Một tháng đầu nhà chồng chị đều nghĩ tôi về chơi, mãi sau này do vô tình nghe thấy tôi và chị nói chuyện họ biết được lần này tôi đang gặp chuyện mới trở về. Gần như ngay lập tức họ thay đổi hẳn thái độ với tôi, tôi biết nhưng mặc kệ, vì tôi muốn ở cạnh chị, có người trò chuyện cho tôi đỡ suy nghĩ. Nhờ có thế tôi mới biết chị vất vả thế nào, trong gia đình tất cả công việc lớn nhỏ, từ đối nội, đối ngoại chồng chị đều phó mặc cả cho chị, anh ta không hề giúp đỡ chị bất kể việc gì. Hàng ngày anh ta chỉ có nịnh nọt vợ để xin tiền sau đó lại đi chơi bời đàm đúm. Nhìn cách nào tôi cũng chẳng thể nhận ra người mà năm xưa tới tán tỉnh chị. Mẹ chồng chị thì ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ yêu thương chị, nhưng thật tâm thì không như thế. Bởi vậy nên chị phải thuê tới 2 người giúp việc, 1 người lo việc nhà cửa, 1 người chăm cho cu Tít và phụ chị bán hàng. Vậy mà lần nào mẹ chồng chị cũng tỏ ý là thuê 2 người là tốn kém là lãng phí, bà muốn chị vừa chăm con vừa phải chạy đi chạy lại 3 cửa hàng để quán xuyến. Chưa kể đến việc còn phải đưa đón bé Ngọc Linh đi học nữa, quả là bao năm bà ấy vẫn vậy, chẳng bao giờ thương chị thật lòng. Rất nhiều lần tôi góp ý với chị: - Chị này, em thấy cuộc sống của chị như này là không ổn chút nào cả. Chị bây giờ làm ra kinh tế, hoàn toàn có thể lo cho cuộc sống của bé Linh và cu Tít đầy đủ. Tại sao lại cứ phải chịu nhẫn nhịn mãi như thế. - Em chưa có con em không hiểu được đâu, hơn nữa chồng chị cũng thương chị nhiều mà. Em đừng nói thế đến tai anh ấy lại không hay. Tôi tức giận gằn giọng hỏi chị: - Chị cho rằng ba cái lời nịnh nọt để xin tiền chị là yêu thương, khái niệm yêu thương của chị chỉ đơn giản là dùng lời đường mật với nhau. Còn hành động như thế nào cũng được hay sao? Chị chẳng thèm bận tâm đến lời tôi nói mà chỉ hờ hững đáp: - Chừng nào em lập gia đình em sẽ hiểu - Chị đừng cố chấp nữa được hay không? Chị quay qua nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời: - Việc của chị, chị tự biết phải làm thế nào. - Nhưng nhìn chị chịu khổ như thế em không chịu được. - Lệ chị nói thế nào? Tôi bất lực nhìn chị, dơ hai tay lên hàng sau đó trả lời: - Được rồi, được rồi, em không nói nữa. Chị thấy tôi có vè giận dỗi thì dịu dọng nói: - Em giúp chị đi đón bé Linh sau đó cho con bé vào công viên chơi 1 lát hẵng về nhé. Hôm qua anh Long có hứa cho con bé ra đấy chơi khi tan học, nhưng vừa rồi anh ấy nhắn tin bảo có việc đột xuất nên không về được. Em giúp chị nhé, hai dì cháu đi chơi chút cho thư thái đầu óc. - Anh ta thì có việc gì ngoài cái việc đàn đúm chơi bời, mà sao anh ta nói gì chị cũng một mực tin không biết. Chị nghiêm mặt nhìn tôi nói: - Chị không muốn tranh luận thêm với em về việc này nữa đâu. Lần cuối cùng chị nhắc lại với em, chuyện gia đình chị, chị sẽ từ biết cách giải quyết. Tôi thở dài mệt mỏi sau đó dắt xe ra khỏi nhà, lâu lắm rồi tôi chẳng đi dạo quanh hà nội như trước. Mọi thứ ở đây thay đổi nhiều quá, tôi chẳng còn nhận ra những khung cảnh xưa cũ trước kia nữa. Nếu không dùng đếp google map chỉ đường, có lẽ tôi sẽ bị lạc ở chính giữa lòng Hà Nội, nơi mà tôi đã từng sinh sống suốt 5 năm liền. Dừng ở cổng trường cấp 1 nhìn những đứa trẻ ríu rít nói cười mà tôi thấy lòng mình có gì đó xao xuyến. Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa là đến tết, không khí ngoài đường cũng đã có phần náo nhiệt hơn. Chẳng biết anh bên ấy thế nào, hàng ngày tôi vẫn gọi điện cho hai bác hỏi thăm về anh. Nhưng hai bác cũng chỉ biết chờ đợi, phải chờ đến qua tết, khi người ta mở phiên toà sơ thẩm thì mới có thể biết rõ tình hình được. Bé linh thấy tôi cứ đứng thần người ra thì kéo tay tôi nói: - Dì sao thế, đi thôi, nhanh không ra công viên hết kem bây giờ. - Ok, bám chặt vào chúng ta lên đường nào. Con bé cười tươi ôm chặt lấy eo tôi sau đó líu lo kể đủ thứ chuyện trên đời. Đúng là trẻ con, lúc nào cũng vô tư, hồn nhiên chẳng vướng bận điều gì. Hai dì cháu cứ thế, thoải mái vui đùa đến khi thấm mệt thì trời cũng đã sẩm tối, nên đi lấy xe cùng nhau ra về. - ----*-----*----- Tôi tuy trở về Việt Nam những vẫn giữ được mối liên lạc với bạn bè bên ấy nên vẫn có thể giúp chị nhập hàng. Chị cũng có một vài người bạn vẫn nhập hàng quen nên việc tôi trở về Việt Nam cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc kinh doanh của chị. Hôm đó như thường lệ chị nhập hàng về, nhưng cậu nhân viên chuyên đi nhận hàng lại xin nghỉ. Chị có nhờ chồng chở chị ra đi lấy hàng, chẳng rõ do chờ lâu hay có xích mích gì mà khi trở về tôi thấy anh ta chửi chị thậm tệ. Xe dừng trước cổng anh ta vội vàng lôi chị ra khỏi xe, sau đó xô ngã nhào xuống đất. Như chưa hả cơn giận anh ta cứ thế lao đến mà đấm, mà đá vào người chị. Tôi vì bất ngờ và đang bế cu Tít nên không phản ứng kịp. Còn mẹ chồng chị thì dửng dưng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vội vàng đặt cu Tít xuống tôi chạy tới hẩy anh ta ra để đỡ chị dậy, vừa đỡ tôi vừa nói: - Có chuyện gì thì hai vợ chồng ngồi lại nói chuyện với nhau, sao lại động tay động chân ngay trước mặt con cái thế này. Vậy mà anh ta trợn trừng mắt lên, chi tay vào mặt tôi mà quát: - Chuyện gia đình người khác thì đừng có xen vào. - Chuyện gia đình anh, nhưng anh đang đánh chị, tôi không thể để yên được. - Mày đừng để đến lúc tao táng cho vỡ mặt ra nhé con ranh, cút ra ngoài kia. Tôi gần như phát điên với câu nói đó của anh ta, chị là người mà tôi yêu thương nhất. Bình thường nhìn chị khóc thôi tôi đã đau lòng rồi, vậy mà lần này còn tận mắt chứng kiến cảnh anh ta chửi bới đánh đập chị. Làm sao mà tôi có thể nhẫn nhịn được, chưa kể đến việc anh ta hèn hạ đánh vợ mà còn lớn tiếng thách thức tôi. Tôi tức giận chỉ vào mặt anh ta - Mày là thằng hèn, thằng khốn nạn nên mới ra tay đánh vợ, chị tao bao năm qua vất vả làm lụng, lo cho mày đủ thứ, hầu hạ, dạ vâng nhà mày mà mày không biết tôn trọng. Hết lần này đến lần khác mày đánh đập chị tao, hôm nay nhất định tao không để cho mày làm tổn thương chị tao nữa đâu. - Mày không để yên thì mày định làm gì tao, mày ngon mày nhào vào đây xem tao có đập chết con mẹ mày luôn không nào. Cu Tít thấy ồn ào thì sợ hãi khóc thét lên, con bé Linh cũng từ trong nhà chạy ra mếu máo nhìn mọi người. Chị xót con nên lết từng bước đau đớn lại dỗ dành chúng nó. Lúc này một bác giúp việc cũng chạy vội ra cùng với chị ghĩ lũ nhỏ, nhưng do chúng đang hoảng sợ nên nhất quyết bám chặt lấy mẹ. Mẹ chồng chị chẳng may mảy để tâm đến cháu, quay qua quát bác giúp việc vào nhà làm, sau đó còn chạy lại đổ thêm dầu vào