Thứ 7, 6:15 p.m Kiên nhẫn là một đức tính tốt, nhưng đó không phải là thứ mà Richard có kinh nghiệm hay hứng thú với. Anh muốn câu trả lời. Samantha đã từ bỏ chiếc đài trên xe, và chiếc loa phát ra tiếng nhạc Haydn du dương khi họ tiến về phía Bắc. Cô không phản đối khi anh kéo nắp xe lên, Richard nghĩ vì trạng thái bị phân tâm của cô hơn là vì cô đã chán ngắm cảnh. Ngón tay cô gõ gõ lên tay nắm cửa. “Nếu em nói cho anh mọi thứ em nghĩ anh cần biết,” giọng cô vang lên trong không gian khá tĩnh lặng, “thì không chỉ sự tự do và an toàn của em là nằm trong tay anh, Rick.” Rick. Cô đã cho anh qua, một chút. “Em ở đây để giúp anh giải quyết việc này.” “Chà, thực sự thì em ở đây để anh giúp em - nhưng em đang cố gắng hoàn thành phần của mình trong thỏa thuận.” “Vậy em muốn gì? Anh phải hứa là không tiết lộ bất cứ thứ gì em nói à? Anh không thể, Samantha. Đầu tiên, anh không thích ý tưởng là mọi thứ anh đã giành được và sưu tầm được là để cho ăn trộm. Thứ ha-” “Không,” cô cắt ngang, ngồi thẳng lên. “Em không ở đây với anh vì một vụ trộm. Em ở đây vì một quả bom.” Môi cô giật giật khi cô cân nhắc những lời tiếp theo. “Em sẽ thỏa thuận với anh. Anh có thể dùng bất cứ thông tin nào anh muốn về Etienne DeVore. Những thứ khác em nói cho anh, hoặc anh tự tìm ra, hãy dùng để bảo vệ đồ của anh, nhưng không được nói với cảnh sát.” “Không thỏa thuận gì hết.” “Vậy dừng xe lại và để em đi.” “Không.” Cô nhấn nút mở cửa sổ. “Được thôi. Em sẽ nhảy.” “Đừng cư xử buồn cười như thế.” Anh kéo cửa sổ lên và khóa nút điều khiển, Trừng mắt nhìn anh, cô tháo dây an toàn và vòng tay ra sau mở cửa. “Em không thể nhượng bộ hơn nữa. Nếu anh không thích, chúng ta chia tay. Ngay bây giờ.” Việc giết người để lấy một đồ vật gì đó làm cô khó chịu, anh gần như cảm nhận được điều đó ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh cho là hiện giờ thế đã đủ đảm bảo rồi. Tất nhiên là việc anh muốn làm tình với cô cũng góp phần vào quyết định này nhiều như việc anh không tin những lời tán tỉnh của cô đơn thuần là vì lợi ích - giống như những lời trêu trọc của anh vậy. “Thắt cái đai an toàn chết tiệt của em vào.” “Đó có phải là một lời đồng ý không?” “Ừ. Sau khi chúng ta bàn bạc thêm.” Samantha gật đầu, cài khóa lại. “Việc này thật phức tạp.” Cô chưa biết đâu. “Anh thích sự phức tạp. Nào, giờ thì chúng ta sẽ qua Rooney’s Pub ăn tối hay anh sẽ gọi cho Hans và bảo cậu ấy chuẩn bị thứ đồ Ý gì đó cho chúng ta?” “Anh rất hay làm thế,” cô bình luận “Làm gì?” “Đưa ra những lựa chọn để mọi người cảm thấy họ được quyết định, nhưng tất cả vẫn trong tầm kiểm soát của anh.” Richard mỉm cười. “Ai-len hay Ý nào?” “Có phải quán Rooney nằm ngay cần đường dẫn vào cửa hàng kim cương của James ngay trên tiệm “Mông của Bond” không?”