Dục Lạc
Chương 133
"Ngày mai quyết chiến, ta muốn ngươi làm quân tiên phong, ngươi sẽ dẫn Quỷ binh còn ta sẽ theo sau.
Sau khi Quỷ binh chết hơn phân nửa thì ta sẽ đánh tiếp, ngươi chỉ cần quay về là hết nhiệm vụ."Nghe ta nói hắn dường như quay lại muốn nói thêm gì đó với ta nhưng ta đã bước xuống giường và đi nhanh ra ngoài.
Bản thân ta vừa nằm mơ thấy kiếp trước nên cũng chả muốn nói gì với hắn cả.Quyết chiến cận kề làm lòng ta cứ cảm thấy lo lắng, tối nay chắc ta phải ngủ ở doanh trại.
Sáng mai hẹn quân ở bắc hải, chắc chắn sẽ rất kịch tính đây.Sau khi đến doanh trại thì được tin từ tên binh sĩ ta bảo điều tra chuyện của Chiến Thần, hắn bảo Chiến Thần bị nhốt ở Tử Tiên Đài là vì trên người có ma khí, tâm ma hiện rất rõ.
Vậy là lời Ma Quân nói lần trước không sai.
Nhưng lúc trước tại sao Chiến Thần không có mà giờ lại có? Không phải ngài ấy cứng rắn lắm hay sao?Tối đêm trước ngày ra trận, tuyết rơi lạnh giá vô cùng, đêm đông này làm ta nhớ tới cái ôm ấm áp của Chiến Thần.
Ta sẽ cố gắng đánh thằng trận để vào được Cửu Trung Thiên sau đó sẽ cướp lại Chiến Thần, ngày ta chờ đợi cũng gần đến rồi...….Sáng sớm hôm sau, tuyết ngừng rơi hẳn rồi, ta đã mặc giáp phục, lúc này binh sĩ bắt đầu di chuyển đến chiến trường, trận đấu này là mặt đối mặt, quang minh chính đại mà đánh.Vài canh giờ sau, ở chiến trường bắc hải hai bên đã tập kết, gió thổi vi vu nhưng lạnh buốt vào xương.
Đứng cạnh ta là Đại Lục, xa xa còn có Tiểu Lục và Binh Kinh, Ma Quân cũng đứng cạnh ta, phía sau là đại binh hùng dũng.
Cảnh tượng trước mắt cô cùng hoành tráng làm lòng ta nao nức.
Ta ngẩng cao đầu nhìn về phía quân địch.
Đại tướng địch là thái tử Thiên tộc, bên cạnh có rất nhiều tướng quân.
Ta nhìn ta Đại Lục nói khẽ:"Ngươi và ta đã già rồi, trận này thắng thì lại làm tướng, thua thì đi trồng rau thôi."Đại Lục bật cười, hắn đưa cho ta một que kẹo nhỏ rồi nói:"Nhớ lời nói lúc trước không? Ai chết trước sẽ là nô tài cho người kia ở kiếp sau.""Nhớ chứ! Ta nhất định không cho ngươi làm chủ ta đâu."Vừa dứt lời, ta và Đại Lục liền cười lớn.
Tiểu Văn chỉ đứng sau ta thôi, ta chắc chắn hắn đang nhìn ta nhưng là không biết nhìn bằng ánh mắt gì.Rồi tiếng trốn tới giờ nhập trận vang lên, ta nghiêm mặt lại, hô lớn:"Quân tiên phong, lên!"Ta lùi ngựa lại và để Tiểu Văn ta trước, lòng nhốt quỷ binh được mở, Tiểu Văn dẫn quỷ binh, uy dung xuất trận.
Ba hồi trống đầu vừa kết thúc, ta quay sang nói với Ma Quân:"Ông dẫn một đạo binh đột kích bằng tiễn phía sau địch."Ma Quân lập tức cưỡi ngựa phi nhanh đi.
Ta lại nói với Tiểu Lục:"Lã Khấu Nhi đã nhốt lại chưa?"Tiểu Lục trả lời: "Đã để bà ấy ở một nơi rất an toàn.""Tốt!"Hồi trống thứ 6 liên tục vang lên, Quỷ binh bất tử này của ta đã khiến chúng thiệt hại không ít.
Ta cảm thấy nắm chắc phần lợi thế nhưng đột nhiên Quỷ binh có biểu hiện lạ, hình như giữ binh của Liêu Kỹ và Tiểu Văn có xung đột.
Tại sao chúng lại cắn xé nhau? Ta hốt hoảng phi ngựa chạy lên, ngay lúc này thái tử Thiên tộc bay tới, tên này xưa nay chưa từng xuất binh nhưng trận lớn như vậy mà lại để hắn đi thì nhất định không phải đơn giản.
