Đũa Lệch Dễ Thương
Chương 15
Ngoài công việc và vận động ngoài trời, nơi Diệp Trữ Vi thường đến nhất chính là nhà sách, lần này gặp Bối Nhĩ Đóa chỉ là trùng hợp.
Khi anh ta đi thang cuốn lên tầng hai, vừa nhìn đã thấy Bối Nhĩ Đóa đứng bên giá sách cố gắng kiễng chân với, nhìn từ góc độ của anh ta, Bối Nhĩ Đóa tỏ ra rất mi nhon.
Dường như anh ta chỉ cần dùng một tay đã có thể bao cô lại.
Đứng sau lưng cô, anh ta vẫn đoán xem bao giờ cô biết quay lại tìm người cứu viện. Chỉ có điều đã năm phút trôi qua mà cô vẫn tỏ ra rất cố chấp, điều này khiến anh ta vừa thắc mắc lại vừa nghi hoặc. Cô ấy thấp như vậy, từ nhỏ đến giờ chắc vẫn gặp phải không ít khó khăn.
Sau khi lấy sách xuống giúp cô, anh ta nghĩ, nếu bên cạnh cô ấy không có một người cao giúp đỡ, cô ấy có thể sinh hoạt bình thường không?
Hiển nhiên anh ta chỉ nghĩ đến hiện tại, hoàn toàn quên mất sự thật là hai mươi bốn năm trước đây không có sự tồn tại của anh ta, Bối Nhĩ Đóa vẫn sống rất thoải mái.
***
Bối Nhĩ Đóa mua một quyển sách, Diệp Trữ Vi đi xem một vòng nhưng không mua gì, cùng cô đến quầy thanh toán rồi đi ra ngoài.
Đi tới trước cửa thang cuốn, Bối Nhĩ Đóa nói: “Anh đi trước đi”.
Đợi Diệp Trữ Vi đi trước, Bối Nhĩ Đóa mới đi theo sau lưng anh ta, nhân tiện đưa mắt nhìn quanh. May mà thời điểm này trong nhà sách rất ít người, không có ai chú ý tới họ.
Ra đến cửa, Bối Nhĩ Đóa vẫn duy trì cảnh giác, Diệp Trữ Vi lại không nhìn được nữa: “Cô lo nghĩ quá nhiều rồi đấy, chúng ta đều không phải minh tinh, chưa đến mức người người đều quan tâm chú ý”.
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn”. Bối Nhĩ Đóa rất tự nhiên nhớ tới lời Đường Lật đã nói. Cô và Diệp Trữ Vi đứng chung một chỗ, không muốn để người khác chú ý cũng khó.
“Cô ăn cơm chưa?”
“Còn chưa”.
“Tôi cũng chưa, cùng đi ăn chứ?”
Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát. Bây giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, hai người ngang nhiên cùng đi ăn có thể sẽ bị người khác nhận ra và xì xào bàn tán.
Thấy cô phân vân do dự, Diệp Trữ Vi quyết định: “Đi thôi, ăn cơm thôi mà, đừng nghĩ quá nhiều”.
Theo yêu cầu của Bối Nhĩ Đóa, Diệp Trữ Vi lái xe đến một ngõ nhỏ kín đáo, cùng cô ăn cơm chiên trứng.
Quán cơm nhỏ này không nhiều người biết nhưng đồ ăn rất ngon. Mặt tiền rất hẹp, trần nhà hơi thấp, Diệp Trữ Vi vừa đi vào lập tức tỏ ra chật chội. Bà chủ ngồi sau quầy còn cố ý ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ngồi trong kia rộng rãi hơn”.
Sau khi chọn bàn ngồi xuống, hai người gọi cơm chiên. Trong lúc chờ đợi, Bối Nhĩ Đóa sắp xếp lại túi xách, lấy kính đen, khẩu trang và mũ ra đặt trên bàn, lẩm bẩm: “Đều mang theo vô ích, không cần dùng tới thứ nào”.
“Có phải ra ngoại thành chơi đâu, cô cần gì phải vũ trang đến tận răng thế”. Diệp Trữ Vi liếc nhìn một đống đồ bỏ trước mặt.
