Dục Vọng Của Người Chinh Phục
Chương 35
Ngoại trừ Cố Nguyên Soái và các tướng lãnh cấp cao trong bộ phận tác chiến, những người bình thường không hề biết đến sự tồn tại của đội quân người máy, càng không nghĩ đến mục tiêu tấn công của người máy chính là con người.
Hiện tại tất cả mọi người đều chỉ lo tập trung vào trận chiến với Thú Tộc.
Dù trận chiến thất bại không hề ảnh hưởng đến lòng tin của người dân dành cho CốNguyên Soái, nhưng cũng xảy ra một chuyện khiến bọn họ hơi bất ngờ. Cóngười công khai hô hào muốn Cố Nguyên Soái tự mình chỉ huy chiến dịch này, dạycho bọn Thú Tộc man rợ một bài học nhớ đời.
Song bản thân Cố Nguyên Soái, khi nhận được tin chiến bại từ tiền tuyến gửi về lạiim lặng lắc đầu bật cười.
Lúc đó, những người trong đội quân tinh anh nhìn thấy nụ cười của Nguyên Soái trẻtuổi đều khó hiểu nhìn nhau. Đến khi hội nghị kết thúc, chỉ còn Quan Duy Lăngvà Tạ Mẫn Hồng ở lại trong phòng.
Quan Duy Lăng hết sức thẳng thắn: “Nguyên Soái, tôi cho rằng Hứa Mộ Triều không hènhạ như vậy đâu. Nếu không A Lệ cũng chẳng xem trọng cô ta đến vậy.”
Tạ Mẫn Hồng cười hì hì: “Con gái mà………”
Thần sắc Cố Nguyên Soái vẫn thản nhiên chẳng hề thay đổi: “Cô ta dám làm vậy, quả làrất can đảm.”
Quan Duy Lăng kinh ngạc.
“Nếu như cô ta còn có chiêu thức nào khác để tiếp tục chống đối với quân đội củachúng ta, vậy thì tôi phải mở to mắt chiêm ngưỡng. Bằng không….” Nguyên Soáithu nụ cười lại sắc mặt lạnh như băng, “Tôi chỉ có thể nói rằng, đó là một côgái vô cùng ngu xuẩn.”
“Đã xảy ra biến cố gì rồi chăng? Có thể Hứa Mộ Triều đã thất bại trong cuộc nổiloạn, bị người ta ép buộc?” Quan Duy Lăng phân trần, “Dù sao cũng đã nhiều ngàyrồi, chúng ta vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì về cô ta và A Lệ cả.”
Cố Nguyên Soái lẳng lặng trả lời: “Đó là vấn đề của cô ta. Mẫn Hồng, đến chỗ tưlệnh tiền tuyến truyền đạt mệnh lệnh của tôi, trong tất cả các kế hoạch màbộ phận tác chiến nêu ra, tôi quyết định dùng biện pháp cứng rắn, cung cấpáo giáp hạng nặng cho quân lính, bảo sở nghiên cứu quân sự đưa đến một ngàn câysúng laser. Trong vòng mười ngày, tôi muốn ông ấy phải tiêu diệt toàn bộ quânchủ lực của Thú tộc.”
Tạ Mẫn Hồng xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.
Cố Nguyên Soái quay đầu nhìn Quan Duy Lăng, thấp giọng nói: “Về phần A Lệ…. Tôikhông cho phép nó tùy hứng nữa. Anh mau phái người lẻn vào lãnh địa của ThúTộc, mặc kệ nó có đồng ý hay không, phải lôi cổ nó về đây.”
Sáu ngày sau.
Tại đại lục phía Đông, trong lúc loài người áp đảo cục diện bằng hỏa lực cựcmạnh,giẫm đạp trên vong hồn của vô số thú binh; Thì tại bờ biển Tây đại lục,trên bến tàu bắt buộc đi qua nếu muốn tới đảo Tây Vu, người máy MinhLong thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần sử dụng thuyền từ nơi này đi lên đảo, nhiệm vụ của hắn xem như đã hoànthành. Minh Long không ngừng quay đầu nhìn về phía chiếc xe ở sau lưng.
