Dục Vọng Của Người Chinh Phục
Chương 5
ĐÊM MẤT HỒN
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt và yên tĩnh, binh sỹ thú tộc nghiêm chỉnh đứng gác ở bậc thềm, trong lòng hơi buồn bã, có lẽ đây là lần cuối anh có thể nhìn thấy cảnh đêm ở Đế đô.
Lãnh địa của con người, phía Bắc lấy Thái Bình Dương làm ranh giới, phía Tây lấy Khâu Lăng làm chiến tuyến, cùng với quân đoàn zombie chiếm đóng các nơi. Phía Nam, từ dãy núi trở đi là thành phố thú tộc.
Đế đô là căn cứ địa của con người, có núi cao bao bọc như một vành đai tự nhiên.
Trong phủ nguyên soái ở phía đông Đế đô, có trọng binh canh gác sâm nghiêm. Tòa nhà lớn bằng đá trắng đầy vẻ trang nghiêm lạnh lùng, sau toà nhà còn có ngọn núi xanh ngắt càng toát nên vẻ thanh tịnh.
Những binh sỹ cấp thấp rất hiếm khi được tận mắt trông thấy vị nguyên soái uy danh hiển hách này. Anh lính không tưởng tượng nổi lần đầu tiên được gặp Cố nguyên soái lại đúng vào đợt trao đổi tù binh đòi lấy tiền chuộc của thú quân
Quan Duy Lăng đã nói dối Hứa Mộ Triều. Anh không phải thuộc bộ Tư pháp mà là tâm phúc của Cố nguyên soái. Sợ Hứa Mộ Triều biết được sẽ gây ra hậu quả khó lường nên anh không dám để lộ thân phận của mình.
Nhưng anh không nghĩ tới trong suy nghĩ của Hứa Mộ Triều, bộ Tư pháp là một cơ quan quan liêu nên nhất định sẽ rất giàu có, cũng không quá mạo hiểm nên không cho anh cơ hội trả giá. Nếu cô biết được lần đánh cướp này có thể gặp được vị chỉ huy cao nhất của loài người – Cố nguyên soái thì có lẽ ngay cả tiền chuộc cô cũng không dám mở miệng đòi hỏi mà sẽ tìm một cái cớ nào đó mà hạ đài, thả tù bình về.
Anh lính run run giọng báo cáo rõ ràng tình hình rồi cung kính cúi đầu. Khi Cố nguyên soái bước vào phòng tiếp khách, anh lính theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn thấy một bộ quân phục màu xanh nhạt, khuôn mặt lạnh nhạt của Cố nguyên soái, trắng hơn cả bao tay sỹ quan trên tay anh. Anh lính ngạc nhiên, không ngờ nguyên soái lại trẻ tuổi đến thế.
“Một phụ nữ con người sao?” Giọng nói của nguyên soái thật trầm không thể hiện cảm xúc gì.
“Vâng.” Anh lính nhớ tới đêm đó, giọng nói vẫn còn mang vẻ phẫn nộ, “Chính là người phụ nữ đó đã giữ chân thiếu tá. Nếu không thiếu tá đã có thời gian giết chết phạm nhân, không để phạm nhân rơi vào tay thú quân.”
“Cô ta không có đặc điểm nào của người thú sao?” Nguyên soái ngắt lời anh.
“Không có…” Anh lính thận trọng nói, trong lời nói chứa đựng sự nghi hoặc. “Dáng vẻ cô ta hoàn toàn giống như phụ nữ bình thường. Chúng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thú quân sao lại để ột người phụ nữ con người làm đội trưởng? Nghe nói trước đây phụ nữ rơi vào tay chúng đều không thể sống sót.”
Anh lính lui ra ngoài. Nguyên soái trầm mặc một lúc lâu rồi nói với sỹ quan trợ lý: “Chuẩn bị tiền chuộc theo ý cô ta. Về phần tiền chuộc phạm nhân, nói với cô ta, tôi cần suy nghĩ một chút.”
Sỹ quan trợ lý thận trọng hỏi: “Đại nhân, ‘hắn’ trong tay người thú liệu có xảy ra biến cố gì không? Hay là mau chóng chuộc hắn về…”
Nguyên soái cười lạnh lùng: “Nếu hắn muốn thì đã sớm thoát thân, ông nghĩ người thú cản được hắn ư? Ông cho là chúng ta có thể bắt hắn lần nữa sao?”
Sỹ quan trợ lý vội gật đầu: “Còn người phụ nữ kia xử lý thế nào?”