Ta đánh với hắn 10 hiệp đầu, Vạn Sát kiếm của ta đánh gãy kiếm của hắn.
Lúc này ta lại dùng Ma Phong hợp làm một với Vạn Sát kiếm.
Thái tử Thiên tộc bị thương.
Binh của Thiên tộc dồn lên vô cùng đông đảo, Quỷ binh của ta đã bị giảm sút.
Ta vội đốt pháo hiệu lên, tiếng quân hò hét ùa lên như vũ bão.
Hai quân chính thức nhập trận.
Cảnh tượng này vô cùng hỗn loạn, ta ngồi trên lưng ngựa, chiếm lìa đầu từng tên địch đi ngang.
Thiên binh quả thật quá yếu ớt, Thiên tộc thật sự đã đến ngày tàn rồi.
Đột nhiên lúc này tuyết rơi, và ngay lúc đó ngựa cũng ta bỗng nhiên bị một tên địch chặt lìa chân, bọn chúng đột nhiên tập trung đối phó ta.
Ta vội bay lên không trung, tất cả tám tướng của địch liền cùng lúc tìm ta đối phó nhưng điều đó không khiến ta e sợ.
Ta dũng mãnh xông lên tấn công trước.
Lúc này Tiểu Văn từ đâu bay tới giúp ta.
Ta và chúng đánh nhau hơn mấy trăm hiệp, trận quyết chiến kéo dài hơn ba ngày, máu đỏ cả tuyết trắng.
Cuối cùng, ta giành được lợi thế ở bắc hải, đóng quân ở đó chờ ngày kéo quân vào Cửu Trùng Thiên….Sau khi trở về, ta đem Liêu Kỹ ra chấp vấn chuyện Qủy binh của ta bị bọn yêu thú đánh.
Tìm nguyên nhân cả một ngày, cuối cùng cũng tìm ra cách khắc phục là không cho hai loại binh đó đến gần nhau nữa, bọn chúng hình như tương khắc.Đến trận đấu thứ hai ở biên giới với Thiên tộc.
Quân ta lạináp đảo, chuẩn bị tiến đến Cửu Trùng Thiên.
Hào khí dâng lên như vũ bão.
Tám đại tướng của Thiên tộc trong hai ngày đều bị lần lượt bị giết, không có Chiến Thần thì chúng chẳng là tép riu gì.
Ngay lúc đó ta gặp diện binh của Thần Thú tộc đến.
Ta còn chưa kịp biểu hiện gì thì Tiểu Văn đã kéo ta lại:"Đừng trực tiếp đối đầu với Miêu Quân."Ta không để ý đến lời đó, lập tức quay lại gọi Đại Lục:"Đại Lục! Miêu Quân đến rồi!"Đại Lục nhận tin liền lớn tiếng hô lên: "Dàn trận!"Miêu Quân vừa bay tới, ta liền bay lên khiêu chiến, lúc này Ma Quân cũng tham gia.
Miêu Quân vốn chẳng phải đối thủ đáng gờm nhưng cũng khó đối phó vì đám tướng sĩ của ông ta rất nhanh nhạy.
Đánh một lúc lâu, ta và Miêu Quân kéo nhau đến một chỗ xa hơn để đánh.
Mặt ông ta hừng hực lửa hận, có lẽ là do ta giết con trai ông ta.
Ta đánh với ông ta hơn 10 hiệp thì đã làm cho đất đá bong tróc tứ tung.
Vạn Sát kiếm quả thật mạnh hơn ta tưởng, nó còn nhiều sát khí hơn cả Ma Phong.
Lát sau ta đánh được Miêu Quân ngã xuống đất.
Lão Ma Quân nhân cơ hội liền chạy tới kề kiếm vào cổ ông ta.
Ta từ trên không trung đáp xuống đất, từ từ bước tới đứng trước mặt Miêu quân, nói:"Ông thua rồi!"Miêu Quân vẫn không giảm khẩu khí, ông ta hét lớn:"Ngươi nhất định sẽ phải chết!"Ta bật cười: "Phí lời! Có ai mà không chết, phàm nhân cũng chết, tiên nhân cũng phải có lúc chết.
Nhưng hôm nay là ông chết phụ thân yêu quý à.""Im đi đồ độc ác! Tà môn thì sớm cũng phải chịu chết!""Ta độc ác cũng do duy truyền từ ông mà thôi.
Nương tử đang mang thai ông cũng bỏ, con gái đến nhận ông cũng không đoái hoài vậy mà còn tàn nhẫn nhốt ta trong ngục tối 800 năm.
