Mặt trời mùa hè nóng nực đến mức như muốn đốt cháy da người. Đúng vào giữa trưa. Rất hiếm người qua lại trên quảng trường, những cô gái che đủ mọi loại ô đi nắng màu sắc sặc sỡ, những chàng trai cố gắng đi bên dưới bóng râm, mọi người đều gấp gáp, sợ hãi ánh nắng ngạo nghễ đang phun ra lửa phía trên đầu. Bên hồ nước phun nhạc ở trung tâm quảng trường. Chỉ có một chàng trai. Trong tay anh đang cầm một ly trà sữa trân châu. Nước hồ phun lên vui vẻ nhảy múa, rơi xuống, bắn lên vô số những bụi nước màu bạc. Chàng trai đã đợi lâu lắm rồi. Ly trà sữa trân châu vốn mát lạnh đã bắt đầu ấm nóng. Ánh mặt trời nóng bỏng phủ chụp người anh, chiếc áo lụa màu tím đã hơi ẩm ướt, đôi mắt màu violet dần dần ảm đạm. “Huân!” Cuối cùng, phía xa xa, một cô gái tóc đỏ như ngọn lửa chạy đến với tốc độ của vận động viên chạy một trăm mét. Đôi mắt chàng trai vụt sáng rực. Bên hồ nước. Tiểu Tuyền chạy đến trước mặt Huân, há hốc miệng thở hổn hển, mồ hôi trên mặt cô nhỏ xuống tí tách, cô chụp lấy cánh tay anh, lắp bắp: “Xin lỗi… xin lỗi… tôi đến trễ…” Huân đỡ lấy cô, dịu dàng lắc đầu: “Không sao, tôi cũng mới tới thôi.” Chỉ có mỗi hai tiếng đồng hồ thôi mà, đúng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi thứ đã không nghĩ gì được nữa. Cô cố gắng hít thở, cười vẻ hối lỗi với anh. Đột nhiên, cô chau mày. Khuôn mặt Huân bị ánh nắng chiếu đến đỏ rực, nhìn như sắp bị lột da. Cô vội vã lấy chiếc ô màu xanh táo ra khỏi túi, căng ra che trên đầu anh, luôn miệng than vãn khổ sở: “Ôi trời, anh không thể tìm chỗ nào mát hơn hay sao? Bị phơi nắng như thế, đỏ hết cả rồi đây này! Ngốc quá!” Huân sờ sờ mặt mình, cười: “Vẫn rất ổn mà, tôi không thấy gì cả.” Chỉ vì đã hẹn nhau ở bên hồ nước, sợ cô không tìm thấy anh thôi. Nhìn thấy gương mặt mồ hôi đầm đìa của cô, anh đưa ra một gói khăn giấy, lại nhớ đến ly nước trong tay mình. Anh lắc lắc trà sữa, bỗng phát hiện ra đá trong ly đã tan chảy, không còn lạnh nữa. Tiểu Tuyền lau mồ hôi, để ý thấy vẻ mặt anh có phần ủ rũ: “Huân, chuyện gì vậy?” Huân đặt ly trà sữa xuống, mỉm cười: “Không có gì. Trà sữa hết lạnh rồi, tôi đi mua cho cô ly khác.” Tiểu Tuyền nhanh nhẹn chộp lấy, giữ tay anh lại, uống ừng ực liền mấy ngụm to, ngửa cổ lên rồi thở ra đầy sung sướng: “A, tôi sắp khát chết rồi đây, đúng là nước giải khát cứu mạng!” Cô lại cười. “Có biết là khi trời quá nóng mà uống ngay nước lạnh thì sẽ không tốt cho cổ họng không, âm ấm một chút là tốt nhất!” Tay cô vẫn nắm chặt tay anh, Huân thảng thốt xuất thần, không nói nổi câu nào. “Chúng ta đi đâu đây?” Dưới tán ô màu xanh táo, Tiểu Tuyền cười toe toét. Huân che ô cho cô: “Cô muốn đi đâu?”. “Anh ăn cơm chưa?” Thấy da anh bị nắng cháy đến vậy, chắc chắn là đã đợi cô lâu lắm rồi. Tiểu Tuyền đảo đảo mắt, nói với vẻ đáng thương: “Tôi vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn chút gì đó được không?”