Thứ 7, 1:18 p.m
“Chúng ta sẽ không đi chiếc limousine đâu.” Samantha khoanh tay trước ngực.
Cố nhịn cười, Richard đứng bên cô trên bậc thang trước nhà và quyết định không hỏi tại sao cô lại có định kiến với chiếc limousine của anh như vậy. “Anh có nói thế đâu, em yêu.”
“Anh bảo Ben mang xe ra.”
Một chiếc Mercedes-Benz SLK màu vàng vòng qua trước nhà và dừng ngay trước mặt họ. “Ừ, nhưng anh không nói là xe nào.”
“Không phải James Bond cũng lái một chiếc BMW hay gì đấy à?” cô hỏi, đi về phía ghế khách khi Ben rời ghế lái. “Màu vàng chuối. Rất không nổi bật.”
“Anh không phải James Bond. Im miệng và lên xe.”
Cô thích chiếc xe; anh có thể thấy được trên nụ cười trêu chọc của cô khi cô ngồi vào. Samantha lướt ngón tay trên bảng điều khiển, một dấu hiệu tốt. Cô có vẻ luôn tìm hiểu mọi thứ qua xúc giác. Sẽ rất thú vị nếu anh có thể thấy liệu điều đó có đúng trong phòng ngủ không. Anh dịch chuyển, đột nhiên thấy không thoải mái. Tắm lạnh. Nghĩ tới tắm lạnh.
Cuối cùng, cô thắt dây an toàn và cười với anh. “Chúng ta bỏ đầu quả chuối xuống được không?”
Anh nhấn nút trên bảng điều khiển. Nắp cốp xe mở ra, và mái xe nâng lên, quay ngoắt về phía sau chìm vào cốp bằng một chuyển động nhẹ nhàng. “Tốt hơn chưa?”
“Tuyệt” là tất cả những gì cô nói, và họ phóng ra lối đi.
Cảnh sát vẫn đứng ngoài cổng, nhưng họ đã bắt đầu có vẻ chán nản hơn là hy vọng bắt được một tên đặt bom. Tất nhiên là họ đã tìm thấy tên đặt bom dạt vào bãi biển, dù họ có nhận ra hay không. Anh liếc nhìn Samantha, cô dựa một tay vào khung cửa sổ, cằm chống vào tay.
“Cảnh sát đã nhận dạng DeVore và coi hắn là kẻ tình nghi,” anh nói, “nhưng vì anh nói có một người phụ nữ trong nhà anh, họ vẫn chưa từ bỏ.”
“Có thể họ nghĩ hắn ta có đồng phạm. Lần theo hắn sẽ không dẫn họ tới gần tôi, nhưng chắc chắn là tôi vẫn không được xóa tội.” Cô bắn tia nhìn sang anh. “Vẫn chưa.”
“Trước đây hắn ta đã dùng chất nổ bao giờ chưa?”
“Tôi không biết hết những việc hắn đã nhận, nhưng tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nếu có. Hắn sẽ không gọi để cảnh báo tôi nếu chúng tôi chỉ đơn thuẩn cạnh tranh trong một phi vụ.” Cô nhún vai. “Trước đây hắn cũng từng có vài vụ lớn, nhưng hắn luôn bảo đó chưa phải là thử thách. Người ta di chuyển và tự làm bản thân lộ ra yếu điểm. Đồ vật ngồi yên một chỗ, và anh phải đi tới lấy chúng.”
“Em vào DeVore đã từng là... đối tác chưa?”Cô ngồi lại và bấm đài. “Ồ, hay đấy,” cô nhíu mày khi nhạc Mozart nổi lên. “Đối tác. Tôi đoán ý anh là cả trên giường và khi ăn trộm. Khi ăn trộm thì chưa.”
Nắm chặt tay lái, bụng anh thắt lại vì một cơn ghen vừa bất ngờ vừa kì quặc, Richard gật đầu. “Vậy thì, một lần nữa, anh rất tiếc.”
“Thôi trò xin lỗi đi. Không phải lỗi của anh. Mọi người đến và đi trong cuộc sống của tôi rất nhiều. Tôi quen rồi.”
“Thật mỉa mai phải không?”
“Tôi cố làm những gì mình làm tốt. Hơn nữa, anh không nên phàn nàn. Lúc này anh đang “đến.”“
Trong bao lâu? Anh tự hỏi. “Chỉ bình luận thôi, không phải phàn nàn.”
Nụ cười tinh quái của Samantha lóe lên. “Tốt. Dù sao thì tôi chỉ hy vọng Stoney sẽ biết Etienne hợp tác với ai. Nếu không, chúng ta sẽ bị tắc cùng chỗ với cảnh sát.” Những lọn tóc nâu đỏ bay bay trước mặt cô, và cô lấy ra một chiếc vòng cao su trong chiếc túi Gucci để buộc mái tóc gợn sóng thật gọn gàng sau lưng.”
“Anh tưởng chúng ta đang cố gắng hòa nhập,” anh bình luận. “Vậy thì sao lại có chiếc túi đắt tiền kia?”
