Dụ vợ ngốc động phòng
Chương 49
Màn đêm âm thầm cuốn trôi tất cả mọi âm thanh mọi tiếng nói , trong một vài khoảng khắc nó như ngưng đọng lại như thể nó đang xem xét những câu chuyện xảy ra hay chỉ đơn giản là một phút im lặng .
Nhược phu nhân cùng vài vị y tá và bác sĩ vội vã chạy lên tầng thượng không dám chậm trễ một phút giây nào , Doãn Tư Mỹ cùng hốt hoảng chạy theo vừa chạy anh cũng cố gắng liên lạc với lão đại nhưng tất cả chỉ là thuê bao xém chút nữa là anh quăng luôn cả chiếc điện thoại . Vừa mở cánh cửa ra đập vào mắt mọi người là Giai Kỳ đang ngồi trên bậc cô thoải mái để chân ra khỏi bậc quơ nhẹ trên không trung khiến mọi người không khỏi hoảng hốt .
" Giai Kỳ ... " Nhược phu nhân cố nén cảm giác sợ hãi đôi chân bà run rẩy cố bước từng bước nhẹ chậm sợ làm con gái giật mình bà khẽ gọi .
" A ... mẹ " Giai Kỳ quay lại nhẹ cười với bà , đôi mắt cô trong suốt có chút ngây thơ nhưng lại hoàn toàn trống rỗng nhìn mẹ mình .
" Ừm , mẹ đây con mau xuống đây với mẹ đi . " Nhược phu nhân nhẹ nhàng an ủi khéo léo nói với con gái .
" Dạ ? Nhưng con đang hóng mát mà mẹ , ở đây mát lắm mẹ cũng đến đây với con đi .. " Giai Kỳ cười tươi hơi quơ tay quơ chân lum tum nói với mẹ .
" Ở đó hơi nguy hiểm lắm con xuống với mẹ ngồi xích đu hóng mát nhé . " Nhược Phu nhân nhẫn nại nói .
" Không sao đâu mẹ , mẹ xem con không sao hết nè . " Giai Kỳ vừa nói vừa giang cả hai tay và hai đôi chân mình lên cho mẹ xem nhưng vì cô ngồi gần bậc bên ngoài lại quay ra sau nói chuyện nên hơi mất thăng bằng suýt chút nữa rơi xuống may thay Giai Kỳ bám vào bậc sau kịp lúc nên cô được an toàn trong phút chốc . Khoảng khắc đó mọi người sợ đến thót tim vội vàng chạy đến muốn kéo cô xuống như sợ làm cô đau và phát sợ mà buông tay nên mọi người khi chỉ dám cách cô một mét khi thấy cô không sao nữa tâm tình căng thẳng có chút nới lỏng .
" Nhược phu nhân để tôi thử " Vị bác sĩ lo lắng an nguy cho bệnh nhân vỗ về Nhược phu nhân vài câu , dù sao đây cũng là bệnh viện ông làm hơn chục năm nay không thể để xảy ra ngoài ý muốn được .
" Nhược tiểu thư , cô xuống đây đi đến giờ ăn kẹo rồi tiểu thư không nhớ sao .. "
" Ăn kẹo ? " Giai Kỳ ngây ngô nhìn vị bác sĩ , cô suy nghĩ một chút rồi quay qua hỏi mẹ , " mẹ ơi sao ở đây có nhiều người vậy Giai Kỳ sợ lắm . "
Cô giờ khắc này như một đứa trẻ sợ sệt e dè với người lạ , đôi mắt cô long lanh ánh nước chực chờ khóc .
" Con đừng sợ đây là bạn của mẹ , không sao đâu con ... " Nhược phu nhân nào còn tâm trí suy nghĩ con gái khác lạ , bà cố gắng an ủi Giai Kỳ mong con nhanh xuống .
" Dạ " Giai Kỳ ngoan ngoãn nghe lời lau hết nước mắt đi không còn bộ dạng sợ sệt nữa cô ngây thơ nhìn bác sĩ nói , " Mẹ bảo tối ăn kẹo sẽ bị sâu răng cháu không ăn đâu ạ .. "
Vị bác sĩ bán tín bán nghi nhưng không dám phán đoán ngay , ông miễn cưỡng cười khan nói : " Vậy tối nay gió lạnh lắm cháu có phải nên xuống không , không là nhiễm lạnh ốm đây cháu . "
" Không đâu Giai Kỳ khỏe lắm , không ốm được đâu , bác đừng lo cho Giai Kỳ ạ .. " Giai Kỳ nở nụ cười tinh nghịch nói .