. Bụng Huân bỗng ục ục khe khẽ. Hai người cười nghiêng ngả. * * * Quán ăn của Ý. Tiểu Tuyền dùng nĩa xỉa món mì trong đĩa, nhìn Huân ngồi đối diện đang ăn một cách tao nhã, nói: “Sáng nay tôi tham dự họp báo của Nguyệt Sa Anh, vốn thông báo là bắt đầu lúc chín giờ, khoảng bốn mươi phút là xong, nên tôi mới hẹn anh, thấy thời gian cũng thư thả. Ai biết được Nguyệt Sa Anh lại trễ hẹn đến ba tiếng đồng hồ, làm chúng tôi đợi mòn mỏi. Di động của anh lại hết pin nữa.” Huân hơi ngẩn ra: “Có lẽ cô ta bận việc nên đến trễ.” Tiểu Tuyền cười nửa miệng: “Phải rồi, xưa nay đều giải thích thế mà. Các ngôi sao để phóng viên phải đợi là chuyện thường, có gì phải oán thán? Ai bảo chúng tôi sống nhờ vào các ngôi sao, đương nhiên phải chịu đựng người ta rồi.” Huân cúi đầu ăn. Tiểu Tuyền chống cằm, nói với vẻ không vui: “Tại sao quan hệ giữa các ngôi sao và cánh phóng viên nhà báo lại ác liệt như thế chứ? Mọi người phải nên cá giúp nước, nước giúp cá mới phải chứ. Nếu không có sự lăng xê của giới truyền thông, các ngôi sao làm sao có thể “hot” đến mức nhà nhà đều biết; không có ngôi sao, cánh phóng viên giải trí cũng không có cơm mà ăn. Các tiền bối có nói, trước kia mối quan hệ giữa họ và các ngôi sao đều rất tốt, các ngôi sao có lúc còn mời họ về nhà, đích thân xuống bếp nấu vài món ăn. Nhưng hiện nay, có một số ngôi sao, nhìn thấy phóng viên là cứ như thấy kẻ thù không bằng, đau khổ quá…” “Bọn họ quá ưa thích khoét sâu vào đời tư của người khác.” Huân đặt dao nĩa xuống. “Họ không thích tin tức, chỉ thích tin xấu.” Cho dù là những thị phi scandal không có thật, đám chó săn tin đó cũng sẽ chồm đến, xào nấu để mùi thối bốc lên tận trời. Tiểu Tuyền cắn một sợi mì, nhai rồi nhai. Nhưng chỉ có scandal tin xấu mới nổ tung được, lượng tiêu thụ của báo đài tạp chí mới tăng cao được, sếp mới hài lòng được. Vậy nên trong giới có một câu nói thế này… Những thứ khác đặt hai bên, scandal bày chính giữa. Cô cười cười: “Các ngôi sao mới nổi đều rất thích phóng viên, dù là scandal, chỉ cần có thể lên báo, họ đã dập đầu lạy tạ rồi, ngược lại rất sợ phóng viên không để tâm đến họ, một thời gian dài không có tin gì mới để bùng nổ”. Tiếp đó, lại xịu mặt: “Nhưng chỉ cần bọn họ nổi lên là lập tức trở mặt vô tình, không còn nhớ khi xưa từng lẽo đẽo theo sau phóng viên để van xin, kiêu đến mức như thể họ là cha mẹ chúng tôi vậy, đúng là khiến mọi người phẫn nộ!”. Huân có phần tò mò: “Cô làm nghề này được bao lâu rồi?” “Hơn một tháng.” “Thế sao lại cảm khái như vậy?” “Nghe các tiền bối nói đó thôi!” Tiểu Tuyền dùng nĩa xỉa đi xỉa lại trong đĩa, buồn bực tiếp lời: “Nghe ra thì rất tàn khốc, giang hồ hiểm ác mà, tôi thân là một phóng viên thiên tài thế hệ mới, bắt buộc phải hiểu rõ nội tình trong nghề nhiều hơn nữa”. Vừa nói, cô vừa lắc đầu, chỉnh đốn lại tinh thần. “Thôi không nói đến những chuyện không vui nữa, anh cũng đâu có hứng thú nghe.” Cô không biết rằng, thực ra Huân đã rất “hứng thú”, rất nhẫn nại rồi. Trong nhà hàng sang trọng. Tiếng dương cầm du dương lãng mạn