Hôm nay cũng đến ngày ta trả thù rồi."Ta đưa kiếm đâm vào vai ông ta, lại nói tiếp: "Nhát kiếm này là cho mẫu thân ta."Đúng ngay thời khắc đó, một đám binh sĩ chạy tới tiếp viện cho Miêu Quân, một kẻ trong đó hét lên:"Mau thả phụ thân ta ra!"Ta vừa nghe tiếng gọi đó liền mỉm cười quay lại nhìn tên vừa hét lớn, hóa ra là một nam nhân khá khôi ngô, trong có vẻ không tồi tệ như tên lúc trước, gọi Miêu quân là phụ thân thì chắc là con trai của lão rồi.
Ta hỏi hắn:"Ngươi là con của chính thất sao? Ngươi khôi ngô thế này mà lão già này chỉ yêu thương tên con trai có sở thích dâm loạn kia, quả thật là đáng tiếc!"Con trai của Miêu quân tức giận quát lớn:"Đừng nói nữa! Ngươi mau thả phụ thân ta ra, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!""Vậy sao? Giết nổi không? "Vừa dứt lời, ta đâm càn một nhát ra sau, nào ngờ lại đâm vào bụng ông ta, Miêu Quân đau đớn hét lên.
Lúc này ta cũng không cần nhân nhượng nữa, để tránh kéo dài thời gian thêm phiền phức, ta tranh thủ chém một đòn chí mạng đứt lìa cổ ông ta.
Miêu quân chết ngay tức khắc.
Lúc này đám người của con trai ông ta vùng lên đánh.
Ta đánh trọng thượng con trai của Miêu quân, hắn vốn dĩ không phải đối thủ của ta.
Đánh xong rồi ta liền quay về chiến trường chính, mọi thứ thật quá dễ dàng, binh Thiên tộc yếu lắm rồi, không trụ nổi nữa.
Để mắt một tướng tài là Chiến Thần trước lúc xuất binh là một sai lầm lớn của Thiên đế, phen này có lẽ Thiên đế phải hối hận rồi!Lúc này ta đứng giữa binh đao nhìn tất cả người quan trọng đều đủ mặt chỉ thiếu mỗi Tiểu Văn.
Ta ráo riết tìm, một lúc thì nghe tên binh sĩ cầm cờ bảo:"Sơn Tiểu Văn khi nãy bị Thiên Lôi Quân đánh trọng thương, hiện tại không biết ở đâu nữa."Ta liền hỏi lại: "Vậy Thiên Lôi Quân có bị hạ không?"Hắn trả lời: "Cũng bị trọng thương."Đúng lúc này, binh sĩ Thiên tộc cho binh rút lui toàn bộ.
Ta vì muốn giết hết một lượt nên vội ra lệnh:"Đuổi theo! Giết hết tất cả!”Vừa ra lệnh xong, ta lập tức chạy đuổi theo Thiên binh, nhưng mãi lo chiếm giết dọc đường mà ta không hề để ý xung quanh.
Vừa chém kìa đầu một tên Thiên binh thì đột nhiên có cái gì đó bay sượt qua mặt ta, ta dừng chân lại, bỗng nhiên hai khóe mắt nóng lên rồi cảm thấy được cơn đau đớn khôn cùng, ta quỵ hai gối xuống đất, hai tay ôm lấy mắt, hét lớn:"Á a a! Mắt của ta!"Ta cảm nhận được máu trong mắt ta chảy ra như nước lã, vừa hoảng loạn lại vừa lo sợ.
Và lúc đó tiếng của Tiểu Văn thất thanh vang lên ngay bên cạnh ta:"Hàn Hàn!"Hắn đỡ lấy ta, ta rất đau nhưng vẫn cố nắm lấy tay hắn để đứng dậy, ta cố mở mắt ra để nhìn nhưng chẳng còn thấy gì nữa cả.
Trong lòng ta đầy hoang mang, hoảng sợ:"Là thứ gì? Mắt của ta, là thứ gì vừa bay ngang ta?"Ta không nghe Tiểu Văn trả lời, mọi thứ tối đen như màu mực.
Rồi ta nghe thấy tiếng đại bàng kêu lớn, cùng lúc đó Tiểu Văn ôm xiết lấy ta rồi có một thứ nước rất ấm bắn lên mặt ta, một tiếng la đau đớn của hắn vang lên trong sự kìm nén:"A!"Ta nghe thấy cả tiếng sực vào da thịt, cánh của con đại bằng đập vào người ta rồi ta tiếng chim như xa dần, nó bay đi rồi! Ta hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra nên hỏi Tiểu Văn:"Có chuyện gì? Là chuyện gì? ".
Truyện khác cùng thể loại
213 chương
19 chương
47 chương
61 chương
10 chương
44 chương
98 chương
21 chương