Sắc trời dần tối, Bối Nhĩ Đóa cũng không về nhà. Từ sau khi Bối Hành An dọn khỏi căn hộ, Bối Nhĩ Đóa tự do tự tại, cô thoải mái đi chơi, đêm không về nhà cũng là lần đầu tiên. Sau khi thỏa mãn yêu cầu, Diệp Trữ Vi không còn đòi hỏi gì nữa, anh ta an phận ôm cô ngủ. “Em ngủ không được.” Bối Nhĩ Đóa đột nhiên mở mắt, nói một câu, sau đó cô cuộn tròn cơ thể, đối mặt với người bên cạnh, thử gọi anh ta, “Trữ Vi.” Diệp Trữ Vi khép hờ mắt: “Sao vậy?” “Anh vẫn chưa chịu ngủ.” Bối Nhĩ Đóa đưa tay chọc vào sợi lông mi của anh ta, nghịch ngợm trêu đùa, “Người có lông mi dày thường có má lúm đồng tiền, anh vì sao lại không có nhỉ?” “Em cứ nhích tới nhích lui, anh làm sao ngủ được?” Bối Nhĩ Đóa thu tay, trợn tròn mắt dựa gần quan sát ngũ quan anh ta, một hồi sau hấp tấp hỏi: “Ba mẹ anh sẽ không phản đối chúng ta đúng không?” Diệp Trữ Vi nghe vậy liền mở mắt, anh ta nhìn vào đôi mắt xinh đẹp phía đối diện: “Em sợ bọn họ không thích em?” “Em hơi lo lắng. Trước đây Hoắc Tiểu Đồng từng nói, mẹ anh là Nghệ Thuật Gia, tiêu chuẩn rất cao.” “Thế em cảm thấy tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh thấp sao?” Anh ta hỏi lại. “Anh thích nhưng không nhất định mẹ anh cũng thích, nói thật, nếu mẹ anh phản đối, chúng ta vẫn qua lại với nhau được sao?” “Mẹ anh sẽ không phản đối.” Giọng anh ta nhẹ như lông vũ, bao phủ màng nhĩ của cô, “Đây là chuyện riêng của anh, bà ấy chỉ có thể chấp nhận.” Bối Nhĩ Đóa nhích sát vào người anh ta, cánh tay anh ta trượt xuống, dừng ngang hông cô khiến cô yên tâm hơn. Lần này, Bối Nhĩ Đóa cũng không khách sáo, cô tự nhiên gác chân lên đùi anh ta, sau đó khẽ nhắm mắt. Bọn họ ôm nhau thật chặt, cô gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của anh ta. “Nếu em đã không ngủ được, vậy hát một bài cho anh nghe đi.” Anh ta đề nghị, dù sao cũng không thể duy trì tư thế này đến bình minh. Bối Nhĩ Đóa nghĩ nghĩ, sau đó cô liền hát một bài tình ca, giai điệu ngọt ngào lay động vang ở bên tai anh ta. “Anh đưa cho em một mảnh đá thiên thạch, em lại hiểu nhầm là một viên kim cương hoàn mỹ, nó khảm trong chiếc nhẫn của em, em cũng không phát hiện được chuyện kỳ lạ. Đôi khi hôn mê vẫn tốt hơn tỉnh mộng, niềm vui lớn nhất trong cuộc sống chính là như thế, cái gọi là giấc mơ, cũng chỉ có vậy. Các ngôi sao trong hồ phản chiếu màu xanh, và em mơ ước có cuộc sống mới, là điều kỳ diệu em chưa bao giờ hối tiếc.” Bối Nhĩ Đóa đang ngủ, Diệp Trữ Vi đưa tay vuốt tóc cô, liên tục nhìn cô, mãi cho đến rạng sáng, anh ta cũng không ngủ. Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Bối Nhĩ Đóa mới hoảng hồn. Cô nằm ngủ trong lòng Diệp Trữ Vi, tóc rối loạn, vai áo phải còn bị trễ xuống một bên. “Sớm vậy.” Giọng anh ta khàn khàn. “Vâng.” Tinh thần sảng khoái, giọng cô đầy sức sống. “Em nằm ngủ trong lòng anh cả đêm.” “. . . . . .” “Thoải mái không?” “. . . . . . Thoải, thoải mái, còn anh?” “Có chút tê dại.” “. . . . . .” Anh ta nói đúng, cô ngủ trong lòng anh ta đến tận bình minh, cánh tay và chân anh ta gần như tê dại. Lúc bọn họ cùng nhau ăn sáng, anh ta nhân cơ hội đưa ra một yêu cầu không cho phép cô từ chối, vì thế cô phải xoa bóp chân cho anh mười phút. . . . . . . Chuyện Cao Hiển Âm chia tay bạn gái dẫn đến bị xe tông vốn là một tin tức nhỏ, không ngờ khi đó có người quay được cảnh anh ta bị bạn gái hành hung, tin tức này nhanh chóng lan truyền trên internet. Trong đoạn clip, Hoắc Tiểu Đồng cầm túi xách Chanel không ngừng đánh vào người Cao Hiển Âm, vừa đánh vừa mắng, theo thống kê cô ta đã mắng: “Anh là tên cặn bã” mười một lần, “Kẻ bất lực” tám lần, “Vì sao không đi chết đi” sáu lần, “Anh nghĩ anh có thể bỏ được tôi sao” bốn lần. Cao Hiển Âm không đánh trả, liên tục bị Hoắc Tiểu Đồng xỉ vả, gương mặt anh ta sưng đỏ hiện rõ trong clip. Người nhà của Cao Hiển Âm đứng ra đòi hỏi công bằng, bố mẹ của Hoắc Tiểu Đồng đóng cửa không tiếp, bản thân cô ta cũng xin công ty nghỉ phép dưỡng bệnh, di động cũng tắt máy, nhanh như chớp tự động biến mất. Có một số người còn đi điều tra về Hoắc Tiểu Đồng, rất nhanh đã biết được tên tuổi, diện mạo, và chỗ làm của cô ta, sau khi phát hiện mới biết cô ta không bình thường. Trên weibo cô ta vẫn còn lưu trữ những bài viết cũ. Chỉ trong vòng bốn năm, cô ta có đến ba mối tình, mỗi một mốt tình đều là bi kịch. Mỗi khi chia tay cô ta luôn đổ lỗi cho đối phương, nói mình là người bị hại, thậm chí còn nhục mạ đối phương, duy trì trong nhiều tháng hoặc nhiều nhất là nửa năm, cho đến khi nào cô ta nguôi giận thì thôi. Theo như những gì cô ta ghi lại, Cao Hiển Âm đã tặng cô ta rất nhiều quà, từ hoa tươi, quần áo, nước hoa, cho đến điện thoại di động, gần như là anh ta đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ta. Cô ta cũng từng tuyên bố, Cao Hiển Âm là người đàn ông tốt nhất thế giới, sau khi chia tay thì cô ta tỏ rõ thái độ, mỗi ngày ở trên weibo trách móc nói xấu anh ta, nói mình có mắt như mù, yêu phải người bỉ ổi, đổi lại là sự tuyệt tình, còn mạnh bạo căn dặn một số phụ nữ phải cẩn thận, không nên dễ dàng nghe lời dụ dỗ của bọn đàn ông. Cô ta không ngừng liệt kê mười tội ác của Cao Hiển Âm, chỉ cần nhìn phiến diện là mọi người có thể tin tưởng cô ta. Cao Hiển Âm là người sống nội tâm, Hoắc Tiểu Đồng vốn là mối tình đầu của anh ta, trong việc yêu đương anh ta không có nhiều kinh nghiệm, chỉ không ngờ sau khi chia tay lại bị