Đó làmột lồng giam kiên cố làm bằng hợp kim.
Cả xiềng xích cũng được chế tạo bằng loại hợp kim này, đâm xuyên qua hai cánh củacô gái bán thú, giữ chặt cô trong chiếc lồng giam kia. Khiến cô không cách nàonhúc nhích, cũng không có cách nào khôi phục lại hình dáng con người, mà vếtthương trên người cô cũng không thể khép lại. Chỗ xiềng xích xuyên qua, có thểmơ hồ nhìn thấy máu thịt đầm đìa.
Minh Long biết đối với động vật mà nói, làm như vậy rất đau. Nhưng hắn không còncách nào khác, chỉ làm vậy mới có thể đảm bảo cô không chạy trốn.
Tuy vậy, nhiệm vụ này vẫn không hề dễ dàng.
Bản thân Minh Long là thế hệ người máy đầu tiên, được ban tặng dòng họ “Minh” caoquý, lại rất được tướng quân xem trọng. Lần này tướng quân phái hắn giám sát ĐồLôi, đồng thời tìm kiếm Hứa Mộ Triều, tính ra hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụrất xuất sắc.
Khi hắn đưa Hứa Mộ Triều đang hôn mê vào trong lồng giam, nối máy liên lạc vớitướng quân, trên màn hình không gian ba chiều, tướng quân nhíu mày bực bội.
“Ai cho phép ngươi dụng hình với cô ấy?” Tướng quân Minh Hoằng lạnh lùng nói, thậmchí trong ánh mắt cũng hiện rõ vẻ tức giận.
“Tướng quân, thuộc hạ không tài nào địch nổi cô ta.” Minh Long khó hiểu, kiên trì giảithích, “Đây là cách an toàn nhất để thuận lợi đưa cô ấy lên đảo.”
Minh Hoằng yên lặng trong chốc lát, dường như đã đồng ý với ý kiến của Minh Long.
Sau đó, ánh mắt của tướng quân chần chừ trên người cô ta rất lâu, mới dặn dò thêm:“Không được khiến cô ấy bị thương nữa___ chỉ có ta mới được quyền làm như vậy.”
Minh Long không biết, lúc ấy cô ta có giả vờ hôn mê nghe được chỉ thị của tướng quânhay không. Bởi vì sau khi cô ta tỉnh dậy, không còn im lặng như trước nữa màtrở nên rất phiền phức. Thí dụ như bảo đau bụng, đói bụng, đầu choáng váng,cánh bị đau…. Minh tướng quân đã dặn đi dặn lại, cô ta là một người rất gianxảo. Minh Long biết Hứa Mộ Triều đang cố kéo dài thời gian, nhưng cũng đànhphải thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Cuối cùng hôm nay bọn họ mới tới được bờ biển.
Đoạn đường này cũng không thuận lợi cho lắm. Những thuộc hạ trung thành của cô ta,các tướng sĩ của đại đội năm, không biết nhận được tin tức từ đâu, người trướcngã xuống thì người sau tiến lên tìm mọi cách để cứu cô ta ra.
Nhưng bọn họ chỉ là đám lính quèn không có người chỉ huy, Minh tướng quân lại pháinăm mươi người máy tinh anh đến hộ tống nên Minh Long dễ dàng đánh lui bọn họ,đồng thời lựa chọn những con đường bí mật nhất, mới có thể thuận lợi đến đượcnơi này.
Hôm nay là lần đối đầu cuối cùng.
Đoạn đường này bắt buộc phải đi qua, e rằng đám thú binh chưa từ bỏ ý định kia sẽlại đến quấy rầy.
Đúng lúc đó, cô gái trong lồng giam bỗng nhiên mở mắt ra. Không giống đôi mắt đỏ rựcnhư lửa của người máy, đôi mắt cô xanh thăm thẳm như biển rộng mênh mông,tĩnh lặng ẩn chứa hào quang vô tận.
