Dục Tu Ký
Chương 110 : Ngươi Đi Đi
.Hồng Nhược Lan nghe vậy, động tác có chút đình chỉ, đôi mắt thoáng hiện rung động…Không lâu sau, khuôn mặt nàng ta đanh lại, rõ ràng đã quyết tâm.
Lại tiếp tục dùng hai tay thọc sâu vào bên trong khoang bụng của Hạo Phi..- Tên khốn ngươi…. dám nhắc tới nhi tử trước mặt ta ?.- Ngươi dám nhắc đến tình cảm năm xưa ?.Không cần nói cũng biết Hạo Phi đau đớn như thế nào, tiếng hét thảm vang vọng cả huyệt động u ám, ánh mắt lờ đờ của hắn nhìn sang Lý Quý sau lưng Hồng Nhược Lan, lộ vẻ khẩn cầu...- Lý Quý… xin ngươi… coi như ta van xin ngươi…...….giết ta… giết ta đi…...Thấy bộ dạng kia, Lý Quý dù có thù ghét Hạo Phi lẫn Huyết Sa đến mấy, cũng không khỏi rung động.
Khuôn mặt vô cùng phức tạp, chợt một tay ngập ngừng vươn lên chạm vào tay Hồng Nhược Lan..- Này…. hay là…..Hồng Nhược Lan thấy bàn tay của Lý Quý khẽ khựng lại.
Từ từ quay đầu ra sau.
Không biết từ lúc nào, nước mắt nàng ta đã dàn dụa..- Huhuhu… Đã hứa giao hắn cho ta….….Sao ngươi…..…Còn huyết thù của ngươi ?....Chẳng lẽ….......ngươi mềm lòng…?.Lý Quý đầu cúi gằm, sắc mặt vô cùng khó coi….- Đúng là ta muốn báo thù… nhưng thế này… không khỏi….… không khỏi quá tàn nhẫn đi…..Hồng Nhược Lan ánh mắt đẫm lệ nhìn lên Lý Quý..- Huhu….Ta…. ta hận hắn…. ta hận tên bạc bẽo đê tiện này….Chợt nàng ta xúc động cực độ, cả người run rẩy.
Hai tay vấy máu đập liên hồi vào ngực Lý Quý..- Huhuhu….Ta cũng hận tên khốn ngươi… hận ngươi….… cũng chính vì ngươi mà…..Thấy biểu hiện xúc động của Hồng Nhược Lan… Lý Quý ánh mắt bần thần như vô hồn….."Không sai… cũng vì ta…. đôi phu thê này trở mặt…."."…Vì ta…. mới có tình cánh trước mắt….”.“… Ta còn tỏ vẻ nhân từ, cảm thông ?… Lý Quý ta…..…..mới thật sự là… kẻ độc ác nhất …”.“ Đáng lẽ Hạo Phi, hung thủ trực tiếp sát hại Vĩnh Lạc Thôn có kết cục bi thảm này….
Ta phải vui mừng mới phải…. sao ta…...“ Lại…. không thấy vui mừng chút nào…”..Ánh mắt Lý Quý bần thần nhìn Hồng Nhược Lan thật sâu.