Bối Nhĩ Đóa vừa sắp xếp vừa nhỏ giọng nói: “Anh suy nghĩ rất thoáng nhỉ”.
Nói rồi cô ngừng tay quay sang nhìn anh ta: “Cơm nước xong chúng ta tìm một chỗ nào đó, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
“Muốn nói gì có thể nói luôn bây giờ”.
Bối Nhĩ Đóa liếc bà chủ ngồi sau quầy. Bà chủ có một khuôn mặt tròn trịa, đeo một chiếc kính rất hẹp, đang cúi đầu xem xét sổ sách, thoạt nhìn thật thà vô hại nhưng không thể khẳng định có nguy hiểm hay không.
“Ở đây có người”. Cô đã mắc bệnh đa nghi: “Tôi muốn nói chuyện ở nơi không có người thứ ba”.
“Nơi không có người thứ ba?” Diệp Trữ Vi trầm ngâm: “Vậy ăn cơm trước đi, đợi ăn xong nói tiếp”.
Một lát sau con trai bà chủ bưng hai bát cơm chiên tới đặt lên bàn. Bối Nhĩ Đóa nhỏ giọng cảm ơn, cầm đũa cúi đầu ăn cơm. Diệp Trữ Vi ăn thử một miếng rồi gọi hết sức không thấp giọng: “Làm ơn lấy cho tôi một đĩa dấm”.
Ánh mắt bà chủ lại lia tới quan sát hai người, giọng nói đều đều: “A Lượng, lấy giấm”.
Con trai bà chủ tên là A Lượng nghe thấy mẹ gọi liền uể oải đứng dậy khỏi chiếc ghế trước ti vi, đi vào trong lấy dấm mang ra cho Diệp Trữ Vi.
Bối Nhĩ Đóa cho Diệp Trữ Vi một ánh mắt “lắm chuyện”.
“Cảm ơn”. Diệp Trữ Vi nói.
A Lượng bước đi hai bước, lại quay lại nhìn đôi chân dài dưới gầm bàn, cười hỏi Diệp Trữ Vi: “Đại ca, anh cao bao nhiêu?”
Diệp Trữ Vi chan dấm vào bát cơm, trả lời A Lượng: “Một mét chín mươi”.
“Anh là vận động viên hay là người mẫu?”
“Đều không phải”.
“Người bình thường? Vậy anh ăn gì mà cao như vậy?”
“Rau chân vịt, rong biển, cá tôm và sữa bò”.
“Toàn những thứ em không thích ăn”. A Lượng thở dài.
Ánh mắt Diệp Trữ Vi dừng lại trên người A Lượng một lát, buông một câu: “Biết mà”.
A Lượng: “...”
Bối Nhĩ Đóa: “...”
Bà chủ nghe vậy cũng tham gia câu chuyện, nói với con trai: “Có nghe thấy không, người ta ăn gì mới cao như vậy? Con thì sữa cũng không chịu uống, lùn thế là đáng đời”.
A Lượng gãi gãi đầu, vội chuồn về ghế ngồi, lại không quên quay lại nhìn Diệp Trữ Vi, miệng lẩm bẩm gì đó.
Bối Nhĩ Đóa nhìn người đối diện, không khỏi nghĩ, anh ta quá dễ trở thành tiêu điểm, làm người yêu của anh ta bất kể thật giả đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cơm nước xong, A Lượng đến thu tiền, tổng cộng ba mươi tệ. Diệp Trữ Vi trả tiền, cùng Bối Nhĩ Đóa đứng dậy đi ra ngoài. A Lượng không khỏi thán phục một tiếng: “Oa...”
Bối Nhĩ Đóa giả vờ không nghe thấy, nhưng xui xẻo là lúc bước ra cửa vẫn không thể không chú ý đến tiếng bình luận không có ý tốt của A Lượng: “Anh ta cao thì có ích lợi gì, bạn gái còn thấp hơn bạn gái con, ha ha ha, ông trời thật là quá công bằng”.
Đầu gối Bối Nhĩ Đóa hơi đau, cô tuân thủ nguyên tắc không chấp trẻ con, không quay lại cãi cọ với A Lượng.
“Cô nói cần tìm một nơi không có người thứ ba để nói chuyện với tôi”. Diệp Trữ Vi quay sang: “Tôi nghĩ đến một nơi, không bằng bây giờ dẫn cô đi luôn”.