“Đó là tất cả những gì tôi mang theo. Hơn nữa trông cũng giống khách du lịch. Tôi hy vọng anh có mang theo một chiếc mũ bóng chày cũ kĩ hay là gì đấy.”
“Xin lỗi, sáng nay anh không lục tìm góc cũ kĩ của tủ quần áo.”
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh một lúc trong khi anh vờ chú ý vào đường cao tốc. Tạ ơn Chúa là đường thông thoáng.
“Chỉ cần đeo kính râm vào là được. Anh không mặc vét, chắc phải hữu ích chứ. Chúng ta sẽ mua cho anh một cái mũ Gilligan[11] hoặc gì đó.”
“Không, không cần.”
Samantha im lặng một lúc, dù cô nhìn chằm chằm vào chiếc đài với sự thất vọng sâu sắc tới mức tức cười. “Anh báo với tên vệ sĩ Donner chúng ta đang đi đâu phải không?”
“Anh tin cậu ấy, Samantha. Và-”
“Tôi thì không. Đừng tin những người biết anh giá trị bao nhiêu.”
“Tất cả mọi người biết anh giá trị bao nhiêu.”
“Ừ, nhưng mọi người không có được sự gần gũi như anh ta.” Cô gõ gõ ngón tay lên khung cửa sổ. “Cái chết của anh chắc phải mang lại cho anh ta một món lợi khổng lồ.”
Richard nhíu mày, quăng ý tưởng đó khỏi tâm trí. Tom Donner là bạn thân nhất của anh. Ý tưởng đó thật kỳ quặc. Và gần đây anh rất cẩn thận về việc chọn người xen vào cuộc sống của mình - chỉ trừ một trường hợp đang dương mắt lườm anh. “Anh tin cậu ấy,” anh lặp lại. “Bỏ chủ đề này đi.”
“Được thôi. Nhưng để cho anh thấy tốt hơn thì nếu tôi là anh, tôi cũng không đi đâu với tôi mà không báo với một người tôi tin tưởng. Chỉ là tôi sẽ không chọn Donner.”
Lời khen ngợi, dù là hai chiều, vẫn làm anh hài lòng. “Em có thể thay CD nếu muốn,” anh nói, “nhưng-”
Cô nhảy tới chiếc đài. Cắt bỏ Mozart, thay bằng Beethoven, đến Haydn. Ngồi lại, cô khoanh tay nói. “Chỉ có người chết trong tủ CD của anh thôi à?”
“Em thích đồ cổ mà. Anh nghĩ em phải thích nhạc cổ điển chứ.”
“Tôi thích - nhưng không phải trong một chiếc xe James Bond mui trần.”
“Anh không phải tên chết tiệt Ja-”
Với một cái gạt tay thật nhanh, cô tắt CD và mở các kênh radio cho tới khi tiếng trống nặng nề và guitar điện và giọng hát mờ nhạt vang lên từ bộ hiệu chỉnh âm thanh. Cô tăng volume và ngồi lại khi anh cười lớn.
“Cái quái gì thế?”
“Ai thèm quan tâm? Nó có giai điệu.”
Dựa cằm vào tay lần nữa, Sam ngả vào những luồng gió ấm áp thổi vào xe. Cô yêu Florida. Châu Âu đoạt giải về những ngôi làng đẹp như tranh ẩn trong những khu rừng thông-và-sồi cổ kính, nhưng sự đối lập ở đây cuốn hút cô. Họ bay qua những thảm cỏ vùng đầm lầy, xen kẽ bởi những ngôi nhà nhỏ xíu trên những con đường đầy bụi cách xa đường cao tốc với những chiếc xe gỉ xét trang trí cho bãi cỏ trước nhà. Từng lùm cây du 200 năm tuổi và những khóm liễu lòa xòa rải rác dọc sườn đường, bộ dạng cúi thấp vì bão lốc của chúng giống như những chú lùn bên cạnh những khối thép và thủy tinh trong vùng công nghiệp.
Và Palm Beach, dù không có sự quyến rũ của khu dân cư sang trọng nhất đất nước chen nhau trong một vài dặm vuông của thiên đường, còn cuốn hút cô hơn nữa. Vẻ đẹp vào cổ kính tách biệt xen vài nét hiện đại lệch lạc - nơi hoàn hảo cho một tên trộm cấp cao. Cô liếc nhìn Addison lần nữa. Trong nghề của cô, cô không được phép thích sự bất ngờ. Lại là một bất ngờ nữa.
Mặt khác, bất ngờ cũng có bất lợi. Sam chuyển góc nhìn một chút để nhìn vào tấm gường sườn. “Chuyển làn đi,” cô nói
“Để làm gì?”
Tự nhắc mình là Addison là doanh nhân, không phải một tên trộm, cô vẫn giữ vẻ thư giãn. “Vì tôi muốn xem cái xe đằng sau có chuyển làn không.”
Anh giữ ánh nhìn trên đường. “Chiếc sedan màu be đó à?”
