Tôi cứ thế trách hờn anh, nhưng lại quên mất hỏi anh lý do vì sao như thế, để đến khi biết được lại chẳng cầm nổi nước mắt. Hoá ra không phải anh giận tôi, hay chán cái tình yêu này, mà vì thương tôi, thương tôi nên anh mới như thế. Anh hiểu tôi không chịu nổi cái lạnh giá nơi anh sống, anh biết tôi cũng không muốn mang ơn ai nên chẳng thể về đó sống. Vậy nên mấy tháng qua anh mới cố gắng làm việc gấp đôi, gấp ba bình thường, để hoàn tất các thủ tục và chuyển công ty về Chiết Giang hoạt động vào đầu năm mới. Nhìn anh gầy đi trông thấy mà lòng tôi không khỏi xót xa. Anh yêu tôi nhiều như thế, lo nghĩ cho tôi như vậy mà tôi lại chẳng hiểu lòng anh. Bây giờ đã đầu năm 2017, vậy là đã là 4 cái tết ở xa nhà, nhưng bù lại tôi đã có anh ở cạnh bên. Từ khi anh chuyển công ty sang bên này chúng tôi có thể gặp nhau bất cứ khi nào thấy nhớ. Anh không quá dẻo miệng, không hay nói yêu hay nịnh nọt tôi, nhưng những thứ anh làm cho tôi lại vô cùng gần gũi và ấm áp. Mỗi khi bên nhau anh chẳng bao giờ để tôi đụng tay vào bất cứ thứ gì, anh luôn bảo: - Em làm hướng dẫn, rồi còn lo lấy hàng đã đủ mệt rồi, những thứ này anh có thể làm được nên em cứ nghỉ ngơi đi. - Em muốn cùng làm với anh, rồi cùng nhau trò chuyện cho vui mà. - Trò chuyện thì được, nhưng làm thì không cần đâu, chừng nào quá sức anh sẽ nhờ em giúp, còn bây giờ kể cho anh nghe chuyến đi vừa rồi có gì thú vị không. Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, ngồi cuộn tròn trên giường kể cho anh về vị khách mà anh chưa biết mặt, hay vùng đất mà anh chưa từng đặt chân tới. Anh luôn hào hứng mỗi khi nghe tôi nói, bất kể đó là chuyện gì. Tôi đoán nhiều khi anh cũng chẳng hiểu hết những gì tôi nói, nhưng lâu lâu vẫn thêm vào vài câu hỏi để tôi có hứng kể hơn. Có lần tôi ốm, dù là nửa đêm anh vẫn đem thuốc qua cho tôi, còn cẩn thận nấu cháo và ép tôi ăn bằng hết rồi mới yên tâm đi về. Anh bảo: - Em mà không ăn thì người em thấy đói, còn lòng anh lại thấy đau. Không ăn thì làm sao mà mau khỏi được, em bệnh thế này anh xót lắm biết không? Tim tôi như tan chảy với câu nói của anh, anh luôn chăm chút cho tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ mỗi khi có thể. Và cũng hiếm hoi lắm anh mới nói ra những câu sến súa như thế này. Bởi thế dù mệt tôi vẫn cố gắng ăn hết sạch bát cháo và uống hết chỗ thuốc kia để cho anh yên tâm. Hôm ấy tôi được nghỉ nên anh lại qua cùng tôi nấu nướng, ngồi trên giường ngắm anh tỉ mẩn làm từng món, tôi nửa đùa nửa thật bào: - Anh có nhiệm vụ nấu cơm, còn em, em có nhiệm vụ ăn ngon để cho anh yên tâm. Anh nhìn tôi mà phá lên cười, sau đó xoa đầu tôi bảo: - Chỉ cần em vui, em hạnh phúc anh sẽ cố gắng hết sức. Ôi tôi cứ tưởng anh sẽ nói như trong phim là “em muốn thì lên núi đao, xuống biển lửa anh cũng chấp nhận”, hoặc là bảo “anh chết anh cũng cam lòng” chứ. Ai dè chỉ có cố gắng hết sức mình thôi hay sao? Nhưng mà sao tôi vẫn thấy đôi mắt mình lấm lem màu hồng, anh của tôi, sao càng ngày lại càng khiến tôi yêu thêm nhiều đến thế này. Lúc này tôi mới sực nhớ ra, hình như trước mặt tôi anh chưa 1 lần than thở bất cứ điều gì hay tỏ ra là đang mệt mỏi. Đôi lần tôi hỏi về công việc và cuộc sống của anh, anh chỉ mỉm cười nói: - Anh ổn. - Sao chưa 1 lần em thấy anh than vãn điều gì với em vậy. Anh kiên định nhìn tôi mà nói: - Vì anh thấy anh vẫn còn đủ khả năng để giải