Nguyên soái hơi nhíu mày: “Qua giai đoạn này, phái người bắt cô ta về, cho phòng thí nghiệm kiểm tra xem rốt cuộc cô ta là thuộc loài nào”
Trong thế giới của người thú, thư thú là một người thú vô cùng quý giá. Toàn đội của Hứa Mộ Triều chỉ có 20 thư thú, mỗi người thú này đều có thể tự do chọn lựa những bạn tình cường tráng, anh tuấn. Sau này, chiến công của cô ngày càng tăng cao, bọn họ mới miễn cưỡng tiếp nhận cô.
Hiện tại tuy là uy vọng của Hứa Mộ Triều rất cao, cô vẫn phải đối xử tôn trọng với nhóm thư thú. Vì bọn họ là những bảo vật trong mắt thú binh.
Cho nên chạng vạng tối nay, khi Hứa Mộ Triều trông thấy hai thư thú lai rắn, một người bán thú ba mắt đồng thời xuất hiện tại cửa phòng cô, cô vô cùng bất ngờ.
Vẻ mặt hai thư thú tươi cười bò sát tới bên cô, một thư thú lai rắn còn leo lên người cô, mùi hương làm cô choáng váng. Hứa Mộ Triều vốn không có hảo cảm với thư thú lai rắn, cảm thấy họ khá xảo trá. Ngày xưa họ đối với cô cũng rất lạnh nhạt.
Nhưng lúc này, người thú lai rắn kia lại nhìn cô với vẻ mặt lấy lòng: “Đội trưởng đại nhân, cô thật xấu nha!”
Hứa Mộ Triều: “…”
Cô gái bán thú tính tình dịu dàng hơn, chỉ ngại ngùng cười. Một thư thú lai rắn khác, đôi mắt sáng lấp lánh vội vàng nói: “Đại nhân, ngài dẫn một tên đàn ông loài người siêu cấp đẹp trai về, cũng không nên một mình hưởng thụ nha!”
Đàn ông loài người? Họ đang nói tới Quan Duy Lăng bị giam giữ ở tầng 1 sao? Dáng vẻ anh đúng rất vừa mắt, nhưng cũng không đến mức siêu cấp đẹp trai chứ? Bất quá so với những thú binh hình dáng dữ tợn khác thì đúng là đàn ông loài người đẹp trai hơn nhiều.
Cô thu lại nụ cười: “Không được, thiếu tá Quan Duy Lăng là sỹ quan của con người, tôi bắt để lấy tiền chuộc, các cô không thể động tới hắn.”
Người thú lai rắn liếc cô một cái: “Đại nhân, không cần vội vàng. Bọn tù binh ở lầu một đều là những kẻ tầm thường, người chúng tôi nói chính là người đàn ông trong phòng cô.”
Hứa Mộ Triều hơi giật mình, trong phòng cô chỉ có ông chú tư lệnh râu tóc bù xù kia.
Ngày hôm qua cô nói coi trọng anh, kết quả là thú binh thật sự đưa anh tới phòng cho cô “hưởng dụng”. Nghĩ đến vết thương nghiêm trọng của anh, lại có thân phận quan trọng nên cô cũng không phản đối.
Nhưng trong mắt Hứa Mộ Triều anh cũng không phải là người đàn ông siêu cấp đẹp trai. Cô nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, cơ thể anh đầy những vết thương, còn có bộ râu quai nón bù xù.
Nhưng có thể nhóm thư thú lại thích kiểu lôi thôi lếch thếch của anh.
“Là hắn sao?” Hứa Mộ Triều cười, “Được rồi, chờ vết thương của hắn khá hơn, chỉ cần hắn đồng ý, các người liền có thể tự do cùng hắn…”
Nhóm thư thú phấn khởi ra về. Trong đầu Hứa Mộ Triều hiện lên hình ảnh anh cùng với thư thú dây dưa, đúng là không nói nên lời.
Cô mở cửa vào phòng, đúng lúc gặp ông bác sĩ già Bán thú có tính cách ấm áp, lương thiện đang bước ra từ phòng khách, ông vội nghiêm chỉnh báo cáo với cô.
“Đại nhân, miệng vết thương của cậu ta đã được xử lý. Tuy vết thương rất nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.” Ông bác sĩ già suy nghĩ một chút nói thêm, “ Thân thể cũng đã được lau rửa sạch sẽ… chỉ là cậu ta còn rất suy yếu, đại nhân ngài, ngài…”
“Ta? Ta làm sao?” Hứa Mộ Triều không tỏ thái độ gì, lại gần nhìn ông bác sĩ già.