chửi bới. Sợ Hoắc Tiểu Đồng bịa đặt sinh sự thế là anh ta chủ động đưa ra yêu cầu bồi thường nhưng Hoắc Tiểu Đồng lại không đồng ý, còn cố tình phóng đại mọi chuyện, gây khó xử cho anh ta, Cao Hiển Âm bất lực. Công việc trong viện nghiên cứu cũng khá áp lực, cộng với việc bố mẹ ngăn cấm, áp lực tâm lý quá lớn, anh ta nhanh chóng sụp đổ. Sau khi anh ta được cứu sống thành công, tỉnh dậy cũng không nói câu nào, gia đình anh ta đành phải thuê một bác sĩ tâm lý đến chữa trị, đồng thời cũng cầu xin các đồng nghiệp của anh ta đến bệnh viện thăm hỏi. Hà Dương đứng ra tập họp mọi người, mỗi ngày đều có người thay phiên đến. Giữa trưa thứ ba là ca trực của Diệp Trữ Vi. Diệp Trữ Vi vốn là người trầm mặc, lại càng không giỏi an ủi người khác, anh ta chỉ đơn giản nói về các dự án gần đây, nếu Cao Hiển Âm muốn uống nước, anh ta sẽ đi rót nước, ngoài ra không nói gì nữa. Không nghĩ tới người luôn im lặng nằm trên giường bệnh lại phá lệ chủ động nói lên tâm sự của mình. “Nếu là cậu, cậu nhất định sẽ không gặp chuyện như tôi, cậu luôn là người thông minh, mỗi một bước đi đều quyết định chính xác.” Giọng Cao Hiển Âm đè nén, như có cái gì chặn ở cổ họng anh ta, “Ngay từ khi gặp cậu, cậu đã khiến tôi ganh tị.” Nói tới đây, Cao Hiển Âm thở sâu, đấu tranh nói lời trong lòng: “Hoắc Tiểu Đồng nói không sai, tôi căn bản không thích cô ấy, chỉ là tôi muốn tìm một người bạn gái để kết hôn… Bối Nhĩ Đóa, thật sự rất tốt.” Diệp Trữ Vi vẫn im lặng, Cao Hiển Âm nói xong thì giờ trực của Diệp Trữ Vi cũng hết, anh ta không ở lại lâu, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Trên hành lang, anh ta gọi điện cho Bối Nhĩ Đóa, hẹn cô tối nay dùng cơm. Bối Nhĩ Đóa theo Diệp Trữ Vi đi vào quán bò bít tết, đồng thời cô cũng nhận được quà tặng từ Diệp Trữ Vi, quà tặng được đóng gói lịch sự, trang nhã xinh đẹp. Cô mở ra xem thì thấy một hộp nhạc mang theo phong cách retro, còn có một ngăn kéo, kéo ra là có thể đựng đồ trang sức. “Anh làm sao để có món đồ đáng yêu như vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi. “Bên cạnh cơ quan mới mở một cửa hàng quà tặng, anh thấy nhiều người ra vào nên cũng tạt vào xem, sẵn tiện mua cái này.” “Rất đẹp, em khá thích.” Cô nhẹ nhàng vặn tay cầm, giai điệu leng keng vang lên, “Nhưng sao anh lại trở nên lãng mạn vậy? Còn mua những thứ này tặng em.” “Như một phần thưởng.” “Vì cái gì?” “Ở khách sạn em từng đặc biệt phục vụ anh.” “. . . . . .” Vừa nhắc tới chuyện kia, gương mặt Bối Nhĩ Đóa nóng bừng. “Nếu sau này em có tiến bộ, anh sẽ tặng em thứ khác tốt hơn.” Bối Nhĩ Đóa nhấc tay như muốn đánh anh ta, cô nghĩ đến cái gì, liền nhắc nhở: “Anh có thường truy cập Taobao(1) không? Lần