Dục Lạc
Chương 117 : Thiệt Hại Không Ít
Đi cả cái thành rộng thì cũng cứu được vài trăm người, phen này ta không thể bỏ qua chuyện này êm xuôi rồi.
Bọn lính mới được cứu kẻ nào cũng sống dỡ chết dỡ không còn sức để đi nên ta đành ở lại trong thành chờ trời sáng rồi cùng họ đến Đan Điểu Thành, nếu Đại Lục tới đây luôn thì không cần tới Thành Đan Điểu làm gì nữa.Ta đi lại vệ cỏ rồi khó khăn lắm mới ngồi xuống được.
Chỉ bị đấm có vài cái sao mà bụng đau quá không biết? Ta thở dài, chống ta rời ngã lưng ra nằm, vừa kịp chợt mắt 1 cái thì Sơn Tiểu Văn chạy tới, cầm hai chân của ta khép lại rồi ngồi xuống đặt chân ta lên đùi hắn, ôm chặt, đã thế hắn còn khó chịu mà gắt gỏng với ta:"Nàng không thấy ở đây toàn đàn ông hả? Nằm hớ hênh như vậy còn ra thể thống gì?"Ta kéo chân lại, lấy tay đánh vào lưng hắn:"Ta cần ngươi dạy sao? Biến thành hình khác đi, nhìn ngươi khó coi quá!""Sao nàng cứ không chịu chấp nhận hình dạng này của ta vậy hả? Ta thấy có gì đâu?""Ngươi có chấp nhận điểm này của ta đâu mà đòi ta chấp nhận.
Ta nằm hớ hênh vậy đó, ta vô ý tứ vậy đó, có động tới nhân cách của ngươi không?""Sao nàng vô lý vậy? Nữ nhân thì phải biết trọng thân thể của mình, ngoài phu quân ra thì không cho ai coi nữa.
Nàng coi nàng đối với ai cũng tùy tiện, đám đàn ông chẳng ai tốt đâu.
Nàng nói nàng nằm vậy, ăn mặc sao cũng không có gì nhưng bọn chúng nói là bổ mắt đó.
Nàng chẳng biết gì cả!""Im đi! Tránh ra cho ta nhờ."Nói rồi, ta đứng dậy, bỏ đi tới chỗ đám binh sĩ đang ngồi nghĩ mệt rồi ngồi cạnh.
Một tên binh sĩ mới hỏi ta:"Chủ nhân, ngươi không sao chứ? Người bị thương nhiều lắm đó, trên trán có cần băng bó lại không?"Ta ngạc nhiên nhìn hắn:"Cả ngươi cũng nhận ra ta bị thương sao? Vậy mà có kẻ chỉ biết để ý những chuyện vô bổ, chán thật!""Tiểu nhân thấy chuyện Sơn Tiểu Văn nói cũng không phải không đúng.
Dù sao người cũng là nữ nhân..""Im đi! Bước ra chiến trường chính là sống và chết.
Kẻ địch giết người có phân nam nữ không? Ta đang mệt như vầy chẳng lẽ lại phải kêu các ngươi tìm phòng nghỉ ngơi, nấu nước nóng, trải hoa, mặc xiêm y yểu điệu rồi khúm núm khép nép hay sao?"Hắn lo sợ: "Không.. không phải.
Ý tiểu nhân là..""Là gì? Hết hắn nói rồi tới ngươi nói."Ta tức giận đứng dậy, đi tới đứng trước mặt tất cả bọn chúng, nói lớn:"Cởi áo ra hết cho ta!"Bọn chúng nhốn nháo: "Chủ nhân, tại sao lại phải cởi?""Ta bảo cởi thì cởi!"Bọn chúng hốt hoảng cởi áo ra.
Lúc này Sơn Tiểu Văn mới đi đến, ta vừa thấy bản mặt hắn là không chịu nổi, hắn ngồi xuống cùng đám người kia.
Ta lấy một hơi dài rồi nói:"Hôm nay các ngươi để thấy cơ thể của mình rồi, các ngươi bây giờ chính là người của ta, là nam nhân của ta.
Sau này ai trong các ngươi để ta biết có tình ý với người khác thì ta đều giết."Một tên trong đám binh sĩ đứng lên trả lời lại:"Chủ nhân, tiểu nhân đã có người trong lòng rồi."Ta bật cười:"Ha ha ha.
Vậy thì bây giờ ngươi đã có lỗi với người mình yêu, ngươi không xứng đáng nữa.
Ngày mai về chia tay đi."Tất cả bọn họ im lặng, ta lại nói tiếp:"Các ngươi thấy ta nói chuyện quá vô lý phải không? Cách nói chuyện này cũng giống như cách các ngươi áp đặt người mình yêu thôi.
