Dữ tử thành thuyết
Chương 20
Trùng Tiêu nhất dạ
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 23
Hắn nhớ tới bảy tháng trước tựa hồ có lần nào đó, hắn và Ngọc Đường hẹn nhau luận kiếm, song không thấy y đến theo lời hẹn.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ Ngọc Đường quyết sẽ không vô cớ lỡ hẹn, nghĩ rằng y gặp chuyện gì, cảm thấy lo lắng không yên, đi tới tửu lâu khách *** y thường lui tới tìm kiếm, cuối cùng gặp được Ngọc Đường một mình chuốc chén ở Túy Hương lâu.
Khi hắn hỏi y vì sao không đến như hẹn, ngạc nhiên thấy y cũng không quay đầu, thản nhiên ném ra một câu: “Ngũ gia quên.”
Hắn vốn có chút tức giận, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Ngọc Đường níu lại, nói là mời hắn uống rượu bồi tội.
Triển Chiêu nhớ rõ ngày đó chất rượu đậm nồng hơn cả Nữ Nhi Hồng lâu năm Ngọc Đường hay uống, hương thơm kì lạ ủ vào lòng chén, hỏi y đó là rượu gì y cũng không đáp, chỉ nói này là hảo tửu mà cả đời hắn chưa từng uống đến.
Triển Chiêu ấn tượng sâu sắc với thứ rượu kia, cũng bởi vì nó thực là hảo tửu, hắn mới chỉ uống ba chén đã say bất tỉnh nhân sự…
Hôm sau tỉnh dậy trong phòng dành cho khách quý ở tửu lâu, Ngọc Đường sớm đã không thấy bóng dáng.
Nhớ lại đêm đó hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường giữa cơn chếnh choáng nửa say nửa tỉnh, khắp người gợn lên một nỗi biếng nhác gợi cảm, ánh mắt vương vất mơ màng, trong mắt Triển Chiêu như muốn câu hồn đoạt phách.
Khi ấy hắn thực có chút động tình, thêm một chén rượu lót bụng, cả người bắt đầu khô nóng…
Suy nghĩ hồi lâu, Triển Chiêu đã xác minh được ý nghĩ của mình. Trong lòng không khỏi hối hận vạn phần, thầm mắng chính mình quả thực không bằng cầm thú. Nếu không phải hắn vốn có ý đồ bất lương, sao mới chỉ vài chén rượu liền mất đi lý trí?
Khó trách đêm đó ở Trùng Tiêu lâu Ngọc Đường lại hận hắn thấu xương, muốn đưa hắn vào tử địa, một kiếm kia của Ngọc Đường dù có giết hắn đi nữa cũng không bù được tội lỗi.
Một khắc này, Triển Chiêu buồn bực phẫn hận không thể tự mình kết thúc để tạ tội với Ngọc Đường. Thế nhưng hắn cũng không thể làm vậy, trong bụng Ngọc Đường mang cốt nhục của hắn, hắn phải chịu trách nhiệm về Ngọc Đường và đứa nhỏ. Cho nên hắn phải tiếp tục cuộc sống nặng nề nghiệp chướng này đây.
Hối hận vô biên khiến cho đại não Triển Chiêu vốn đã mờ mịt càng thêm vô pháp lãnh tĩnh suy xét, ngay cả những chi tiết rất rõ ràng hắn cũng bỏ qua. Nếu không có nguyên nhân khác, Bạch Ngũ hiệp luôn coi lời hứa là vàng sao lại vô cớ quên đi ước hẹn?
Nếu không sớm biết hắn sẽ tìm đến, tại sao trước đó Ngọc Đường đã chuẩn bị sẵn hảo tửu bồi tội?
Nếu không xuất phát từ sự tự nguyện, luận về võ công, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường làm sao lại để mèo con uống say như chết thực hiện ý đồ?
Nhưng may mắn thay, Ngọc Đường hẳn cũng có tình với hắn, tuy hắn không biết nguyên nhân Ngọc Đường sử dụng linh dược thay đổi thể chất để cho nam tử có thể thụ thai, nhưng nếu y đã nguyện ý lưu lại đứa bé, bụng mang dạ chửa ngàn dặm xa xôi liều mạng tìm hắn, chắc hẳn y đã tha thứ cho hắn.