lửa: - Chuyện nhà anh chị thì để anh chị tự giải quyết, xưng hô với anh rể là mày tao như thế là không được. Rồi bà ta quay sang con trai mình, nói bằng giọng điệu mỉa mai nhất có thể: - Cũng không trách được chị em nó con ạ, chúng nó không có cha, có mẹ ở bên dạy dỗ nên mất dậy là điều đương nhiên. Con đừng tức giận làm gì cho mệt người. Tôi đã từng vì chị mà gượng ép tôn trọng bà ta, nhưng giây phút này trong lòng tôi chỉ toàn là khinh bỉ. Nhìn thẳng vào mắt bà ta tôi dõng dạc nói: - Bác nhìn con trai bác xem có giống 1 con người có học không, người có học không bao giờ người ta ra tay đánh vợ đâu bác. Mà chỉ có những cái loại đầu đường xó chợ, loại cặn bã của xã hội mới hành xử 1 cách khốn nạn như thế thôi ạ. Bà ta bị tôi nói mỉa thì mặt tím đen lại, thằng con trai bà ta cũng định lao đến tôi mà đánh. Chị thấy thế thì chạy lại đứng giữa ngăn chồng lại khóc lóc nói: - Mẹ, con xin lỗi mẹ, nếu em gái con nó có nói gì không phải thì mẹ bỏ quá cho con bé. Anh cũng đừng để bụng, mấy nay con bé có chuyện buồn nên thế, em xin anh đừng làm các con sợ thêm nữa. - Tốt nhất mày nên dạy lại con em mày cho tử tế, đừng để tao điên lên tao đập cho lại đổ tại số nghe không? Đến nước này thì tôi chẳng thể nào mà nhịn thêm được nữa, chính vì chị tôi nhịn nhục nhiều quá nên họ mới quen thói mà bắt nạt chị. Nhất định hôm nay tôi phải thay chị đòi lại công bằng. Không thể để người mà tôi thương yêu nhất phải sống trong cái cảnh địa nghục trần gian này mãi được. - Tại sao chị phải xin lỗi khi em không hề nói gì sai, còn anh nữa tôi nói cho anh biết, nhờ ai nhờ ại bố mẹ anh mới có cái nhà đẹp đẽ như bây giờ, nhờ ai mà anh mới được ở trong nhà cao cửa rộng. Không biết ơn lại còn định cắn càn à? BỐP Một cái tát như trời giáng lên mặt tôi khiến cho tôi mặt mày xây xẩm cả lại. Lực đánh của anh ta mạnh đến thế mà thời gian qua chị vẫn liên tực phải nhận hay sao. Càng nghĩ càng giận, tôi rút luôn chiếc dép dưới chân mà đập tới tấp vào người anh ta, vừa đánh vừa chửi: - Cái loại cô hồn chắc đảng, cái loại mày ra đường thì cũng bị xe tông chết, mà chết rồi cũng không có chỗ chôn. Tao nói cho mày biết chị tao vì con nên mới phải nhẫn nhịn chịu đựng mày. Chứ riêng tao, tao không nhịn nhục đâu, hôm nay mày đánh tao nhất định tao sẽ kiện mày tội bạo lực gia đình. Anh ta định đánh lại tôi, nhưng khi nghe đến việc tôi nói sẽ kiện thì hơi chần chừ. Mẹ chồng chị thấy con trai bị đánh thì chạy vội đến giữ tay tôi chửi: - Cái con mất dậy này mày đánh con bà à, con mẹ mày nó đi đánh đĩ nó đẻ ra chúng mày. Rồi nó lại vất bỏ chúng mày để theo trai, cái lũ không cha không mẹ dậy dỗ như chúng mày chỉ rặt một lũ mất dậy thôi. Mày đánh con bà này, đánh này, đánh này. Cứ mỗi chứ đánh này là bà ta lại nhéo vào người dôi đau điếng. Tôi không tức vì bị đau mà tức vì bà ta dám sỉ nhục mẹ tôi. Lại còn nói chúng tôi vô học, mất dậy. vì thế nên tôi đẩy mạnh bà ta một cái, bà ta lảo đảo rồi ngã nhào ra đất. Chồng chị thấy mẹ bị ngã thì lao tới đạp mạnh vào người tôi, khiến tôi cũng ngã lăn lông lốc ra sàn. Cơn đau từ cú đạp, cộng với cú ngã đạp đầu xuống đất làm cho tôi không đứng dậy nổi. Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi chị đứng đó nhưng chẳng kịp thốt lên lời nào, một tay bế cu Tít, một tay ôm bé Linh đang gào khóc, mà chị ngỡ ngàng. Mẹ chồng chị thấy tôi ngã thì chạy vội đến ấn đầu tôi xuống đất rồi gào lên: - Đánh nó đi con, đánh chết nó đi, đánh cho chừa cái thói hỗn láo của nó đi. Đánh thật mạnh vào, tội vạ đâu mẹ chịu cho. Anh ta thấy mẹ khích lệ thì càng hăng máu lao vào tôi mà đấm đá tơi bời. Tôi cứ thế oằn mình mà chịu đau, chiếc điện thoại ở túi quần cũng vì thế mà rơi ra. Hắn ta cúi xuống nhặt, nhìn thấy bức hình tôi và Hạc Hiên ôm nhau cười rạng rỡ thì cười khẩy nói: - Mày cũng giống con mẹ mày thôi, sang bên ấy đi đánh đĩ nên bây giờ mới về đây mà trốn chui trốn lủi. Dứt câu nói anh ta cũng thẳng tay ném chiếc điện thoại của tôi vào góc tường. Chiếc điện thoại đập mạnh vào tường rồi nảy ra, rơi xuống đất vỡ tan. Món quà kỉ niệm của tôi và anh mà hắn ta dám phá hỏng, bao nhiêu tin nhắn, bao nhiêu kỷ niệm của tôi và anh ở cả trong đó. Lúc này chị tôi mới gỡ tay được lũ trẻ ra để chạy đến bên tôi, chị quỳ xuống lấy thân người đỡ che chắn cho tôi. CHồng chị thấy chị tới thì càng hăng máu mà đạp mạnh hơn, tôi nhìn thấy rõ gương mặt chị đang nhăn lại vì đau đớn. nhưng vẫn cố van xin: - Em xin anh, em xin anh, anh tha cho con bé đi mà, anh đánh thế con bé sẽ chết mất. Mọi chuyện là do em, do em sai, em xin lỗi anh. Anh ta đạp thêm mấy cái rồi bỏ đi, mẹ chồng chị thấy thế cũng thả tay tôi ra thản nhiên đi về, còn không quên ném cho tôi câu nói: - Cho đáng đời cái lũ ngu, chị em mày mà có chết cũng chả có ai khóc đâu. Chị khóc, tôi khóc, hai đứa trẻ bên kia ngồi trong lòng giúp việc cũng đang gào khóc, khung cảnh lúc này thật không thể chỉ diễn tả bằng hai từ thê lương cho được. Chị cứ thế quỳ dưới chân tôi mà khóc, khóc trong đau đớn quằn quại. Tôi biết chị từng bị anh ta đánh rất nhiều lần, có lần khi chị chưa làm ra kinh tế, anh ta đánh xong đuổi chị ra ngoài ngay trong đêm. Bố mẹ chồng chị biết nhưng chẳng ai khuyên can một lời, họ cứ thế ở trong phòng. Mặc kệ chị đang một mình ôm bé Linh mới hơn 1 tuổi ngoài trời đông giá rét. Lần ấy chị phải đến nhà 1 người bạn học chung đại học xin nhờ tá túc, và cũng chính người bạn đó đã kể lại cho tôi. Tôi điện về hỏi thì chị một mực chối rằng, do đi chơi mà quên không mang chìa khoá, chồng và bố mẹ chồng đi vắng nên mới phải qua đó ngủ nhờ. Tôi biết chị vì muốn cho bé Linh có đầy đủ yêu thương của cả bố và mẹ nên mới chấp nhận chịu đựng. Từ bé chị em tôi đã sống trong sự thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, và cũng vì thế mà từ bé đến lớn chúng tôi quen với việc luôn phải nhẫn nhịn để sống. Chưa từng có ai dậy cho chị cách bảo vệ bản thân, cũng như phải làm như thế nào mới thật sự mang lại hạnh phúc cho con. Chị cho rằng đời chị thèm hơi ấm của cha của mẹ nên mới chịu bao khổ cức, vậy nên dù có đau đớn đến mấy chị vẫn cố gữi cho con có đủ cha, đủ mẹ cạnh bên. Tôi từng nghĩ có lẽ do chị quá nhẫn nhịn nên anh ta cũng như mẹ anh ta mới ngày càng quá đáng như thế. Nếu ngay từ đầu chị mạnh mẽ, ngay từ đầu chị cương quyết chống lại thì chắc mọi chuyện chẳng thể nào đi xa đến thế này. Trách họ, nhưng tôi cũng trách cả chị vì sự nhu nhược ngu ngốc ấy, chẳng biết nhìn hai đứa bé đang sợ hãi, run rẩy trong lòng mẹ, chị có hiểu ra không. Hay vẫn mãi chấp niệm cái suy nghĩ hi sinh cho con.