[14] “Ouch, anh không phải James Bond và đừng đánh trống lảng nữa.” “Vậy thì Ai-len đi.” Và điều này cũng hợp lý. Một nơi công cộng, nơi mà những cuộc thảo luận cá nhân không thể quá riêng tư. Vậy thì tốt nhất nên bắt đầu trước khi họ tới đó. “Nói tới Ai-len thì, cho anh biết về tên O’Hannon người đã thuê Walter Barstone thuê em” “Hắn là đồ cặn bã.” “Em nói rồi. Gì nữa không? Và hãy thẳng thắn, nếu em có thể.” Cô bắn cho anh một nụ cười tinh quái. “Thông minh đấy. Hắn ta ở London. Thực tế là không bao giờ rời đi vì hắn sợ máy bay, sợ nước, và sợ không gian chật hẹp.” Samantha xoay người, vòng một chân xuống để có thể đối mặt với anh. “Em không thích làm việc với hắn vì hắn luôn bóp chẹt hoặc cắt phần của người làm.” “Như thế nào?” “Hắn sẽ bảo anh là hắn có người mua thứ gì đó giá thấp hơn thị trường 50 hoặc 100 nghìn, nhưng công việc rất đơn giản, yadda yadda yadda. Và anh nhận việc, rồi mới biết là người mua sẵn sàng trả cao hơn thị trường 50 hoặc 100.” “Và phần đó sẽ dành cho hắn, không phải chia phần trăm cho người kia.” “Đúng.” Giữ ánh nhìn trên đường cao tốc đang tối dần, Richard nắm chặt bánh lái. “Nếu hắn có một vụ cực kì tốt, nhưng có thể thu hút nhiều dư luận, hắn có cài người nhận tội thay không? Đặc biệt là một người hắn không làm việc chung nhiều, hoặc người luôn nói thẳng suy nghĩ của mình và bảo hắn là một tên cặn bã.” Khi cô không trả lời, anh nhìn sang. Miệng cô mím chặt, cô nhìn anh, đôi mắt xanh hơi nhạt màu trong bóng tối. “Anh nghĩ quả bom không dành cho anh.” “Hắn có làm vậy không, Samantha?” anh theo đuổi “Chúa ơi.” Samantha đưa tay vào tóc, kéo chiếc vòng buộc ra, và những sóng tóc nâu đỏ mềm mại lòa xòa trên vai cô. “Hắn có thể. Điều đó sẽ giải thích được vài chuyện. Chết tiệt. Chúa ơi, chết tiệt.” Thầm nguyền rủa dưới hơi thở, Richard đỗ chiếc SLK bên lề cao tốc trước khi cô bắt đầu đấm vào thứ gì đó. Bánh xe vẫn đang chuyển động, cô nhảy ra, sải bước qua lại với hai tay nắm chặt, cứng đờ hai bên. Anh ra ngoài với cô nhưng chỉ đứng dựa vào tường để cho cô xả khói. Ý nghĩ là cô có thể là mục tiêu đã nảy ra trong anh ngay từ buổi tối cô nhảy qua trần nhà anh. Lúc đó anh không có lý do gì, chỉ cảm giác thôi. Kể từ đó anh đã khám phá thêm được một lời cảnh báo từ một tên trộm siêu hạng giờ đã chết, một công việc sắp xếp qua người mà Samantha không tin tưởng, và một viên đá biến mất - nhưng không gì hơn nữa. Và cảnh sát thậm chí còn có ít hơn. “Sao hắn phải cài em?” anh hỏi “Tiền. Hắn không làm việc vì gì khác nữa, và hắn không quan tâm đến gì khác nữa.” Anh nhìn cô đi qua anh và vòng lại. “Nói cho anh biết em nghĩ gì về kịch bản này,” anh nói, liếc nhìn đồng hồ. Trời sẽ nhanh tối, và nếu cô là mục tiêu, anh không muốn cô đứng bên lề đường như thế này. “O’Hannon thuê DeVore vào lấy trộm viên đá, và thuê em làm người thí mạng. Whoop, em bị giết bởi quả bom chính mình đặt để đánh lạc hướng và thoát ra ngoài. Và vì hắn là đồ cặn bã, O’Hannon giết DeVore để không phải chia phần.” “Có thể được đấy, chỉ trừ hai điều. Thứ nhất, O’Hannon là tên hèn nhát, em không nghĩ hắn dám giết bất cứ...” Cô nói nhỏ dần khi một