Duncan's Bride
Chương 2
Chiếc máy bay gần hạ cánh xuống Billings.Madelyn thận trọng xem xét nhóm người đang đợi để đón người rời máy bay.Nhưng cô không thấy một người đàn ông đơn độc nào xuất hiện để tìm kiếm mình. Hít một hơi thở sâu,vui mừng vì sự chậm trễ nhỏ.Nó làm cô bớt hồi hộp.
Cô dành chút thời gian rửa mặt trong phòng vệ sinh.Khi ra ngoài,cô nghe tên mình được gọi trên loa phát thanh.
“Cô Madelyn Paterson,làm ơn ra gặp bàn thông tin có người cần gặp. Cô Madelyn Paterson,làm ơn ra gặp bàn thông tin có người cần gặp.”
Tim cô đập hơi nhanh.Nhưng không phải là vì khó chịu.Giống như cảm giác bị kích động.Cuối cùng thì đến lúc.Sự mong đợi và tính tò mò làm cô kiệt sức.
Cô bước những sải chân dài thanh thoát, giống như đang đi tản bộ hơn bất cứ lúc nào,tức giận sự kích động của chính mình. Mắt cô sáng lên với sự hài lòng. Sân bay Billings,với một vòi phun nước lớn đã hấp dẫn hơn so với các sân bay thông thường khác.Và cô để môi trường xung quanh làm dịu mình xuống. Giờ chỉ còn một chút lo lắng, và thậm chí một chút đó cũng không được biểu lộ ra.
Chắc chắn đó là anh ấy, đang dựa lưng chống vào bàn thông tin. Anh đội một chiếc mũ vì vậy cô đã không thể nhìn thấy hết gương mặt của anh.Nhưng anh thanh mảnh và mạnh khoẻ.Một nụ cười nở trên môi cô. Đây là một tình huống không thể tin được.Một cuộc săn đuổi rồ dại ngu ngốc.Họ sẽ gặp nhau, rất lễ độ, trải qua một ngày lịch thiệp cùng nhau,rồi sau đó vào ngày mai,cô bắt tay anh và nói rằng,cô đã được tận hưởng cuộc viếng thăm,và đó có thể là sự kết thúc của việc này.Tất cả có thể rất bình thường và không quá gây xúc động, đúng theo cái cách mà cô thích.
Anh đứng thẳng lên từ tư thế thoải mái dựa lưng vào bàn, và tiến về phía cô.Madelyn cảm thấy đôi mắt anh đang tập trung vào cô trở lên chăm chú.
Cô biết ý nghĩa của từ “choáng váng”.Nhưng đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này. Đôi chân uể oải bước loạng choạng,rồi hoàn toàn dừng lại.Cô đứng yên như đóng băng giữa sân bay,không thể nhấc chân thêm một bước. Điều đó chưa bao giờ xảy ra với cô, mất hết sự bình tĩnh,cô không thể tự chủ được, cảm thấy choáng váng, như thể bị ai đá vào ngực. Trái tim cô đang chạy đua, đập thình thịch với một nhịp điệu khó khăn.Hơi thở trở lên gấp gáp,hổn hển. Chiếc túi rời khỏi những ngón tay và rơi bịch xuống sàn. Trông cô giống như một con ngốc,nhưng cô không quan tâm,cô không thể ngừng nhìn chằm chằm vào anh. (giống 2 người yêu nhau lâu ngày mới gặp quá).
Đó chỉ là sự thèm muốn lỗi thời, đó là tất cả.Nó không thể là điều gì khác cả,không phải là lần đầu tiên. Cô cảm thấy hoảng sợ về những suy nghĩ rằng nó có thể là một điều gì khác.Chỉ là sự thèm muốn.
