Dục Tu Ký

Chương 113 : Khai Mạc

...Không lâu sâu.Trở về gian nhà gỗ bên bờ suối, Lý Quý thở dốc, khuôn mặt xám xịt. Hồng Nhược Lan sắc mặt cũng không khá hơn.Không lâu sâu nàng ta mới nhướng mày cười một tràng..- Thì ra...!nguyên nhân ngươi bắt ta trở vào Tử Loa Ốc chính là.....- Ha ha ha ha ha…..- Không ngờ… Lý thiếu chủ ở đây…...…. danh tiếng cực thịnh a…..- Ha ha ha......Lý Quý phun xuống đất một ngụm nước bọt, khuôn mặt bực bội..- Khốn kiếp… ngươi vẫn có tâm tư trêu chọc được ?.Chỉ thấy nàng ta nhìn Lý Quý thật sâu, nhoẻn miệng..- Càng lúc ta thấy ngươi.........!càng thú vị a…...Bất ngờ..- Lý nhi… đã trở về rồi đấy à…..Từ xa nghe giọng nói nam tử phát ra.Lý Quý nghe thấy liền chột dạ, chính là giọng nói của Mặc Long. Hắn vội quay sang cúi đầu chắp tay..- Sư phụ, đồ nhi đã trở về..Khẽ liếc lên.Trong sát na, thoáng thấy ánh mắt Mặc Long hiện lên sát ý, tim hắn chợt giật thót, thấy Mặc Long đảo qua nhân ảnh bên cạnh, ánh mắt cau lại. Lý Quý bèn nói..- Sư phụ, đây là bằng hữu ta kết giao bên ngoài… lần này cũng muốn đến Thần Kiếm Tông ta quan sát tỷ thí hội, mở mang tầm mắt một chút a..Nghe vậy Hồng Nhược Lan liền chắp tay..- Ra mắt tiền bối, vãn bối là … Nhược Lan….…hành tẩu bên ngoài gặp bất trắc, may mắn được Lý huynh nghĩa hiệp tương trợ. Vãn bối đến đây có chút mạo muội, mong tiền bối chớ trách phạt Lý huynh..Nghe đến đây, Mặc Long sắc mặt có chút phức tạp, ánh mắt chợt loé nhìn vào bụng nhô cao của Hồng Nhược Lan, sau đó lại quay sang Lý Quý thật sâu, chẳng biết nghĩ gì.Chỉ thấy ông ta khẽ gật đầu mấy cái..- Được rồi… đều là đồng đạo chính phái… gặp người khó khăn, ra tay tương trợ… nên làm nên làm a…..Mặc Long chợt liếc sang Lý Quý..- Lý nhi… chiều nay tỷ thí hội bắt đầu… dù ngươi tu vi chưa đủ tiêu chuẩn… nhưng cũng nên cọ xát một chút..Ông ta bỏ đi, chỉ vọng lại..- Chớ để Thần Kiếm Tông xấu mặt, để xem…....…. Liễu Thanh cả năm qua….…. dạy gì cho ngươi…..Nghe đến miệng Mặc Long gọi tên Liễu Thanh, ánh mắt hắn chợt động.Bởi...!mấy năm qua, Mặc Long luôn gọi bà ta là phu nhân, lần này lại gọi thẳng tên ra.Kết hợp với biểu tình kì lạ của Mặc Long, Lý Quý vô thức dâng lên linh cảm chẳng lành.Không biết qua bao lâu.Lý Quý năm lần bảy lượt, đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng chẳng thấy Liễu Thanh, Lý Xuân Hồng lẫn Tuyết Nhi đâu.Hắn nguôn mặt trầm ngâm...“Đan Hiểu hành sự cẩn thận, hẳn là đã báo tin cho Liễu Thanh…”..“Bà ta… hẳn cũng đã có sắp xếp…”..“ Ta dường như đã lo xa… việc này… không cần đến lượt ta lo lắng a…”Nghĩ vậy. Hắn liền một mạch trở về, cũng không có suy nghĩ nữa.....Đến giờ Mùi.Trời cũng bắt đầu vào chiều.Nắng cũng đã dịu, không khí thoảng qua se lạnh....