“Anh cũng để ý à?” cô hỏi, ngạc nhiên đủ để ngồi thẳng dậy.
Addison gật đầu. “Nó theo chúng ta từ đầu đường cao tốc, nhưng đây là làn đường chạy thẳng, em yêu.”
“Được rồi, vậy là anh cũng giỏi quan sát, nhưng anh cần tập luyện đa nghi hơn một chút. Đổi làn đi. Đi về phía lối ra.”
“Việc này có thường xảy ra với em không?”
Cô nở nụ cười. “Chỉ trong vòng một tuần vừa rồi thôi. Thông thường thì không ai biết tôi là ai.”
“Quá muộn rồi.” Anh liếc nhìn chiếc gương chiếu hậu. Nửa phút sau, chiếc sedan chuyển sang làn đường của họ.
“Vẫn có thể là trùng hợp.” anh lầm bầm, nhưng vẫn chú ý vào gương khi anh chuyển sang làn ngoài cùng. Chiếc sedan bám theo. “Hoặc có thể không.”
“Thấy chưa, sự nghi ngờ có thể cứu mạng anh. Cho nó rớt đi.”
“Em không muốn biết đó là ai à?”
“Chúa ơi. Sự tò mò có thể giết con mèo đó, Addison, và tôi là một con mèo” [12]
“Còn anh thì là sói,” anh đáp lại và nhấn chân phanh.
Dù có hệ thống chống khóa phanh hiện đại, bánh của chiếc SLK bốc khói khi chúng bị dừng đột ngột. Giao thông khá thoáng, nhưng Sam không thể ngăn được một tiếng thở hổn hển khi một chiếc cần cẩu lớn vòng qua tránh họ, người lái xe giơ ngón giữa lên và nhấn còi. “Chúa ơi.”
Chiếc sedan không có phanh chống khóa. Phanh của nó rít lên, và nó bị quăng đi rất mạnh, sượt qua họ, cách vài inch và trượt lên phần bùn đất của làn đường phụ. Tên lái xe lấy lại được kiểm soát trước khi xe lăn vào bãi cỏ ẩm ướt. Tên này biết lái xe đây, và điều đó trả lời cho vài câu hỏi. Chiếc xe dừng lại ở lề đường cách họ khoảng 12 yard.
“Được rồi đó,” Addison nói, tăng tốc lại và đỗ ngay trước chiếc sedan.
“Đúng rồi, trừ khi họ có vũ khí.”
Addison quay người, tháo dây an toàn và cùng lúc kéo ra một khẩu Glock.30 từ trong hộp đựng găng tay. “Anh thích chuẩn bị cho mọi thứ.”
“Không súng,” cô nghiến răng, tháo dây an toàn của mình và nhảy ra khỏi xe. “Hơn nữa, anh sẽ bị bắt mà thôi.” Cửa bên của chiếc sedan mở ra. “Chào ngài, thám tử Castillo,” cô gọi, tiến tới khi ông chui ra. Thân thiện nào, cô tự bảo mình.
“Cái quái quỉ đó để làm gì vậy?” vị thám tử gầm gừ
“Là lỗi của tôi,” Sam đáp lại, cảm thấy được Addison đang đi tới sau cô. “Tôi để ý thấy chúng tôi bị theo dõi, và tôi gợi ý ngài Addison đỗ xe lại.” cô nặn ra một nụ cười méo mó. “Chắc là anh ấy hơi hoảng.”
“Anh hoảng, đừng mơ,” Addison xen vào. “Sao ông theo đuôi tôi?”
“Họ không theo đuôi anh, họ theo dõi tôi,” Sam phản lại. “Nhưng tôi đã nói rồi, ngài thám tử, tôi là người tốt. Dù vậy, tôi e là ngài đã cảnh báo cho kẻ nào vốn đang theo đuôi ngài Addison.” Cô chỉ vào chiếc sedan, không cần phải che giấu sự coi thường. “Không ai thuê một chiếc Buick 91 đi chơi cả, và không tên trộm hay kẻ ám sát có lòng tự trọng nào lại lái một chiếc xe cũ màu be. Ngài lái giỏi hơn phóng viên, vậy thì ngài chắc chắn là cảnh sát.”
“À. Vậy thì tại sao các vị lại muốn giết tôi như vậy?”
Addison đẩy cô sang một bên. “Không ai muốn giết ai cả. Tôi bị hoảng mà, nhớ không? Ngài thám tử, ngài còn muốn gì nữa không?”
“Không. Không có gì đặc biệt cả. Nhưng hãy nhớ, ngài Addison, nếu ngài bị giết, tôi bị đuổi việc. Ngài không nên ở đây.”
“Tôi sẽ cẩn thận.” Addison vòng tay qua cánh tay cô. “Chúng ta đi chứ, Samantha. Sẽ trễ mất.”
“Chắc chắn rồi. Và đừng lo, Castillo. Công việc của tôi là giữ an toàn cho anh ấy mà.” Cô bắn cho anh một nụ cười. “Dù việc đó có khó chịu đến mức nào.”
