Vầng trăng khuyết treo cao, bình nguyên yên lặng tĩnh mich. Trên con đường lớn nối liền từ Tây sang Đông, chiếc xe vội vã chạy băng băng. Dường như vẫn còn cách chiến trường rất xa. Hứa Mộ Triều nằm trên giường nhỏ trong xe, máu đỏ từ đôi cánh chậm rãi chảy xuống giường. Cũng may không thương tổn đến xương, mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif Cô ngẩng đầu, cặp mắt xanh thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Mộ Đạt ngồi bên cạnh. “Ngày mai tôi sẽ đi.”Mộ Đạt bình tĩnh nói. “Ồ.”Hứa Mộ Triều thoải mái trả lời, “Hai ngày nữa tôi cũng đi, không bằng đi cùng nhau?” “Cô đi? Đi đâu cơ?” Hứa Mộ Triều nói: “Không biết, rừng sâu núi thẳm nào đó? Tôi không muốn đánh nhau nữa.” Mộ Đạt kinh ngạc nhìn cô, nửa ngày không nói nên lời. “Hứa Thống lĩnh, cô đùa cái gì thế?” Ông ta bực bội nói, “Hiện nay Thú Tộc binh bại như núi đổ, cô biết mỗi ngày có bao nhiêu Thú binh chết không? Các tướng lĩnh đang mong đợi cô ra mặt chủ trì đại cục đàm phán hòa bình với con người. Làm sao cô có thể đi được?” “Ha? Giờ bọn họ mới nghĩ đến tôi sao? Ban đầu lúc Đồ Lôi muốn giết tôi, sao không thấy ai trong bọn họ ra tay cứu giúp? Hiện tại vì sao tôi phải giúp bọn họ?” Hứa Mộ Triều cười cười, ánh mắt như ma quỷ khiến Mộ Đạt bất an không thoải mái. “Bọn họ cũng bất đắc dĩ thôi!” Mộ Đạt quát, ” Hứa Mộ Triều, làm sao cô có thể chỉ để ý tới ân oán cá nhân mà không để ý tới đại cục như vậy?” “Tôi phải để ý tới đại cục, còn anh thì có thể bỏ đi? Đây là đạo lý gì?”Hứa Mộ Triều lạnh lùng nói, “Anh không muốn trở về chiến trường, định trốn tới chỗ rừng sâu núi thẳm tự thương tự cảm cả đời à? Chẳng lẽ đây là điều vợ anh muốn sao? Ai mà không muốn trốn tránh trách nhiệm.” Mộ Đạt hít sâu một hơi, đột nhiên đứng phắt dậy, trong đôi mắt thú bừng bừng lửa giận và nỗi đau buồn khôn nguôi: “Quan Hỉ. . . . . . Cô ấy vốn không muốn tôi đánh giặc. “Nhắc tới cái tên này, ánh mắt Mộ Đạt lại trở nên rã rời: “Là tôi không nghe lời cô ấy mau chóng giải ngũ, mới để cô ấy chết thảm. . . . . .” “Cô ấy chỉ mong không còn cảnh sinh linh lầm than!”Hứa Mộ Triều cũng quát lên, ” Cô ây mong con người và Thú Tộc chung sống hòa bình nên lúc còn sống đã dốc sức hoàn thành mục tiêu này! Chẳng lẽ anh muốn cô ấy chết một cách vô ích sao?” Mộ Đạt chán nản ngồi xụp xuống ghế: “Quan Hỉ. . . . . .” “Chúng ta cùng nhau trở về đi Mộ Đạt.” Hứa Mộ Triều kiên định nói, “Dù không muốn cũng phải thừa nhận, cả tôi và anh đều không thể thờ ơ trước sự tồn vong của Thú tộc.” Đêm nay, Mộ Đạt rời khỏi xe của Hứa Mộ Triêu. Trong lúc lơ đãng nhìn qua cửa sổ xe, Hứa Mộ Triều thấy Tướng quân bán thú chìm trong nỗi đau mất vợ, vô cùng cô độc lái mô tô điện, điên cuồng chạy băng băng trên bình nguyên thật lâu, thật lâu. Mà Hứa Mộ Triều cũng nằm trên giường, nhìn bình nguyên yên tĩnh, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cô phải làm sao đây? Cô thật sự có thể thay đổi cuộc chiến này, cứu thật nhiều sinh mạng trong Thú Tộc, thuyết phục con người đồng ý hòa đàm lần nữa sao? Thú Tộc còn có khả năng độc lập tự do không? Hôm nay cô mới biết được, những ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Con nuôi của Mộ Đạt – Mộ Xâm là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc điên cuồng.Hắn cấu kết với Đồ Lôi, trước mấy giờ xảy ra binh biến đã bắt nhốt Quan Hỉ – vợ Mộ Đạt. Mộ Đạt có quyền khống chế tuyệt đối với quân