Anh không phải là người đẹp trai nhất mà cô đã từng gặp. Bởi New York đầy rẫy những anh chàng đẹp đẽ, nhưng điều đó không phải là vấn đề. Mọi vấn đề ở đây, theo một cách đầy bản năng, có thể nói anh ta toát lên vẻ gợi dục. Mọi chuyển động của anh ta mang đầy tính nhục dục và chất nam tính. Ôi chúa ơi, trên trái đất tại sao lại có một người đàn ông như thế này quảng cáo tìm vợ ?
Anh ta cao ít nhất 6 feet 3, với những cơ bắp rắn rỏi, cơ thể khoẻ mạnh của một người đàn ông lao động vất vả trong cuộc sống. Một màu da rám nắng,và mái tóc,với những gì cô nhìn thấy dưới chiếc mũ, màu nâu sẫm, gần như màu đen, quai hàm mạnh mẽ, cằm vuông,cái miệng đầy đặn và gọn gàng. Anh không hề chải chuốt để gặp cô, nhưng mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, cổ tay không cài và được xắn lên, chiếc quần jean cũ và đôi giày đã mòn. Cô cảm thấy mình tập trung một cách điên rồ vào từng chi tiết bề ngoài của anh, trong khi cô cố gắng đối phó sự tàn phá anh đang tiến hành với các giác quan của cô, mà không hề nói một lời. Không một trí tưởng tượng đầy kích thích nào của cô chuẩn bị cho điều này. Một người phụ nữ có thể tưởng tượng ra điều gì để làm khi cô ấy cuối cùng cũng tìm được người đàn ông khiến cô bùng nổ ? Điều đầu tiên Madelyn nghĩ là sẽ bỏ chạy vì cuộc sống của cô, nhưng cô không thể chuyển động.
Suy nghĩ đầu tiên của Reese là anh muốn đưa cô lên giường, nhưng đó không phải là cách để anh lấy cô thành vợ.
Cô có tất cả những điều mà anh đã sợ rằng cô có thể có : sự sang trọng, một phụ nữ thành thị sành điệu,người hoàn toàn không biết tí gì về một nông trại. Điều đó thật rõ ràng,từ mái tóc vàng óng ả đến đôi giày đắt tiền của cô.
Cô mặc đồ trắng, không phải là một màu thích hợp nhất khi đi xa, nhưng trông thật tinh khiết, không có một vết nhăn nào làm hỏng bề ngoài của cô .
Chiếc váy ngắn đến đầu gối, để lộ ra đôi chân dài khiêu khích. Ruột gan anh như thắt lại khi nhìn vào đôi chân cô. Anh nỗ lực đưa cái nhìn chằm chằm của mình sang nơi khác, bởi chỉ đôi mắt cô thôi ,cũng làm anh gần như bị tấn công và đau đớn.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, điều đó có thể khiến mắt cô thêm xanh,nhưng không. Đôi mắt khiến anh có cảm giác bị nhấn chìm.Chúng màu xám, rất xám, không có màu xanh nhẹ. Ánh mắt dịu dàng, ngay cả khi chúng đang mở to hơn với sự…..sợ hãi ?.Anh không chắc chắn với sự biểu lộ đấy. Nhưng anh chợt nhận ra rằng cô nhợt nhạt , nín lặng, và đã buông rơi chiếc túi.
Anh bước về phía trước, tóm một lời bào chữa để tiếp xúc với cô. Anh nắm lấy cổ tay cô, cảm thấy sự mát mẻ và mảnh dẻ trong lòng bàn tay ấm áp của mình.“Cô Paterson, cô ổn chứ ?”