Cơ thể nam nữ có gì khác nhau, chẳng qua các ngươi không có giá trị nên mới muốn cởi lúc nào cũng được, còn nữ nhân quá có giá trị.
Lấy cái mà người đời xưa nay áp đặt vào nữ nhân đặt lên người các ngươi, các ngươi chịu nổi không? Các ngươi tưởng một nam nhân lấy 5 thê 7 thiếp được chẳng lẽ nữ nhân lấy không được sao? Ta lấy hết cũng được, ta thích ai thì ta bên cạnh người đó, người ta không thích thì chính là tiện thiếp bỏ đi.
Ngày hôm nay ta nói cho khoây khỏa lòng mình thôi, ta muốn các ngươi nhìn cho kỹ, nghe cho kỹ, đặc biệt là những tên thích nói này nọ."Cả đám người đột nhiên im lặng hết, ta nhìn qua Sơn Tiểu Văn, hắn nhìn ta đầy ngưỡng mộ rồi đột nhiên vỗ tay:"Hay quá! Nàng nói rất hay."Ta bất lực thở phào rồi lại ngồi bệt xuống đất:"Khi nào trời sáng tỏ thì về."Im lặng được một chút, Tiểu Văn lại kiếm chuyện đến ngồi cạnh ta, hắn hỏi nhỏ:"Nàng giận ta sao?"Ta quay lưng chỗ khác, hắn lại bò qua: "Đừng giận, ta sai rồi.
Ta xin lỗi."Hắn cứ kiếm chuyện làm ta cũng không muốn ở lại nữa.
Ta đứng dậy, tháo cái áo khi nãy Tiểu Văn quấn lại cho ta ra rồi nói với đám binh sĩ:"Tạm thời các ngươi ở đây, trời đã sáng rồi.
Ta đi tới chỗ Đại Lục, nãy giờ vẫn chưa có tin tức gì, ta lo họ có chuyện."Một binh sĩ nói:"Người đi nhớ cẩn thận đó."Ta mỉm cười trả lời:"Yên tâm."Nói rồi, ta vội bay đi.
Sơn Tiểu Văn đột nhiên cầm chiếc áo chạy theo ta:"Nàng không che lại sao? Hàn Hàn, váy của nàng bị rách đó!"Ta đứng trên kiếm, quay lại nhìn hắn:"Lấy cái áo đó mà che cái mặt ngươi lại đi.
Ở yên đó giữ thành, không ai được phép theo ta."* * *Rời khỏi Hàn Trung Động, ta lập tức đi tới chỗ Ma quân, tới nơi thì trời đã gần trưa rồi.
Ở nơi đó vẫn còn đánh nhau ác liệt, ta đã nhìn thấy Đại Lục, hắn vẫn chưa biết chuyện xảy ra nên vẫn quyết tâm đánh cho bằng được, xem ra hắn thật sự muốn đem mẫu thân ta về.
Vậy thì ta đem bà ấy về cho hắn nhưng việc này chưa hẳn là quyết định đúng, không biết bà ấy có muốn theo đứa con đã từ mình hay không?Ta đến Ma Điện, mật báo với mật thám ta gài trong đó để gặp mẫu thân.Một lúc sau ở bìa rừng ta gặp được bà ấy, cũng như thường lệ, bà ta lại chạy tới nắm tay ta, ta tỏ ra không quan tâm chỉ muốn hỏi một câu cho rồi:"Bà có muốn về với ta không?"Ta cứ tưởng bà ấy sẽ do dự nhưng nào ngờ bà trả lời rất nhanh:"Ta về, ta về với con.""Vậy thì đi.""Khoan đã.
Quần áo của con tại sao lại rách?""Mặc kệ đi."Nói rồi, ta nắm tay bà ta kéo đi và lại đến chiến trường.
Ta bay xuống ngay trước mặt Đại Lục, lúc đó Đại Lục đang đấu với Ma quân.
Vừa thấy mẫu thân trong tay ta, Ma quân liền tức tối:"Liên Hàn Hàn, cô dám bắt thê tử của ta!"Ta mặc kệ ông ta, nói nhỏ vào tai Đại Lục:"Nhanh chóng quay về, Hàn Trung Động có chuyện."Nói rồi ta lại bay đi mất cùng mẫu thân.Sau khi quay về Hàn Trung Động, ta lập tức để mẫu thân ở lại cho Sơn Tiểu Văn còn mình lại chạy tới Đan Điểu Thành, may mà tối qua không có gì nên cũng yên tâm.
Ta thay y phục khác ra ngồi dẫn Ly tướng quân theo và lại trở về Hàn Trung Động.
Lúc này trời cũng đã sáng tỏ.
Về tới nơi thì quân của Đại Lục cũng về rồi.