chiếc BMW đen tới gần họ trên cao tốc, chuyển làn và chậm lại khi tới gần họ. Richard bước về phía cửa bên gần chiếc Glock anh đã nhét vào ngăn chứa găng khi Samantha phản đối. Dù vậy, giữa dòng xe cộ lưu thông, chiếc xe không dừng lại, nó tăng tốc khi đi qua họ. Tuyệt. Những người tốt bụng, cảnh sát, và kẻ ám sát, đều phải đề phòng. Samantha cũng nhìn chiếc BMW. “Và thứ hai, nếu em bị giết, cảnh sát sẽ phải nghĩ là viên đá ở cùng em. Viên đá biến mất, vậy là phải có người khác liên quan. Và nếu người đó là Etienne, ai lấy viên đá của hắn? O’Hannon sẽ không xuất hiện. Hắn phải thuê một người khác, và tất cả sẽ cắt vào lợi nhuận của hắn.” “Có thể O’Hannon hy vọng chúng ta sẽ nghĩ viên đá bị phá hủy trong vụ nổ, cùng với em.” “Có thể. Em chỉ không hiểu sao hắn muốn giết Etienne, nếu hắn đã thuê Etienne từ đầu. Người giết người làm cho mình không duy trì được trong nghề này.” Khi cô giải thích mọi chuyện, cô bắt đầu bình tĩnh, tay cô đã thả lỏng và những bước dài dần ngắn lại. “Em cần phải nghĩ cho thông,” cô thì thầm, dừng lại trước mặt anh. “Chúng ta sẽ nghĩ cùng một đĩa bánh Shepherd,” anh nói, kéo mở cửa xe cho cô, “Đi nào.” Dù họ đã tới gần Palm Beach, giao thông trên cao tốc khá đông. Tuy nhiên không ai đi chậm để nhìn họ cả, và họ hòa vào dòng xe không chút khó khăn. Richard quan tâm tới Samantha Jellicoe hơn là tới giao thông. Dù anh coi việc làm của cô là sai trái, nếu ai muốn giết cô vì thế - hay vì bất cứ lý do nào khác - anh sẽ ngăn chặn hắn. Anh thậm chí không chắc mình quyết định thế khi nào, hay từ khi nào anh đã trở thành vệ sĩ của cô - chỉ là anh đã quyết định vậy. 15 phút sau, họ tới phố Clematis và rẽ vào bãi để xe của quán Rooney. Quán có vẻ đông, như mọi khi, với âm nhạc Ai-len vang ra phố. Dù ở đây thiếu sự riêng tư, anh vẫn thích; cảm giác Anh thật sự không dễ tìm ở Florida. “A, ngài Addison,” bà chủ quán chào anh với nụ cười rộng mở. “tối nay đi hai người à?” “Cảm ơn, Annie. Nếu được thì cho tôi ra sau nhé.” “Tất nhiên là được rồi.” Anh chỉ cho Samantha theo sau Annie tới rìa bên của quán. Khi anh ở đây, họ luôn để dành một bàn cách xa quầy bar đông đúc, dành riêng cho sự riêng tư và yên tĩnh của anh. Samantha ngồi xuống ghế đối diện cửa trước, không làm anh ngạc nhiên, và anh chuyển ghế của mình sang sườn bàn để họ ngồi vuông góc với nhau, và anh có thể nhìn lối vào phòng bi-a qua vai cô. James Bond hay không, anh bắt đầu thấy mình giống một tên điệp viên chết tiệt. Anh gọi một 1 pint (panh) Guinness cho mỗi người, và ngồi lại gần Samantha khi cô phục vụ rời đi. “Anh đoán là điều này với em cũng không bình thường phải không?” anh thì thầm. “Vụ đánh bom, không phải quán ăn.” “Em chỉ không thể tin là Etienne lại...” cô nuốt vào. “Nhưng em không nghĩ hắn biết em sẽ tới đó. Nếu không hắn đã không tức giận như vậy khi gọi điện.” “Anh không thể tin O’Hannon lại sẵn sàng lợi dụng cái chết của em.” “Đó vẫn chỉ là giả thiết. Em đoán có