bé gái ngây thơ mới mấy tuổi sao?! Đồng bộ với chiếc giường lớn gần như chiếm nửa nóc phòng là chiếc đèn thủy tinh rất đẹp, nhưng bởi vì dùng trong phòng ngủ, nên ánh sáng đèn được lựa chọn sử dụng có màu sắc ấm áp, sự ấm áp bao trùm cả trong phòng ngủ. Đỗ Phương Phương chậm rãi nhấc chân bước vào trong phòng. Sàn nhà được trải tấm thảm nổi tiếng của Ai Cập, trắng noãn như tuyết. Phương Phương đạp lên có chút oán hận, khiến trên mặt tấm thảm màu trắng có chút dơ bẩn. Tương Tư đau quá đã ngất đi. Cô nằm co quắp ở trên đất, thân thể co rúm lại giật giật từng hồi. Mái tóc ướt đẫm, xoã tung rối bời dán vào trên mặt trên cổ cô, chiếc áo ngủ bị một roi đánh vào xé rách thành hai mảnh, lộ ra thân thể trần trụi, gầy yếu, nằm úp sấp trên tấm thảm sàn tuyết trắng. Hơn nữa, trên lưng cô lộ rõ một mảng lớn đầy máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình kinh sợ! Đỗ Phương Phương nhìn bộ dạng của Tương Tư giờ phút này, ngay cả người có trái tim mạnh mẽ như cô cũng thoáng thấy có chút đau lòng không nói ra được, nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ, nếu để cho Hà Dĩ Kiệt thấy được cảnh này, liệu anh sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Cho tới bây giờ cô vẫn luôn là một người kiêu ngạo và tự tin. Đột nhiên cô nảy sinh ra một ý nghĩ, nếu như tối nay cô quyết định vạch trần chuyện này ra, vậy thì Hà Dĩ Kiệt sẽ làm gì nhỉ? Anh sẽ giận dữ đuổi cô đi vì người phụ nữ này, hay là sẽ đuổi người phụ nữ này cút để kết hôn với cô? Suy nghĩ này vừa bật ra, liền đột nhiên không sao xoá bỏ nổi, cô tự tin vào thân thế của gia đình mình, tin vào tướng mạo của mình, nhất định Hà Dĩ Kiệt sẽ không buông bỏ cô. Khoảng thời gian này mặc dù anh đối xử với cô không thể gọi là ân cần, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thất hẹn lần gặp gỡ với cô hay cũng chưa từng lỡ một lần đối với chuyện tặng quà cáp, hoa tươi cho cô. Sau lễ đính hôn, đêm đó bọn họ đã ở chung một chỗ. Cô có thể cảm nhận được sự kinh ngạc lẫn khiếp sợ của anh khi thấy cô vẫn còn là con gái. Từ đó về sau, anh đối xử với cô lại càng thân mật thêm mấy phần. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã tiến một bước lớn, vì thế lúc này Đỗ Phương Phương có sự tự tin, cũng không phải là không có lý! Tương Tư nhắm hai mắt, răng cắn thật chặc, gần như chỉ có tiếng hít thở của cô. Đỗ Phương Phương nhìn bộ dạng giờ phút này của Tương Tư, bất giác bĩu môi một cái, đảo mắt nhìn sang bên cạnh, trên tủ đầu giường có nước lạnh băng còn lại một nửa, cô thuận tay cầm lên, không chút nghĩ ngợi liền hắt luôn vào trên mặt Tương Tư. . . Tương Tư giật mình một cái, mí mắt nặng nề gần như không mở ra được, cô hơi giật giật, sự đau đớn trên lưng lập tức lan ra khắp toàn thân một trận hồi. Tương Tư không kiềm chế nổi liền hít một hớp luồng khí lạnh, đầy vẻ hoảng hoảng hốt hốt. Cô có cảm giác tựa như mình đã chết rồi, choáng váng, cả người giống như đang trôi lơ lửng ở trên mây vậy. Chỉ có sự đau đớn kia là rất rõ ràng, mãnh liệt, giống như là có những con sâu đang gặm nhấm tận trong xương tuỷ của cô, làm thế nào cũng vứt chúng đi được. . . “Văn Tương Tư, nghe đại danh của cô đã lâu.” Đỗ Phương Phương đưa tay kéo một cái ghế ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, bộ dạng của người ở trên cao nhìn xuống dưỡi, khóe miệng thoáng nở một nụ cười, đuôi mắt liền nhếch cao hơn, hơn hiện rõ vẻ cay nghiệt. Tương Tư nằm phục ở nơi đó không thể động đậy, lúc này cô cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh, kèm theo đó sự đau đớn làm cô càng ngày càng trở nên khó chịu. Cô nghe thấy bên tai có