Dục Tu Ký

Chương 211 : Cũng Đã Ngừng Đếm Rồi

- A Xi, ngươi… khốn kiếp !Hắn vừa gượng dậy mở miệng, cả người chợt nhói lên. Khuôn mặt nhăn nhó ngã vật trở lại. Nhưng không chỉ có đau nhức mà còn cả khó hiểu lẫn cả tức giận.Chỉ thấy lúc này hắn đang nằm ở bên bìa rừng, dưới một tán cây cổ thụ lớn che bóng mát. Hai nữ tử A Xi và A Mịch đang ngồi ở bên dưới. Nhưng vấn đề là A Xi lúc này sam y trắng bên trên, phía dưới lại loã lồ, còn đang ngồi lên hạ thân hắn. A Mịch thì bên cạnh, quay lưng lại chẳng thấy biểu hiện gì.Nhìn tràng cảnh rướm máu cùng khuôn mặt đau đớn nhăn nhó của A Xi bên dưới, hắn có ngu ngốc mấy cũng hiểu A Xi lúc này……. Đã mất xử nữ mạc.Nhưng hai nữ tử kia nghe tiếng chửi bới của hắn thì không những không sợ hãi, mà ngược lại khuôn mặt xinh xắn không dấu nổi tiếu ý.- Người tỉnh lại rồi ư ?Dứt lời chỉ thấy A Mịch lao đến ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt ngấn lệ.- Gần hai mươi ngày không động đậy, ta còn tưởng sư phụ đã chết rồi a !Cảm nhận hơi thở dồn dập của A Mịch lẫn cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy, Lý Quý đang khó hiểu liền khựng lại, giật mình gượng dậy nhưng đáng tiếc nội tạng bên trong như đảo lộn, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Nhất thời ngã vật ra lại, trợn tròn.- Ngươi… ngươi… nói cái gì ? Hai mươi… hai mươi ngày ?- Huhu…huhu… hôm nay là sáng ngày hai mươi mốt rồi. Huhuhu… Nếu không thấy cơ thể ngươi nguội lạnh, hai tỷ muội ta đã đem chôn mất rồi a.Hắn ánh mắt vô cùng rung động, qua gần chục cái hô hấp mới định thần. Nhìn đôi mắt xanh biếc ngấn lệ của A Mịch, bất giác cảm động không thôi. Lý Quý vươn bày tay yếu ớt lên vuốt tóc tiểu nữ, thều thào.- Chôn ta rồi… làm sao hai tỷ muội ngươi… thoát ra khỏi nơi này a ?A Mịch ngước lên, lau qua nước mắt có chút vụng về.- Hic.. hic.. ngươi chỉ nằm một chỗ bất động, lúc có hô hấp lúc thì không có hô hấp. Nên hai tỷ muội ta mới nghĩ…Dứt lời, tiểu nữ này lại gục mặt tới siết chặt lấy hắn thút thít. Lý Quý trợn tròn nhăn nhó.- Được rồi…được rồi. Ta thở không được a.Lúc này tiểu nữ mới giật mình thất thố buông cổ hắn ra. Lý Quý nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy A Xi dù đang đau đớn, mồ hôi chảy ra thành dòng, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười với mình. Nhất thời liếc xuống, thấy mao côn của mình đang mất hút bên trong hạ thân của A Xi, máu lấm lem bên dưới. Nhất thời khuôn mặt vô cùng phức tạp.- Ngu ngốc, ngu ngốc… sao ngươi lại…- Sư phụ đừng trách tỷ tỷ, là A Mịch con nghĩ ra chủ ý này. Vì thấy ngườii mấy chục ngày qua linh lực không hề du chuyển nên ta mới…Lý Quý khuôn mặt chua chát nhìn lên bầu trời thở dài.- Khốn kiếp, ta có biết bao dự định cho hai ngươi….một thân tu vi Địa cảnh… thế là tiêu rồi.A Xi nghe vậy liền phất tay, vì động đậy nên khuôn mặt đau đớn nhíu lại.- Sư phụ, không… không mất…Đang thất thần, Lý Quý giật thót vội liếc xuống.- Ngươi… ngươi nói gì ? Chí Âm Chi Thể mất xử nử mạc… sao lại không mất đi một thân tu vi ?Nữ tử bên cạnh liền mở lời.