thánh thót. Tiểu Tuyền ngậm nĩa vào miệng, cười hi hi liếc nhìn Huân: “Này, chúng ta quen nhau đã được một thời gian rồi, nhưng mà, hình như tôi vẫn chưa hiểu rõ anh lắm”. Trong ánh mắt Huân lướt qua một thoáng căng thẳng: “Tôi…”. Tệ quá, nếu để cô ấy biết thân phận của anh, có khi nào cô sẽ cảm thấy anh đang lừa gạt cô không? “Anh thích màu gì nhất?” Phù… Thì ra là kiểu “hiểu” này. Huân thở phào một hơi. “Màu tím.” … … Bên bờ biển… Tiểu Tuyền chống cằm quan sát anh, nói với vẻ hài lòng: “Mắt của anh có ánh sáng màu tím violet, phối thêm áo màu tím đậm, nhìn có vẻ xinh đẹp như ngọc thạch ấy…”. … “Bình thường anh thích làm gì nhất?” “Nhìn mọi người qua lại.” Tiểu Tuyền kinh ngạc nhìn anh, cô nghĩ anh sẽ đáp là “ngủ”. Công việc của anh sắp xếp dày đặc như thế, hễ có thời gian rảnh là nằm lăn ra ngủ bù mới là bình thường chứ. “Tại sao?” Cô truy hỏi. “Ngắm những người đi đường tất bật, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, không còn thấy trống trải nữa.” Ánh mắt Huân dần tối lại. Không ai tin được rằng, anh là một đứa trẻ cô độc và nhút nhát. “Thế nên, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh, anh chỉ ngồi ở đó ngắm mọi người qua lại trước mặt mình một cách xuất thần?” Tiểu Tuyền vươn tay ra, khẽ khàng phủ lên mu bàn tay thon dài của anh, hạ giọng nói: “Anh cảm thấy cô độc sao?”. Giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió xuân vờn nhẹ trên mặt hồ. Lòng bàn tay cô vẫn nóng bỏng. Xuyên qua mu bàn tay anh, hâm nóng trái tim anh. Đôi mắt anh thoáng hiện ánh sáng tuyệt đẹp, mặc cho cô phủ lấy tay mình: “Không, cô là bạn của tôi.” Trái tim Tiểu Tuyền chợt thắt lại. Trời ơi, lừa gạt một người “bạn” toàn tâm toàn ý tin tưởng ở cô, có khi nào cô sẽ gặp quả báo không? Cô cắn chặt răng, tư tưởng đang đấu tranh một cách dữ dội. Một giọng nói ác độc lướt qua: “Làm phóng viên, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công!” Cô rút tay lại, cười vẻ “ngây thơ trong sáng”: “Đúng đó, chúng ta là bạn, người có bạn bè sao lại cô độc được? Có điều, đã là bạn thì chúng ta càng phải hiểu về nhau hơn.” Cô cười rạng rỡ giải thích. Sau đó, tiếp tục hỏi dồn dập… “Anh có thích hoa không? Hoa gì?” “Anh thích nghe bài hát của ai nhất?” “Anh thích xem bộ phim nào nhất?” “Anh có thích vật nuôi không?” “Anh thích bộ phận nào trên cơ thể mình nhất?” “Anh có ý kiến gì về việc phẫu thuật thẩm mỹ?” “Anh có từng yêu một ngôi sao nào chưa?” … … Cuối cùng. Tiểu Tuyền gập sổ lại, hớp một ngụm nước, “cố gắng” giải thích trước Huân đang mỗi lúc một trầm mặc: “Anh đừng hiểu lầm, tôi phỏng vấn ngôi sao mãi sắp thành bệnh nghề nghiệp mất rồi, cứ vô thức nêu ra một đống câu hỏi thế đấy. Hì hì, anh không giận chứ?” Gương mặt cô rạng rỡ nụ cười. Ánh mắt Huân nhìn cô rất kỳ lạ, một lúc lâu sau mới trầm giọng đáp: “Không.” “Tốt quá.” Tiểu Tuyền khoái chỉ huơ nắm tay. “Vậy anh có thể trả lời thêm một câu hỏi nữa không?” Huân đã không nói nổi lời nào nữa. “Mẫu người yêu lý tưởng của anh là gì?” *** Ra khỏi nhà hàng. Tiểu Tuyền liếc nhìn anh, nói nhanh: “Đợi tôi một chút!”