Xem ra một kiếm kia không uổng chút nào. Nếu như không bởi mệnh hắn khi ấy chỉ như chỉ mành treo chuông cũng sẽ không đổi được Ngọc Đường chân tình hôm nay cùng với đứa nhỏ tiếp nối huyết mạch hai người.
“Ngọc Đường, thực xin lỗi…” Triển Chiêu thành khẩn cúi đầu sám hối, vẫn giữ tư thế vừa rồi: một tay đỡ lưng Bạch Ngọc Đường, một tay đặt lên bụng y, yêu thương vuốt ve thành bụng.
Tuy biết Ngọc Đường đã tha thứ cho mình, nhưng là chính hắn không có cách nào tha thứ cho mình.
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt Triển Chiêu thoạt nhiên như đang có điều suy nghĩ, sau đó là ảo não không thôi, biết hắn nghĩ tới sự tình ngày đó, tất nhiên hiểu hắn xin lỗi chuyện gì, nhưng y tựa hồ trêu mèo thành nghiện, nghĩ tới mèo con đỏ mặt, nói năng lung tung lộn xộn, ý muốn trêu đùa càng đậm. Y ra bộ không hiểu, hỏi: “Vì sao phải xin lỗi?”
Quả nhiên, gương mặt mèo con phút chốc đỏ bừng, miệng lưỡi bắt đầu đông cứng.
Làm sao hắn nói ra được là bởi mình làm chuyện cầm thú với Ngọc Đường? Hơn nữa nhắc lại Ngọc Đường bị mình…. Chuyện đó sẽ làm tổn thương danh dự Ngọc Đường. Hắn đành nói đại một lý do khác: “ À, việc, việc này… nếu ta sớm nhận ra tình cảnh khi đó là thật, sẽ không tham luyến cảnh mộng đến nỗi không muốn tỉnh lại, sau đó đi không từ biệt, làm hại Ngọc Đường mấy tháng khổ sở.”
Bạch Ngọc Đường nghe câu đầu tiên hắn nói, biết hắn nhắc đến chuyện gì, nhưng khi hắn nói đến câu thứ hai “Tham luyến cảnh mộng đến nỗi không muốn tỉnh lại”, một chút đắc ý vừa rồi nhất thời bị tức giận vùi lấp.
“Hóa ra trong mấy tháng đó, Bạch gia gia nói gì, làm gì ngươi đều biết hết? Hóa ra ngươi coi một mảnh chân tình của Bạch gia gia chỉ là một hồi mộng xuân? Hóa ra được Bạch gia gia hầu hạ ngươi rất thoải mái, cho nên đồ mèo thối mèo lười mèo chết nhà ngươi mới không nỡ tỉnh lại? Vậy sao không ngủ đến chết luôn đi? Mèo thối, ta cho ngươi biết. Đời này ngươi đừng hi vọng Bạch gia gia sẽ hầu hạ ngươi lần nữa ” Dứt lời y liền đấm mạnh vào ngực Triển Chiêu.
Lẽ ra với thể lực Bạch Ngọc Đường hiện tại Triển Chiêu hoàn toàn có thể nắm chặt tay y, không để cú đấm giáng vào người mình, thế nhưng hắn không tránh né.
Bạch Ngọc Đường mặc dù thân thể suy yếu, cũng không sử dụng nội lực, một quyền kia cũng tràn đầy hỏa khí, dùng đến mười phần lực đạo khiến cho Triển Chiêu suýt nữa té ngã. Nhưng hắn vẫn gắng chống đỡ không để cho mình ngã xuống. Mình hắn té ngã để cho Ngọc Đường trút giận cũng được, chính là Ngọc Đường vẫn ngồi trên đùi hắn, không thể bất cẩn để y cùng bị ngã theo.
Triển Chiêu vừa kéo bàn, định bụng điều chỉnh tư thế ngồi cho vững vàng, vừa nhẹ giọng dỗ dành Bạch Ngọc Đường: “Ừ, ừ, Ngọc Đường sau này không muốn hầu hạ ta, vậy để Triển Chiêu hầu hạ Ngọc Đường, được không?”
Bạch Ngọc Đường sau khi đánh ra một quyền liền có chút hối hận, y biết Triển Chiêu sẽ không ngăn cản, cũng không có ý né tránh, cho nên mười thành lực đạo Triển Chiêu hứng đủ một phân không thiếu.