trung lộ, cũng không phải không có tâm phúc tới ứng cứu. Nhưng nghĩ đến vợ mình, ông ta lại tình nguyện bị giam trong ngục. Mộ Đạt một lòng muốn vợ mình còn sống, thì kể chi đến việc mang tiếng xấu ngàn đời? Nhưng dù như vậy, năm ngày sau, tâm phúc vẫn truyền đến cho ông tin Quan Hỉ tự sát chết trong ngục. Mộ Đạt không thể tin vào tai mình —— Quan Hỉ vì không muốn ông bị người khác khống chế, đã cam nguyện tự sát. Vì thế trong cơn giận dữ, ông ta đã vượt ngục, giết Mộ Xâm, giết hết những kẻ phản bội, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đoạt lại binh quyền chỉ huy quân trung lộ. Sau đó, chỉ cần giết Đồ Lôi, thì ông có thể an tâm đi đoàn tụ với Quan Hỉ. Nhưng Đồ Lôi đã chết, bộ chỉ huy rối loạn mấy ngày nên cũng chẳng ai có tâm tình chú ý tới cánh quân trung lộ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ba ngày sau Lễ Chúc Mừng, cận vệ canh cửa mới phát hiện Đồ Lôi đã chết. Kể từ sau khi bắt được A Lệ lần nữa, Đồ Lôi đặc biệt ham mê chuyện giường chiếu. Trước đây cũng có mấy ngày không ra khỏi cửa, cho nên chờ đến lúc họ phát hiện thì thi thể Đồ Lôi đã bốc mùi. Ngũ quan đầy vết máu khô, khuôn mặt bầm đen, toàn thân rữa nát, hiển nhiên là trúng độc mà chết. A Lệ thì giống như đã bốc hơi, bặt vô âm tín. Mặt khác, Tiếu Khắc trấn giữ trong quân, vẫn tiếp tục đẩy mạnh cuộc chiến. Thật ra thì, năng lực chỉ huy của Tiếu Khắc không thể nói là không xuất sắc, Năng lực tác chiến của tướng lĩnh cấp cao Thú Tộc cũng không phải là không dũng mãnh. Chỉ là bọn họ cũng không ngờ khi Cố Nguyên soái thẳng tay dùng biện pháp cứng răn, lại dữ dội không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí bọn họ tuyệt vọng nghĩ, mấy năm nay, Cố Nguyên soái không để người Thú tuyệt chủng, chỉ là bởi vì anh ta căn bản không coi Thú Tộc là đối thủ. Căn cứ vào chỉ thị của Cố Nguyên soái, binh đoàn áo giáp hợp kim và xe tăng hạng nặng ra trận, như tử thần nghiền nát mọi chướng ngại trên chiến trường. Đạn bắn không thủng, tên lửa phá không nát. Đại bác laser cũng lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường. Nó giống như một con rắn độc, có thể” nuốt hết ” hầu hết đạn pháo bắn tới, đúng là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Nhiều năm qua, ba chủng tộc có thể duy trì thế chân vạc, là vì trong cùng một thời đại, trình độ vũ khí của mọi người tuy có cao có thấp, nhưng cơ bản vẫn nằm trong một phạm vi nhất định. Vậy mà hôm nay, cục diện này hiển nhiên đã thay đội. Trình độ khoa học kỹ thuật quân sự của con người đã vượt lên một tầng cao mới. Chỉ trong vòng sáu bảy ngày, hơn mười vạn Thú binh đã có hai vạn tử trận, ba vạn bị bắt giữ. Chỉ còn vẻn vẹn hơn mấy vạn tàn binh, tan tác như thủy triều. Binh đoàn do Tiếu Khắc chỉ huy, cũng bị tiêu diệt trong cuộc chiến , Tiếu Khắc không rõ tung tích. Tin tức đáng giá khiến mọi người vui mừng nhất là Cố Nguyên soái hạ lệnh, không được tàn sát tù binh. Hứa Mộ Triều biết, Cố Nguyên soái hiện tại chắc chắn sẽ không đồng ý đàm phán hòa bình với Thú Tộc nữa. Sau khi cô và Mộ Đạt thương lượng, quyết định trước tiên sẽ tụ họp quân trung lộ cùng với đại đội năm, nghĩ biện pháp ngăn cản tình hình thú quân thất bại thảm hại như hiện nay. Bởi vì kẻ chiến bại, không có quyền đàm phán. ———————————————————— Cuộc chiến như vậy, muốn chuyển bại thành thắng, là nhiệm vụ không thể hoàn thành; nhưng nếu chỉ muốn tận lực hạn chế thất