Chắc do cánh bị đau, cô nhíu mày lại theo thói quen, ngước nhìn Minh Long: “Đến bờbiển rồi hả?”
Minh Long gật đầu: “Đúng vậy, Phó Thống Lĩnh Hứa.”
Vành tai Hứa Mộ Triều khẽ run, bỗng nhiên nở một nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười này khiến Minh Long sinh lòng cảnh giác, mặc dù không nghe bất kỳ âm thanhgì, vẫn lập tức lạnh lùng nhảy xuống xe.
Những người khác nhau tiếng bước chân sẽ khác nhau, tương tự như vậy, khác chủng tộcthì tiếng bước chân cũng sẽ khác.
Tiếng bước chân loài người chỉnh tề đều đặn, tiếng bước chân của Thú Tộc thì rất nặngnề nhưng khá nhanh nhẹn, còn tiếng bước chân Zombie thì uyển chuyển nhẹ nhàngnhư ma quỷ.
Cho nên khi Minh Long đứng chắn trước chiến xa, nghe được tiếng bước chân khác nhautừ bốn phương tám hướng truyền đến thì không thể tin vào lỗ tai của chính mình,ba chủng tộc cùng nhau xuất hiện? Chuyện này không thể xảy ra được
Hứa Mộ Triều đã nghe thấy từ sớm. Zombie thì dĩ nhiên là đến cứu cô, còn loàingười và Thú Tộc thì cô không dám chắc. Từ những tiếng bước chân dồn dập kéođến thì xem ra đám người máy này không ngăn nổi rồi.
Cô nên vui mừng hay lo sợ đây?
Trên mặt biển, ánh tịch dương đỏ hồng như máu, đám chim hoảng sợ kêu vang trời.
Chỉ cần đi ra khỏi khu rừng này, sẽ đến vách núi nối thẳng tới bến tàu. Nhưng lúcnày đội quân người máy bị buộc phải dừng lại.
Ở phía đông, là người thú mặc quân trang màu đen nhân số đông đảo nhất, tụ họptrên một gò núi cách chừng trăm mét. Một quân nhân Thú Tộc trung niên trầm mặcđứng yên, gương mặt kiên nghị uy dũng lạnh lùng như băng. Phía sau hắn là thúbinh cầm súng nhắm thẳng vàođám người máy, Một con hổ biến dị nằm trênmặt đất, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ bị đè nén. Giống như chỉ cần chờ ngườitrung niên kia hạ lệnh, bọn họ sẽ từ trên gò núi tràn xuống.
Tại phía Tây là Zombie trong bộ quân trang màu đen thường thấy, dù số người khôngnhiều lắm, nhưng ai nấy đều dữ tợn như ma quỷ. Trên mặt bọn họ hiện đầy hoa vănbươm bướm màu đỏ đen, cho thấy bọn họ là tinh anh trong đội quân Zombie. Đámlính Zombie thở hổn hển, đôi mắt xanh biếc khát máu, đôi tay cứng rắn có thể xénát bất cứ người máy nào.
Tại hướng Bắc, là binh lính loài người mặc giáp màu xanh da trời. Trong tay bọn họcầm nỏ và súng mini tự động. Một sĩ quan trẻ tuổi tuấn lãng, khoanh tay đứngtrước đội quân, trầm lặng như nước quan sát chiếc xe sau lưng Minh Long.
“Thay tôi báo cáo với Minh tướng quân.” Minh Long vác hỏa tiễn lên, nói với thủ hạ,“Xin thứ lỗi cho thuộc hạ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà người đã giaophó.”
Đây là một trận thảm chiến cực kỳ oanh liệt.
Hơn sáu mươi người máy dù có xuất sắc đến cỡ nào cũng không thể ngăn chặn cuộc cànquét của tinh anh ba chủng tộc. Lớp đầu tiên bị quân đội loài người dùng cungbắn chết, đám người máy may mắn còn sống liền bị Zombie và Thú Tộc giáp công từhai phía.