Bộ ria của viên cảnh sát giật giật. “Tôi suýt thì tin cô, Jellicoe.”
“Vậy thì tôi phải làm việc chăm chỉ hơn nữa rồi.”
Họ ngồi lại vào chiếc SLK, và Addison khởi động máy. “Em có nghĩ họ sẽ bỏ cuộc không?” anh hỏi, mắt lại nhìn gương chiếu hậu.
“Có thể. Nhưng đề phòng ai đó có cùng ý tưởng với Castillo, cái thứ này chạy nhanh cỡ nào?”
Richard nhẹ nhàng di chuyển ra đường cao tốc, vặn to chương trình rock kinh khủng của cô, và nhấn mạnh cần gia tốc. “Hãy thử xem.”
Castillo nhìn chiếc xe màu vàng hướng về phía nam với tốc độ tên lửa. “Cứt thật.”
Khi ông quay lại ghế phụ, sĩ quan James Kenedy ngồi bên khởi động chiếc Buick. “Chúng ta có tiếp tục theo họ không?”
“Không.”
“Tôi có thể gọi cho Tuần tra Cao tốc và bắt họ dừng lại vì vượt quá tốc độ.”
“Không.”
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Quay lại sở và nghiên cứu lại bản yêu cầu bảo hiểm của Addison. Chỉ vì hắn ta giàu không có nghĩa là tôi không được phép xử lý vụ điều tra chết tiệt này.”
“Ngài nghĩ là anh ta có liên quan đến vụ này à?”
Vị thám tử nhìn vẻ mặt háo hức của người lái xe. “Tôi nghĩ cô ta có liên quan, và tôi nghĩ anh ta tự nguyện giúp cô ta. Có gì đó đằng sau vụ trộm và đánh bom này. Nhưng chỉ suy nghĩ không thôi không giúp tôi thành thám tử, và ngồi không ở đây chỉ phí thời gian.”
Kenedy quay lại đường cao tốc, xuống dốc đi về phía Bắc. “Ha. Tôi đã nói với tên luật sư là đáng lẽ nên thuê tôi bảo vệ an ninh. Hẳn là hắn muốn giấu điều gì khi mà đi thuê con đàn bà ngu ngốc đó.”
Castillo lấy ra một thanh kẹo cao su trong túi và bóc ra. “Xét đến việc sáng nay chúng ta vừa kéo xác người nào ra khỏi đại dương, con đàn bà ngu ngốc đó giờ có thể là tên trộm giỏi nhất thế giới đấy. Thể hiện một chút kính trọng đi.”
Khi hai vị cảnh sát rẽ về phía Bắc trên Cao tốc 95, một chiếc BMW đen với cửa sổ đen mờ rời khỏi trạm xăng bên kia đường và hướng về phía Nam với tốc độ cao.
B ãi đỗ xe của Butterfly World khá là đông cho một buổi chiều thứ 5, nhưng đối với Sam, đây là điều tốt. Để không nổi bật với Addison bên cạnh đã đủ khó rồi, chưa cần đến một nơi vắng vẻ thêm vào mớ rắc rối. “Bên kia được rồi,” cô chỉ.
Addison đưa xe vào. “Mọi nơi đều có nguy cơ là bẫy à?” anh hỏi, tháo dây an toàn và lách ra khỏi xe. “Anh nghĩ đó là lý do chúng ta phải đỗ cách cửa ra 3 feet và lối vào ¼ dặm.”
“Hôm nay mọi nơi đều có thể là bẫy,” cô trả lời, quăng túi xách lên vai và đóng cửa chiếc xe màu chuối sau lưng. “Chúng ta đã gặp may là đó chỉ là cảnh sát.”
“Nhưng em đã biết trước khi dừng xe phải không?”
Giọng của anh như buộc tội cô điều gì xấu xa vậy, nhưng cô không để nó ảnh hưởng. Cô nhún vai. “Như tôi nói, bất cứ ai có một chiếc xe cũ màu be không phải là bạn - hay kẻ thù của anh, và những người tôi biết thì có lòng tự trọng cao hơn. Chỉ còn lại cảnh sát thôi, hoặc báo chí. Và mừng là không phải báo chí.”
Một nụ cười nở ra trên đôi môi gợi cảm. “Em yêu, anh tin là em còn sợ máy ảnh hơn cả anh đấy.”
Sam gật đầu. “Vậy mới phải hòa nhập vào.”
“Hòa nhập. Đúng rồi.” Anh chìa tay ra, và cô chần chừ. “Khách du lịch vui vẻ, nhớ không?” anh trêu, vẫy vẫy ngón tay để mời cô tới gần. “Có thể chúng ta là vợ chồng mới cưới đang đi tuần trăng mật.”
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, Addison.” Cô nói, nắm lấy tay anh và vờ như sự tưởng tượng của cô không tới mức đó.
