Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
Chương 144
Tôi mệt mỏi xua tay. Giờ đây, chỉ có tôi mới cứu được nó. Tôi hút hết dịch ối trong miệng đứa bé và truyền cho nó chút linh khí cuối cùng trong cơ thể. Cuối cùng, đứa bé chịu cất tiếng khóc, dù chỉ là tiếng thút thít như tiếng mèo kêu nhưng đối với tôi, đó là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời.
- Dharmapala, tên của nó là Dharmapala...
Tôi không đủ sức để mở mắt ra nữa, đổ người xuống gối, hơi thở khó khăn, gắng gượng thốt lên những lời cuối cùng trước lúc ngất đi:
- Lâu Cát... Nếu em chết... xin chàng... hãy chôn em cùng với Kháp Na...
- Em nói gì vậy? Em không thể chết! – Chàng lay gọi tôi, thổn thức bên tai tôi. – Đừng đi, cầu xin em, đừng bỏ ta lại một mình!
Đầu óc tôi mất dần sự tỉnh táo, hai mắt khép lại, dường như chàng vẫn không ngừng gào gọi, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy nữa, tôi đang chìm vào cõi u tối vô biên.
Tôi cứ ngỡ, sự sống của tôi từ đây sẽ ra đi theo Kháp Na. Nếu là vậy thì ngoài việc không thể nuôi con trai khôn lớn, tôi không còn gì để nuối tiếc hoặc ân hận. Nhưng tôi không phải con người, sự sống mãnh liệt của loài hồ ly thiêng buộc tôi phải chấp nhận số phận: là nhân chứng của bảy trăm năm bãi bể nương dâu, vật đổi sao dời tiếp theo. Thế nên, khi tỉnh lại và trông thấy gương mặt tiều tụy của Bát Tư Ba sáng lên vì phấn khích, tôi đã không hề vui mừng khi biết mình vẫn còn sống, như chàng.
- Lam Kha, cuối cùng em cũng chịu tỉnh lại! Em đã hôn mê hơn một tháng rồi đó!
Chàng ôm tôi lên, ghì chặt vào lòng, khốc nấc lên vì vui sướng. Khoan đã, vì sao cánh tay của chàng lại phải băng bó thế kia? Và vì sao chàng lại ôm tôi lên được? Tôi cúi xuống và bắt gặp những móng vuốt quen thuộc, bộ lông màu lam ảm đạm. Tôi sững sờ. Khabi từng nói, trong thời gian cho con bú, chúng tôi phải duy trì hình hài con người, phải chờ giai đoạn này kết thúc mới có thể trở lại nguyên hình kia mà?
Tôi muốn nói chuyện với chàng nhưng chỉ có thể thốt lên những tiếng kêu lí nhí. Tôi thảng thốt, thử giọng thêm lần nữa, vẫn chỉ là tiếng kêu của loài hồ ly.
Chàng nhìn tôi vẻ băn khoăn:
- Lam Kha, em muốn nói gì với ta?
Tôi muốn nói: “Vì sao em không nói được?” Tôi bứt mấy sợi lông ở đùi để cơn đau kích thích thanh âm, nhưng khi mở miệng cất tiếng, vẫn không thể thốt ra lời.
Chàng vội vã ngăn tôi tiếp tục cắn xé bản thân:
- Lam Kha, đừng hành hạ bản thân như vậy!
Tôi ngẩng lên nhìn chàng, miệng dính đầy lông, nước mắt giàn giụa. Tôi đã bị đẩy trở lại nguyên hình hoàn toàn, không thể hóa phép, không thể trò chuyện, chỉ khẽ cử động cũng mệt mỏi rã rời, tôi đã không còn, dù chỉ một chút linh khí. Ngoài việc vẫn nghe hiểu được tiếng người, tôi chẳng làm được gì khác. Tôi không còn đủ năng lực để tiếp tục sống sót nữa!
Chàng nhìn tôi thăm dò::
- Em không thể trò chuyện được nữa?
Tôi gật đầu, giọt nước mắt buồn tủi rớt xuống ngực chàng.
Chàng lại thận trọng hỏi tiếp:
- Cũng không thể hóa phép thành người được nữa?
Tôi ngoảnh mặt đi, nước mắt như mưa. Tôi đã tu luyện khổ cực biết bao nhiêu để có được hình hài con người mà Kháp Na yêu thích. Giờ đây, tất cả đã trở thành bóng trăng dưới mặt nước, chẳng thể tìm lại được nữa.
Chàng ôm tôi vào lòng, dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ, ta sẽ đưa em về Trung Nguyên. Chúng ta đến tìm hoàng hậu Khabi, chắc chắn cô ấy sẽ có cách.
Tôi giật mình ngẩng lên, lắc đầu quầy quậy. Chàng chừng như đoán ra suy nghĩ của tôi:
- Em không muốn xa Dharma, phải không? Vì em lo lắng cho sự an nguy của thằng bé?