Không lâu sau ánh mắt mới đanh lại..- Ta đúng thật… mới là kẻ tàn nhẫn… nhưng…..….Có quay ngược thời gian trở lại… ta…...….vẫn sẽ làm vậy….Hai tay đẫm máu của Hồng Nhược Lan vẫn đấm liên hồi vào ngực Lý Quý, càng lúc càng yếu ớt, thay vào đó, tiếng khóc càng lúc càng lớn...- Ta hận ngươi…. ta hận ngươi….hu hu hu.....- Ta mất…. đi thần hồn, ta…. mất đi phu quân, nhi tử ta…. mất đi phụ thân…..- Ta đã mất tất cả…. ta đã mất tất cả…. ngươi đã hả dạ chưa….?..- Thấy ta dày vò hắn… ngươi đã…...…. hả dạ chưa….?..Huhuhu.....Tên khốn ngươi....!đã hả dạ chưa?..Lý Quý chỉ cúi gằm đứng im chịu trận, chẳng biết đang nghĩ gì.....Không biết qua bao lâu..Bỗng...“Xoẹt…”...Hồng Nhược Lan đang giàn dụa nước mắt chợt trợn tròn, nhìn lên Lý Quý trợn mắt..- Ngươi… ngươi….Nàng ta nhanh như chớp quay đầu ra sau.Hạo Phi không biết từ lúc nào đã bị một thanh kiếm gắm chặt vào bên trái ngực …Nhưng kì lạ, Hạo Phi dường như không cảm thấy chút đau đớn, hay cũng không biết vì trước đó quá đau đớn nên không có chút dãy giụa.Ánh mắt Hạo Phi thoáng ngạc nhiên, miệng thều thào yếu ớt…...“…..
Ngươi….ngươi…."..Chợt khuôn mặt hắn nghĩ gì đó, liền giãn ra …..“….Lý Quý…"..".....đa tạ….”...Đây cũng là những lời cuối cùng của Hạo Phi.Hồng Nhược Lan nhìn khuôn mặt trước khi gục xuống đầy thanh thản của Hạo Phi… Quay sang Lý Quý, ánh mắt đẫm lệ kia vô cùng phức tạp..- Khốn kiếp….ngươi… ngươi….- Sao ngươi…..Chợt Lý Quý quay ra sau, bước tới mấy bước, sau đó ngồi thụp xuống, đầu cúi gằm, chỉ nghe giọng hắn..- Được rồi… trường ân oán với Hạo Phi…..….dừng lại ở đây thôi….Hồng Nhược Lan bần thần đi đến trước mặt Hạo Phi… Chợt cầm rút thanh kiếm trên ngực Hạo Phi ra…...“Phập….
Phập… phập…”...Nàng ta lúc này khóc rống lên không chút cố kị, bên dưới, hai tay cầm kiếm đâm liên tiếp vào ngực Hạo Phi....“Khốn kiếp…. khốn kiếp…”...“Đủ rồi”..Lý Quý biết Hồng Nhược Lan đang vô cùng xúc động, nhưng hắn không thể làm ngơ, liền hét lên.
Hồng Nhược Lan vẫn như không nghe thấy….Hai tay vẫn không chút đình chỉ....“Ta nói đủ rồi…”...Lúc này, Hồng Nhược Lan như giật mình...“Keng…keng…keng…”..Thanh kiếm kia rơi xuống đất.
Hồng Nhược Lan quay ra sau nhìn Lý Quý, khuôn mặt bần thần đi về phía hắn.Bỗng Hồng Nhược Lan vừa khóc vừa quát..- Đã nói giao Hạo Phi cho ta… sao ngươi....!lại nuốt lời ?.Lý Quý chỉ gục mặt xuống, chẳng thấy biểu tình.
Hồng Nhược Lan đứng trước mặt Lý Quý, vẫn chất vấn.- Ngươi nói đi…. sao lại ngăn cản ta….Lúc này Lý Quý chợt ngước mặt lên, hai mắt đã vô thức ngấn lệ từ lúc nào, nhưng chỉ nhìn nàng trân trân, cũng không có trả lời.Thấy biểu hiện của hắn, Hồng Nhược Lan đứng như trời trồng.Nàng cũng không nghĩ Lý Quý...........!cũng có lúc...!có bộ mặt này...Hồng Nhược Lan sắc mặt phức tạp, chẳng biết nghĩ gì, vô thức ngồi xuống, hai tay khẽ vươn tay ôm lấy Lý Quý.Lúc này mới nghe giọng nói khàn khàn của Lý Quý..- Tại… sao… tại sao….… thù đã báo… tại sao ta lại…. không thấy hả dạ chút nào….… không thấy thoải mái chút nào…..Hồng Nhược Lan chợt mở miệng..- Ngươi….chẳng qua….Nói đến đây, mặt nàng ta khẽ nhăn, cũng không biết nói gì tiếp.