quyết mọi chuyện nên không muốn em phải lo lắng thêm. Tôi biết có hỏi thêm anh cũng chẳng nói, vậy nên chỉ bảo: - Vậy nếu anh gặp bất kì khó khăn gì nhất định phải nói với em đấy nhé. Khẽ gật đầu anh trả lời tôi: - Anh biết rồi, chừng nào anh không giải quyết được nhất định sẽ tìm đến em đầu tiên được chưa. Tôi mỉm cười nhìn anh để thay cho câu trả lời, dạo gần đây hình như anh có điều gì lo lắng, bởi tôi thấy quầng mắt anh trung sâu, có đôi lần tới chỗ tôi mà râu anh còn chưa cạo. Nhìn anh có vẻ mệt mỏi và gầy đi nhiều, nhưng hỏi thì anh cứ nhất quyết nói: “anh ổn”. Là anh không muốn tôi suy nghĩ, hay chỉ là tôi chưa đủ tin tưởng với anh? Mọi thứ từ tuổi thơ đến công việc tôi đều tâm sự cùng anh, còn anh ngoài lắng nghe tôi, an ủi tôi thì chưa 1 lần kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh. Tôi chỉ biết anh là Diệp Hac Hiên, sinh năm 1983, là con trai cả trong 1 gia đình có 5 anh chị em ở Mạc Hạ, Trung Quốc. Dưới anh còn có 3 em trai và 1 cô em gái út, 2 em trai kế anh đều đã lập gia đình và có sự nghiệp riêng, em trai thứ 4 thì làm chung ở công ty với anh, còn cô em gái út kém tôi 8 tuổi thì đang du học ở bên Mỹ. Bố mẹ anh trước đấy có nghề trồng ớt, và cũng là thương lái thu mua ớt từ những hộ trồng ớt nhỏ lẻ để về đổ cho công ty lớn kiếm lời. Bới vậy khi ông bà đã già thì anh cũng theo nghiệp của họ, chỉ khác là thay vì thu mua và bán ớt tươi cho người ta, thì anh lại chế biến chúng, sau đó đem đổ trực tiếp cho các nhà hàng siêu thị… Cũng nhờ sự chịu khó cùng với đầu óc nhanh nhậy nên công ty anh nhanh chóng có chỗ đứng trên thị trường và ngày càng phát triển lớn mạnh. Sau này khi quen tôi thì anh chuyển địa điểm công ty về Chiết Giang, anh thuyết phục gia đình rằng đây là thành phố lớn thì nguồn tiêu thụ sẽ lớn hơn. Nếu chuyển ra đây thì sẽ không phải lo lắng nhiều về đầu ra của sản phẩm, nên ngay lập tức được mọi người ủng hộ. - ---*----*----- Nếu không phải hôm đó, sau chuyến đi sang Macao, tôi mua tặng anh chiếc khăn và đem đến công ty cho anh, chắc chẳng bao giờ tôi biết được anh đang gặp rất nhiều khó khăn. Công ty chuyển địa điểm có rất nhiều việc phải lo, vậy mà khi tôi cần anh vẫn bỏ đó mà đến bên tôi. Mỗi lần cạnh tôi anh luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì. Rõ ràng là công ty đang thiếu vốn trầm trọng tại sao lại không nói với tôi nửa lời, hay anh nghĩ có nói tôi cũng chẳng thể nào mà giúp anh. Cố gắng hít thở thật sâu tôi bước vào phòng làm việc của anh, thấy tôi anh bất ngờ lắm: - Lệ, sao em lại tới đây? - Em mới về, nhớ anh nên đến không được sao? Anh lo lắng nói: - Em vừa đi xa như thế, sao không về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, mất công qua đây làm gì cho mệt. - Anh không muốn em tới đây? - Không, tất nhiên là không rồi, thấy em anh vui lắm, anh sợ em vừa đi về sẽ mệt thôi. Tôi dơ cao chiếc túi lên mà nói: - Nhìn đi, xem em mua gì cho anh này. Anh nhận lấy chiếc túi từ tay tôi, nhẹ nhàng đem chiếc khăn quàng vào cổ rồi cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc trêu tôi: - Báo cáo sếp, mời sếp nhận xét ạ. Tôi cũng nghiêm mặt mà nói: - Rất đẹp, còn bây giờ, công ty có chuyện gì khó khăn báo cáo đầy đủ cho ta nghe nào. - Thưa sếp, mọi thứ đều ổn ạ. Lại là ổn, lúc nào anh cũng chỉ biết nói anh ổn, công ty ổn, mọi thứ đều ổn, anh có biết câu nói vừa rồi làm cho