sau nếu muốn mua quà tặng, anh chỉ cần vào đó đặt mua, giá cả rẻ hơn ở cửa hàng.” (1) Taobao: là dịch vụ mua hàng trên website của Trung Quốc thông qua mang internet với hình thức mua bán và thanh toán qua mạng. “Anh không thích mua sắm trực tuyến.” Anh ta nói, “Nhưng nếu em thích, anh sẽ làm.” Bối Nhĩ Đóa nghe xong thì ngẩn người. “Tiền lương của anh đủ để gánh vác cuộc sống vật chất của em.” “Diệp Trữ Vi, hôm nay anh làm sao vậy? Uống nhầm thuốc rồi phải không?” “Ừ.” Bối Nhĩ Đóa choáng váng, bất thình lình không kịp thích ứng, trong suy nghĩ của cô, chỉ khi hai người tiến tới quan hệ hôn nhân thì người đàn ông mới không nghĩ đến gánh nặng tiền bạc. Nếu anh ta nguyện ý, cô cũng không muốn làm anh ta thất vọng. “Trưa nay anh đến bệnh viện thăm Cao Hiển Âm phải không? Sức khỏe anh ta sao rồi?” Cô khéo léo thay đổi chủ đề. “Phục hồi tương đối tốt, ít nhất là cậu ta đã chủ động nói chuyện.” “Vậy sao? Thế thì tốt quá, em cảm thấy anh ta rất đáng thương, hi vọng không để lại di chứng.” Cô chu đáo nói, “Lần sau nếu anh đến thăm anh ta, nhớ dẫn em theo cùng.” “Không cần, em đi không thích hợp.” “Vì sao?” Cô hơi nghi hoặc, trước đây cô còn nghe anh ta kể, Hà Dương cùng Chí Linh đến bệnh viện thăm Cao Hiển Âm, chị Chu cũng cùng ông xã đến đó, tới phiên cô sao lại không thích hợp? Diệp Trữ Vi đương nhiên không nói ra sự ích kỷ của riêng mình, anh ta chỉ giải thích: “Bây giờ cậu ta đang trong quá trình hồi phục, không nên để cậu ta nhìn thấy hình ảnh chúng ta quá thân mật, như thế sẽ khiến cậu ta kích động.” “. . . . . .” Tuy rằng có chút buồn bực, nhưng cô vẫn nghe lời anh ta. Hoắc Tiểu Đồng liên tục làm dư luận bất mãn, cuối cùng cô ta cũng đành viết một bài xin lỗi trên weibo, thừa nhận bản thân sai rồi, tình cảm tan vỡ là chuyện giữa hai người, không nên tùy tiện đem hết tội lỗi đổ cho Cao Hiển Âm, ngoài ra bố mẹ cô ta cũng thông qua phóng viên, nói lời xin lỗi với gia đình của Cao Hiển Âm, đồng thời nguyện ý trả lại những món quà quý giá mà Cao Hiển Âm từng tặng. Đối với chuyện này người nhà Cao Hiển Âm cảm thấy không hài lòng, họ luôn cho rằng nhà bên kia xin lỗi không có thành ý, cho đến nay Hoắc Tiểu Đồng cũng không dám tiếp chuyện điện thoại, người nhà cô ta càng không lộ diện, sở dĩ bọn họ lên tiếng là vì sợ dư luận, chỉ muốn giải quyết về mặt tinh thần, vẫn đang trốn tránh trách nhiệm. Lời xin lỗi của Hoắc Tiểu Đồng bị cư dân mạng trách cứ, sau nhiều ngày tìm hiểu thì phát hiện người bị hại vốn là đồng nghiệp của Diệp Trữ Vi, đồng thời Diệp Trữ Vi cũng là người đưa Cao Hiển Âm đến bệnh viện. Cùng là đồng nghiệp nhưng số phận hai người lại khác nhau, một người thì ngày nào cũng dẫn bạn gái