“Thùng thùng thùng….”...Ù ù ù… Ù ù ù ….....Tiếng trống dục dã, tiếng kèn vang vọng khắp nơi đánh thức Lý Quý từ trong giấc ngủ.Hắn vội bật giậy, khẽ vươn vai..- Rốt cuộc… cũng đến…....- Này dậy đi thôi… đến giờ xem náo nhiệt rồi..Tiếng gọi của Lý Quý từ ngoài bờ suối vọng vào căn nhà đối diện.Trở về Thần Kiếm Tông, Lý Quý cũng có chút cố kị, tất nhiên không thể để Hồng Nhược Lan ở chung.Không thấy Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi, hắn bèn thu xếp để Hồng Nhược Lan ở căn nhà đối diện, nằm bên kia bờ suối.Còn hắn thì lười nhác, cũng chẳng vào căn nhà gỗ của mình, mà nằm luôn bên bờ suối thiếp đi lúc nào không biết...- Ta đã biết rồi, ngươi làm gì ồn ào vậy a !..Hồng Nhược Lan bước ra ngoài, Lý Quý liền có chút thất thần.Bởi lúc này, nàng ta đang mặc y phục của Lý Xuân Hồng để lại, nhất thời làm Lý Quý hắn có chút không quen mắt.Lý Quý chợt đưa một tay lên phía trước mặt mình, che đi đầu của nàng ta, nhắm một mắt ngắm nghía, miệng lầm bầm...- Ai cha cha… tỷ tỷ ta nếu hoài thai… chắc là y hệt như vậy a…...Hồng Nhược Lan thấy bộ dạng của hắn có chút không thoải mái..- Này… ngươi làm cái trò gì đấy..Lý Quý bật cười.- Ha ha. Không có gì… đi thôi đi thôi.........“Chư vị không quản xa xôi đến đây, sự hiện diện của chư vị đạo hữu hôm nay khiến Mặc mỗ cảm thấy vô cùng vinh dự…”..Lý Quý vừa đến quảng trường trung tâm của Thần Kiếm Tông đã nghe tiếng Mặc Long vang vọng.Hồng Nhược Lan ánh mắt sáng lên..- Đến vừa đúng lúc luôn a..Hắn gật gật đầu, ánh mắt đảo mấy vòng.Chỉ thấy ở trung tâm quảng trường, có 6 chiếc ghế lớn, bên trên có 6 nhân ảnh đang yên vị. Lý Quý ánh mắt chợt loé..“Mặc Long, còn đôi phu phụ ngồi bên trái Mặc Long hẳn là phu thê Phùng lão trước đây tham gia đấu giá hội… bên phải kia… chính là Trầm Phục… gia chủ Trầm gia….”.“3 người còn lại…. đều lạ lẫm a….”.Hắn âm thầm vận dụng Hắc Nhãn, chợt chấn kinh...“Tất cả…. đều là…Thiên Cảnh….? ”.“Con mẹ nó….chỉ là tỷ thí hội của đám đệ tử… cần gì nhiều cao thủ tụ tập vậy a…? ”.Hắn đảo mắt.Phía trước 6 chiếc ghế lớn kia, có 3 võ đài bằng đá vuông vức rộng chừng 20 trượng, nhô cao hơn mặt đất chừng một trượng, 4 góc có 4 lá cờ của hai tông.Cả 3 võ đài đều bằng đá nguyên khối, bên trên vô cùng sạch sẽ, dường như 3 võ đài này mới dựng lên không lâu.Bên trái chính có gần cả ngàn nhân ảnh bạch y đang đứng, y phục chỉnh tề ngay hàng thẳng lối, đều là đệ tử Thần Kiếm Tông.Ngược lại, phía đối diện tuy nhân số có ít hơn nhưng cũng không ít nhân ảnh huyết y đứng trang nghiêm, chính là chúng đệ tử Vạn Đao Tông.Dù đường xá xa xôi đến đây nhưng khuôn mặt ai nấy cũng đều tươi tỉnh có thần, chẳng có chút gì mệt mỏi.Tiếng bàn tán, tiếng xì xầm khắp nơi, vô cùng náo nhiệt..