" Giai Kỳ con ... " Lời chưa dứt phía xa xa liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến , ở phía dưới từ lúc nhận được tin đã lập tức tập trung vây lấy xung quanh phía dưới các đội bảo hộ nhanh chóng chất chồng các tấm đệm thật dài để phòng ngừa tình huống xấu nhất .
Giai Kỳ cúi nhìn xuống phía dưới là một mảnh náo nhiệt những ánh đèn đỏ lập lòe sáng lên khiến cô giật mình sợ hãi ôm đầu hét lên :
" A a a a a .... đừng mà đừng lại đây ... "
" Giai Kỳ .. " Nhược phu nhân vội vàng muốn chạy đến nhưng bị Doãn Tư Mỹ ngăn lại .
" Nhược phu nhân đừng lại gần đại tẩu đang bị kích động bà đừng làm cô ấy sợ .. "
" Nhưng con bé ... "
Nhược phu nhân lo lắng nhìn về phía Giai Kỳ đôi chân lúc này bủn rủn đứng không vững ngã quỵt xuống , nước mắt từ lúc nào mà rơi xuống , bà quay qua năn nỉ Doãn Tư Mỹ , " cậu mau cứu con bé đi ... "
" Cháu ... " Doãn Tư Mỹ ngập ngừng không phải là anh không muốn cứu nhưng tình trạng hiện giờ đại tẩu như là đang phát điên vậy anh sợ mình lại gần một chút thôi đại tẩu liền phát hoảng mà rơi xuống dưới mất .
" Mẹ ơi cứu con , ở đây con sợ lắm ở đây có nhiều máu quá mẹ ơi ... " Giai Kỳ khóc nức lên cô cuộn tròn lại run rẩy , đối diện với với cô là những ánh đỏ lập lòe từ những chiếc xe phía dưới .
Không một ai dám lại gần sợ cô giật mình sẽ kích động rơi xuống chỉ mong cô có thể từ từ bình tĩnh lại một chút thôi cũng được .
" Giai Kỳ " Một giọng trầm ấm vang lên , mọi người giật mình quay lại phía sau thì nhìn thấy Mục Hạo Kiện , chiếc áo sơ mi của anh như mưa ướt trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi khi anh vội vã chạy đến đây .
" Giai Kỳ , đừng sợ .. " Mục Hạo Kiện khẽ nhẹ nhàng đi lại gần và an ủi .
Có trời mới biết khi anh nhận được tin muốn ngay lập tức đến gần cô ngay , anh chỉ mới không gặp cô một ngày thôi mà cô lại liền trở thành bộ dạng như lúc này . Nhìn cô co ro một chỗ nơi cao ấy trái tim anh đau như cắt , tại sao anh chỉ vì hối hận mà chọn trốn tránh cô không dám đối diện với cô chứ để cô phải một mình gánh chịu nổi đau .
Anh thật hèn nhát gan mà .
" Đừng mà ..... Giai Kỳ sai rồi ...Giai Kỳ sẽ ngoan mà .... đừng giết Giai Kỳ ... " Giai Kỳ căn bản không nghe thấy lời anh nói cô cứ co ro nơi đó một mình sợ hãi .
" Mẹ ơi , ba ơi , chị Tịch Hương ... anh Trịnh Văn ... mọi người đâu rồi Giai Kỳ sợ lắm .... "
" Hu Hu đừng mà ... đừng lại đây ... aaaaa "
Từng kí ức cứ lần lượt ùa về trong mắt cô chỉ thấy xung quanh là một màu đỏ sẫm , cô chỉ ngửi thấy duy nhất mùi của máu tanh khiến cô sợ hãi từng người người đổ gục xuống bên cô cầu xin cô cứu mạng nhưng cô không làm được gì cả ngoài sợ hãi ....
Cô hét lên trong đêm đen không thấy được một tia hi vọng chỉ còn lại là máu ... xung quanh có rất nhiều máu ....
Cô cảm giác như mình vuột mất một thứ gì đó quan trọng dù cô cố gắng đưa bàn tay ra nắm lấy nhưng thế nào nó cũng chỉ là hư vô ... cô cảm nhận được bên tai mình là tiếng gió rít gào thét ngoài nó ra cô không nghe được tiếng nào nữa cảm chừng như cô vừa nghe thấy giọng của ai đó rất trầm rất ấm áp là do ảo tưởng , có phải cô rơi xuống rồi không ? Có phải cô sẽ chết như họ không ?
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
112 chương
34 chương
34 chương
29 chương
15 chương
16 chương
70 chương