Có thể ông bác sĩ già đã nghe những lời đồn đại, cho rằng đội trưởng đã rất nóng lòng, liền tự trách mình nhiều chuyện. Ông thầm thở dài, vội vàng khúm núm rời khỏi phòng.
Trong tòa nhà vốn là biệt thự của một quý tộc, tòa nhà tinh xảo màu cà phê, bên ngoài trải rộng dấu vết đạn bom. Hứa Mộ Triều ở trong căn phòng trên lầu 3. Cửa phòng khách mở ra, cô trông thấy ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu trên giường lớn, người đàn ông kia nằm trong chăn trắng toát vẫn không nhúc nhích.
Đúng là cô rất rảnh hơi, tốt bụng. Cứu anh ra, lại chữa trị cho anh. Vì trong lòng cô vẫn xem con người là đồng loại, không muốn tổn hại họ, cho dù anh là phạm nhân.
Cả người cô đều bốc mùi nên vội vàng bước vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ thoải mái, cô ngồi xuống ghế sofa mở tivi lên xem tin tức.
Kênh của thú tộc vẫn là bài giảng về cách làm thế nào nâng cao xác suất thụ thai thành công bằng hình ảnh thực tế. Cô chuyển đến kênh của Đế đô, kênh này cô đã rất vất vả mới bắt được tín hiệu. Dù sao con người và thú tộc cũng đã cắt đứt phương thức liên lạc để phòng ngừa lẫn nhau.
Phát thanh viên xinh đẹp vui sướng đưa tin về tiền tuyến phía Tây, quân đội của con người đã chiến thắng quân đoàn zombie, chém được thống soái của zombie. Con người đạt được thắng lợi mang tính quyết định này, chiến tuyến đã được đẩy xa thêm 50km về phía tây.
Hứa Mộ Triều kinh ngạc, zombie gần đây đánh đấm kiểu gì vậy?
Nhưng cô cũng rất mong đợi kết quả như vậy. Tuy rằng con người sau khi toàn thắng sẽ toàn lực đối phó người thú nhưng khi nghĩ đến năm đó tình cảnh zombie làm cho sinh linh đồ thán, cô vẫn mong con người chiến thắng.
“Con người lại thắng sao?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, xuyên qua màn đêm hơi khàn khàn, nhưng lại có vài phần gợi cảm.
Cô đi vào phòng khách, thuận tay mở đèn: “Chiến thắng nhỏ mà thôi.”
Khuôn mặt anh ban đầu chôn sâu dưới gối, giờ đây quay đầu nhìn thẳng vào Hứa Mộ Triều. Anh có vẻ đăm chiêu nói: “Cô hy vọng bên nào thắng?”
Hứa Mộ Triều nhìn rõ mặt anh, lại ngẩn người ra.
Trước mắt cô thật sự là ông chú nhếch nhách kia sao?
Đây rõ ràng là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ đẹp trai, cùng lắm là 25-26 tuổi. Ánh đèn nhu hòa hắt lên mặt anh, làm cho Hứa Mộ Triều nhìn rõ được hình dáng khuôn mặt cân đối cùng với vẻ đẹp trai chết người của anh. Cùng với đôi mắt đen thăm thẳm, tựa như hồ sâu không đáy, toát ra ánh sáng trầm tĩnh băng lạnh.
Một người thanh niên anh tuấn như thế sao lại là một kẻ tù tội nhếch nhác te tua được?
Đối diện với một thanh niên có dung mạo đẹp xuất chúng, vô cùng hợp với khẩu vị đàn ông của mình, trong đầu Hứa Mộ Triều còn chưa nghĩ ra cái gì thì dục vọng trong cơ thể đã trào dâng.
Sắc mặt cô liền trầm xuống.
Anh cũng nhìn cô chăm chú.
Đối với việc nam nữ, Hứa Mộ Triều chỉ có một chút tình cảm thầm mến hồi đại học, chứ chưa bao giờ gặp được một thanh niên nào khiến cho cô động lòng thật sự. Cho nên kinh nghiệm của cô vô cùng ít ỏi. Vì vậy đối với dục vọng của cơ thể mình, cô hơi bực bội. Nhưng cô không chú ý tới thanh niên kia cũng nhìn chằm chằm vào mảng da thịt tuyết trắng mà áo ngủ của cô để lộ ra.