. Sau đó chạy mất hút như một cơn gió. Huân đứng tại chỗ. Kẻ qua người lại. Bỗng nhiên, một bầy con gái sững sờ dừng chân quan sát anh: “Nhìn kìa, anh ấy có giống Hạ Dạ Huân không?”. “Cảm thấy như không giống lắm…” “Hạ Dạ Huân vừa lạnh vừa ác…” “Anh ấy có vẻ giống anh hàng xóm đẹp trai hơn…” “Đôi mắt màu tím kìa…” “Cứ lấp lánh đẹp ghê…” “Dáng vẻ hình như hơi giống…” “Sống mũi vừa thẳng vừa cao…” “Đôi môi vừa mỏng vừa gợi cảm…” Đám con gái càng nhìn càng thấy giống, nhao nhao vây lấy anh: “Hạ Dạ Huân! Hạ Dạ Huân! Anh chính là Hạ Dạ Huân, đúng không?”. Huân căm ghét cảm giác bị người khác vây quanh chỉ trỏ như động vật trong sở thú, gương mặt bắt đầu lạnh dần, vẻ mặt nóng nảy hẳn. “Không phải.” “Wow, giận rồi kìa, dáng vẻ tức giận càng lúc càng giống Hạ Dạ Huân!” Đám con gái khoái chí vỗ tay. Bọn họ bắt đầu níu kéo, vây kín không cho anh đi. “Anh chính là Hạ Dạ Huân! Chúng em là fan của anh! Ký tên cho chúng em đi! Chúng em rất yêu, rất yêu anh!” “Tránh ra!” “Hạ Dạ Huân! Hạ Dạ Huân!” Đám con gái kêu gào. “Em về rồi đây!” Lúc này, Tiểu Tuyền lại như một cơn gió, múa may tay chân chạy về bên cạnh anh. Đôi mắt cô lóng lánh nhìn đám con gái mặt mũi hứng chí, kéo tay anh, trên gương mặt rạng rỡ là nụ cười tươi rói: “Bạn tôi đẹp trai đó chứ, Hạ Dạ Huân là gì nào, anh ấy còn đẹp trai hơn Hạ Dạ Huân gấp trăm, gấp vạn lần!” Đám con gái có vẻ ngờ vực. Tiểu Tuyền tiếp tục nói một cách kiêu hãnh: “Không chừng một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ tiến quân vào thế giới giải trí, chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn cả Hạ Dạ Huân!”. Cô cười híp mắt đưa tay ra. “Nhân lúc anh ấy vẫn còn chưa nổi tiếng, chi bằng để anh ấy ký tên cho các bạn đi, một chữ ký một nghìn tệ, tương lai anh ấy trở thành thiên vương rồi, bán sang tay cũng kiếm được khối tiền đấy! Sao nào? Đưa tiền đây!” Đám con gái nhìn nhau, môi bĩu dài thượt, rồi lườm cô mấy cái, bỏ đi đầy vẻ mất hứng. Tiểu Tuyền buông tay anh ra, nhìn theo bóng dáng thất vọng của họ, cười: “Không cần cố gắng giải thích làm gì, càng nói mình không phải thì họ càng chắc chắn là anh. Khéo léo uyển chuyển một chút, bọn họ sẽ tự động bỏ cuộc ngay thôi.” Con người, đúng là loại động vật thú vị. “…” “Sống trên thế giới này, bắt buộc phải nắm vững nhiều kỹ xảo, không thể cứ cúi gằm đầu đi thẳng là có thể thành công. Có lúc phải linh hoạt một chút, đường này không thông thì đi đường khác.” Huân lắc đầu: “Tôi rất cố chấp, nếu đã nhận rõ một đường rồi thì sẽ đi đến cùng.” Dù cho có gặp nhiều khó khăn, đụng chạm đến toạc đầu chảy máu, anh cũng không bao giờ vứt bỏ nguyên tắc của mình. Tiểu Tuyền cười vui vẻ hơn: “Vậy là tốt quá, chúng ta cùng bổ sung cho nhau, cương nhu hòa lẫn, thiên hạ vô địch!” Huân cũng cười. Như vậy là cô đã có thêm thông tin. Chà, quả nhiên là một người