Bối Nhĩ Đóa hoàn hồn, vội gật đầu: “Đi thôi!”
Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa một khách sạn gần đó.
Bối Nhĩ Đóa nhìn trân trối: “Diệp Trữ Vi, ý anh không phải là vào khách sạn đấy chứ?”
“Chứ sao nữa?” Diệp Trữ Vi đưa ánh mắt tuần tra phố phường đông vui tấp nập, ánh đèn rực rỡ xung quanh: “Ở đây không có nơi nào khác không có người thứ ba”.
“Không được, việc này quá rủi ro, nếu bị người quen nhìn thấy thì cả tôi và anh đều xong đời”. Bối Nhĩ Đóa phản đối.
Quan trọng là cô chưa bao giờ cùng người khác giới vào khách sạn, vừa nghĩ đến việc lên phòng với Diệp Trữ Vi, cô đã cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
“Tôi lên trước, cô đợi một chút rồi mới đi lên, như vậy sẽ không thành vấn đề”. Có vẻ anh ta đã chuẩn bị đầy đủ.
“Vẫn không được”. Bối Nhĩ Đóa nói thật: “Tôi chưa bao giờ thuê phòng với nam giới, cảnh tượng này quá... kích thích, tôi không chịu được”.
“Kích thích?” Diệp Trữ Vi nghi hoặc nhìn vẻ mặt phức tạp của cô: “Tôi chưa đến mức tối nay đã làm chuyện khiến cô không chịu được. Dù cô có muốn thì cũng phải hỏi tôi trước xem tôi có đồng ý hay không đấy”.
Bối Nhĩ Đóa nhìn vào mắt anh ta, đôi mắt đen của anh ta trong bóng đêm vẫn hết sức bình thản. Nhận ra anh ta chỉ lựa chọn một phương án để cô tham khảo chứ không có ý gì khác, cô cố gắng ổn định tâm tình, trả lời anh ta: “Chúng ta đến nơi khác đi. Tôi đột nhiên nhớ đến một địa điểm thích hợp để nói chuyện, không có người quấy rầy”.
Diệp Trữ Vi nghe vậy liền bình tĩnh khởi động xe.
***
Lại mười lăm phút trôi qua, xe dừng lại trước cổng sau trường trung học số mười ba. Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi mất hơn hai mươi phút mới chuồn vào thành công.
Trong bóng đêm, hai người chạy qua vườn cây trong trường, chạy đến một tòa giảng đường gần đó.
“Tôi đã học ở đây ba năm, rất quen thuộc tình hình nơi này”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Thời gian này đang nghỉ hè nhưng lớp 12 phải đi học sớm. Ban ngày quá nóng, chương trình học sẽ được sắp xếp vào buổi tối. Cổng trường sẽ không đóng trước chín rưỡi, hơn nữa gác cổng ở đây không bao giờ nghiêm, buổi tối chuồn vào sẽ có tỷ lệ thành công rất lớn”.
Đi vào một giảng đường sáng đèn, Bối Nhĩ Đóa đi lên trước, Diệp Trữ Vi đi theo phía sau cô.
Giảng đường tổng cộng có năm tầng, Bối Nhĩ Đóa trèo một mạch lên sân thượng. Thiên thời địa lợi nhân hòa, cửa sắt sân thượng không khóa, hai người thoải mái đi ra ngoài.
Bối Nhĩ Đóa ngẩng đầu hít thở nhìn trời sao, sau đó xoay người lại, cố ý hạ thấp giọng nói: “Diệp Trữ Vi, anh biết không? Ở đây trước kia từng có người nhảy lầu”.
“A, thế à?” Giọng Diệp Trữ Vi rất nhạt.
“Nhưng không biết vì sao cô gái đó thân thể rơi xuống mà đầu vẫn còn ở lại trên sân thượng...” Bối Nhĩ Đóa nhìn Diệp Trữ Vi chằm chằm: “Cho nên anh có cảm thấy ở đây có một luồng khí quái dị làm người ta nổi da gà hay không? Này, sao vẻ mặt anh cứ tỉnh bơ thế, không phối hợp một chút nào, đúng là mất hứng”.