Những ngón tay ấm áp của anh nắm tay cô. “Rick”
Sam gật đầu, chưa sẵn sàng gọi tên anh. “Đi thôi. Sau 4h họ không cho khách vào đâu, và bắt tất cả phải ra lúc 5h”
“Vậy là không ai vào sau chúng ta.”
“Đó chính là mục đích.”
Anh có vẻ đang bắt kịp những mánh khóe và cách nghĩ của cô với tốc độ đáng báo động, nhưng cô đã biết trước là anh không phải một tên khù khờ dù trong trí tưởng tượng của bất kì ai. Cô và Stoney sẽ phải đổi lại toàn bộ mật khẩu và tín hiệu, nhưng họ đã từng làm vậy rồi, khi cha cô bị bắt. Đó là một điều phiền toái, nhưng cần thiết cho sự an toàn của họ.
Khi họ tới quầy vé, cô không thể ngăn mình nhìn lại sau lưng, nhưng không chiếc Buick màu be nào lái vào bãi đậu xe. Addison đã phá kỉ lục tốc độ trên đường tới đây nên cô không nghĩ ai trừ NASA có thể theo kịp. Dù vậy, không đề phòng có thể làm cô phát điên.
“Vui lòng cho hai vé người lớn.” Addison nói với cô gái trẻ trong quầy.
“Hai vị chỉ còn một tiếng trước khi đóng cửa,” cô ta nói giọng miền Nam dịu dàng.
“Được rồi.”
“Vậy thì 29.90 đô.”
Trước khi Sam kịp phản đối, anh lôi tiền ra khỏi túi của chiếc quần jeans bó, nhận vé và tiền thối với một nụ cười trên môi. Anh lại nắm tay cô, đưa cô tới bên cổng. “Em thấy là anh trả tiền mặt chứ,” anh thì thầm, dựa vào gần hơn, “đề phòng có người dò được các khoản trả bằng thẻ tín dụng.”
Da gà trên tay cô nổi lên. “Anh học nhanh đấy, Addison.” Cô nói, hi vọng là Stoney không nhìn thấy họ. Cô run lên khi miệng anh lướt qua tai cô. Các cơ co lại, và cô ép mình hít một hơi thật chậm. Thôi đi, cô tự ra lệnh cho mình khi họ đi vào Butterfly World.
Những chiếc cửa đôi bảo vệ khu vườn, ngăn lũ bướm thoát ra ngoài. Họ đi qua chiếc cửa đầu tiên, bị chặn giữa hai cửa, và Addison kéo cô lại gần. “Nói tên anh đi,” anh ra lệnh với giọng trầm trầm.
“Thôi nào, Stoney đang đợi đấy.”
“Nói đi.”
“Phải-”
“Nói đi, Samantha,”
“Anh phải kiểm soát mọi thứ đúng không?” cô cố ép một nụ cười. “Người ơi, chắc anh phải phát điên khi không thể bắt tôi làm những gì tôi không m-”
Anh hạ miệng mình xuống miệng cô, vòng tay quanh eo cô và kéo cô sát vào cơ bụng phẳng phiu, săn chắc của anh. Hơi nóng chạy dọc xương sống cô khi môi anh ôm lấy môi cô. Đây không phải một nụ hôn trêu đùa, giống như nụ hôn đầu tiên trong khu vườn. Nụ hôn này cho cô biết chính xác anh muốn gì, và muốn nhiều như thế nào. Và điều tốt nhất và tệ nhất là, cô cũng muốn nó.
Hơi ẩm ấm áp của khu vườn lơ lửng trong tiền sảnh mờ tối, tĩnh lặng và đóng kín. Anh ép lưng cô vào cánh cửa, miệng anh mạnh mẽ và đòi hỏi trên miệng cô, xoay chuyển và kéo cô vào.
“Bình tĩnh nào, Tarzan.” Cô cố nói, hổn hển hít vào luồng không khí nóng bỏng, ẩm ướt. “Có người nhìn thấy-”
“Nói tên anh đi,” anh lặp lại, răng anh tìm tới môi cô.
Chúa ơi. “Rick,” cô thì thầm, đầu óc chìm vào một mê cung ẩm ướt, tràn ngập Addison khi anh ấn cô mạnh hơn vào cánh cửa. “Hài l-”
Mông cô ấn vào tay nắm, và cánh cửa bật mở, bị đẩy bởi sức nặng của họ. Miệng vẫn dính vào nhau, họ lảo đảo ngã vào phía trong khu vườn.
Vài người khách tới muộn tò mò nhìn họ, và cô cười một tiếng vô tư, nắm tay anh và văng văng nghịch ngợm. “Chúng tôi mới cưới,” cô nói với tất cả. Điều này không dễ dàng chút nào khi cô không còn hơi để nói, và khi cô gần như đang đạt tới cực khoái, chỉ vì nụ hôn của anh, nhưng có vẻ cũng hiệu quả.
Cô đi được gần 3 feet thì anh kéo cô lại. “Lại đây nào, Samantha.”
“Hừm. Nụ hôn đó cũng vì ngưỡng mộ à, Addison?” cô thì thầm đáp lại
“Không, đó là vì dục vọng. Vậy còn mấy lời nói và văng tay đó là gì?”