cơ hội. “Cho anh này!” Tiểu Tuyền đưa thẳng tay ra, trong lòng bàn tay là một tuýp thuốc bôi màu trắng cỡ lớn. “Gì vậy?” Cô chạy đi mất là để mua thứ này? “Thuốc bôi chữa trị vết bỏng nắng.” Cô dúi nó vào tay anh. “Lúc về bôi nó lên mặt, lên cổ, cánh tay, bôi dày một chút nhé, hôm nay anh phơi nắng nhiều quá.” Huân nắm tuýp thuốc, trái tim thoáng thấy mãn nguyện. Thì ra là vì nguyên nhân này, nên cô mới một mình chạy đi mua, sợ anh lại bị bỏng nắng. “Một ngày ba lần, đừng quên đó!” Tiểu Tuyền tiếp tục dặn dò: “Dùng nước rửa sạch da rồi hãy bôi, đừng chùi nó đi, không màu không mùi nên người khác không phát hiện ra đâu”. “Ừ.” “Nhất định phải bôi đó, nếu lần sau tôi phát hiện ra da anh vẫn còn vết bỏng nắng…” Tiểu Tuyền uy hiếp: “Hừ hừ!”. Huân giương hai mắt nhìn cô vẻ bất hạnh. Nhất định anh sẽ dùng mà. Tiểu Tuyền làm ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn: “Tôi sẽ đi kiện nhà thuốc đã bán thuốc này cho tôi.” Đây là loại thuốc bôi trị vết bỏng nắng đắt nhất, cô dược sĩ đã bảo đảm hiệu quả rất thần kỳ nên cô mới mua, giá tiền đắt gấp hai lần so với những nhãn hiệu nổi tiếng khác. Nụ cười dâng lên từ tận đáy lòng Huân, ánh mắt thấp thoáng màu tím violet: “Cám ơn cô.” Tiểu Tuyền mở to mắt, sau đó kéo tay anh, cười rất ranh mãnh: “Này, anh muốn cám ơn tôi thật à? Thực sự muốn cám ơn tôi sao?” Huân gật đầu: “Ừ.” Tiểu Tuyền hai mắt sáng rực, tinh ranh chồm lại gần anh: “Thế thì, tặng tôi một món quà được không?” “Được.” Chỉ cần là thứ cô muốn thì anh đều có thể cho. Thắng lợi! Dễ dàng thế mà đã dụ dỗ được! Quả ngọt thắng lợi phải hái kịp thời, nếu không chín quá sẽ rụng mất! Tiểu Tuyền kéo Huân, co chân, bắt đầu chạy! Chạy vào khu mua sắm! Chạy qua khu vực đồ lưu niệm lấp lánh. Chạy qua khu vực trang điểm có những tấm poster quảng cáo bắt mắt! Đến trước một “căn nhà” nhỏ thiết kế theo kiểu hoạt hình, dừng chân! Tiểu Tuyền lắc lắc tay Huân, miệng cười nịnh: “Hà hà, chúng ta chụp mấy tấm sticker đi!” * * * Đêm rất sâu. Hạ Dạ Huân vẫn không thể chợp mắt. Trong phòng khách rộng thênh thang. Anh khoanh chân ngồi trên tấm thảm thuần trắng, cây guitar màu bạc ôm trong lòng, ngón tay thon dài nhè nhẹ gảy dây đàn ngân vang… Hơi ấm bàn tay em Nóng bỏng như vầng dương Có cảm giác Như chảy ra trong ánh nắng Em không ngoan Thích làm chuyện xấu Làm tổn thương tôi nhưng luôn xí xóa làm nũng Em có vô số lý do Chỉ cần em nắm lấy tay tôi Thì lý do ngốc nghếch đến mấy tôi cũng chấp nhận Làm tổn thương tôi sâu đến đâu Chỉ cần em chịu nắm lấy tay tôi Trực giác mách bảo tôi rằng Đó chính là yêu … Anh cầm bút lên, viết ra bài hát này trên sổ, tên là Trực giác Cô giống như một ngọn đuốc, có tinh thần và sức sống vô cùng mãnh liệt, cơ hồ trên thế gian này chẳng chuyện gì làm cô chùn bước nổi. Cô có vô số những ý nghĩ kỳ quặc lạ lùng, vả lại còn thực hiện nó, hơn nữa lại còn thành công. Huân cười thành tiếng. Tiếng cười ấm áp lan tỏa từng góc phòng. Ánh mắt anh rơi