gì đó hơn chỉ là lợi dụng.” “Vậy nói cho anh có thể là gì đi.” Samantha ngừng quan sát căn phòng và nhìn anh. Một nụ cười nhẹ chạm tới môi cô. “Anh có vẻ tức giận.” “Anh đang tức giận.” Anh nắm bàn tay cô để trên mặt bàn và vòng ngón tay quanh tay cô. Cô hơi giật mình, nhưng không rút ra. “Anh biết không, điều này làm mọi chuyện thay đổi đấy,” cô nói “Nếu anh không gặp nguy hiểm, anh không cần phải giúp em.” Samantha hít một hơi. “Thực tế thì sẽ rất ngu ngốc nếu anh cứ dính vào vụ này.” “Anh vẫn bị mất một viên đá Trojan,” anh nói giọng trầm trầm. “Và vì em ngủ dưới mái nhà của anh, em cũng nằm dưới sự bảo vệ của anh.” “Lại là một tên lãnh chúa phong kiến, phải không? Bá tước vùng Palm Beach?” Môi anh cong lên. “Như em nói, không ai đáng phải chết vì một đồ vật cả. Và anh muốn đảm bảo là việc đó không xảy ra với em.” “Hơi kiêu căng đấy, thưa đức ngài.” Dù vậy, ngón tay cô cũng nắm chặt lấy tay anh. “và em đánh giá cao điều đó.” “Em cứu sống anh, Samantha. Đáp lại cũng công bằng thôi.” Một cô phục vụ mang tới 2 pint, và Sam uống một hơi dài. Chưa từng có việc như thế này xảy ra với cô. Khi cảnh sát bắt được cha cô giữa một vụ “khá dễ” trộm một thứ đồ trang trí Hy Lạp nho nhỏ, cô đã bị suy sụp. Hàng nghìn viễn cảnh, hàng nghìn kế hoạch khác nhau giúp ông vượt ngục hoặc trốn ra nước ngoài hoặc đi trộm một thứ khác để làm như ông vô tội, không thứ gì có kết quả. Thậm chí lập ra những kế hoạch vô dụng, ngu ngốc vẫn tốt hơn là hoảng sợ một cách mù quáng khi chỉ có một mình. Dần dần cô quen với việc không thể gặp ông, không thể tới dự phiên tòa, và không thể thăm ông trong ngục. Khi ông mất hai năm trước, cô đã rất nhẹ nhõm. Sau đó, cô không cần lên kế hoạch mà vẫn phải nghĩ mình sẽ làm gì nếu ông đột nhiên xuất hiện trước bậc cửa, và cô không phải thấy tội lỗi khi mình được tự do mà ông bị khóa trong một căn phòng nhỏ suốt cuộc đời còn lại. Mỗi công việc cô nhận đều có phần mạo hiểm. Nhưng không ai từng muốn giết cô trước đây, và chắc chắn không ai từng muốn lợi dụng cô làm vật thí mạng. Giả thuyết của Rick đi hơi xa, nhưng nó là thứ hợp lý nhất cho tới giờ. Addison gọi hai suất bánh Shepherd trong khi cô uống nốt cốc bia và gọi thêm một cốc nữa. Thậm chí sau một đêm ngủ ngon và vết thương được khâu lại, cô vẫn thấy mệt mỏi, cả bên ngoài và bên trong. Sự liên quan của O’Hannon làm cho vài mảnh ghép tìm đúng chỗ, và dù rất tức giận với giả thuyết của Addison, hiện giờ cô cũng đồng ý với nó. Cô cũng cần nói ra vài giả thuyết của mình, và cô muốn nói với người đàn ông đang ngồi cạnh cô, nhâm nhi ly bia của anh với vẻ trầm ngâm hơn cô thể hiện. “Em nói DeVore không thấy phiền khi giết người,” anh nói gật đầu với một đôi đang đi qua, cả hai nhìn họ với vẻ tò mò không giấu giếm. “nhưng em không nghĩ hắn sẽ làm tổn thương em!” “Em không nghĩ thế. Dù vậy giả dụ hắn không biết mình đang gài ai, hoặc là có người nói dối hắn chỉ làm việc này phức tạp hơn. Nếu quả bom