- Thật ra là… hai tỷ muội ta cũng là làm theo lời vị thúc thúc dữ tợn kia thôi a.- Du Tần ?Thấy A Mịch gật đầu, Lý Quý ánh mắt không dấu nổi chấn động.“Con bà nó, trước đây đây chỉ là việc ta nghĩ trên lý thuyết, không ngờ Du Tần huynh ấy… ““Lại thật sự tìm ra phương pháp hấp thu Chí Âm Chi Thể mà không hấp thu toàn bộ tu vi…”“Chẳng biết lúc này Du Tần huynh ấy cùng Hà Dạ Tư thế nào…”Khuôn mặt hắn như lâm vào trầm tư, nhíu lại, cố gắng sắp xếp các kí ức vụn vặt trước khi bất tỉnh.Chỉ nhớ lúc vừa dùng không thư đào thoát ra khỏi thương hội, hắn sợ hãi lão già Thiên Cảnh hậu kì kia truy đuổi nên dùng liên tiếp bốn lần không thư đến cực hạn.Rốt cuộc tìm đến cửa thành, lúc này đã cảm thấy không thể cầm cự được nữa. Liền tế ra Tử Loa Ốc tiến vào, vừa đặt chân đến ốc đảo này cũng là lúc hoàn toàn bất tỉnh.Chỉ thấy Lý Quý thở dài.“Còn nhớ lão giả kia nói chuyện, dường như cũng không có ác ý với Du Tần cùng Hà Dạ Tư… hi vọng cả hai sẽ không có vấn đề gì…”Chợt khuôn mặt hắn đanh lại.“Khốn kiếp. Tiêu Mộ Đình….Trưởng lão Thông Thời Các…”“Không ngờ người đánh chủ ý hạ sát ta… lại chính là người ta lao tâm khổ tứ tìm kiếm”“Còn hai nữ tử kiều mị kia… chẳng phải là Hồ Nhi, Phí Nhi như lão già kia nói. Mà lại chính là Hạ Như Ảnh cùng Hàn Kỳ Siêu…”Cầm ẢnhPhù NhãTrận SiêuĐan Nhi.“Khốn kiếp… cùng với Tuyết Nhi luyện dục đan, Y Nhã luyện dục phù mà trước đây gặp qua ở đấu giá hội…. ““Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là hai trong tứ phá tử còn lại của bản tông”“Chẳng trách tài nghệ mộc cầm cùng trận pháp lại quỷ dị khó lường, nhưng cũng chẳng thể ngờ lại gặp hai nàng trong hoàn cảnh như vậy”“Tông chủ Sát Sanh tăng trước đây còn bị hai nàng bài bố, con mẹ nó… ta Địa Cảnh mà thoát khốn cũng thật may mắn. Nếu lúc đó không háo sắc mà dùng Hắc Nhãn… ắt hẳn cũng không thể phát hiện ra ảo cảnh”“Con bà nó…. bây giờ Lý Quý ta đã là cái xác khô không hồn rồi”“Rốt cuộc Triệu Cao Vương… có biết đến việc này ? Hay ông ta bỏ qua mối quan hệ với Du Phụng, mắt nhắm mắt mở để Tiêu Mộ Đình hạ sát ta ?”“Ta mặc kệ Triệu Cao Vương có biết hay không, món nợ này…..”Thấy khuôn mặt hắn nhăn lại, như thất thần. A Mịch liền dâng lên lo lắng.- Sư phụ, sư phụ… người sao vậy ?Tiếng gọi của tiểu nữ bên cạnh kéo hắn trở về với thực tại. Lý Quý vội định thần nhìn sang A Mịch mỉm cười.- Ta không sao a.Dứt lời hắn chăm chú ngưng thần, quan sát tình hình bên trong cơ thể mình. Chỉ thấy lúc xương cốt trước đây đứt gãy, mấy chục ngày qua cũng đã hồi phục, chỉ còn một vài nơi còn vết rạn. Phía dưới, đan điền tràn đầy, chẳng có dấu hiệu linh lực không du chuyển như A Mịch nói. Nhất thời khiến hắn trợn tròn nhìn về A Mịch.- Sao linh lực trong cơ thể ta vẫn du chuyển bình thường a ?Nghe vậy, tiểu nữ này liền bật dậy, chống tay lên eo như bà cụ non.