trên kỷ trà. Tuýp thuốc bôi trị bỏng nắng cỡ lớn. Anh khẽ nhấc nó lên, ngón cái ve vuốt nắp tuýp thuốc. Trên đó như vẫn còn hơi thở của cô. … Cô đưa thẳng tay ra… trong lòng bàn tay là một tuýp thuốc bôi màu trắng cỡ lớn… “Nhất định phải bôi đó… dùng nước rửa sạch da rồi hãy bôi…” Trong phòng tắm. Vòi nước tuôn rơi tí tách, anh rửa mặt bằng nước sạch, từng vốc nước lớn vã lên mặt, mát mẻ đến mức khiến tâm trí anh lại lang thang… Trong tấm gương có một gương mặt thanh thoát ướt lạnh… Đôi mắt màu tím violet lấp lánh niềm vui trẻ thơ ngập tràn hạnh phúc. Hạ Dạ Huân nhìn vào gương, cười. vậy. Anh như nhìn thấy cô gái có mái tóc đỏ, lúc cười ánh mắt lóng lánh chuyển động, giống như đang có ý định xấu xa nào ấy, nhưng lại cười rạng rỡ đến độ anh không mong muốn mình nghi ngờ gì cô. Đã bao lâu không cười như thế này rồi? Anh chợt nghĩ. Hình như là từ lâu lắm rồi. Lúc đầu anh luôn tươi cười, trong đôi mắt non nớt của anh, chẳng hề có sự lạnh lùng, khoảng cách. Mọi người đều thích chọc ghẹo anh. “Tiểu Huân cười như thiên sứ ấy!” “Tiểu Huân xinh đẹp quá!” “Tiểu Huân đi với chúng tôi được không, chúng tôi rất thích Tiểu Huân!” “Tiểu Huân cười cái nào, ngoan!” “Tiểu Huân hát cho mọi người nghe một bài nào!” “Tiểu Huân ngoan quá, rất biết nghe lời, là cậu bé đáng yêu nhất thế giới!” … Anh khi ấy, luôn cười vui sướng, tiếng cười trong vắt lan tỏa trong không khí. Anh muốn để tất cả mọi người đều yêu quý mình, đặc biệt là người cha không thường xuyên lui tới, và người mẹ u sầu của anh. Anh muốn bố thường xuyên đến bên anh hơn, muốn mẹ anh cười nhiều hơn, thế là anh cố gắng làm một đứa trẻ ngoan nhất, bố mẹ muốn anh làm gì anh đều làm cả. Nhưng mẹ anh luôn nhìn con trai mình bằng cặp mắt âu sầu: “Tiểu Huân à, đừng nói chuyện với người lạ, đừng nói con là ai, đừng nói bố con là ai cả. Người lớn rất hư hỏng, họ sẽ làm tổn thương chúng ta.” Anh không hiểu, tại sao anh không thể nói chuyện với người lạ? Đứa trẻ hoạt bát cởi mở thì người lớn mới yêu thích, không đúng sao? Vả lại, người ta nói chuyện với anh, không trả lời là rất bất lịch sự, không phải là đứa trẻ ngoan. Sau đó có một hôm. “Cậu bạn nhỏ, bố của cậu là ai thế?” Anh rất căng thẳng, mẹ không cho nói nhưng chú này cười rất hiền lành. “Nói cho chú nghe, bố của nhóc là ai, chú sẽ cho nhóc ăn kẹo que này!” Một cây kẹo que hồng hồng lắc lư trước mặt anh. “Nói cho chú nghe được không nào? Chú rất muốn biết! Giúp chú nhé, cậu bạn nhỏ!” Ừ, phải giúp người khác chứ. Anh không cầm lấy que kẹo, thực sự không phải vì tham ăn nên mới nói ra! Cậu nói cho ông chú đó biết… “Tên bố cháu là Dương Tỉnh Sâm.” Tất cả đều đã thay đổi từ khoảnh khắc ấy… Nhà của anh bị bao vây, vô số xe lớn xe nhỏ đậu kín con đường có thể dẫn đến nhà anh, vô số các ông chú bà dì giương máy chụp hình, máy quay phim rình rập nơi cửa lớn, cửa sổ, trên những cây cổ thụ to bên ngoài nhà đều có đến mấy người trèo lên đó, chụp lia lịa vào phía lầu hai. Anh