“Chúng ta đang hòa nhập. Và anh bắt đầu vụ này. Tôi chỉ gợi ý anh đội mũ thôi, nhưng anh phải nuốt chửng tôi mà.”
“Em cũng được ăn nhẹ còn gì. Hay đó chỉ là đóng kịch? Anh có phải biết ơn là em không ném anh xuống hồ không?” anh tiếp tục với giọng dịu dàng
“Nếu tôi muốn dừng lại, tôi đã dừng rồi,” cô thì thầm đáp lại, kéo anh về phía trước. “Đi nào, anh yêu.”
“Đó có phải là đóng kịch không, Jellicoe?” anh lặp lại.
“Có thể.” Đàn ông. “đừng để testosterone của anh tăng lên như thế, Addison. Kéo anh đi theo đã làm cho mọi chuyện đủ khó rồi. Tôi không cần thêm gì phức tạp nữa đâu.”
Anh tới gần cô lần nữa, ánh mắt tối lại và nóng bỏng. “Em đã có một điều phức tạp rồi đây.”
Cứt thật. “Anh có thôi đi không hả? Chúa ơi. Dù sao thì điều gì làm anh như thế vậy? Lúc trong xe anh lịch sự lắm mà.”
“Nó đã tích lại cả ngày rồi,” anh nói với một chút hài hước, “nhưng lúc đó anh phải lái xe. Giờ thì không.”
Vài vị khách nữ đang nhìn Addison qua vai của chồng họ hay qua những tán cây của khu rừng nhiệt đới. Cô không chắc là vì họ nhận ra anh hay vì anh trông cực kì đẹp trai theo kiểu của một kẻ săn mồi ăn thịt, nhưng cô phải thừa nhận là mình thấy hài lòng trong một khoảnh khắc thoáng qua. Anh muốn Samantha R. Jellicoe. Cứ đau buồn đi, các cô gái.
“Ngắm mấy con bướm đi,” cô chỉ dẫn, “Đó là lý do chúng ta tới đây.”
Bàn tay anh nắm chặt tay cô, rồi thả lỏng. “Có dấu hiệu nào của người của em chưa?”
“Chưa. Có thể ông ấy ở trong khu vườn sau vườn chính.” một con bướm xanh da trời sáng màu, cỡ một chiếc bưu thiếp phấp phới bay qua và đậu lên mái tóc tối màu của Addison. “Đừng di chuyển. Anh có bạn này.”
“Tuyệt.”
Sam khúc khích. “Ước gì tôi mang máy ảnh. Phân bướm trông thế nào nhỉ?”
Anh cẩn thận lắc đầu, và con bướm bay vào khu rừng nhân tạo ấm áp. Âm nhạc cổ điển vang lên nhẹ nhàng dường như vừa thích hợp lại vừa buồn cười - mọi người đều là nhà phê bình mà. Bên dưới mái vòm cao, hàng trăm con bướm đủ màu sắc và kích cỡ bay lượn giữa những khóm cây và hoa, trong khi những luồng sương ấm áp phun ra từ trong tường và giữa những lùm cây nhiệt đới.
“Ở đây đẹp thật.” Addison nói, trùng với suy nghĩ của cô
“Có lẽ chúng ta nên tới sớm hơn.”
“Có lẽ chúng ta nên quay lại và đi du lịch thật sự.”
“Mm. Như là hẹn hò à?” cô thì thầm
“Anh có thể thuê nơi này sau vài giờ. Chúng ta sẽ có nó cho riêng mình.”
Cô không thể không tưởng tượng cảnh mình nằm trải ra giữa những bụi cây, Addison ở trên cô và những đàn bướm bay lượn trên đầu họ. “Kiềm chế một chút đi, được không?”
Nụ cười của anh làm cô ẩm ướt. “Anh đang kiềm chế rất nhiều đấy.” Cố gắng không có vẻ vội vàng, họ đi dọc con đường ngoằn ngoèo của khu mái vòm tới cánh cửa phía bên kia. “Em có định nói cho anh biết trông Stoney như thế nào không?”
Qua tấm lưới thưa của mái vòm, Samantha nhìn thấy ông đang ngồi trên một chiếc ghế băng trong vườn hoa hồng. Sự nhẹ nhõm chạy trong người mạnh tới mức làm cô run lên. Nắm chặt tay cô, Addison đi chậm lại và nhìn xuống.
“Chuyện gì vậy?”
“Stoney là sự kết hợp của Hulk Hogan,” cô nói, kéo tay khỏi tay anh và đi về phía trước. “và Diana Ross, với chiếc mũi đã bị vỡ cả trăm lần, và một cây thánh giá nhỏ bằng bạc ở cổ.”
Cô đi qua hai cánh cửa nữa và rẽ vào con đường phía bên trái khi gặp một tấm biển ghi Vườn hoa hồng Anh. Khi Addison bắt kịp cô, cô chậm lại. Tất cả những sự đề phòng của họ khi tới cuộc hẹn này sẽ trở nên vô nghĩa nếu cô không cẩn thận lúc này.