không dành cho em, thì em cũng muốn biết liệu ai muốn đánh vào anh. Dù sao thì thế cũng hợp lý hơn.” “Tại sao nhỉ?” Bánh của họ được đưa lên, và cô tận hưởng mùi hương của rau, khoai tây và thịt bê nóng. Khi người phục vụ rời đi, cô cắt ngang phần bánh khoai tây nghiền và hơi nóng bốc lên từ bát. “Thẳng thắn thì em không đáng giá cho rắc rối này.” Cô nói “Cho phép anh phản đối,” Hàm anh nghiến chặt; mắt anh đã hơi lóe lên vì căng thẳng và tức giận bị đè nén từ khi ở Butterfly World. “Cứ phản đối như anh muốn, nhưng đó là sự thật. Về khía cạnh tiền bạc, nó không hợp lý. Thậm chỉ kể cả vì viên đá. 10% là một phần khá được cho một vụ trộm, nhưng em không nghĩ Etienne lại ăn trộm và giết người vì 150,000 đô la.” “Vậy thì O’Hannon hay ai đó phải trả cho hắn ta nhiều hơn thế.” “Tại sao? Phải có lợi nhuận cho tất cả những người liên quan.” Cô nhíu mày. “Em thậm chí không chắc liệu Etienne có nhận việc lung tung như vậy không. Em chỉ nhận việc này vì em đang chán. Phần của em - trừ khi bọn chúng không trả vì em chết - sẽ là 10%, cộng với một phần cho kẻ thuê Etienne nữa. Phải có nhiều tiền hơn ở đâu đó, nếu vụ này liên quan tới giết người.” “Trừ khi đây là vấn đề cá nhân.” “Của em?” Anh nhún vai. “gần đây em có làm gì đặc biệt không được lòng người không?” “Theo em nhớ thì không. Anh thì sao?” “Theo anh biết thì không. Em có - vẫn - quan hệ tốt với DeVore chứ?” “Cũng ổn. Em không gặp hắn khoảng một năm rồi.” Sam tập trung vào chiếc bánh của mình, tận hưởng hương vị hơi cay dịu dàng và nuốt nó xuống với một ngụm Guinness. Chẳng trách Addison thích ăn ở đây. “gần đây, em hơi... im lặng.” Đôi mắt xám nhìn cô. “Tại sao?” Chúa ơi, anh không để lỡ điều gì. “Trời đất,” cô nói hơi phóng đại giọng Anh dịu dàng của anh, cô giấu đi sự cảnh giác dâng lên. Cô không quen nói về mình. “Không có gì. Bảo tàng Norton mới nhận tài trợ mùa thu năm ngoái, và có rất nhiều việc. Em đang phải lo phần bảo trì và phân loại.” “Công việc hợp pháp của em,” anh nói nhẹ nhàng, một nụ cười chậm rãi trên môi. “Thôi đi, người Anh.” “Được thôi. Ăn bánh đi. Và nhớ để chừa chỗ cho một chiếc bánh socola hảo hạng đấy, người Mĩ.” Ánh sáng lóe trong mắt cô, và cô nhảy lên, theo bản năng vòng tay ra trước Rick. Anh di chuyển cũng nhanh ngang cô, nắm tay cô và giữ cô ngồi trên ghế. “Bình tĩnh nào,” anh thì thầm, ánh nhìn ở trên một người đàn ông cách đó vài feet với một chiếc máy ảnh trên tay. “Báo chí thôi mà.” “Cứt thật.” “Hài lòng chưa?” anh nói giọng lớn hơn. “Anh có ảnh rồi đấy, vui lòng để tôi và bạn tôi ăn nốt bữa tối nhé.” Tên phóng viên mỉm cười, cái nhìn làm cô muốn đá tung răng hắn. “ “bạn” của ngài có tên không, ngài Addison?” Tay anh trên vai cô nắm chặt hơn. “Nếu không nói cho hắn ta, bọn họ sẽ làm ầm chuyện này lên,” anh thì thầm vào tai cô, làm như đang âu yếm cô vậy. Máy ảnh lóe sáng lần nữa. “Không. Làm ơn,” cô đáp lại. “Em ghét...” “Samantha Jellicoe có lý do chính đáng để ở bên