Đến khi nghe được Triển Chiêu không chút oán giận vỗ về chính mình, lửa giận của y hoàn toàn tiêu biến. Có điều tính khí bướng bỉnh không để cho y dễ dàng chịu thua như thế, bèn cố quở trách một câu: “Hừ, nói thực dễ nghe.” Nói rồi còn đánh Triển Chiêu một quyền, thế nhưng ngữ điệu đã mềm đi không ít.
Một quyền này Bạch Ngọc Đường không vận nhiều lực, chỉ như tình nhân ve vãn tán tỉnh, song đối với Triển Chiêu vốn ngồi không vững lại là họa vô đơn chí.
Chỉ nghe” ! ! !” Một tiếng vang thật lớn. Cả hai đồng thời ngã nhào ra đất.
Chương 24
Trong cơn hoảng hốt, Triển Chiêu chỉ kịp đỡ lấy thắt lưng Bạch Ngọc Đường, để cơ thể mình đệm dưới thân thể y, lại không dùng tay chống đỡ hay đẩy ghế ra ngoài. Kết quả sau lưng va mạnh vào thành ghế, cộng thêm thể trọng của Bạch Ngọc Đường, một đập một đè dồn thành áp lực, như thể toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị cắt đứt.
Thế nhưng Triển Chiêu hoàn toàn mặc kệ cơ thể đau đớn, lập tức căng thẳng kiểm tra khắp người Bạch Ngọc Đường, nóng lòng hỏi y: “Ngọc Đường, ngươi có sao không, có bị thương không?”
Bạch Ngọc Đường vừa rồi té ngã cũng rất lo cho đứa nhỏ trong bụng, song y phát hiện bụng mình không có cảm giác khó chịu, ngược lại nhìn con mèo kia vì bảo vệ mình mà té lăn quay, cộng thêm bộ dạng luống cuống kiểm tra cho mình, cảm thấy vừa mắc cười vừa cảm động, nụ cười bật ra từ tận trái tim: “Ha ha…”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tươi cười, biết y và đứa nhỏ không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đăm đăm nhìn gương mặt Bạch Ngọc Đường gần trong tấc gang, nhìn vào đôi mắt hoa đào khi cười cong cong như đôi vành trăng non, cảm thấy trái tim dường như gắn liền với từng lượt chớp mắt, mi dài đen nhánh tựa hồ cánh bướm nhấp nháy rung động, bên dưới sống mũi cao cao thẳng tắp, bờ môi mỏng manh ướt át không ngừng khép mở, Triển Chiêu không khỏi nhìn đến ngây người…
Đến khi Triển Chiêu hồi phục tinh thần phát hiện, môi hắn đã dán lên môi Ngọc Đường tự lúc nào. Tới giờ hắn mới ý thức tư thế giữa hai người thực sự ái muội, chính mình nửa nằm trên đất, hai tay ôm lấy bờ lưng Ngọc Đường tròn trặn, Ngọc Đường nghiêng người áp lên người mình. Triển Chiêu đỏ mặt vừa định buông ra, nhưng lại cảm thấy Ngọc Đường chẳng những không hề cự tuyệt, ngược lại tích cực phối hợp, nên hắn hoàn toàn không thể ngừng lại.
Ngay sau đó, hôn nhẹ dần dần biến thành hôn sâu, đầu lưỡi Ngọc Đường linh hoạt đặt trên bờ môi hé mở của hắn nhẹ nhàng liếm mút, tựa như mời gọi. Triển Chiêu chẳng thể ghìm lòng vươn lưỡi chậm rãi đáp lại.
Bạch Ngọc Đường thuận thế cuốn lấy đầu lưỡi Triển Chiêu, hai đôi môi bắt đầu áp sát, dây dưa quấn quít.
Triển Chiêu tựa hồ như bị hương vị ngọt ngào của Bạch Ngọc Đường mê hoặc, như khi nhấm nháp một chén rượu ngon, từng chút từng chút tinh tế thưởng thức, dư vị luyến lưu không dứt…
Giữa lúc mơ màng, hắn nhận ra một bàn tay không an phận thăm dò tiến vào vạt áo trước ngực, khe khẽ vuốt ve. Triển Chiêu tức thì căng thẳng, thân mình có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng phối hợp. Sợ đè lên bụng Bạch Ngọc Đường, hắn bắt đầu xoa vuốt ở lưng và eo.