Madelyn gần như rùng mình với sự đụng chạm của anh.Sự đáp lại của cô quá mạnh mẽ. Một hành động nhỏ như vậy cũng có thể tạo nên một sự chấn động ư ? Sự gần gũi mang theo sức nóng của cơ thể anh, mùi thơm của anh, và cô muốn một điều đơn giản là xoay vào vòng tay anh,và giấu gương mặt mình vào cổ của anh. Sự hoảng sợ trào lên trong cô. Cô phải rời khỏi nơi đây, tránh xa anh ta. Cô đã không thoả thuận về điều này. Nhưng thay vì chạy trốn, Cô đã kêu gọi tất cả sự tự chủ của bản thân , thậm chí còn kiềm chế để nở một nụ cười trong khi giơ tay của mình ra. “Ông Duncan”
Giọng nói có một chút the thé tác động mạnh tới anh. Anh bắt tay cô, để ý thấy sự thiếu vắng của nữ trang trừ đôi vòng vàng đơn giản trên đôi tai cô. Anh không thích nhìn đôi bàn tay phụ nữ nặng xuống bởi những chiếc nhẫn ở mọi ngón tay , đặc biệt là đôi bàn tay mảnh khảnh như của cô.Anh không ngớt nhìn cô trong khi nhắc lại “ Cô ổn chứ ?”
Madelyn chớp mắt, mí mắt cô đóng và mở một cách chậm chạp,khiến đôi mắt trở nên sâu lắng. “Vâng ,cám ơn ” Cô đáp lại , không băn khoăn để bào chữa về những cư xử của mình. Cô có thể nói gì ? Rằng cô bị choáng váng khi đột ngột dâng lên sự ham muốn với anh ? Điều đó là sự thật, nhưng nó không thể nói thành lời. Cô biết rằng cô phải thật duyên dáng để cuộc gặp mặt đầy lúng túng này trở nên dễ chịu.Nhưng bằng cách nào, cô không thể tập trung huyên thuyên hời hợt để che đậy những gì đã qua. Cô có thể không làm gì ngoài việc đứng ở đó.
Họ đối diện nhau,dường như quên hết những gì xung quanh. Anh quan sát cô qua đôi mắt xanh,dành thời gian cho cái nhìn tổng quát ,nhưng giấu kín những suy nghĩ. Madelyn đứng yên, ý thức rõ ràng sự nữ tính của mình khi anh nhìn cô từ trên xuống dưới với những đánh giá sắc sảo của người đàn ông, tuy nhiên anh không để lộ ra sự đánh gia cao hay sự phản đối. Những suy nghĩ của anh đầy tự chủ, gương mặt của một người đàn ông vô cùng kín đáo.
Khi nhìn vào mắt anh, cô có thể nói rằng nó có màu xanh lục sẫm ,chứa đựng những đường kẻ sọc trắng khiến chúng phát ra những tia sáng yếu ớt.Những nếp nhăn phía đuôi mắt cho thấy việc nhiều năm nheo mắt dưới ánh mắt trời ,bởi anh chắc chắn không giống người có nếp nhăn đó từ những nụ cười. Gương mặt anh lạnh lùng và cứng cỏi, khiến cô nóng lòng để biết anh thế nào khi anh mỉm cười, và tự hỏi liệu anh có bao giờ vô tư lự. Người đàn ông này không hề xa lạ với những thời gian lao khổ và công việc nặng nhọc.
“Giờ đi lấy những hành lý khác của cô”. Anh phá vỡ sự đối mặt im lặng. Mất một quãng thời gian dài để trở lại nông trại, và anh thiếu kiên nhẫn khi đi trên quãng đường đó. Có nhiều việc vặt cần phải làm và thật đáng lo ngại nếu ang về muộn.
Madelyn chú ý theo hướng những túi hành lý có chữ ký của cô.
“ Nó kia rồi”
“Đó là tất cả à?”
“ vâng”.
Nếu quần áo của cô chỉ trong chiếc túi nhỏ đó, cô chắc chắn không lên một kế hoạch lớn để gây ấn tượng cho anh về tủ quần áo của mình. Anh nghĩ một cách châm biếm. Tuy nhiên, cô đã gây ấn tượng cho anh rất nhiều mà không cần dùng đến toàn bộ tủ quần áo .