Sau hai mươi phút, linh kiện người máy và xương thịt mô phỏng con người rơi vãi đầyrừng. Cuộc chiến đã kết thúc, chỉ có binh lính loài người bắt giữ hai ngườimáy, áp giải về quân đội. Đương nhiên, bọn họ muốn biết nhiều hơn về đám ngườimáy này.
Đại Vũ là người đầu tiên vọt vào trong xe tù, vẻ mặt kích động: “Đội trưởng!” Bánthú cường tráng nhìn thấy vết thương của Hứa Mộ Triều, suýt khóc lớn lên, cẩnthận tháo xiềng xích cho cô.
Sau lưng Đại Vũ, người thú trung niên cũng tiến vào trong. Không biết có phải do ảogiác hay không, Hứa Mộ Triều cảm thấy mới mấy ngày không gặp, ông đã già đi hơnmười tuổi.
Nhìn thấy Hứa Mộ Triều, ánh mắt ông tràn ngập đau khổ và áy náy: “Xin cô tha lỗi chosự bất lực của tôi.”
“Đội trưởng Mộ Đạt……..” Hứa Mộ Triều tựa vào ngực Đại Vũ, nở nụ cười: “Thấy ông cònsống tôi thật sự rất mừng.”
Bên ngoài xe tù ánh mặt trời hết sức rực rỡ chói mắt, đã nhiều ngày Hứa Mộ Triềukhông nhìn thấy mặt trời nên hơi hoa mắt chóng mặt. Cô lấy lại bình tĩnh, thấyđội quân Zombie vẫn đang im lặng nhìn cô.
“Chúng tôi phụng mệnh của Tư Lệnh, đến đây cứu cô.” Zombie dẫn đầu cung kính nói: “TưLệnh nói, xin cô hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Hứa Mộ Triều cảm kích hỏi: “Tư Lệnh của các người có khỏe không?”
Đám Zombie nhìn Hứa Mộ Triều, dường như không biết nên trả lời thế nào.
Hứa Mộ Triều thấy phía trước còn có binh lính của loài người, cũng không tiện hỏinhiều, liền nói với Zombie: “Cảm ơn mọi người!”
Zombie cũng liếc nhìn đội quân loài người, lặng lẽ nói: “ Tư Lệnh muốn bảo đảm an toàn cho cô, chúng tôi sẽ hộ tống mọi người đến nơi toàn rồi mới quayvề báo cáo.” Ngụ ý là, bọn họ sợ loài người sẽ gây bất lợi cho Hứa Mộ Triều.
Hứa Mộ Triều rất cảm động: “Vật thì tốt quá!”
Đại Vũ nhỏ giọng nói với Hứa Mộ Triều: “Loài người cũng giúp sức.” Hứa MộTriều muốn Đại Vũ đỡ mình đi về phía bọn họ.
“Đội trưởng Quan, cám ơn ngài!” Cô nhìn quân nhân im lặng trang nghiêm trước mắt.
Sắc mặt Quan Duy Lăng lạnh như băng, giống như muốn ngăn cản tất cả mọi người đến gần. Anh ta lạnh lùng nói: “Hiện tại cô với tôi là kẻ thù, tôi đến khôngphải vì muốn cứu cô……. A Lệ không ở cùng cô sao?”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Ngày đó chúng tôi bị Đồ Lôi mai phục, A Lệ ở trong đội củatôi.” Bởi vì thể lực quá yếu, cô thở dốc một hơi, nhìn về phía Đại Vũ. “A Lệđâu? Không phải đã dặn các người bảo vệ cậu ấy cẩn thận sao?”
Vẻ mặt Đại Vũ hơi kỳ quái, muốn nói lại thôi.
Quan Duy Lăng lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc A Lệ ở đâu?”