bại, thì vẫn còn một số biện pháp. Hai ngày sau, trong một thành nhỏ trong lãnh địa của Thú Tộc. Phụ trách Nam chinh lần này là Tiết tư lệnh, một vị quân nhân tuổi trung niên trầm tĩnh tháo vát, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, nhưng không mất đi sự linh hoạt. Ba ngày trước, ông ra lệnh, quân đội con người sẽ chia thành những phân đội hai ngàn người, linh hoạt triển khai truy kích. Truy kích trên diện rộng mà quân địch chạy tán loạn như vậy thì sử dụng phương pháp tấn công linh hoạt, thường có thể tiêu diệt được số kẻ địch nhiều gấp mấy lần. Sự thật đã chứng minh, ba ngày qua, số Thú binh bị tiêu diệt, bắt làm tù binh đã vượt qua một vạn. Tối hôm đó, một nhánh quân của con người, lại phát hiện tung tích Thú binh chạy trốn. Nhìn thấy trang bị và thức ăn vứt đầy đất, nhómThú Binh này đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng. Dưới ánh trăng ảm đạm, đội quân loài người áo xanh, lái xe với tốc độ cao, bộ binh cũng chạy theo như bay, từ xa, bọn họ đã nhìn thấy một đám Thú Binh ven rừng. Toán quân loài người không nghi ngờ gì. Dù sao đã nhiều ngày nay, bọn họ cũng không thấy biểu hiện chống cự gì. Bọn họ bắt đầu công kích, xông ào vào khu rừng. Một giờ sau. Đại Vũ nhìn bị đám tù binh bị tước khí giới đông nghịt, sùng bái nhìn Hứa Mộ Triều: “Đội trưởng, tuyệt quá! Cô vừa trở lại, chúng ta liền thắng trận!” Hứa Mộ Triều lườm cậu ta một cái: “Chẳng qua là vì trước đây chúng ta thua quá nhiều, cho nên mưu kế nho nhỏ này mới hữu dụng. Nếu đối kháng trực diện, chỉ sợ chúng ta đã bị đánh cho tè ra quần từ lâu.” Đúng vậy, trong quân đội con người phần lớn là tướng lĩnh lão luyện, vũ khí lại cao cấp hơn, Hứa Mộ Triều tự nhận về mặt quân sự cô chả biết gì, đối kháng chính diện căn bản không thể thắng lợi. Phục kích quy mô nhỏ, đối phương lại chủ quan, mới có thể thủ thắng. Mặc dù như thế, trên dưới đại đội năm vẫn hết sức vui mừng. Hứa Mộ Triều cũng biết vì mình trở lại, bọn họ có thêm lòng tin lần nữa. Chỉ cần tinh thần phấn chấn thì năng lực chiến đấu tự nhiên cũng không giống với ngày thường. Chỉ là muốn thay đổi thế cục, con đường vẫn còn rất gian nan! “Để dân thường tộc ta giải tù binh về phía Nam, thay mặt tôi và Mộ Đạt cảm ơn bọn họ đã cống hiến sự tồn vong của thú tộc.” Hứa Mộ Triều nói. —————————————————— Lại qua hai ngày. Quân của Tổng Chỉ Huy Tiết tư lệnh ở tiền tuyến, nhạy bén phát hiện, quét dọn tàn binh Thú tộc còn sót lại trên chiến trường, mấy ngày gần đây lại xảy ra chút biến hóa. Những biến hóa nho nhỏ lại khiến người ta nhức đầu. Quân đội phụ trách nhiệm vụ truy kích, hai ba hôm liền đều có báo cáo bị phục kích gửi tới. Mặc dù mỗi lần hao tổn không nhiều lắm, có lúc 1000, có lúc 500. Số lượng dần tăng lên, đã có gần 5000 binh lính loài người bị mất liên lạc? Có người đang tổ chức phản kích! Đây là một tín hiệu đáng cảnh giác! Tiết tư lệnh là người trong nghề dùng binh, biết rõ tầm quan trọng của sĩ khí đối với chiến tranh. Trước đây loài người có thể đại thắng thú quân, thực lực là nhân tố quyết định, nhưng sĩ khí thú quân xuống dốc không phanh, mới là nhân tố quan trọng khiến con người nhanh chóng chiến thắng với tổn thất cực nhỏ. (*Sĩ khí: Tinh thần của binh sĩ.) Ông không thể để cho Thú Tộc chấn chỉnh sĩ khí. Ông lập tức hạ lệnh, toàn quân tập họp, chia thành từng đội năm ngàn người, tiếp tục truy kích nhưng cần phải cẩn thận một chút. Song