“Anh ngủ đi.” Hứa Mộ Triều xoay người bước ra ngoài. Anh ta là phạm nhân của cô, trước mặt anh cô lại lộ ra chuyện xấu.
Cảm giác sỉ nhục kia cô quyết không thể để phát sinh lần thứ hai.
Lại nghe thấy anh lầu bầu trong cổ họng: “Thân là một người bán thú, cô đè nén cũng rất khổ sở phải không?”
Có lẽ vì còn yếu nên giọng nói của anh có chút uể oải, lại thêm trầm thấp đầy mê hoặc: “Khuất phục bản năng cùng với gien, có gì phải xấu hổ? Tôi đối với cô cũng có dục vọng. Có lẽ… chúng ta thử một lần chứ?”
Hứa Mộ Triều quay đầu nhìn anh.
Anh vừa nói gì? Anh cũng có dục vọng với cô? Thử một lần sao?
Từng đợt sóng to gió lớn mãnh liệt dập vào cơ thể Hứa Mộ Triều. Đối với đề nghị của anh, phản ứng đầu tiên của cô là kiên quyết cự tuyệt. Khi nhìn đến đôi mắt trầm tĩnh của anh, cô lại chần chừ.
Dục vọng dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn thì phải? Hai ngày nay, cô tiếp xúc với đàn ông con người, cảm giác như bị dày vò càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cảm giác này vô cùng nguy hiểm.
Bên cạnh cô toàn là người thú. Nếu có một ngày, cô không thể khống chế dục vọng của mình, chẳng lẽ cô sẽ cùng người thú…? Người đàn ông trước mặt này tuy lai lịch không rõ ràng, chủ động đưa ra đề nghị thử một lần khẳng định là anh có mưu đồ khác. Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông con người, lại nằm trong sự khống chế của cô. Hơn nữa anh nói cũng có lý, dục vọng của cô là do gien và bản năng thôi thúc, muốn khống chế được coi bộ hơi bị khó.
Cô thật sự muốn cùng anh thử một lần không?
Ngoài cửa sổ trời chạng vạng tối, trong không gian truyền đến tiếng thú kêu, càng khiến cho thế giới thú tộc trở nên thê lương, lạnh lẽo.
Nhưng giờ phút này, Hứa Mộ Triều không nghe thấy gì nữa, cũng không nhìn thấy gì.
Tấm chăn đã bị hất xuống đất. Ông bác sĩ già lương thiện cũng rất cẩn thận, cơ thể thanh niên đã không bị che đậy gì hiện ra rõ ràng. Mặc dù ngực bụng và tay chân đều quấn băng vải dày nhưng những đường cong hoàn mỹ gợi cảm vẫn hiện ra rất rõ nét.
Hai mắt Hứa Mộ Triều tối lại, khẽ nói với anh: “Có lẽ anh sẽ hối hận vì đề nghị của mình…”
Đụng chạm, vuốt ve, sờ mó...
Đụng chạm, vuốt ve, sờ mó...
Đụng chạm, vuốt ve, sờ mó...
Hứa Mộ Triều ngồi trên người anh, những ngón tay vuốt ve cơ thể anh. Đầu ngón tay như bị lửa đốt. Cảm giác ấm nóng hơi sưng lên rất quen thuộc lan tỏa. Đồng thời bộ phận nào đó của anh ở dưới đùi cô cũng dần dần trở nên căng cứng. Điều này khiến cho cô hơi hoảng sợ.
Tuy rằng anh không nhúc nhích, nhưng đối với động tác thử nghiệm của cô, mười phút sau rốt cuộc anh cũng không nhịn được, giọng nói hơi bức bối hỏi: “Chẳng lẽ cô không có kinh nghiệm?”
Khuôn mặt Hứa Mộ Triều ửng hồng, không trả lời. Cô biết phải làm thế nào nhưng dù là cơ thể cô đang hừng hực cháy, cô cũng không hạ thủ được, đem vật kia của anh nhét vào cơ thể cô.
Anh bỗng nở nụ cười. Hứa Mộ Triều choáng váng, mơ hồ cảm thấy nụ cười của anh lại có vài phần giễu cợt.
Không đợi cô nghĩ ngợi, anh thấp giọng nói: “Hạ thấp người. Mặt và ngực sát xuống đi.”
“Ai nói tôi không biết?” Hứa Mộ Triều bề ngoài thì mạnh miệng, hành động lại mất tự nhiên. Cô run rẩy cúi thấp người, làm theo chỉ dẫn của anh.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
132 chương
75 chương
35 chương
146 chương
7 chương