“Này…. Rốt cuộc bao giờ bắt đầu vậy ?”.“Theo thông cáo trước đây, hẳn là gần bắt đầu rồi a…”.“Vạn Đao Tông cũng thật nhiều nam tử tuấn tú a…”.“Này… thể lệ thi đấu thế nào vậy ?”.“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a….”.“Nhìn cả hai trưởng giáo thân thiết thế kia… coi bộ tỷ thí thật sự là để đệ tử hai tông cọ xát rồi a…”.“Ta nghe phong phanh, nhân dịp này… còn thông báo chuyện hệ trọng gì đó nữa a…”.“Chả trách lại có cả chưởng giáo của Liệt Quyền Tông, Trầm gia, Vạn Thú Tông quan khán nữa a….”.“Thấy lão bà ngồi ngoài cùng kia chứ….chính là chưởng giáo Thuỷ Nhai Tông đấy….”...Hắn như bỏ ngoài tai mấy lời bàn tán kia, khuôn mặt khó hiểu..“ 3 vị sư tỷ của ta đâu rồi a…. đáng ra bây giờ phải xuất hiện rồi chứ nhỉ….”...- Này… trên kia… ai là Liễu Thanh thế ?Giọng Hồng Nhược Lan bên cạnh khiến Lý Quý giật mình.Tất nhiên hắn giật mình không phải bởi nàng ta biết đến Liễu Thanh, tình báo của Thi Tông, ngay cả Lý Quý hắn vừa mới nhập đạo đã biết rành rành, huống hồ là Liễu Thanh thành danh đã lâu.Hắn không cần suy nghĩ cũng biết, thậm chí Thi Tông còn biết… Liễu Thanh chính là yêu nữ Dâm Liên Hương uy chấn hắc đạo phương nam nữa kia.Thứ khiến hắn giật mình chính là…....….hắn không thấy Liễu Thanh đâu cả..“Kì quái… Liễu Thanh, bà ta không thể vô thanh vô thức rời đi mà không báo với ta trước được…”.“Hành tung vẫn chưa bại lộ, ở sự kiện quan trọng như thế này…. Liễu Thanh làm sao vắng mặt được ?”.“Rốt cuộc… có chuyện gì đã xảy ra…”.Nhìn khuôn mặt Lý Quý vô cùng bất an, Hồng Nhược Lan cũng có chút lo lắng..- Này… có vấn đề gì sao ?.Lý Quý ánh mắt đăm chiêu, không biết nghĩ gì, khẽ lắc đầu..- Không có gì…...Đang thất thần chợt nghe giọng Phùng Diêm Sâm cất lên..- Giờ tốt đã đến, không để chư vị chờ lâu nữa a..Phùng Diêm Sâm, Mặc Long nhìn nhau, sau đó chợt liếc xuống bên dưới gật đầu, một nữ tử tóc búi cao bên dưới liền bước tới phía trước, tiến lên võ đài trung tâm.Nàng ta ánh mắt đảo một vòng, mỉm cười chắp tay..- Ra mắt chư vị, ta là Tú Thư. Được sự phân phó của hai vi chưởng giáo, ta sẽ là người chủ trì tỷ thí hội hôm nay..Vừa nghe đến tên nữ tử kia, Vạn Đao Tông thì không nói, Thần Kiếm Tông ai nấy đều vô cùng hào hứng..“Cái gì…có phải là vị nữ chấp sự Địa Cảnh hậu kì nổi tiếng của Vạn Đao Tông ?”.“Chính nàng ta chứ ai nữa…”.“Ngươi bé bé miệng một chút, ở trong tông, đám đệ tử gặp nàng ấy phải cúi đầu xưng tiền bối đấy…”.“Chậc chậc… nghĩ đến vị chấp sự xinh đẹp kia sử ra đao pháp…. cũng thật là một loại ý vị a…”.“Ngươi không biết đấy thôi…. vị chấp sự này ở Vạn Đao Tông chẳng hiền lành như vẻ ngoài đâu, nàng ta nổi tiếng nghiêm khắc đấy a…”.