- Ban nãy trước khi A Xi tỷ đánh liều giao hoan với người, cả cơ thể sư phụ chẳng có động tĩnh gì, thậm chí còn chẳng có hô hấp nữa đấy.Hắn dĩ nhiên tin tưởng những gì hai tiểu nữ này nói, Lý Quý có ngu ngốc mấy cũng biết, hắn hiện tại cơ thể linh lực bắt đầu du chuyển, thức tỉnh trở lại là nhờ vào A Xi. Nhất thời thở dài ngẩng cổ dậy.- Ngươi cảm thấy thế nào rồi ?Chỉ thấy A Xi khuôn mặt đang nhăn nhó nhìn xuống hạ thân mình.- Sư phụ, ta thấy bên dưới vừa đau lại vừa rát, vô cùng khó chịu.Lý Quý trợn tròn khuôn mặt vô cùng đặc sắc.- Ý của ta là trong người của ngươi, đan điền của ngươi, kinh mạch của ngươi kia.A Xi lúc này nhíu mày lại.- Sư phụ, tiểu nữ thấy cũng không có gì khác thường, chỉ thấy bên dưới hạ bộ có hai dòng linh lực đang du chuyển, một dòng màu đen tiến vào, một dòng màu trắng tiến ra a.Hắn nghe vậy liền thở phào gật gù. Hiển nhiên linh lực du chuyển bên dưới hạ thân, tiến vào đan điền chính là pháp môn đặc trưng thải dương bổ âm. Có thể thấy rõ ràng tiểu nữ này đã vận dụng pháp môn Hợp Hoan Tông trước khi giao hoan với hắn.Lý Quý nhìn sang hai tiểu nữ, nhất thời có chút phức tạp.- A Xi, A Mịch…. cũng nhờ có hai ngươi, nếu không ta….Chưa nói hết câu, A Xi đang ngồi dưới hạ thân liền cúi người đến nằm lên người Lý Quý.- Sư phụ… người cũng không cần nói ra những lời đó. Nếu như không có người… hai ta cũng…Thấy giọng nói của A Xi trên ngực mình có chút run rẩy, Lý Quý chợt dâng lên cảm giác kì lạ, bàn tay đặt lên đầu tiểu nữ này xoa xoa mấy cái. Đang định mở miệng đã thấy A Mịch cũng ngả đầu lên cánh tay còn lại, giọng nói có chút kiên định.- Thật ra hai tỷ muội ta cũng đã nói chuyện qua với nhau, chỉ cần cứu được ngươi. Một trong hai mất đi một thân tu vi hai tiểu nữ cũng chấp nhận.- Đúng vậy, dù sao vẫn còn người còn lại theo hầu hạ người a.Nhìn bộ dạng của hai tiểu nữ trong lòng mình, Lý Quý bất giác lên cảm giác vô cùng phức tạp, khuôn mặt xúc động khó dấu, tay còn lại cũng khẽ vòng sang ôm lấy A Mịch. Cảm nhận hơi ấm lẫn cả mùi hương nhẹ nhàng của hai tiểu nữ, hắn bất giác nhìn lên trời.Chỉ thấy ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá của cổ thụ, chiếu thành từng tia xuống bìa rừng, miệng lẩm bẩm.- Thượng thiên thật kì lạ…. quả là nhân nào quả nấy. Nếu như trước đây ở Vạn Nhẫn Trang không cứu hai ngươi, có lẽ bây giờ ta….….cũng đã là một tử thi nguội lạnh.A Xi nghe vậy gượng dậy, khuôn mặt nhíu lại nén đau, mỉm cười.- Từ lúc mới gặp người, ta đã biết sư phụ là người tốt. Tuyệt sẽ không giết hại hai tỷ muội bọn ta a.Lý Quý vẫn miên man nhìn lên trên, bất giác mỉm cười khẽ lắc đầu.- Hai nha đầu ngươi nhầm rồi. Ta chẳng phải người tốt, ngược lại, ta rốt cuộc cũng chẳng biết bây giờ ta là thứ gì nữa…. Sát nhân ? Ma đầu ?Ánh mắt hắn chợt lạnh, như có tiếu ý.- Cũng chẳng biết phải gọi là gì. Nhưng ta biết, ta truy cầu hoan lạc tận cùng, ta sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.Dứt lời, hắn nhìn xuống hai tiểu nữ bên dưới.- Mười mấy năm qua số nữ tử bị ta cưỡng bức, sô kẻ bị ta hấp thu, lẫn cả người bị ta sát hại…. đến giờ…….ta…….cũng đã ngừng đếm rồi !.