Đừng bỏ anh
Chương 65
Hắn liền rụt tay lại, chắc hắn điên mất thôi. Ngồi đợi mãi mà chưa thấy Thiên Nhi có ý định đi ngủ, hắn ngủ lúc nào cũng không rõ.
Khi cô phát giác ra hắn đã nằm ngáy khò khò trên giường của mình thì đã là 1h sáng. Hai mắt nhức mỏi vì nhìn màn hình máy tính, sách vở quá lâu. Đành phải đi tìm thuốc nhỏ mắt mà nhỏ vào.
Thiên Nhi nhận ra, tướng ngủ của tên Thiên Vương này rất xấu, cái giường chỉ là giường đơn mà hắn lại dạng cả hai tay lẫn hai chân ra hết mức, chân còn thò cả ra khỏi giường. Nằm vậy rồi cô ngủ ở đâu? Thiên Nhỉ thở dài, lưng của cô muốn gãy ra rồi, chỉ muốn ngả lưng, nhắm mắt rồi ngủ thôi. Hắn lúc nãy nằng nặc đòi ngủ chung với cô, ôm cô ngủ, giờ kết quả thì sao? Nhìn cái tướng nằm này chả khác nào đuổi cô đi chỗ khác.
Sắc mặt Thiên Nhi u ám, cô dựt luôn cái chăn đang đắp hờ hững trên người hắn ra, hôm nay, cô ngủ sô pha. Cô không phải là người không biết quan tâm sức khỏe, Thiên Nhi rất chú trọng vấn đề này, cô không thể để mình phải chịu lạnh, còn hắn lạnh? Mặc kệ hắn.
Hai mắt cô ngắm nghiền, thân thể được thả lỏng nhưng đầu óc vẫn căng cứng, trong suy nghĩ hết hiện ra những con số rồi lại đến những bài luận văn, đầu óc cô loạn hết lên rồi. Trằn trọc mãi, cuối cùng Thiên Nhi cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt nặng trĩu mở ra, cơ thể dường như đã cạn kiệt sức lực. Thiên Nhi tỉnh lại phát hiện ra mình đang bị giam giữ, cả tay và chân cô đều bị vật kim loại có lẽ là xích khóa lại, da thịt tiếp xúc với chiếc giường làm bằng kim loại cùng với không khí lạnh lẽo khiến tóc gáy cô dựng đứng, chân tay không thể cử động quá nhiều, Thiên Nhi vẫn nhận ra : trên người cô không có một mảnh vải che thân. Xung quanh tối om, dù cố gắng nhưng Thiên Nhi vẫn không thể nhìn thấy gì. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây rồi? Cô không nhớ gì cả. Chưa kịp phân tích chuyện gì đang xảy ra với mình, một luồng sáng trước mặt bất ngờ ùa vào đồng tử khiến Thiên Nhi khó chịu phải nhắm mắt lại. Dần thích ứng được ánh sáng đó thì thần kinh của Thiên Nhi lại căng cứng thì cảnh tượng trước mắt và tiếng khóc thét thảm thương. Trên màn hình là em gái cô, người gắn bó với cô từ nhỏ, dù xa cách lâu ngày nhưng cô có thể nhận ra ngay, chính xác là Tuyết Nhi. Con bé có vẻ đã lớn hơn nhiều, phổng phao hơn trước. Thiên Nhi khóc, cả người run lên vì xúc động, em gái mà cô thương yêu nhất đang bị một đám nam nhân hành hạ, nó không mặc gì trên người, những mảnh vải có lẽ trước đó là quần áo văng tung tóe xung quanh, lũ người kia trên tay cầm một cái roi da, từng nhát, từng nhát một quật vào cơ thể non nớt của con bé, làm da trắng tuyết hiện rõ vệt máu, cô nghe rõ viết vút roi, tiếng kêu thét tai khi roi da chạm vào người em gái mình, sau nhiều lần, cơ thể con bé đã nhuộm màu máu, gương mặt xinh đẹp đã trắng bệch, đẫm nước mắt cùng với máu, con bé đã gần lịm đi. Cảnh tượng trước mắt quá tàn khốc, một cô gái mạnh mẽ như Thiên Nhi cũng không thể chấp nhận được, sức lực đã cạn kiệt lại được hồi phục, cô gào khóc, gọi tên em gái mình :
- Tuyết Nhi!!!!
Nước mắt đã ướt sũng, cô phải đi cứu em mình, bao nhiêu sức bình sinh, cô dãy dụa, nhưng vô ích, chân tay bị xích sắt còng lại quá kiên cố. Ngước mắt nhìn màn hình, lũ súc sinh kia mặc kệ lời van xin liên hồi của Tuyết Nhi, lao vào người con bé. Đến đó màn hình vụt tắt. Không gian lại chìm vào màn đêm vô tận.
Thiên Nhi thẫn thờ, tận mắt chứng kiến em gái bị tra tấn, bị xâm phạm, không người chị nào lại không đau lòng. Tim tưởng chừng ứa máu. Đau!
Một lần nữa ánh sáng xuất hiện, nhưng lần này là cả căn phòng bừng sáng. Thân thể tuyệt đẹp không mảnh vải của Thiên Nhi lộ rõ.
Cửa phòng mở ra, đôi mắt đã nhòe đi vì khóc của cô phần nào nhìn thấy dáng người cùng gương mặt của người bước vào. Người kia càng tiến lại gần, Thiên Nhi càng nhìn rõ, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, cơ thể bất giấc run lẩy bẩy. Gương mặt đầy kinh tởm, ánh mắt háo sắc tràn đầy dục vọng, gương mặt dù có chết cô cũng không bao giờ quên, chính là người mà Thiên Nhi gọi là bố dượng.
Ông ta gắt gao nhìn toàn thân của cô, bàn tay bẩn thỉu đưa ra nâng cằm cô lên, cô muốn né tránh, nhưng không thể. Giọng nói khàn đặc phát ra :
- Con gái, con đã ngon hơn trước rất nhiều rồi, ta không thể kiềm chế nổi bản thân nữa.
Cả người Thiên Nhi run lên kịch liệt, cô không thể tránh, thân thể thô to của người đàn ông xông vào, đè lên người cô. Hoảng loạn. Sợ hãi. Ông ta thô bạo dày vò, không để Thiên Nhi chuẩn bị, cơ thể khô khốc bị xâm chiếm. Thiên Nhi hét lên tuyệt vọng.
Cô choàng tỉnh, phát hiện ra mình đang nằm trên sô pha, trên mặt đẫm nước mắt, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh. Thiên Nhi nhanh chóng nhận ra, là mơ, là mơ thôi. Vậy nhưng cô không ngừng sợ hãi, không ngừng run rẩy.
Tiếng hét của Thiên Nhi khiến hắn choàng tỉnh, hốt hoảng nhìn xung quanh, ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ đủ để hắn thấy Thiên Nhi đang ở trên sô pha. Hắn hỏi đầy lo lắng :
- Thiên Nhi, em sao vậy?
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, cô không tự chủ mà chạy lại chỗ hắn, ôm chặt lấy cơ thể hắn, òa khóc nức nở.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
56 chương
42 chương
33 chương
21 chương