và mẹ không thể ra khỏi nhà. Rèm cửa bị mẹ kéo lại thật kín, trong nhà không có ánh nắng, chuông điện thoại réo vang ngày đêm không ngớt như điên, mở tivi ra bên trong toàn là cảnh bố và mẹ, người trong tivi đều nói những lời kỳ lạ, trên gương mặt họ là vẻ mặt thật ác độc. Mẹ anh đẩy tivi rơi xuống mặt đất vỡ tan, ném điện thoại vào bồn tắm, co rúm vào một góc tối tăm, cứ khóc mãi, phớt lờ anh, cũng không thèm nhìn, như thể trên thế gian này vốn chẳng có anh vậy. Bố anh không hề đến. Anh rất sợ hãi, và cũng rất đói. Trong tủ lạnh chẳng có gì cả. Anh muốn làm một đứa trẻ ngoan, cho dù anh sợ đến run cầm cập, nhưng cũng phải rút tiền từ con heo đất để dành ra, ra ngoài mua mì gói về, nếu không mẹ sẽ đói lắm. Cửa vừa mở. Các dì các chú điên cuồng tuôn tràn vào như nước, họ chồm đến mẹ anh đang ngồi co ro trong góc, mẹ anh kêu thét gào khóc, giống như một con thú đang hấp hối, khiến anh khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy. Mọi ánh đèn đều chụm lại phía trên đầu anh. Nhá sáng nhá sáng khiến anh không thể mở nổi mắt. Anh bị người ta giữ chặt, những gương mặt giảo hoạt ép cung: “Cậu có biết cậu là con rơi?” “Dương Tỉnh Sâm mỗi tháng cho hai người bao nhiêu tiền?” “Dương Tỉnh Sâm có bao giờ nhắc đến sẽ cho cậu nhận tổ tông họ hàng?” “Cậu sẽ kế thừa sản nghiệp của gia tộc họ Dương?” “Dương Tỉnh Sâm có công khai thừa nhận thân phận của cậu không?” … Anh chỉ mới chín tuổi, không biết họ đang nói gì, chỉ cảm thấy họ mấp máy đôi môi liên tục không ngừng, giống như con cá sấu tỏa ra mùi hôi thối trong vườn bách thú, muốn ăn tươi nuốt sống nhai trọn lấy anh! … Những tháng ngày hỗn loạn kinh hoàng đó cuối cùng cũng dần trôi xa, nhưng cuộc sống của anh chẳng thể như trước được nữa. Bố của anh không còn xuất hiện nữa. Mẹ mỗi ngày một đau thương, nước mắt cuộn như dòng sông, ngày đêm tuôn trào, dáng người mỗi lúc một hao gầy, co ro trên giường, khóc mãi không ngớt. Anh nấu cơm cho mẹ. Mẹ không ăn, hất tung cơm lên người anh, bỏng rát. Mẹ không hỏi anh có đau không, chỉ khóc và mắng chửi: “Mày là đứa lắm mồm, tại sao lại nói? Mày hại chết mẹ rồi! Hại chết mẹ rồi!”. Anh đã hại chết mẹ mình. Mẹ đã chết. Trong phòng tắm. Tĩnh lặng như chết. Những giọt nước trên mặt Hạ Dạ Huân đã khô tự khi nào. Anh trầm mặc, nặn ít thuốc từ ống tuýp trắng ra, nhè nhẹ bôi lên mặt mình. Thuốc mát lạnh. Như một bàn tay mát lạnh, vuốt ve dìu dịu làn da bị ánh nắng hun bỏng rát của anh. Cô gái có mái tóc màu đỏ rực rỡ, như có một ma lực mạnh mẽ vô cùng, khi cười, van xin, lúc lại uy hiếp, xộc thẳng vào cuộc sống của anh như chớp điện. Cô làm cái nghề mà anh căm ghét, nhưng lại khiến anh chẳng thể kháng cự lại một cách kỳ lạ. Anh thích được ở bên cô. Lúc cô nắm chặt lấy tay anh, anh có phần hoảng hốt, có phần căng thẳng, lại thấy vui sướng, lóng ngóng như thể một đứa trẻ vụng dại. Nhưng, cô lại cười như chẳng hề hay biết chút gì. Cô, sẽ là thiên sứ của anh? Hay là ác quỷ?