Ta nghiêm mặt bước vào đại điện, trong đại diện tụ họp đông đủ, Đại Lục đứng gần đó vội chạy ra hỏi ta:"Hàn Hàn, rốt cuộc có chuyện gì vậy hả? Hàn Trung Động.. tại sao lại.."Ta tức giận đấm vào mặt hắn một cái, hắn hốt hoảng quỳ xuống đất, cúi đầu:"Chủ nhân, thần sai rồi."Ta bước tới ngồi lên ghế lớn, mẫu thân ta vội chạy ra định đỡ Đại Lục, ta liền lớn tiếng ngăn lại:"Không được đỡ hắn! Để hắn quỳ đi!"Tiểu Văn kéo mẫu thân ta lại:"Nhạc mẫu, mặc hắn đi, Hàn Hàn đang rất giận đó."Ta nhìn lại Đại Lục, nhỏ giọng lại hỏi hắn:"Tại sao ngươi xuất quân mà không nói với ta?"Đại Lục sợ hãi:"Thần sợ người sẽ không đồng ý.""Ở đây ta là chủ hay ngươi là chủ? Ngươi muốn đem bà ta về thì giờ ta đem rồi đó, có cần tốn một binh tốt nào không? Ngươi có óc mà Đại Lục, sao ngươi không suy nghĩ? Từ khi nào đã trở thành một kẻ hữu dũng vô mưu như vậy? Có ai nói cho ngươi biết Hàn Trung Động tại sao lại thành ra như vậy chưa?"Đại Lục lắc đầu.
Ta quay nhìn qua Cảnh Khang:"Ngươi nó đi Cảnh Khang."Cảnh Khang liền kể hết sự tình cho Đại Lục nghe, nghe xong, Đại Lục hốt hoảng nhìn ta:"Chủ nhân, thần thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy.
Chủ nhân thần không biết."Ta tức giận trả lời hắn:"Vậy chứ Ma quân có khi nào đột kích mà cho ngươi biết không? Bà ta chỉ là một nữ nhân không làm được gì thôi mà, ngươi có cần trung thành với chủ cũ vậy không? Mặc dù bà ta là mẫu thân của ta và nhưng xét cho cùng quan hệ của 3 người chúng ta là chủ tớ trước sau.
Ngươi đi theo ta rồi còn nhớ tới chủ cũ, ngươi đang có mưu đồ gì trong đầu đây?"Đại Lục sợ hãi: "Thần không dám.
Thần một lòng với chủ nhân thề không hai lòng."Ta: "Vậy sao? Vậy hôm nay chết bao nhiêu người? Thiệt hại bao nhiêu ngươi tính chưa?"Đại Lục: "Tính sơ bộ.. gần 2 vạn.."Ta: "Hai vạn quân, vậy bao nhiêu quỷ binh?"Đại Lục nhỏ giọng: "Một ngàn."Ta nén cơn giận xuống, hỏi tiếp:"Liêu Kỹ hắn ta đâu?"Cảnh Khang bước tới nói: "Tên đó hình như bị thương rồi."Càng biết nhiều thứ ta càng tức giận hơn, ta đập mạnh tay lên ghế rồi quát lớn:"Ngươi xem ngươi làm ra trò gì kìa! Thiệt hại như vậy, cái mạng của ngươi có đủ đền không?"Đại Lục gập đầu xuống đất:"Thần biết sai rồi.
Xin chủ nhân trị tội."Đại Lục nói ra câu đó liền làm cho bao nhiêu ánh mắt đều nhìn vào ta.
Ta dựa ra ghế suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói:"Bao nhiêu huynh đệ chết như vậy, tội này của ngươi không còn gì để biện bạch nữa.
Nể tình ngươi trước giờ cúc cung tận tụy theo ta, lập được nhiều công lớn, ta tha mạng cho ngươi..
Kéo hắn ra.. chặt một ngón tay, đánh 70 gậy để răng đe tướng sĩ sau này.Ta vừa dứt lời, ngay lập tức tất cả tướng sĩ và phu thê Tiểu Lục ta liền quỳ xuống:" Xin chủ nhân suy nghĩ lại! Tuyệt đối không thể làm vậy.
"Cảnh Khang cũng bước đến gần nói với ta:" Hàn Hàn, hay là suy nghĩ lại đi.
Đại Lục hắn cũng biết lỗi rồi, nếu cô chặt một ngón tay của hắn thì sau này Trác Liên sẽ nhìn cô ra sao đây? "Ta thở dài định nói tiếp thì Tiểu Văn đột nhiên xen ngang:" Ta thấy chặt cả cánh tay của hắn cũng là đáng.".
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
11 chương
12 chương
29 chương
106 chương
41 chương
69 chương