Đại Vũ cắn chặt răng nói: “Đội trưởng, tôi cũng bị Đồ Lôi giam giữ, không biết rõtình hình cụ thể. Chỉ nghe nói ngày đó cậu ta lén trốn trong đám quân lính đitheo cô …… Bị Đồ Lôi bắt được………”.
Sắc mặt Quan Duy Lăng trắng bệch, Hứa Mộ Triều cũng chẳng khá hơn không ngừng thở hổn hển, hai người đều im lặng trầm mặc.
Một lát sau, Quan Duy Lăng mới mở miệng: “Đồ Lôi đã chết, vậy A Lệ đang ở đâu?”
Đồ Lôi chết? Hứa Mộ Triều ngẩng phắt đầu lên, nhìn vẻ mặt khẳng định chắc chắn ĐạiVũ.
Hắn đã chết? Vậy A Lệ…………
Dưới ánh mắt nóng nảy của hai người, Đại Vũ nhìn qua rồi nhìn lại, cuối cùng lại lắclắc đầu: “Hiện tại không rõ tung tích của cậu ta. Tôi cũng không biết.”
Quan Duy Lăng siết chặt nắm tay, trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi: “Không rõtung tích, thì vẫn còn hi vọng sống sót.”
Anh ta khôi phục vẻ mặt nghiêm trang, nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Hứa thống lĩnh,mặc dù chúng ta đã là kẻ địch, ngày khác gặp lại trên chiến trường, tôi sẽkhông lưu tình. Nhưng mong cô hãy nhớ tình cảm mà A Lệ đã dành cho cô…….”
Hứa Mộ Triều cắt ngang lời anh, gằn từng chữ một: “Tôi xin lấy mạng mình ra bảođảm, dù tôi sống hay chết, cũng sẽ đưa A Lệ hoàn hảo vô khuyết về đến đế đô.”
Quan Duy Lăng cứng đờ người nhìn cô gật gật đầu, dẫn đám binh lính nhanh chóng rờiđi.
Lúc này Hứa Mộ Triều mới nhìn Đại Vũ chằm chằm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì? Chiến tranh đã bùng nổ? Đồ Lôi đã chết? Các người trốn đi như thế nào?Tại sao không tìm thấy A Lệ? Cậu đang che giấu điều gì?”
Đại Vũ đỏ bừng mặt, không biết nên trả lời những câu hỏi liên tiếp này như thế nào.
Chẳng biết từ khi nào Mộ Đạt đã đến gần hai người, lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Triều: “Hứathống lĩnh, xin cô mau chóng trở về quân doanh, tiếp quản quyền chỉ huy, cứuThú Tộc đang trên bờ diệt chủng.”
Hứa Mộ Triều giật mình nhìn ông ta: “Tình hình đã tồi tệ đến mức đó rồi sao? Độitrưởng Mộ, ông…….”
Đôi mắt vàng từng sắc sảo trầm ổn của Mộ Đạt, hôm nay đã chìm ngập trong u buồn ảmđạm. Ông cười châm biếm: “Tôi ư? Tôi đã tin vào Mộ Xâm, phản bội lại cô, cuốicùng ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được. Đồ Lôi chết rồi, tôi không thể báothù được nữa.”
Lúc này Đại Vũ cẩn thận nói: “Đội trưởng, Đồ Lôi bị A Lệ giết bằng thuốc độc.”
Trong lòng Hứa Mộ Triều nhất thời chấn động, nhưng lại không dám hỏi tình hình cụthể.
Đại Vũ nhìn sắc mặt cô, thở dài: “Chỉ tìm thấy thi thể của Đồ Lôi. A Lệ, cậuấy mất tích rồi.”
Đại Vũ không dám nói cho biết Hứa Mộ Triều suy đoán của mình, nghe đám cận vệcủa Đồ Lôi đồn đãi không ai nhìn thấy A Lệ rời khỏi phòng. Bọn họ nói, có lẽtrước khi Đồ Lôi chết, cũng không buông tha cho A Lệ.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
132 chương
75 chương
35 chương
146 chương
7 chương