Sau đó Bạch Ngọc Đường dán trên người y vặn vẹo cọ xát, nhất là bụng dưới và đùi, mặc dù cách qua một lớp quần áo, ma sát mê người vẫn khiến Triển Chiêu nóng lên từng đợt, hạ thể dần phản ứng.
Triển Chiêu rất muốn mau chóng đẩy người kia ra, chính là lại sợ làm hắn mất hứng nên vẫn cắn răng kiên trì phối hợp.
Tới khi bên hông buông lỏng giống như bị ai kia cởi bỏ đai lưng, Triển Chiêu mới hiểu Ngọc Đường đang định làm gì kế tiếp.
Triển Chiêu lập tức lúng túng bắt lấy đầu vai Bạch Ngọc Đường, đẩy y ra ngoài, cúi đầu, đỏ mặt, lắp bắp: “Ngọc, Ngọc Đường, ngươi, ngươi giờ thân mình bất tiện.”
Bạch Ngọc Đường đang phút cao hứng lại bị hắn đột ngột gián đoạn trong lòng có chút không vui bĩu môi, ánh mắt quét qua người hắn một lượt rồi lại cúi nhìn bụng mình vươn tay xoa nhẹ. Y thoáng trầm ngâm giây lát, dường như nghĩ tới điều gì, chân mày chợt nhiên giãn ra.
Ngẩng đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ thành bụng, nói: “Cũng đúng, Ngũ gia mang bầu bảy tháng, thân thể có chút bất tiện, chẳng bằng mèo con nhà ngươi chịu thiệt, để Ngũ gia ở trên đi.”
Triển Chiêu nghe mấy lời này, có phần sửng sốt, khi hắn cuối cùng cũng hiểu “ở trên” mang hàm nghĩa gì, càng xấu hổ không chịu nổi.
Có điều Ngọc Đường đã nói, nếu như từ chối chẳng phải sẽ làm Ngọc Đường khó xử? Ngọc Đường ngay cả đứa nhỏ cũng nguyện ý sinh cho mình, còn hắn ngay cả nằm dưới để y hưởng thụ một hồi cũng phải ra sức khước từ chẳng phải quá ích kỉ sao? Hơn nữa nghe nói nữ tử trong đêm đầu tiên thường sẽ đau đớn vô cùng, nhất định Ngọc Đường đã từng khổ sở không ít, tự hắn cũng nên trải nghiệm cảm giác của Ngọc Đường lúc đó.
Nghĩ vậy Triển Chiêu tuy có bối rối ngượng ngùng nhưng vẫn thuận theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường. Hắn đứng dậy lên giường nằm xuống.
Hắn quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, xấu hổ đến nỗi mắt mũi nhắm tịt cả lại.
Hít sâu một hơi cảm thấy đã chuẩn bị tốt, hắn bèn nói một câu: “Ngọc Đường, cho dù ở trên hay dưới, chỉ cần ngươi thấy thoải mái là được.” Tuy rằng đã rất cố gắng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lời nói ra vẫn khiến cho hắn mặt đỏ tai hồng, giọng như muỗi kêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngay đơ nằm thẳng trên giường, khuôn mặt bày ra bộ dạng thấy chết không sờn, cảm thấy không thể không cười giễu hắn mấy câu: Đây nào có phải dáng điệu sẵn sàng hầu hạ, quả thực cứ như sắp lên pháp trường.
Tuy nhiên y cũng hiểu rõ nếu như nói ra không khí thân mật vất vả gây dựng vừa rồi có thể tan theo mây khói, khỏi phải làm gì.
Vì vậy ráng sức nén lại ý cười, nhắc nhở Triển Chiêu: “Này, mèo con, ngươi cứ thả lỏng một chút được không? Ngươi mà như vậy, hai người chúng ta làm sao khoan khoái cho được.”
Triển Chiêu nghe y nói xong cũng biết cơ thể của mình quá sức cứng nhắc, bèn cố gắng thử thả lỏng.
Đúng vào lúc này, đột nhiên hắn ý thức được một vấn đề……
Hắn không biết… Rốt cuộc là phải thả lỏng chỗ nào?
Hắn chưa từng được nữ tử cung phụng, cũng không sử dụng loại dược thay đổi thân thể như Ngọc Đường, vậy phải nằm dưới như thế nào đây? Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
29 chương
24 chương
101 chương