Anh cúi xuống để nhấc hành lý, tay còn lại vẫn cầm tay cô. Cô thuần khiết, bước đi đầy khiêu khích, hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống ở nông trại, nhưng tất cả những hocmon nam tính của anh đang vang lên những tín hiệu đầy báo động. Cô dự định chỉ ở lại đây có một ngày, tại sao anh không hưởng thụ cùng với cô ? Đó có thể là một lựa chọn cuối cùng trước khi ổn định với ai đó tốt hơn cho công việc,và có thể làm việc. Chăn nuôi là một công việc nặng nhọc, và Madelyn Paterson trông giống như cô chưa bao giờ biết tới khái niệm đó.
Tuy nhiên, bây giờ ,anh không quan tâm đến điều đó, bởi vì cô quyến rũ một cách đáng nguyền rủa và vì anh đã mệt lả với những năm tháng làm việc không ngừng nghỉ. Anh sẽ đưa cô đi ăn tối ,sau khi làm xong những việc vặt. Có lẽ họ nên đến câu lạc bộ khiêu vũ Jasper, và anh sẽ giữ cô trong vòng tay một lúc, cảm nhận sự mịn màng từ làn da cô, ngửi thấy hương thơm của cô. Ai biết được, có thể khi họ trở về nông trại họ sẽ không phải phân chia những chiếc giường, anh sẽ chủ động nói trước là cô không sẵn sàng cho công việc, vì thế sẽ không có bất kỳ sự hiểu lầm nào, nhưng có thể nó không tạo nên sự khác biệt nào đối với cô.Có thể.
Tay anh di chuyển từ tay ra lưng cô một cách tự nhiên trong khi đưa cô ra khỏi nhà đón khách. Anh cố tình làm cô mê mẩn, điều anh đã làm một lần với phụ nữ , nó dễ dàng như khi anh mỉm cười.Những ngày đó đã là quá khứ xa xôi, nhưng cảm giác thì vẫn còn lại. Cô tán gẫu một cách thoải mái, cám ơn chúa, những câu hỏi về Montana, và anh cũng trả lời thật thoải mái, để cho cô bớt căng thẳng , thấy dễ chịu với anh và tất cả trong khi anh quan sát vẻ mặt cô.
Nói đúng ra,cô chỉ đơn thuần là xinh đẹp, nhưng gương mặt sáng ngời bởi tính sôi nổi khiến cô hấp dẫn đến kinh ngạc.Chiếc mũi cô cao thon và hơi khoằm. Một chút tàn nhang phủi nhẹ trên sống mũi và rải rác trên đôi gò má. Đôi gò má tuyệt đẹp, giống như đôi chân của cô. Đôi môi cô không đầy đặn, nhưng nó rộng và biến đổi nhanh, dường như cô luôn luôn mỉm cười. Đôi mắt cô là đôi mắt xám nhất mà anh đã từng thấy. Chúng êm đềm và sâu thẳm, tuy nhiên khi xem xét thật gần, chúng biểu lộ sự linh lợi và luôn thông minh hóm hỉnh. Nhưng anh không thể thấy điều gì làm cô trở nên hóm hỉnh. Nếu như cô anh gặp cô trước cuộc hôn nhân bất hạnh, có lẽ anh đã đi theo cô như kẻ si tình, và cũng có được cô, ơn chúa.Chỉ cần nghĩ đôi chân ấy quấn quanh eo mình cũng khiến anh trở lên gấp gáp, đánh thức sự khó chịu. Ôi, liệu anh có nên để bộ phận sinh dục của mình dẫn dắt vào một cuộc hôn nhân không thích hợp khác. Anh biết mình muốn gì ở một người vợ, và Madelyn không có nó. Trông cô thậm chí giống như chưa từng nhìn thấy một con bê.