Stoney nhìn thấy cô và đứng lên, và nhìn thấy Addison ngay cạnh cô. Ngay lập tức ông quay đi và đi về phía đối diện. Họ có ám hiệu cho “ổn cả” nhưng cô chần chừ không nói. Không có gì ổn cả, và việc Addison ở đây không tốt cho họchút nào. Nhưng cô đã hứa là cô và tên nhà giàu này sẽ là đối tác, và nếu cô rời đi mà chưa nói chuyện với Stoney, cô sẽ nổ tung mất. “Đội Dolphins thì sao?” cô nói giọng hơi to, nhìn vào Addison.
“Cái gì?”
“Im miệng và phối hợp đi,” cô thì thầm dưới hơi thở. “Anh nghĩ họ có vào tới giải Super Bowl mùa này không?”
“À, chà, bây giờ khi mà Dan Quayle-”
“Marino.”
“—Marino đã về vườn, anh cũng không chắc nữa.”
“Anh cũng là fan của Dophins à?” một giọng sâu trầm, êm tai nói từ phía sau cô.
Cô dúi một ngón tay vào Addison. “Ồ, anh ấy bị tôi dụ dỗ đấy, nhưng tôi vẫn phải cố gắng hơn. Đây là Richard Addison.”
“Walter.” Stoney chìa tay ra, trông có vẻ thân thiện dù ông nói như tát vào mặt. “Cháu điên rồi, Sam. 3 chúng ta không thể ở cùng một chỗ.”
Sau khi Addison bắt tay Stoney, Sam cũng làm theo, nắm lấy những ngón tay dày dặn, nhanh nhẹn của người trữ đồ của mình lâu hơn bình thường một chút. “Bác có nghe gì về Etienne không?”
“Có. Và tới khi cháu gọi cho bác, bác nghĩ cháu sẽ là cái xác tiếp theo dạt vào bờ.” Cảm xúc ẩn sâu trong lời nói của ông, nhưng cô đủ hiểu ông để nhận thấy nó.
“Hắn gọi cho cháu ngay trước khi cảnh sát tới nhà cháu, và cơ bản là bảo cháu đang ngập sâu trong cứt. Bác có biết hắn làm việc cho ai không?” Những thứ ủy mị có thể để sau.
Stoney liếc nhìn Addison. “Bác cần cháu giải thích đấy, cháu yêu.”
“Samantha và tôi đã thỏa thuận,” Addison xen vào. “Cô ấy giúp tôi tìm ra ai đã thổi bay nhà tôi và tại sao, và tôi giúp cô ấy xóa tội đột nhập - và giết người.”
“Nó cứu mạng cậu đấy, cậu biết không.”
“Tôi biết. Thế nên tôi mới ở đây.”
“Tôi đã bảo nó là ở lại kéo cậu xuống tầng không phải là ý tưởng hay, và nó có thể gặp nhiều rắc rối vì làm điều tốt; nhưng Sam không thể giết một con nhện mà.”
“Stoney, im đi.” Cô nói cộc cằn. Tuyệt thật. Bí mật lớn nhất của cô đã bị lộ. “Cháu đoán là khách hàng của Etienne hoặc là tên môi giới đã giết hắn. Bác có biết hắn làm việc cho ai không?”
“Ừ, đúng rồi. Một tên châu Âu nào đấy. Etienne mới bay từ đó về. Nếu hắn làm việc qua môi giới, bác sẽ tìm ra, nhưng bác không nghĩ thế. Hắn ghét phải chia phần.”
Addison buông một tiếng đầy chán ghét đối với từ ngữ của Stoney, nhưng cô không thèm để ý anh. “Và giờ là Final Jeopardy, Stoney[13]. Ai thuê chúng ta?”
“Ông không biết à?” Addison thì thầm, nắm lấy khuỷu tay cô.
Lui lại một bước, Stoney hắng giọng. “Bác nhận được cuộc gọi từ O’Hannon. Ngay khi mấy việc cứt này xảy ra, bác gọi hắn, nhưng hắn cúp máy. Giờ thì hắn không trả lời máy.”
Cô quắc mắt nhìn người môi giới của mình. Chết tiệt. “Bác nhận việc qua môi giới thứ 3 à? Sao bác không nói cho cháu?”
“Vì số tiền quá tuyệt, và vì cháu sẽ không nhận nếu bác nói cho cháu. Bác đã biết Sean O’Hannon 15 năm rồi.”
“Bác nói đúng. Cháu sẽ không bao giờ làm việc cho O’Hannon. Chúa ơi. Hắn ta là đồ cặn bã, Stoney. Tìm xem hắn môi giới cho ai đi.”
Quả núi gật đầu. “Làm sao bác liên lạc với cháu?”
“Gọi vào di động của tôi,” Addison nói, viết dãy số lên đằng sau tấm vé vào cửa. “Nó không được đăng kí”
“Thế có ổn không, Sam?”
