Phòng tân hôn của cậu và Kangtsoban được bố trí ở đầu bên kia của ngôi đền, đó là một ngôi lầu cao gồm ba tầng, trang nghiêm, đồ sộ, mái nhà dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ từ rất xa. Nhưng kể từ ngày về đến Sakya, Kháp Na rất ít ra khỏi Lang Như Thư Lầu, cũng rất ít khi chịu gặp cha và anh vợ. Chỉ khi nào Kangtsoban làm mình làm mẩy đòi gặp cậu ấy bằng được, cậu ấy mới chịu rời Lang Như Thư Lầu để đến an ủi cô nàng. Đêm trước ngày cử hành hôn lễ, ánh trăng lạnh giá phủ lên khắp ngôi đền một sắc trắng tê tái. Sự yên tĩnh của Lang Như Thư Lầu bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa thúc bách, dồn dập của Bát Tư Ba, chàng vừa cấp tốc trở về từ Chumig. - Đại ca? Sao huynh về sớm vậy? Đệ tưởng huynh không kịp về dự hôn lễ của đệ. Kháp Na còn thức. Cậu ra mở cửa và đón anh trai vào phòng khách, rót cho anh trai một chén trà bơ nóng hổi. Vẻ mặt Bát Tư Ba hết sức căng thẳng, nghiêm nghị. - Hãy cho ta biết, đệ đang làm gì vậy? Bát Tư Ba không đón lấy chén trà, trong mắt vằn vện những tia máu đỏ, nhìn xoáy vào Kháp Na, giọng nói nghiêm khắc đến đáng sợ. Kháp Na đặt chén trà xuống bàn, cười trừ: - Đệ cưới vợ mà! Đàn ông độc thân cưới vợ thì có gì lạ đâu. Đại ca cũng trông ngóng đệ cưới vợ kia mà! Bát Tư Ba không kiềm chế nổi, gắt lên: - Ta mong đệ cưới vợ, nhưng không phải cưới một người vợ ngớ ngẩn mà là người đệ yêu thương kia… Kháp Na ngắt lời anh trai, giọng bình thản: - Chắc huynh cũng biết rằng, cuộc hôn nhân này mang lại rất nhiều lợi ích cho giáo phái. Có thể huynh chẳng màng đến núi của hồi môn mà Vạn hộ hầu Shalu tặng cho con gái nhưng huynh không thể không quan tâm đến việc ông ta dẫn theo bốn vạn hộ hầu khác đến quy phục Sakya! Điều này giúp ích rất lớn cho kế hoạch phân chia cư dân Mid của huynh. Vùng Hậu Tạng ổn định thì huynh mới có thể dốc toàn tâm đối phó với thế lực của phái Phaktru và phái Drikung ở Tiền Tạng được chứ! Bát Tư Ba mỏi mệt xua tay: - Những việc chính sự đau đầu này, ta tự biết cách giải quyết, huống hồ, cục diện hiện nay cũng không xấu như đệ nghĩ. Ta đã thuyết phục được Vạn hộ hầu Chumig… - Đại ca, đệ đã lấy được thứ mà huynh muốn có nhất. Kháp Na thản nhiên ngắt lời anh trai, ánh mắt bình thản, phẳng lặng hệt một thầy tu đã trải qua nhiều năm thiền định. - Bố vợ của đệ đã hứa sẽ cắt vùng Samdruptse, cách Shalu bốn mươi dặm, tặng cho phái Sakya để chúng ta xây dựng thành trì. - Kháp Na! – Bát Tư Ba thốt lên kinh ngạc, giọng nói run run. – Ta không muốn đệ hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy những thứ này! - Đại ca, đệ vốn chẳng ham hố, cũng chẳng đủ năng lực để xử lý các công việc chính sự, nhưng đệ không thể chống mắt nhìn huynh gồng mình gách vác trọng trách, chẳng màng đến bản thân như thế. Ánh mắt vốn tĩnh lặng của Kháp Na chợt dâng lên những làn sóng ấm áp. Cậu ấy bước