Điều đó không làm giảm bớt một chút ham muốn nào của anh tới cô. Anh đã từng bị thu hút bởi nhiều phụ nữ nagy từ lần gặp đầu tiên, nhưng không hề giống lần này, không giống một cú giội vào ruột gan. Đây không chỉ là sự thu hút, một từ nhẹ nhàng để diễn tả sự quan tâm nhẹ nhàng. Đây là sự mạnh mẽ và sôi nổi, tràn ngập cơ thể anh với sức nóng, khiến anh trở nên cứng mặc dù anh chắc chắn không muốn ở đây,ngay giữa sân bay. Đôi tay thực sự đau đớn với ước muốn được chạm vào cô, vuốt ve lên ngực và mông cô để khám phá những đường cong nổi bật.
Anh thấy một cảm giác nhói đau của sự hối tiếc vì cô không thuộc về nơi này, vì cô hoàn toàn không phù hợp với mục đích của anh. Sánh bước bên cô, anh nhìn thấy những cái liếc trộm của nhiều đàn ông khác dành cho cô. Những người phụ nữ giống như Madelyn hấp dẫn sự chú ý của đàn ông một cách tự nhiên, và anh ước gì có thể đủ khả năng để giữ cô lại , nhưng đối với anh, cô quá xa hoa. Reese gìơ đây đã phá sản, nhưng có một thời gian anh đã được làm quen với tiền, anh biết nó trông như thế nào, mùi của nó ra sao , nếm trải hương vị đó và biết nó thích hợp với ai. Nó thích hợp với Madelyn Paterson một cách hoàn hảo giống như làn da mịn màng của cô . Cô mảnh mai và rạng ngời trong bộ quần áo được may từ Paris , và hương thơm ngọt ngào từ da thịt cô có giá hơn 200 dola . Anh biết điều đó bởi nó là một trong những mùi hương anh ưa thích. Anh thậm chí không đủ khả năng giữ cô lại chỉ với mùi nước hoa đó, chưa nói đến bộ quần áo.
“Cô đang làm loại công việc gì ? ” Anh hỏi khi họ bước ra ngoài mặt trời sáng chói. Những bức thư ngắn gọn mà cô đã biết không tiết lộ nhiều.
Cô cau mặt, làm nhăn cái mũi của mình, “ Tôi làm việc trong một văn phòng không có cửa sổ, làm những việc không hề quan trọng, trong công ty của anh trai tôi, đó là một trong những công việc làm vì gia đình.” Cô đã không nói với anh rằng, cô đã thay đổi những gì cô quan tâm, vì anh có thể cho rằng cô cô sẽ chuyển đến đến Montana, một nơi không có công việc gì hấp dẫn. Nhưng những cảm xúc rộn ràng nói với cô rằng, nếu anh yêu cầu, cô sẽ đóng gói và chuyển đến với anh nhanh đến nỗi anh có thể nghĩ cô làm chủ hoạt động của mình trong công ty.
“Cô đã bao giờ đến một nông trại chưa ?” anh hỏi điều đó mặc dù anh biết rõ câu trả lời.
“Chưa”. Madelyn phải ngước lên nhìn anh, điều đó khiến cô thấy ghét đôi giày 3 inch của mình. “Nhưng tôi đã biết cách cưỡi ngựa.” Cô thực sự là một nữ kị sĩ nhã nhặn, tài giỏi đối với người bạn cùng phòng của mình ở trường đại học ,người đã từng điên lên về những con ngựa.
Anh gạt bỏ bất cứ môn thể thao cưỡi ngựa nào mà cô đã từng chơi. Cưỡi những con ngựa giải trí khác xa so với việc cưỡi những con ngựa kéo của anh. Chúng được dạy dỗ một cách cẩn thận theo cách của những con ngựa đua. Đó là một lĩnh vực mà cô chưa hề lường được.