tiền tuyến cũng có những toán lính đã bị thắng lợi làm mờ mắt, mà Hứa Mộ Triều lại đặc biệt am hiểu “diễn”, lần nào cũng dụ binh lính loài người sập bẫy; Đồng thời, bọn họ đánh một lần sẽ đổi chỗ khác, không xuất hiện trước một toán quân loài người tới lần thứ hai. Mấy ngày trôi qua, đại đội năm bắt được không ít binh lính loài người làm tù binh, giao cho dân Thú Tộc phía Nam trông chừng. Ngoài ra, đại đội của Hứa Mộ Triều gần như phát triển với tốc độ điên cuồng —— bọn họ chứa chấp ít nhất năm ngàn Thú binh chạy loạn. Mà thấy tinh thần mọi người trong đại đội năm dâng cao, đào binh cũng dần dần tin tưởng Thú Tộc vẫn còn hi vọng! Cùng lúc đó, Mộ Đạt dẫn dắt hơn một vạn quân trung lộ bị thương nhẹ cùng hội họp với bọn họ. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một —— Tiết tư lệnh trong bộ chỉ huy phía Nàm. —————————————————— Từ máy theo dõi đặt ở tiền tuyến, thấy hai toán binh Thú Tộc tập kết ở hướng Nam, Tiết tư lệnh liền nở nụ cười khinh thường. Nếu như Thú Tộc chia nhau chạy trốn năng lực tác chiến của mỗi binh sĩ loài người không bằng Thú Binh, vũ khí mới cũng không có cách phát huy tác dụng, truy kích cần tốn rất nhiều tinh lực vàthời gian. Hôm nay bọn chúng lại tập trung quyết đấu công khai, đúng là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Chỉ là tại sao bọn chúng lại phải làm loại chuyện lấy trứng chọi đá này? Mặc dù cảm thấy chưa chắc chắc, các tham mưu vẫn lên kế hoạch tác chiến cả đêm, cả ba vạn binh sĩ ở đây đều chuẩn bị sẵn sàng, bất kể quân địch có âm mưu gì, Tiết tư lệnh cũng tự tin có thể đánh lui hai vạn Thú binh này. Hội nghị tác chiến kéo dài đến nửa đêm, một tham mưu báo cáo: “Tư lệnh, tất cả nhánh bộ đội tiên phong phái đi truy kích, đã trở lại hơn phân nửa.” Tiết tư lệnh gật đầu hài lòng. Cuộc chiến giữa các chủng tộc cũng điểm tốt, không phải lo lắng gian tế lẫn vào —— Thú Tộc vốn không thể nào ngụy trang thành con người. Dĩ nhiên, Tiết tư lệnh có nhận được chỉ thị bí mật của Cố Nguyên soái, trong thú tộc có một nhân vật đặc biệt, một nữ bán thú hình người. Ông cũng nghe nói, thậm chí ngay cả thiếu tá Quan Duy Lăng, và quan quân ở thành Tuyên Phương cũng bị cô ta che mắt. Vì vậy ông hạ lệnh —— nếu như có phụ nữ từ lãnh địa Thú Tộc xâm nhập vào thành phố Nam, lập tức lùng bắt. Cho nên nửa đêm hôm nay, Tiết tư lệnh mới vừa mơ màng ngủ chợt thức tỉnh, thấy trước giường có một bóng dáng mảnh khảnh đứng yên thì lấy làm kinh hãi. Đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cô ta giống hệt như trong lời đồn, thanh tú trẻ tuổi. Đội nón lính màu xanh dương, đường nét dịu dàng xinh đẹp. Nữ tướng thần bí trong truyền thuyết Thú tộc, Hứa Mộ Triều! Tương phản mãnh liệt với vẻ dịu dàng là khẩu súng của cô, trầm ổn vững vàng chỉa thẳng vào mi tâm của ông. Mấy tên lính loài người cao lớn, đứng bảo vệ sau lưng cô ta, an tĩnh giống như là người chết. Cho dù bọn họ trầm mặc, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được mùi máu tanh tưởi mơ hồ trên người bọn họ mơ. Binh lính con người chẳng lẽ lại xuất hiện kẻ phản bội? Tiết tư lệnh quả thật không thể tin được vào mắt mình. Ông bắt đầu hối hận mình mệnh lệnh ban ra không đủ chặt chẽ —— ông chỉ cảnh báo quân phòng thủ trong thành phố phải cẩn thận những phụ nữ đi mọt mình. Nhưng nếu cô ta có kẻ phản bội che chở, xen lẫn trong đội ngũ vào thành thì làm sao bọn họ phát hiện được?