tiếng người đang nói cái gì dó, nhưng từ miệng cô, ngoại trừ tiếng rên rỉ đau đớn thì không phát ra được âm thanh nào khác, mỗi một giây phút đều kéo dài giống như một năm, mười năm vậy, cực kỳ đau khổ. “Vừa mới rồi chẳng phải cô đã hỏi tôi là ai sao?” Cái cười của Đỗ Phương Phương càng phát ra rực rỡ, chiếc roi ngựa được cô quấn trong tay rất cẩn thận. Trong phòng rất nóng, trên trán cô đã hiện ra một lớp mồ hôi hột, Đỗ Phương Phương tiện tay cởi chiếc cúc áo choàng ra, lập tức có người đi tới, kính cẩn đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài, cẩn thận khoác trên cánh tay rất ngay ngắn. Ở bên trong cô chỉ mặc bộ quân trang mỏng manh, mái tóc ngắn càng làm tôn thêm tư thế oai hùng rất hiên ngang mạnh mẽ. Chỉ có ở dưới điều tư thế hiên ngang oai hùng này, lại chứa đựng vẻ chua ngoa, hơn nữa vẻ ấm ức nóng nảy che phủ nơi mi tâm của cô đã làm cho khí chất của cô thoạt nhìn đã bị hạ thấp xuống một chút. Tương Tư vẫn không hề nhúc nhích như cũ, mà cô cũng không còn sức lực mà cử động nữa, thân thể cô tựa như đã bị ngọn roi kia vút xuống xé làm đôi. Đỗ Phương Phương cúi người xuống, giữ lấy chiếc cằm của Tương Tư. Chiếc cằm thật gầy nhọn, dường như chỉ cần ngón tay cô bóp mạnh một cái là sẽ bị vỡ nát ra. Đỗ Phương Phương kéo cao đầu của Tương Tư lên, liền thấy trong đôi mắt kia như có lớp sương mù dày đặc như đám mây phủ kín. Đây là kiểu ánh mắt gì vậy? Đôi mắt đen láy và trong suốt khiến người ta nhìn thấu tận bên trong của khi nãy đâu rồi? Nhưng dù sao rốt cuộc đôi mắt kia vẫn có vẻ hấp dẫn người khác đến không thể kìm hãm được bị, càng làm cho người ta chỉ muốn nhanh chóng muốn được nhìn cho thật rõ ràng, xem ở trong đó có những cảnh vật gì! Mà giờ khắc này, trên hàng lông mi dài mịn vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt trong veo, nơi hốc mắt lại hơi phiếm hồng bởi vì khóc thút thít lại càng tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu. Nhưng ở trong mắt của Đỗ Phương Phương, chỉ có sự thôi thúc ép buộc tính nóng này của cô càng tăng lên. Cô không nhịn nổi liền gia tăng lực trên tay bóp mạnh một cái, trên làn da trắng của chiếc cằm nhỏ liền hiện lên dấu tay đỏ thẩm. Mi tâm của Tương Tư nhíu chặt lại vì đau, một dòng nước mắt ào ạt tuôn ra lăn xuống, tựa như những hạt ngọc đang lăn đẹp đến động lòng người. . . “Đồ hồ ly tinh!” Đỗ Phương Phương nhìn Tương Tư đến cắn răng nghiến lợi. Cô buông tay đẩy Tương Tư ra, cô là người luyện võ, Tương Tư người gầy gò chỉ còn lại độ bảy tám chục cân (đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1kg = 0, 5 kg theo tiêu chuẩn đơn vị đo lường quốc tế), bị Phương Phương đẩy một cái như vậy, cả người liền ngã ngửa ra đụng vào chiếc kê ở tủ đầu giường. Vết thương trầy da sứt thịt ở sau lưng đụng vào hộc tủ, miệng vết thương vừa vặn bị đập vào tay cầm ngăn kéo, Tương Tư đau đớn đến thét lên một tiếng kêu thê thảm. Cả người cô giống như bị nên mạnh một cái, mềm nhũn, nằm co quắp ở trên mặt đất. . . Nhưng đau khổ nhất vĩnh viễn vẫn không phải là ở sự hành hạ. Mặt Tương Tư áp sát tấm thảm trải sàn mềm mại, mà người phụ nữ có sức lực cực lớn kia đã chậm rãi đứng lên, chiếc roi ngựa đen nhánh giống như một con rắn độc quấn trên tay cô ta, chỉ hơi bất cẩn sẽ xông tới cắn cô một miếng. Thật sự cô rất sợ, sự đau đớn này quá khó chịu, khó chịu đến mức cô muốn sống cũng không được... “Chính cái bộ dạng đáng thương như hoa Lê ngậm sương này của cô đã quyến rũ Dĩ Kiệt phải không?” Đỗ Phương Phương từng bước từng bước đi tới, từ trên cao hạ mắt xuống nhìn Tương Tư, khoé môi nhếch lên ý cười lạnh lẽo: “Cô mà xứng với anh ấy sao?”