lại gần, nắm chặt bàn tay Bát Tư Ba, khóe môi nở nụ cười thê lương: - Nếu có thể giúp được huynh, giúp được giáo phái thì đệ cưới ai cũng được, cưới bao nhiêu người cũng không vấn đề gì. - Còn tình cảm của đệ dành cho Lam Kha thì sao? – Bát Tư Ba nghẹn ngào, ánh mắt long lanh. – Đệ yêu cô ấy nhiều như vậy… Lần đầu tiên sau bao ngày buồn nản, máu mình ủ rũ trên xà ngang của căn phòng, tôi giật mình ngẩng đầu khi nghe thấy những lời của Bát Tư Ba. Kháp Na chừng như bối rối, vội vã lấp liếm: - Đại ca, đệ đã nói rất nhiều lần rồi, không phải vậy! - Đừng trốn tránh nữa! – Bát Tư Ba truy đuổi ánh mắt đang chạy trốn của Kháp Na. – Đêm đó, đệ đã bất chấp nỗi mệt mỏi sau chặng đường dài, không từ nan giúp cô ấy hóa giải hậu quả của linh khí phản ngược… Như có tiếng sét nổ vang trong đầu tôi, tim tôi loạn nhịp, như sắp nghẹt thở. Dường như không còn lối thoát, Kháp Na đành phải đối diện. Gương mặt cậu ấy bộc lộ vẻ phong lưu, phóng đãng tôi chưa từng thấy bao giờ, cậu ấy bật cười khúc khích: - Kìa đại ca, đệ là đàn ông kia mà, gã đàn ông nào mà không ham muốn nữ sắc. Ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp tuyệt sắc của Tiểu Lam kia chứ! Thực ra, đệ muốn ra tay từ lâu rồi, nhưng đệ còn e ngại vì cô ấy có linh khí. Lần đó đúng là dịp may trời cho, mỡ đến miệng mèo như thế, sao đệ có thể từ chối? Bát Tư Ba xoay vai Kháp Na lại, nhìn thẳng vào ánh mắt lấp lánh của em trai: - Thật ư? Bạch Lan Vương là ai nào? Với thân phận của đệ, muốn có phụ nữ dễ như trở bàn tay. Một vương gia phóng túng sẵn sàng đánh đổi mười năm dương thọ lấy một đêm phong lưu ư? Nếu không yêu sâu đậm, trên đời này, có người đàn ông nào bằng lòng đánh đổi như thế? Tôi nhìn Kháp Na mà chết lặng, đầu óc quay cuồng, nhói buốt như bị châm kim. Kháp Na chực biện bạch thì một cơn ho dữ dội ập đến. Bát Tư Ba vội vã lại gần, vỗ nhẹ vào lưng em trai, nhấc chén trà bơ đưa cho cậu ấy. Kháp Na ho khan một tràng rồi mới nguôi bớt, đón lấy chén trà, chầm chậm nhấp một ngụm đặng hồi sức, tiếp tục diễn vẻ mặt của kẻ ngang tàng, thở dài thườn thượtL - Đại ca à, đêm đó đệ thực sự bị ham muốn nhục thể làm cho lóa mắt, mất hết cả tỉnh táo nên mới bất chấp hậu quả như thế. Huynh biết không, ngay sau đó đệ đã hối hận, vì sau khi về đất Tạng, đệ đau ốm liên miên, đó là tội nợ của đêm phong lưu ấy. Rõ ràng là không nên đụng đến loài hồ ly thiêng, đệ đang bị trời trừng phạt đây! Sau này, đệ quyết không đụng vào cô ấy nữa, một lần trong đời là quá đủ, đệ không muốn tiếp tục đau ốm nữa! Bát Tư Ba chẳng hề động lòng, ánh mắt trĩu buồn: - Nếu đệ không muốn tiếp tục đau ốm thì vì sao đêm trước khi ta lên đường đi Chumig, đệ lại cố tình để mình bị cảm lạnh? Kháp Na sững sờ, chén trà rơi xuống đất, vỡ choang. - Huynh... sao huynh biết... Cậu ấy ngừng lại, cúi đầu, làu bàu: - Đám người hầu lại mách lẻo đây mà! Bát