Tôi gật đầu xác nhận. Chàng thở dài khe khẽ:
- Nhưng em thế này, dù có ở lại cũng chẳng thể bảo vệ được nó.
Tôi choáng váng. Tôi bây giờ chỉ là một hồ ly nhỏ bé, mất hết linh khí, một con chó giữ nhà cũng có thể là đối thủ đáng gờm của tôi, tôi lấy gì để bảo vệ con trai mình? Cảm giác ấy vừa cay đắng vừa tủi phận, tôi lo lắng đập đầu liên hồi vào bàn tay chàng.
Chàng đứng lên, ôm tôi theo.
- Ta biết rồi, em muốn gặp Dharma phải không? Ta sẽ đưa em đi gặp con.
Trước khi Kháp Na qua đời, hai chúng tôi đã lên kế hoạch chu tất cho căn phòng của em bé. Căn phòng được bố trí nằm đối diện với buồng ngủ của chúng tôi. Trong phòng sẽ xếp nôi, ngựa gỗ và rất nhiều đồ chơi con trẻ mà Kháp Na đã chuẩn bị cho bé từ rất sớm. Thế nhưng Bát Tư Ba lại đưa tôi đến một khu nhà mới xây, nằm kề Lang Như Thư Lầu. Tôi không khỏi ngạc nhiên, khu này này mọc ra từ khi nào vậy?
Căn phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi ba bức tường, bên ngoài mỗi bức tường đều có mấy lực sĩ canh gác rất mực nghiêm cẩn. Phải vào sâu bên trong mới thấy một căn nhà nho nhỏ, ngoài vườn là những hàng thông bách thường gặp ở Sakya. Căn nhà không lớn, nhưng tôi đã sững sờ khi thấy nó. Người Sakya thường xây nhà bằng đá, vậy mà căn nhà này lại được dựng hoàn toàn bằng gỗ. Sakya nằm trên vùng núi cao, gỗ được xem là vật liệu quý hiếm ở đây. Căn nhà bằng gỗ này khiến người ta không khỏi xuýt xoa về mức độ xa hoa của nó.
Chàng dừng lại, ngước nhìn căn nhà rỗ rực rỡ dưới ánh mặt trời.
- Đây là phòng của Dharma. Thằng bé sẽ được nuôi dưỡng trong căn nhà này.
~.~.~.~.~.~
- Thảo nào trong trí nhớ của tôi, không hề có dữ kiện nào về việc phái Sakya di dời thành trì đến nơi khác, thì ra bên trong lại chứa nhiều uẩn khúc như vậy.
Chàng trai trẻ như chợt bừng tỉnh rồi thở dài ảo não:
- Tình cảm sâu đậm của hai anh em họ thật khiến người ta cảm động.
- Vì là thành trì của chính quyền Sakya nên ngôi đền Nam Sakya hoàn toàn khác với các ngôi đền Phật giáo ở đất Tạng trước đó.
Tôi lật mở cuốn sách ảnh, chỉ cho cậu ta xem:
- Ngôi đền mà chúng ta thấy ở Sakya ngày nay chính là đền Nam Sakya.
Cậu ta gật đầu xác nhận:
- Đúng là nó. Tôi nhớ rằng bức tường bao quanh ngôi đền rất cao và vô cùng kiên cố. Nó không giống một ngôi đền mà giống thành lũy hơn.
- Nó đã được thiết kế theo bố cục của thành lũy. Bên ngoài là tường thành, ở giữa là Phật điện, thành phố và đền đài đan xen kết hợp.
Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn ngôi đền Sakya trong bức tranh, một lát sau mới sực tỉnh.
- Bát Tư Ba đã dốc toàn bộ của cải vào việc xây dựng đền Nam Sakya. Công trình này kéo dài suốt hơn hai mươi năm mới hoàn tất, bắt đầu từ nhiệm kỳ bản khâm đời thứ nhất cho đại sư Shakya Zangpo đảm nhiệm cho đến đời nhiệm kỳ bản khâm thứ ba. Tức là, cho đến khi Bát Tư Ba qua đời, ngôi đền vẫn chưa được xây cất xong.
- Tôi cũng lưu giữ những bức ảnh về ngôi đền này, để tôi cho cô xem.
Chàng trai trẻ rút ra chiếc iPhone, chỉ cho tôi thấy từng tấm hình.
- Lúc đến Sakya, tôi đã phải thốt lên, vì sao một nơi nghèo nào thế này lại có thể xây dựng một ngôi đền nguy nga, lộng lẫy như thế? Thật không thể tin nổi!
Tôi chỉ vào bức ảnh và nói:
- Ngôi đền mà cậu đến tham quan là ngôi đền mới xây dựng, còn đền Bắc Sakya nằm trên lưng chừng núi Benbo đã bị phá hủy vào thời Cách mạng Văn hóa, đến nay chỉ còn lại tàn tích mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
16 chương
61 chương
7 chương