Họ đã đi đến chiếc xe tải , và anh quan sát để thấy phải chăng cô hếch mũi chế nhạo sự bụi bặm và méo mó của nó. Cô không hể chớp mắt, chỉ đứng bên cạnh nó trong khi anh mở cửa và đặt túi của cô ở ghế giữa, sau đó anh trở lại để giúp cô lên. Madelyn đã cố gắng tự mình ngồi lên nhưng cô thấy mình không thể, một chút kinh ngạc biểu lộ trên gương mặt của cô, rồi cô bắt đầu cười khi nhận ra rằng chiếc váy của mình quá chật. Cô không thể nhấc chân lên đủ để trèo lên chiếc ghế. “Những điều phụ nữ làm thật phù phiếm”. Cô nói với giọng đầy hài ước cho sự phung phí của mình và bắt đầu giật mạnh đường viền của chiếc váy lên. “Tôi đã mặc nó vì tôi muốn mình trông thật đẹp, nhưng có lẽ cần phải khôn khéo hơn để được cảm thấy dễ chịu.”
Cổ họng của Reese nghẽn lại khi thấy cô kéo chiếc váy lên, phơi bày thêm một phần bắp đùi mảnh khảnh của cô. Sức nóng bùng nổ trong anh, khiến anh cảm thấy cơ thể mình giống như đang phồng lên. Một suy nghĩ loé lên trong tâm trí anh rằng anh sẽ không thể chịu đựng đuợc nữa nếu cô kéo chiếc váy đó chỉ thêm một inch. Và ở giây tiếp theo đôi bàn tay anh vươn ra ,tóm lấy thắt lưng và nâng cô lên chiếc ghế. Cô giật nảy mình kêu lên một tiếng nhỏ với chuyển động đột ngột của anh và chộp lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng.
Miệng của anh khô khốc, trán lấm tấm mồ hôi. “Đừng có kéo váy của cô xung quanh tôi một lần nữa, trừ khi cô muốn tôi làm điều gì về việc đó”, anh nói với giọng trầm đục. Nhịp tim của anh đang đập mạnh. Cô có một đôi chân đẹp nhất anh từng thấy, dài và mạnh khoẻ, mới những bắp thịt bóng mượt. Cô ấy có thể khóa chúng xung quanh và treo chúng lên lưng anh, điều đó có thể dữ dội đến mức nào.
Cô không thể nói gì. Căng thẳng kéo dài giữa họ, tăm tối và nặng nề. Sự khao khát dữ dội cháy bỏng trong đôi mắt của anh, và cô đã không thể nhìn ra nơi khác, tất cả chìm trong sự im lặng mãnh liệt. Cô vẫn đang nắm chặt cánh tay anh, và cảm thấy sức nóng của chúng, những bắp tay cuồn cuộn cứng lại dưới những ngón tay của cô. Trái tim cô chao đảo trước thực tế rằng anh cảm thấy một chút rối loạn trong cô.
Cô bắt đầu lảm nhảm một lời xin lỗi “Tôi rất tiếc, tôi không có ý định…..nghĩa là , tôi đã không nhận thức được …” Cô dừng lại, bởi vì cô không thể thẳng thắn mà nói rằng cô không hề có ý định khiêu gợi anh. Làm sao cô có thể phản ứng lại với anh như vậy, về cơ bản, anh vẫn là một người lạ.
Anh nhìn xuống đôi chân cô, với chiếc váy được kéo lên một nửa, đôi bàn tay anh đã vô tình siết chặt eo cô trước khi anh bắt buộc phải buông cô ra.Anh càu nhàu “Yeah, tôi biết, mọi chuyện ổn thôi”. Giọng của anh vẫn khàn khàn. Mọi chuyện không hể ổn. Mọi cơ bắp trên cơ thể anh như căng ra. Anh quay trở lại chỗ ngồi trước khi anh nổi cơn bốc đồng, thay vì tiến lên phía trước, anh lại đặt mình giữa đôi chân cô và mở chúng rộng hơn. Tất cả những gì anh có thể làm là lướt đôi tay xuống váy và đẩy chúng lên nốt con đường còn lại – Anh dẹp tan suy nghĩ ấy, bởi nếu để cho bản thân làm điều đó, anh đã đập tan sự tự chủ của mình.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
17 chương
10 chương