tôi buồn hay không, anh làm cho tôi cảm thấy mình chưa đủ quan trọng để anh chia sẻ. Thấy tôi sụ mặt xuống anh vội vã hỏi: - Em sao thế, mệt ở đâu à. Tôi ngước mắt lên nhìn anh, nơi khoé mắt đã bắt đầu nhoè nước mà nói: - Anh, có phải với anh, em chưa đủ tin tưởng, chưa thật quan trọng phải không? - Em nói linh tinh cái gì đấy, không quan trọng thì việc gì anh phải chuyển công ty về đây chỉ vì muốn gần em hả? - Vậy tại sao công ty đang có rất nhiều khó khăn anh lại chẳng chịu chia sẻ với em. Ngay cả khi em hỏi anh vẫn nói ổn, là em vô dụng nên anh nghĩ nói cũng chẳng giúp gì cho anh được phải không? Anh đưa tay lên ôm má tôi, ép tôi nhìn thằng vào mắt anh mà nói: - Anh chưa bao giờ nghĩ thế, là anh không muốn em phải lo nghĩ, anh biết em từ nhỏ đã khổ, nên anh muốn từ nay về sau anh sẽ thay em gánh hết mọi muộn phiền, muốn được thấy em an yên, hạnh phúc. Tôi nhìn thấu được sự chân thành ở sâu trong mắt anh, khẽ chớp mắt, từng dòng nước mắt cứ thế chảy dài trên má. Anh nhẹ nhàng đặt lên đó nụ hôn, nụ hôn xoá sạch giọt nước mắt kia. Chờ đến khi anh hạ tay xuống tôi mới nói: - Em biết, biết anh yêu em lo cho em, nhưng anh có biết nếu được san sẻ khó khăn với người mình yêu em sẽ vui thế nào không? Em không muốn anh cứ phải gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ mỗi khi bên em. Em thật sự mong mỗi khi ở bên nhau, anh sẽ như em, sống đúng với con người thật của mình, muốn được anh san sẻ mọi thứ, bất kể là vui, buồn, khó khăn hay hạnh phúc. Anh trầm ngâm nhìn tôi một lát rồi nói: - Được rồi, anh hứa sẽ không giấu em bất kỳ chuyện gì nữa. - Những thứ khác thì em không nắm rõ, nhưng còn chuyện công ty đang gặp khó khăn về vốn là sao? - Thì công ty mới chuyển địa điểm phải đầu tư nhiều, bởi vậy mới thiếu vốn để nhập hàng và mua thêm 1 số máy móc để chế biến. Anh cũng đang cố gắng để xoay sở rồi. - Thế mà bao lâu nay sao không nói với em, em chẳng có nhiều, chỉ có một ít tiền tiết kiệm, em sẽ đi rút để ngày mai đưa cho anh, hy vọng nó sẽ giúp anh được phần nào. Anh vội vã lắc đầu nói: - Không được đâu, em cứ giữ lấy để mà phòng thân, anh nghĩ là anh vẫn xoay sở được. - Em đã nói thế nào, tất cả mọi chuyện phải san sẻ cùng nhau, cùng nhau gánh vác cơ mà. Lần này anh không có quyền từ chối, anh mà nói thêm câu nữa em sẽ giận cho mà xem. Anh nhìn tôi định nói gì đó nhưng lại thôi, mà tôi cũng chẳng để anh nói mà vội vã gọi xe đi thẳng đến ngân hàng gần nhất, rút toàn bộ số tiền mà tôi có. Tất cả cũng mới có 475.000 nhân dân tệ (CNY). Tôi liền vay thêm bạn bè 1 ít cho đủ 500.000(CNY) rồi đem qua luôn cho anh. Anh cứ nhìn tôi chằm chằm nhưng không hề có ý đưa tay ra nhận số tiền kia, tới mức tôi phải nói: - Em không cho anh mượn không đâu, chỗ này em xem như góp vốn cùng anh, sau này công ty có lãi, nhất định anh phải chia cả cho em biết chưa. Lúc này anh mới miễn cưỡng gật đầu mà nhận lấy. Anh không chỉ cảm ơn mà còn hứa sau này nhất định khi có lãi sẽ gửi lại cho tôi. Tôi biết anh là con ngưởi thẳng thắn, khẳng khái nên cũng không bàn đến việc đó quá nhiều. Cũng từ đó mỗi khi có thời gian là tôi lại chay qua công ty cùng anh, để phụ giúp anh một số công việc nhỏ. Quả thực lượng công việc và áp lực đẻ trên vai anh là quá lớn, thế mà những tháng ngày qua tôi vẫn ngay thơ nghĩ anh là Giám độc thì hàng ngày chỉ cắp cặp đến ký tá giấy tờ, xong xuôi