Chợt nghe..- Bày ra tràng cảnh này… ta thật độc ác đúng không ?.Hồng Nhược Lan ánh mắt đăm chiêu, cũng không có trả lời.Bất ngờ, sắc mặt nàng ta đại biến.Lý Quý đang ôm lấy nàng ta, bàn tay ở sau lưng không biết từ lúc nào đã đặt lên đỉnh đầu Hồng Nhược Lan, ấn mạnh xuống...Nhưng kì lạ...Hồng Nhược Lan lại không chút giãy dụa, sắc mặt phức tạp, chỉ thấy vòng tay........siết chặt Lý Quý hơn.Hai mắt từ từ nhắm lại, giọng nói u oán..- Ngươi đã quyết định… vậy thì….… xuống tay đi….… giải thoát cho ta…....“Xoẹt xoẹt…”...Hồng Nhược Lan chẳng biết bị gì, chợt giật bắn mình, lui ra sau quỳ xuống, ánh mắt bỗng trợn tròn trắng dã....!ngước mặt lên trời..Không lâu sau, nàng ta thở dốc, vội định thần, thấy mình vẫn chưa đoạn khí thì vô cùng kinh ngạc, đang định mở miệng thì ở đối diện.Đã thấy Lý Quý mặt cúi gằm, tay phất phất...- Ngươi… đi đi…..Lúc này Hồng Nhược Lan mới nhận ra, không phải là Lý Quý xuống tay, mà ban nãy chính là.......!hắn trả lại tia thần hồn kia cho nàng.Hồng Nhược Lan sắc mặt phức tạp, nhất thời không biết làm gì cho phải.
Liền lâm vào khó xử.Tình cảnh này vốn nằm ngoài dự đoán của nàng ta....Qua mười mấy hô hấp mới nghe Hồng Nhược Lan thì thào..- Chỉ như vậy…?.Thấy Lý Quý vẫn cúi gằm, nàng ta ánh mắt có chút u oán..- Ngươi hãm hại giày vò ta… cướp đi tất cả của ta….….chỉ một câu… ngươi… đi đi như vậy là xong ?.Lý Quý chợt ngẩm mặt lên, sắc mặt vô cùng âm trầm..- Ngươi…..Hồng Nhược Lan đang quỳ, chợt ngã người chống hai tay xuống phía trước, tóc tai rũ rượi..."Tách...!tách...."..Chẳng thấy biểu tình, chỉ thấy từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống sàn..…Trở về Thi Tông…xuống tay với Hạo Phi, xuống tay với phu quân , sát hại đồng môn, sát hại đệ tử hạch tâm ….….hình bộ của Thi Tông sẽ …. ta … làm sao trở về…..- Cha ta… luôn cấm cản chuyện hôn sự với Hạo Phi, mấy chục năm qua chưa gặp….… bây giờ… thân đang hoài thai, lại mang tội giết Hạo Phi trở về… còn mặt mũi nào gặp ông ấy…..- Ngươi nói…ta đi…..- Mất tất cả… ta….biết đi đâu bây giờ….- Ngươi nói đi….Lý Quý nghe vậy cũng không có trả lời, không lâu sau mới thấy hắn ngước mặt lên trời, uống một ngụm rượu, sau đó vẫy tay..- Đến đây….Hồng Nhược Lan có chút chần chừ, nhưng cũng gượng dậy, bước từng bước nặng nề đến ngồi bên cạnh.Trước mặt bất ngờ xuất hiện...........!bầu rượu của Lý Quý.Hồng Nhược Lan liếc sang Lý Quý, chẳng biết nghĩ gì, chợt cầm lấy bầu rượu uống ừng ực mấy ngụm....Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Hạo Phi trước khi chết ở trước..Cả hai chỉ ngồi dựa vào chân tường uống rượu, cũng........Không nói câu nào..
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
89 chương
64 chương
54 chương
665 chương
25 chương