Diệp Trữ Vi đi tới, đi qua bên cạnh Bối Nhĩ Đóa, đi đến tận bên mép sân thượng rồi nhìn xuống dưới: “Thấp thế này mà dùng để nhảy lầu thì đúng là chán ngắt”.
“Anh cẩn thận một chút”. Bối Nhĩ Đóa nhắc nhở: “Vừa rồi tôi nói đùa thế thôi, chưa có ai nhảy lầu ở đây cả. Nhưng hôm qua mưa, mặt sân thượng trơn trợt, anh đừng sơ ý mà trở thành người đầu tiên”.
Diệp Trữ Vi dừng bước, quay người lại hỏi cô: “Tóm lại là cô cần nói chuyện gì với tôi?”
Bối Nhĩ Đóa ngồi xuống, ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta: “Anh cũng ngồi xuống đi, tôi không quen lúc nào cũng bị anh nhìn xuống từ trên cao”.
Diệp Trữ Vi ngồi xuống, dù đã ngồi nhưng anh ta vẫn cao hơn Bối Nhĩ Đóa rất nhiều.
Ngân hà sáng rực trên đầu, gió nóng mang hơi ẩm thổi qua mặt. Hai người ngồi gần nhau, khuỷu tay cô nhẹ nhàng chống lên cánh tay anh ta.
“Sếp Úc có nói với anh kế hoạch và ý định của anh ấy không?”
“À, anh ta nói với tôi rồi”.
Tim Bối Nhĩ Đóa đập tăng tốc: “Anh có lập tức tỏ thái độ không đồng ý hay không?”
Chỉ có vài giây nhưng đối với Bối Nhĩ Đóa lại như một thế kỉ, cuối cùng cô nghe thấy Diệp Trữ Vi nói: “Không”.
“Vì sao?” Bối Nhĩ Đóa hỏi: “Có vẻ không giống anh lắm”.
“Tôi làm sao?” Anh ta quay đầu sang nhìn cô: “Bối Nhĩ Đóa, cô hiểu tôi sao?”
“Anh tuyệt đối sẽ không để người khác khống chế, anh không thích có người can thiệp vào cuộc sống của anh, anh sẽ không làm chuyện gì trái với ý nguyện của mình”. Cô nói: “Cho nên tôi đoán anh không muốn để càng ngày càng nhiều người hiểu lầm tôi là bạn gái của anh”.
“Đích xác tôi không muốn”. Không muốn chỉ là hiểu lầm, không muốn tính chất của chuyện này chỉ là giao dịch đơn thuần.
Nghe thấy đáp án của anh ta, cả ánh mắt lẫn tâm tình của Bối Nhĩ Đóa lập tức ảm đạm cùng cực.
Quả nhiên là thế, anh ta không muốn để cô có quá nhiều cơ hội xuất hiện trong cuộc sống của anh ta nữa.
Sự xúc động nhất thời này chỉ là cảm xúc đơn phương của cô.
Thế là cô nở một nụ cười đắng chát đầy cảm thông: “Thật ra tôi cũng không muốn vờ vịt mãi thế này. Vốn tạo chút hiệu ứng dư luận trên mạng trong phạm vi nhỏ thì không sao, bây giờ ngay cả người qua đường cũng biết, áp lực rất lớn”.
“Cô không muốn kiếm tiền nữa à? Không giúp bạn nữa?” Thấy cô bắt đầu nhụt chí, giọng Diệp Trữ Vi lại càng bình thường.
“Kiếm tiền đương nhiên là muốn, có điều nếu tiền không dễ kiếm thì tôi sẽ từ bỏ. Bạn, đương nhiên phải giúp hết sức, có điều nếu có mâu thuẫn với nguyên tắc của tôi thì tôi sẽ do dự”. Bối Nhĩ Đóa ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ quan trọng nhất là anh không muốn.
“Cô đã từ chối bạn cô à?”
Bối Nhĩ Đóa lắc đầu: “Còn chưa. Cô ấy cho tôi thời gian ba ngày”.
Có điều bây giờ cô đã có quyết định. Diệp Trữ Vi đã nói thẳng là không muốn, cô còn ôm ảo tưởng gì nữa? Đắm chìm trong ảo tưởng chỉ sẽ càng ngày càng thảm thương, tiếp tục qua lại với anh ta để cuối cùng một mình rơi vào vũng bùn không thoát ra được, đây không phải điều cô muốn.