lại trở về nhà nghỉ ngơi, mọi thứ đã có nhân viên làm cả. Nhưng với anh thì khác, anh còn tự mình đi đến những vườn ớt để chọn lựa, anh bảo phải thế thì sản phẩm mình mới đạt chất lượng tốt nhất được. Có những hôm được nghỉ, tôi cùng anh đi dong duổi khắp nơi, khi thì được cùng anh tới tận nơi thu mua ớt, lúc lại theo chân anh đi ký hợp đồng tiêu thụ sản phẩm. Từng nơi, từng nơi chúng tôi đều để lại dấu chân và tiếng cười nói hạnh phúc. Nói là đi cùng, nhưng khi ở vườn thu mua thì anh bắt tôi ngồi trong phòng, một mình anh ra đó chọn lựa, vì anh sợ tôi sẽ vất vả. Còn khi anh thương lượng ký hợp đồng thì tôi lại nhàn nhã ngồi bàn bên thưởng thức 1 ly capuchino ấm nóng. Thế mà sau mỗi lần ký kết hợp đồng thành công anh đều cảm ơn tôi, còn cho tôi chọn lựa việc sẽ chúc mừng thành công như thế nào. Tôi biết tuy đã bước đầu thành công nhưng vấn đề về vốn vẫn còn gặp đôi chút khó khăn nên cũng chẳng đòi hỏi nhiều. Có lần thì là muốn tự tay nấu cho anh 1 bữa cơm ấm cúng, khi thì lại muốn cùng anh đến Tây Hồ hẹn hò như bao cặp tình nhân trẻ khác. Bất kể yêu cầu nào của tôi anh cũng vui vẻ chấp nhận, bởi anh nói, với anh chỉ cần được nhìn thấy tôi vui cười hạnh phúc là anh vui, chỉ cần được ở bên cạnh tôi mỗi ngày là anh mãn nguyện. Nghe thì có vẻ sến súa và nịnh đầm, nhưng tôi lại vui tới mức cười híp cả mí. Đến khoảng tháng 6/2017 thì công ty của anh ổn định, những khoản đầu tư đã thu hồi vốn lại đủ và bắt đầu có lãi trở lại. Từ đó đều đặn hàng tháng anh đều chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, tôi có ý bảo anh cứ giữ lại để thêm vốn mà kinh doanh nhưng anh nhất quyết không nghe. Anh bảo: - Khi anh khó khăn em đã dang tay giúp đỡ anh, thì anh phải luôn ghi nhớ. Hơn nữa công ty này cũng có vốn đầu tư của em, vậy nên việc em nhận được lợi nhuận từ công ty hàng tháng là hoàn toàn bình thường Tôi cũng chẳng còn cách nào để từ chối anh, thôi thì dẫu sao tôi cũng xác định sau này sẽ cưới anh, số tiền kia là của chung 2 đứa tôi, nên cũng không cần quá rạch ròi làm gì. Có vài lần anh khuyên tôi bỏ nghề hướng dẫn viên để về làm cùng anh cho đỡ vất vả. Nhưng tôi không đồng ý, với tôi dù đang yêu hay khi đã là vợ chồng vẫn cần phải có những khoảng trời riêng. Tôi vẫn sẽ sống theo những gì mà tôi thích ít nhất là cho tới khi tôi có con. Anh cũng chỉ đề nghị chứ chưa từng bắt ép tôi làm điều gì mà tôi đã nói không muốn. Anh luôn thế, luôn tôn trọng mọi quyết định của tôi, dù cho đôi lần suy nghĩ và lựa chọn của tôi trái ngược với mong muốn của anh, anh cũng chẳng hề phàn nàn. Chúng tôi cứ thế hạnh phúc bên nhau, cùng tình yêu lớn dần trong tim của cả hai. Anh với tôi lúc này quan trọng như 1 người thân ruột thịt, thậm chí anh còn ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn cả mẹ. Từ khi tôi dọn ra ngoài sống, thỉnh thoảng mẹ vẫn gọi hỏi thăm tình hình của tôi, đều đặn vào mỗi cuối tuần tôi đều dành ra 2 tiếng vê thăm mẹ. Dù đã sống gần mẹ mấy năm, nhưng thật sự trong lòng tôi không hề cảm nhận được cái sự thiêng liêng của tình mẫu tử và trong thơ ca vẫn nói. Là do tôi đã quen sống tự lập, hoặc do tôi ích kỷ không chịu mở lòng cùng mẹ tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết mỗi khi nói chuyện cùng mẹ, trong lòng tôi vẫn có cảm giác xa cách mơ hồ, chứ không giống như ngày nhỏ tâm sự cùng bà, hay gần gũi như với chị Lan.