“Không ổn chút nào, nhưng là cách an toàn nhất. Chúng ta phải giải quyết chuyện này, Stoney. Càng sớm càng tốt.”
Stoney nhìn cô một lát. “Bác nói chuyện với cháu được không, Sam?”
“Không bí mật,” Addison nói ngay, hàm anh xiết lại.
“Đi nào,” cô cắt ngang, giằng khuỷu tay khỏi tay anh. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Samantha-”
“Đợi tôi một lát.” Thưởng cho anh một nụ cười, cô cúi gần hơn. “Rick,” cô thì thầm
Cô và Stoney đi một vài yard dọc con đường mòn, giữa những khóm hồng thơm ngát. Addison ngồi trên một chiếc ghế băng bỏ trống và trông tức giận đủ để nhai gạch được, nhưng anh xứng đáng ít nhất một điểm vì đã ngồi im.
“Chuyện quái gì xảy ra với cháu vậy, Sam?” Stoney gầm gừ ngay khi họ rời khỏi tầm nghe của Addison.
Cô không có thời gian giả ngu. “Cháu đoán là bác đang nói về tên nhà giàu kia. Hiện giờ điều này là... cần thiết.”
Ông nghiêng đầu nhìn cô. “Cần thiết cho việc gì? Sự an toàn của cháu à? Cháu yêu, hai người chết rồi, và cả hai đều liên quan tới viên đá đó và ngôi nhà đó - và tên đó.”
“Cháu biết.”
Nhíu mày, Stoney nắm tay cô lần nữa. “Bác không hiểu, nhưng bác tin cháu.”
Cô xiết tay ông. “Chà, nghe tuyệt thật.”
“Vụ này từ đầu đã không tốt, và đó là lỗi của bác, nhưng cháu biết là dính với hắn ta là tự tìm rắc rối đấy.”
“Bác biết gì?” cô đáp lại. “Thật sự thì bác biết gì?”
“Có gì đó rất tệ. O’Hannon rất hoảng sợ khi bác gọi cho hắn, và bác không thể nghĩ vì lý do gì Etienne lại nhếch nhác tới mức phải dùng thuốc nổ vô cớ.”
“Vụ này làm cháu khó chịu. Bác hãy do thám đi. Viên đá biến mất, vậy thì trừ khi Etienne giấu nó đi, phải có ai đã lấy nó. Nếu bác nghe tin ai mua bán gì, hãy cho cháu biết. Bác nghe bất cứ tin gì, hãy cho cháu biết.”
“Cháu có định ở với tên nhà giàu kia cho tới khi giải quyết xong vụ bí ẩn nho nhỏ này không?”
“Cháu không biết.”
“Ừ, chà, bác thấy cách hắn nhìn cháu, Sam. Hắn ta không nghĩ tới lợi ích tốt nhất của cháu đâu. Hắn là người đoạt những gì mình muốn, bất chấp kết quả.”
Cô không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, nhưng cô cũng đang mơ mộng về làm tình với Addison. “Cháu sẽ tự lo cho mình, Stoney. Cháu luôn tự lo mà. Chỉ cần làm những gì bác có thể thôi.”
“Được rồi. Cứt thật.”
Ông quay đi, nhưng cô nắm tay ông. “Và hãy thật cẩn thận, được không?” cô thì thầm. “Bác là gia đình duy nhất của cháu.”
Stoney nở một nụ cười nhanh chóng và đầy quan tâm. “Thằng bé, bác thấy tội nghiệp cháu rồi đấy.”
Cô nhìn ông đi xa, và quay lại chỗ Addison. “Chúng ta đi xem nốt khu vườn chứ?”
“Anh không thích bí mật, Samantha.” Mặt anh nghiêm nghị, và anh không định rời khỏi chiếc ghế.
“Anh có cuộc sống của riêng anh,” cô đáp lại nóng nảy. “Chà, tôi cũng vậy. Tôi đã biết Stoney cả đời rồi. Ông ấy lo cho tôi, được không?” Thổi một lọn tóc khỏi mặt, cô đưa tay cho anh.
Chậm rãi, Richard đưa tay lên và nắm tay cô. “Anh cũng rất ngạc nhiên,” anh nói, đứng lên, “nhưng anh thấy mình cũng lo lắng cho em.
[11] 1 nhân vật trong series phim Gilligan’s Island, luôn đội 1 chiếc mũ mềm vành hẹp, hơi giống kiểu mũ cổ điển của con gái. ^ ^
[12] câu thành ngữ “curiosity killed the cat” nghĩa là “sự tò mò giết chết con mèo” ý cảnh báo mọi người không nên quá tò mò. Từ “cat” (con mèo) cũng có nghĩa ám chỉ một tên trộm.
[13] Jeopardy! (Mạo hiểm) là tên một gameshow trả lời câu hỏi của Mĩ. Và câu hỏi cuối trong chương trình là Final Jeopardy (mạo hiểm cuối cùng).
Truyện khác cùng thể loại
262 chương
19 chương
24 chương
7 chương
16 chương