tản bộ, một người thì bị bạn gái hành hung dẫn đến đi tìm cái chết, đủ thấy kiếm một tri kỷ là chuyện quan trọng cỡ nào, thậm chí còn liên quan đến tính mạng. Bi kịch này lại trở thành đề tài chế giễu trên weibo. “Tôi cảm thấy mọi người không cần lo lắng về chuyện Bối Nhĩ Đóa có ăn hiếp Diệp Trữ Vi hay không, chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy có duỗi thẳng tay cũng không đụng trúng mặt anh ta, trừ phi anh ta cúi đầu tình nguyện để cô ấy đánh.” Vì thế, những bình luận lại chuyển hướng về Bối Nhĩ Đóa: “Cần một đoạn clip Bối Nhĩ Đóa hành hung Diệp Trữ Vi.” Bối Nhĩ Đóa: “. . . . . .” Diệp Trữ Vi biết việc này thì nói với cô: “Em có muốn thử không?” Bối Nhĩ Đóa dứt khoát từ chối, đồng thời suy xét một vấn đề, nếu có một ngày như vậy, cô nên làm gì? Nghĩ đến đây, Bối Nhĩ Đóa cảm thấy tiếc nuối, đời này cô cũng không có cách nào dùng bạo lực với Diệp Trữ Vi rồi. Đáng giận là buổi tối bọn họ cùng nhau đi tản bộ, một ít người qua đường nhận ra bọn họ, Diệp Trữ Vi đột nhiên cúi đầu, đứng ở trên cao nhìn xuống, anh ta xoa nhẹ đầu cô, dùng hành động cho thấy chiều cao của bọn họ thế này thì nhất định Bối Nhĩ Đóa vĩnh viễn không thể hành hung anh ta. Bối Nhĩ Đóa không muốn để anh ta sung sướng, lập tức nhấc chân đá nhẹ vào đùi anh ta, anh ta nhanh nhẹn tránh khỏi, cân nhắc nói: “Em định dùng bạo lực với bạn trai ở ngoài phố?” “. . . . . .” Thừa dịp cô không kịp phản ứng, anh ta nhẹ nhàng xoa mái tóc cô: “Tất cả mọi người đều đang lo ngại về sự an toàn của anh, anh đề nghị em phải đối xử dịu dàng với anh, có thể ở trước mặt mọi người hôn anh, nhưng không được đánh anh.” Bối Nhĩ Đóa bực tức về nhà, lấy bao cát ở dưới gầm giường ra, xem nó là Diệp Trữ Vi, cô đánh cho nó một trận tơi bời. Đánh xong vật thay thế Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa vô cùng thoải mái, cô đi tắm rửa sau đó mới lướt weibo. Đập vào mắt cô là một tin tức hấp dẫn. “Mối tình của Trương Dật Lộ bị phơi bày.” Bối Nhĩ Đóa mở ra, bên trong xuất hiện một loạt hình, đầu tiên là Trương Dật Lộ cùng đàn ông ôm ấp trước cửa khách sạn, bọn họ nắm tay, sau đó lên xe, chạy thẳng đến căn hộ của cô ta, cuối cùng hôn nhau say đắm. Chuyện sau đó sẽ phát sinh cái gì căn bản không cần phải đoán. Vốn dĩ đây không phải là tin tức quan trọng, quan trọng là thân phận của người đàn ông kia, anh ta là một nhà quản lý doanh nghiệp nổi tiếng, gia thế hiển hách, bản thân còn là chủ tịch của câu lạc bộ đua mô tô, tài sản cá nhân ngàn vạn, anh ta có thân hình cao 1m9, so với chiều cao của Trương Dật Lộ cũng chênh lệch nhau 30 cm. Hầu hết người đọc tin tức đều phản ứng: “A, thị hiếu yêu đương bây giờ phải chênh nhau 30 cm.”