Tư Ba thăm dò Kháp Na: - Đệ cố tình giả ốm để đẩy ta và Lam Kha đi xa, như vậy đệ sẽ có thời gian để đến Shalu hỏi cưới. Nhưng điều khiến ta băn khoăn là đệ chỉ bị cảm nhẹ, vậy mà vì sao đã hơn một tháng, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà càng nghiêm trọng? Kháp Na khẽ rùng mình, vội ngồi xuống, vờ gom nhặt những mảnh vỡ của chén trà. Trong lúc cuống quýt, cậu ấy đã để một mảnh sành cứa vào tay, khẽ kêu lên. Bát Tư Ba ngồi xuống cạnh em trai, nhấc bàn tay bị thương của Kháp Na lên kiểm tra. Kháp Na đút ngón tay vào trong miệng, nói chữa: - Đệ không sao. Như sực nghĩ ra điều gì, Bát Tư Ba túm lấy cổ áo Kháp Na, căn vặn: - Đệ cố ý để bệnh tình kéo dài đúng không? Có phải đệ đã lén đổ thuốc đi? Hay đệ cố tình tắm nước lạnh để tiếp tục bị cảm? Kháp Na không trả lời, quay đi, che miệng ho một chặp. Bát Tư Ba gào lên thảm thiết: - Kháp Na, đệ đang làm gì thế này? Đệ không muốn sống nữa sao? Kháp Na ngẩng lên, vẻ phóng túng, lẳng lơ tan biến, ánh mắt nhuốm bi ai, nụ cười tê tái: - Đệ phải lấy cớ đau ốm để không phải đụng vào cô dâu, để không bị huynh và bố vợ ép sinh con. Bát Tư Ba đang định mở lời thì Kháp Na đã vội ngăn lại, nụ cười vẫn hiển hiện trên gương mặt cậu ấy, nhưng chẳng có lấy, dù chỉ một chút hơi ấm. - Đại ca, xin đừng cố chấp nữa! Đệ bằng lòng cưới bất cứ ai, đần độn, ngốc dại, ngớ ngẩn, xấu đẹp, già trả gì cũng được. Đệ cưới mấy chục, mấy trăm người vợ cũng không sao. Nhưng đệ tuyệt đối không sinh con để nối dõi tông đường theo ý nguyện của huynh đâu! Bát Tư Ba bàng hoàng ngồi phịch xuống đất, kinh ngạc nhìn Kháp Na, lắc đầu đau khổ: - Kháp Na, đệ... - Nếu huynh đã biết thì đệ cũng không giấu nữa. Phải, đệ yêu Tiểu Lam, đệ yêu cô ấy ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi cô ấy biến thành người. Thậm chí, có thể là từ trước đó rất lâu. Khi đệ biết cô ấy có thể tu luyện thành người, đệ đã thầm cầu mong, thầm trông đợi một ngày kia. Lúc đó, đệ đã nghĩ rằng, dù cô ấy hóa thành người nào đi nữa, đệ cũng sẽ yêu cô ấy, bởi vì cô ấy là nguồn ấm duy nhất trong suốt quãng đời cô đơn, buồn tủi dằng dặc của đệ. Lúc nhìn thấy cô ấy hóa thành thiếu nữ, con tim đệ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đệ không tưởng tượng nổi cô ấy lại xinh đẹp và đáng yêu nhường vậy. Cô ấy là khát vọng thầm kín tuyệt đẹp trong lòng đệ. Làm sao đệ còn có thể trao gửi trái tim mình cho người con gái khác được? Mỗi lúc được ngắm nhìn nụ cười trong trẻo, rạng rỡ, tươi tắn của cô ấy, mọi khổ sở, phiền não trong lòng đệ lại tan theo mây khói. Đệ nâng niu trân trọng từng khoảnh khắc cô ấy biến thành người và ở bên cạnh đệ, từng cử chỉ, hành động, từng ánh mắt, nụ cười của cô ấy, tất cả đều khắc sâu trong tim đệ. Mỗi lúc hồi tưởng lại những thời khắc tuyệt vời ấy, đệ lại quên hết mọi u sầu, trong lòng chỉ còn ngập tràn niềm hạnh phúc.