anh,” anh nói với giọng dịu dàng đáng ngạc nhiên. “tin anh chút đi.” Mọi tế bào thần kinh hét lên bảo cô chạy trốn, cùng lúc đó cô vẫn biết là anh nói đúng. Cô thở ra một hơi run rẩy. “Sam Jellicoe,” cô nặn ra thứ mà cô hy vọng là một nụ cười chuyên nghiệp. “Chữ ‘o’ và ‘e’” Addison thêm vào một cách thân thiện “Và quan hệ của hai người là?” “Tôi là tư vấn an ninh-” “Chúng tôi đang hẹn hò,” Addison nói đè lên lời giải thích của cô “Anh im-” “Và tôi cũng nhờ cô ấy cho ý kiến về vấn đề an ninh,” anh tiếp tục trơn tru “Còn gì nữa không?” “Địa chỉ nữa thì tuyệt.” “Nếu anh đang cố làm tôi đe dọa anh thì anh sắp thành công rồi đấy. Cho tôi xem thẻ phóng viên của anh. Ngay bây giờ.” Richard Addison vui vẻ đã biến mất, thay bằng một doanh nhân cứng rắn mà cô đã từng nghe về và đọc trên mạng. Sam không ngạc nhiên chút nào khi tên phóng viên hạ máy ảnh và lục túi tìm thẻ, đưa ra mà không hề tranh cãi. “Cảm ơn, ngài... Madeira,” Addison tiếp tục. “Tôi hi vọng tờ Post sẽ viết về thông tin này thật chính xác và tôn trọng. Chào anh.” “Chào... ngài.” Ngay khi lưng tên phóng viên quay đi, Sam đánh khuỷu tay vào sườn Addison. Anh kêu một tiếng và gập người lại. “Đừng bao giờ làm như vậy nữa,” cô rít lên, đẩy ghế ra và đứng dậy. Quay lại, anh nắm tay cô kéo lại vào ghế. “Để cho anh lo phần giới thiệu chết tiệt đó,” anh gầm lại, không buông tay dù cô đẩy anh lần nữa. “Anh thì mất gì chứ?” “Anh muốn sự dính líu của em với vụ này thật bí mật,” anh đáp lại, ôm tay kia vào sườn. “Người thuê DeVore đặt chất nổ có thể không biết gì hơn là tên trộm trốn thoát là một phụ nữ. Thi thoảng anh vẫn hẹn hò, Sam, và anh không thuê vệ sĩ riêng. Giờ thì em vừa làm an ninh, vừa làm chuyên gia nghệ thuật.” Cô ngậm chặt hàm. Chết tiệt. Addison buông tay cô, và cô ngồi yên tại chỗ, cố đưa hơi thở trở về bình thường và tìm kiếm từ ngữ cô rất hiếm khi - không bao giờ - dùng. “Em xin lỗi,” cô nói. “Em đã làm loạn lên.” “Bình thường mà,” anh càu nhàu đáp lại. “Chúng ta chỉ phải cẩn thận với em hơn thôi. Đó là tất cả.” “Em không đánh anh mạnh đến thế chứ.” Sam đưa tay qua chạm vào lồng ngực anh. “Anh ổn chứ?” “Anh vẫn còn vài vết bầm tím từ cái đêm một quí cô trẻ đẹp đâm sầm vào anh và cứu mạng anh.” “Ôi trời. Em thực sự xin lỗi, Rick. Em chỉ-” “Em chỉ không thích anh nói những điều riêng tư của em. Anh hiểu. Tất cả những cái hôn và nắm tay như cặp đôi mới cưới chỉ là diễn kịch.” Sự thật là anh sai không làm cô thấy tốt hơn chút nào. Cô không thường phản ứng mạnh như vậy với một chút thủ đoạn; chết tiệt, cô sống bằng thủ đoạn. “Stoney nói đúng,” cô càu nhàu, dốc cạn cốc bia của mình. “Em điên rồi.” Anh bắt cô ngồi với mình ăn hết tráng miệng, và xét đến đó là socola và rất tuyệt, cô không phản đối gì nhiều. Dù vậy khi họ quay lại xe, cô đặt tay lên tay anh. Nếu có ai định giết cô, cô không muốn đồ nghề của mình trở nên vô dụng vì đang ở cách cô 10 dặm. “Được rồi,” cô mạo hiểm, “vì sự hợp tác này