Nếu anh ta có dù chỉ một chút cảm tình với cô, cô cũng sẽ không lập tức từ bỏ. Nhưng nếu ngay cả một chút đó cũng không có, cô không có dũng khí để tiếp tục.
Như có một bàn tay giữ kim giây lại, thời gian như đứng yên, tất cả đều bất động.
Ngay cả tiếng gió cũng không nghe được, dường như đang ở trên một hòn đảo cá nhân, những lời trong lòng chỉ có trời đất nghe được.
Đến tận lúc một âm thanh không chân thực vang lên bên tai.
“Thực ra tiền này không khó kiếm như trong tưởng tượng của cô, cô cũng có thể tiếp tục giúp đỡ bạn mình”.
Trước mắt Bối Nhĩ Đóa chợt tối sầm rồi lại chợt sáng bừng lên. Cô hoàn toàn không chuẩn bị, thân hình bị ép ngã về phía sau, may mà kịp thời dùng khuỷu tay chống xuống được.
Diệp Trữ Vi... Không ngờ anh ta lại vòng tay sang chống bên kia người cô, lật người rất thành thạo che hết toàn bộ ánh sao trước mắt cô.
Đương nhiên chỉ một lát sau Bối Nhĩ Đóa đã thấy nguồn sáng trước mắt: Đôi mắt đen của anh ta.
“Nghĩa là sao?” Tư thế của cô bây giờ rất, đầu ngửa ra phía sau, cằm hơi nâng lên để lộ cổ và đường cong trước ngực, mi mắt buông xuống, có thể thấy rõ cằm và cổ họng anh ta, đường nét rất tao nhã.
“À”. Diệp Trữ Vi chống tay phía trên cô, âm thanh thấp như nhạc cụ nào đó, thầm lộ ra tâm tình cá nhân: “Ý tôi là, chỉ là diễn kịch ở mức độ vừa phải, độ khó không cao, đúng không?”
“Nhưng chẳng phải anh không muốn sao?”
“Nghe cho rõ tôi nói không muốn là thế nào”. Cô thở, tất cả những đường cong lọt vào đáy mắt, anh ta vừa lẳng lặng nhìn vừa nói: “Tôi sẽ không bị người khác khống chế, tôi không cho phép người không liên can quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi không làm chuyện tôi không thích, tôi không muốn kết quả chỉ là càng ngày càng nhiều người hiểu lầm rằng chúng ta là một cặp”.
Anh ta nhấn mạnh hai tiếng “hiểu lầm”.
Nói xong, anh ta khống chế ánh mắt một lần nữa nhìn gương mặt cô: “Như vậy đã hiểu chưa?”
Bối Nhĩ Đóa bị anh ta nói một tràng làm chóng mặt: “Tóm lại... Rốt cuộc là anh muốn hay là không muốn?”
Cửa sắt bị mở ra, tiếng cười đùa tràn lên sân thượng.
“Ghét thế, dẫn người ta lên đây làm gì? Trên này tối đen như mực, anh định làm chuyện xấu gì à?” Nữ sinh ngượng ngùng phản đối.
“Chuyện anh muốn làm... đã bắt đầu rồi...” Nam sinh vừa nói vừa bắt đầu động thủ.
“Chờ đã... Bên kia có người”.
“Lừa ai chứ?”
“Có người thật”. Nữ sinh vùng vẫy khỏi vòng tay đối phương: “Mau nhìn xem, họ còn nằm nữa...”
“KHÔNG phải chứ? Có vị đồng đạo nào chiếm chỗ trước à?” Nam sinh từng bước đi tới, nheo mắt lại nhìn.
Nữ sinh cũng hết sức thận trọng đi theo phía sau cậu ta.
Đến tận lúc cách Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa một bước chân.
Diệp Trữ Vi đột nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy hai cậu không gõ cửa đã đi vào là rất không lễ phép”.
Những người khác, bao gồm cả Bối Nhĩ Đóa: “...”
“Còn nữa, các cậu nên biết xếp hàng trước sau”.
“...”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
47 chương
8 chương