có vẻ vẫn ổn cho tới giờ, em có thể nhận lời đề nghị của anh chuyển xe của em vào gara của Havard không?” “Chắc chắn rồi.” Nếu anh có ngạc nhiên, anh cũng không lộ ra, nửa đối mặt với cô khi anh bấm điều khiển mở chiếc Mercedes. “Tới đâu đây?” Cô chỉ hướng cho anh, và 15 phút sau họ tới bên chiếc Honda xanh lam không nổi bật của cô. “Được rồi, anh dẫn đường tới gara nhé?” cô hỏi, trèo ra khỏi chiếc SLK. Dưới ánh đèn đường, anh quan sát cô một phút. “Em không nhảy đi đâu chứ?” Cô lắc đầu, ước là mình đủ can đảm để ôm lấy anh hoặc chạy vào bóng đêm. “Anh vẫn là ván cược an toàn nhất của em.” Với một cái nhíu mày nhẹ, Richard đợi cô khởi động chiếc Honda và lái ra đường. Trong một tình huống khác, sự cảnh giác khi anh lái xe, đảm bảo là họ không bị chia cắt bởi đèn giao thông hay bởi một chiếc xe nào khác có thể rất buồn cười, nhưng cô vẫn quá bận rộn suy nghĩ liệu có ai muốn cô chết không để có bất kì phản ứng nào ngoài tán thành. Nhân viên trực đêm vẫy cho Addison qua không chớp mắt, và dù Rick nói gì với ông ta, cô cũng được đưa xe vào gara mà không phải nói thêm một lời. Cô chọn vị trí gần cửa ra nhưng khuất tầm nhìn từ phố, đỗ xe và đi ra. “Có chỗ để đồ nghề của em vào cốp xe anh không?” cô hỏi, dựa vào cửa sổ chiếc SLK. “Còn tùy. Em có quăng thang và móc sắt vào đó không?” “Mấy cái đó em để trong ví.” “Anh không thấy ngạc nhiên.” Anh nhấn nút và cốp xe mở ra khi cô đi lại phía chiếc Honda và làm tương tự. Không có gì thay đổi, tạ ơn Chúa, và cô ném một chiếc ba lô vào xe của Rick khi anh đi ra, tiếp theo là một chiếc túi xách và một cặp cứng nơi cô để những dụng cụ mỏng manh nhất. Đóng cốp xe anh lại, cô dựa vào đó. “Cảm ơn.” “Không có gì. Nhưng anh có một câu hỏi,” Addison nói khi cô trèo lại vào chiếc SLK bên cạnh anh và họ cùng hướng về nhà anh. Cảm thấy thoải mái hơn khi mà giờ đây đã được đoàn tụ cùng đồ nghề của mình, Sam ngả vào chiếc ghế da. “Nói.” “Em có bao giờ ăn trộm từ viện bảo tàng em đang làm không?” Quá đủ cho một cuộc nói chuyện phiếm. “Anh có li dị với vợ cũ không nếu anh không bắt gặp cô ta với ông tên-là-gì-nhỉ?” “Peter Emerson Wallis,” anh nói giọng cứng hơn. “Ở Anh bọn anh gọi đây là ăn miếng trả miếng. Chúng ta đang chơi trò này à?” “Ừ,” cô quyết định, đoán được anh không thích nói về vợ cũ của mình. “Anh trả lời câu hỏi của em, và em trả lời câu của anh.” “Thỏa thuận. Và câu trả lời là có, có thể.” Hơi ngoài mong đợi. “Tại sao?” “Trả lời câu của anh đã, em yêu.” Cô hít vào một hơi. Vấn đề anh cần biết bao nhiêu và cô muốn nói cho anh bao nhiêu ngày càng trở nên phức tạp. “Không, em không ăn trộm từ bảo tàng em làm việc. Tới lượt anh.” Anh nhún vai. “Anh nghĩ chắc sẽ phải mất hơn 3 năm một chút, nhưng... cô ta không thích cách sống của anh.” “Vì phụ nữ quăng người vào anh và thầm cởi đồ anh mỗi khi anh bước ra khỏi cửa à?” “Cái đó, và việc anh luôn chúi đầu vào công việc nữa.” Anh rẽ ra cao tốc chính. “Lượt của em rồi. Sao em không ăn trộm từ bảo tàng của em?” “Em không ăn trộm từ bất cứ bảo tàng nào.” Cô nhíu mày trong bóng tối, nhìn hình ảnh mờ mờ của mình trên cửa sổ. “Điều đó thật ngu ngốc. Những thứ ở đó ở... đúng vị trí của chúng. Không một ai giữ lịch sử riêng cho mình cả.” “Không ngu ngốc chút nào. Điều này thật thú vị.” Cha cô đã nghĩ điều đó ngu ngốc. Dù vậy, sự cố chấp đánh vào bảo tàng và gallery của ông đã làm ông bị bắt, và kết án. Trêu tức một nhà sưu tập hoàn toàn khác với trêu tức cả một đất nước khi anh cuỗm đi một bảo vật quốc gia. Cô lắc đầu rời khỏi hồi ức. “Anh có phải là bạn của Peter Wallis không? Ý em là trước đó.” “Có, bọn anh học Cambridge cùng nhau. Thậm chí ở cùng phòng một năm.” “Bạn tốt đấy.” “Một thời gian. Dù vậy hắn ta rất hay cạnh tranh, và anh thấy mệt mỏi. Xe cộ, các vụ làm ăn, phụ nữ.” “Vậy là hắn thắng rồi.” Addison liếc nhìn cô. “Ý em là vì hắn lấy được Patricia từ anh? Anh đoán vậy. Hắn... biến anh thành thằng ngốc khi luôn nói về tình bạn. Và thực ra điều đó làm anh tức giận hơn là việc hắn lấy trộm vợ anh.” “Anh không thường bị chơi đểu.” “Không,” “Dù vậy, nếu anh giận dữ, sao anh để họ giữ ngôi nhà của anh ở London?” “Em biết nhiều về anh đấy chứ.” Cô thưởng cho anh một nụ cười ngắn. “Anh có đầy trên Internet.” “Tuyệt. Anh để cho họ ngôi nhà ở London vì nó giải quyết vụ ly hôn nhanh hơn, và bởi vì nó có vẻ... công bằng, không phải là anh thích làm thế lắm. Anh biết cô ta không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân đó, và anh không làm gì để thay đổi tình huống.” Anh nhún vai. “Có thể làm như vậy anh sẽ có được câu nói cuối cùng.” Ngay khi Samantha đang tự chúc mừng vì moi được nhiều đáp án từ anh mà chỉ phải trả lời một câu, anh giảm tốc độ và rẽ vào lối vào nhà giữa hai cảnh sát đang chán nản. Lần này họ không thèm liếc nhìn anh khi mở cửa. “Họ đang tự mãn rồi,” cô bình luận, vươn người ra khi họ băng qua những tán lá cọ và dừng lại trước nhà. “Hệ thống an ninh tồi tàn của anh đã giảm độ hiệu quả đi một nửa.” Họ trèo ra khỏi xe, và Rick nắm tay cô khi họ đi tới cửa trước. “Em nợ anh một câu trả lời,” anh thì thầm, xoay người cô đối diện anh. Cô nặn ra một cái nhếch môi, “Em nghĩ đã qua mặt được anh rồi chứ. Được thôi, câu hỏi là gì?” Addison nhìn cô một lát. Đưa tay ra, anh vén một lọn tóc khỏi mặt cô, và cúi xuống hôn cô. Mềm mại và ấm áp và dây dưa, nó đưa một luồng khí nóng thẳng xuống ngón chân cô và mọi nơi trên đường nó đi. Lưỡi anh lướt dọc răng cô, và không nghĩ ngợi gì, cô mở miệng ra cho anh. Cô đã ẩm ướt. Ngay khi cô nghĩ cô sẽ tan chảy vào anh, anh lùi lại 1, 2 inch. “Câu trả lời của em là gì, Samantha?” anh thì thầm trên miệng cô. [14] James’Diamond là một hình ảnh nổi tiếng về một chàng trai hay chải chuốt. Nhưng cũng có nghĩa là cửa hàng kim cương của James. Ở đây Samantha chơi chữ, ghép tên hai tiệm lại tạo thành James Bond (điệp viên 007) vì cô hay nói Rick giống với James Bond. Đăng bởi: admin