Dụ Tội
Chương 134
Hạ Vân Phong đúng giờ đến quyền quán Bắc khu.
Y dựa theo như lời đối phương một mình đến, y vừa đến đã kêu lái xe trở về, bất quá có rất nhiều người của y ở phụ cận canh chừng, chẳng qua đều ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó.
Hạ Vân Phong từng có rất nhiều giả thiết, nhưng y không nghĩ tới lại nhìn thấy Hạ Đông.
Hạ Đông từ trong quyền quán đi ra, hắn mặc bộ đồ thể thao sạch sẽ, trên cổ khoác khăn mặt, lưng đeo một cái túi thể thao lớn từ trong quyền quán đi ra. Hắn đứng ở ngoài quyền quán nhìn nhìn đồng hồ, tựa hồ là đang đợi người.
Hạ Đông đứng trong chốc lát, mới nhìn thấy Hạ Vân Phong ở đường cái đối diện, hắn lập tức vượt qua đường cái đi đến trước mặt Hạ Vân Phong, cung kính gọi một tiếng “Vân gia.”
Lúc này.
Hạ Vân Phong liền tát hắn mấy cái. Y vốn đã không cao hứng, nhìn thấy Hạ Đông ở trong này y càng thêm mất hứng, y để tay lên ngực tự hỏi mình đã đối tốt với Hạ Đông lắm rồi.
Y đem công ty giao cho Hạ Đông quản lý, chưa từng hoài nghi Hạ Đông. Y không nghĩ tới, y tin tưởng một người như vậy, người này lại làm ra loại chuyện này để chia cách tình cảm của y cùng nhi tử.
“Khó trách ngươi tra lâu như vậy, đều tra không ra.” Hạ Vân Phong đột nhiên ý vị thâm trường lười biếng nói. Thì ra Hạ Đông chính là người gửi ảnh chụp, cho nên vẫn tra không ra.
Nhưng Hạ Đông bị Hạ Vân Phong tát mấy bạt tai xong cũng không có phản ứng dư thừa nào, hắn chỉ bình tĩnh trả lời Hạ Vân Phong: “Lần sau ta không đến đánh quyền nữa. (ông nói gà bà nói vịt rồi =.,=)”
Hắn biết Hạ Vân Phong không thích hắn đánh quyền, cho nên hắn sẽ không đến đánh quyền nữa, hắn không biết Hạ Vân Phong vì sao đã xuất hiện ở trong này, hắn chỉ biết là Hạ Vân Phong mất hứng.
“Ta đối với ngươi không tốt sao? Ngươi như thế nào lại không nghe lời như vậy, còn làm ra loại sự tình này, ngươi muốn ta như thế nào tha thứ cho ngươi?” Hạ Vân Phong vẻ mặt không hờn giận nhíu mày, y nói rất chậm, thật giống như nói không được……
“Vân gia đối với ta tốt lắm.” Hạ Đông cúi đầu, giọng của hắn vẫn bình tĩnh như vậy: “Đều là ta không tốt, ta lần sau sẽ không tái phạm nữa.” Hắn hứa hẹn……
“Còn muốn có lần sau?” Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông càng ngày càng buồn cười, cái loại ảnh chụp này hắn còn muốn chụp thêm một lần, hắn mệt mỏi nhìn chăm chú vào Hạ Đông, lười biếng hỏi, “Mấy tấm ảnh này, ngươi chụp từ khi nào?”
Hạ Đông nghi hoặc ngẩng đầu……
Hạ Vân Phong tránh tầm mắt hắn nhìn sang bên cạnh: “Nếu ngươi vì sự tình trước kia ghi hận ta, ta không có lời nào để nói, ngươi làm cái gì đem ảnh chụp gửi cho nhi tử ta.”
Hạ Đông nghe xong nửa ngày, rốt cục biết y đang nói cái gì rồi……
“Không phải ta.” Hạ Đông phủ nhận.
Mấy ảnh chụp này không phải hắn chụp, tuy rằng hắn cùng Hạ Vân Phong từng có trải qua thời gian đồng giường cộng chẩm, nhưng hắn không có cái loại ham mê này, hắn sẽ không chụp cái loại ảnh này, càng không có lý do làm loạn.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, không phải ngươi, vậy đó là ai?” Hạ Vân Phong hỏi lại hắn, do dự trong chốc lát, lại bổ sung nói, “Ngươi không phải luôn nói, nếu có thể chụp được đến thì tốt rồi.”
Hạ Vân Phong không muốn đề cập đến sự tình trước kia, ngẫm lại Hạ Đông là người có cơ hội có thể chụp những tấm ảnh này nhất, bởi vì trước kia Hạ Đông ở tại Hạ gia, mỗi đêm đều ôm y ngủ. (O Đông ca từng ôm thúc ngủ nga)
Không phải hắn, còn có ai……
Nếu không phải bởi vì đã xảy ra cái loại chuyện không thoải mái kia (chuyện gì OO), Hạ Đông bây giờ vẫn còn ở tại Hạ gia, y cũng sẽ không bắt Hạ Đông chuyển đi ra ngoài ở, có điều y không nghĩ tới Hạ Đông thế nhưng đối với y như vậy.
“Vân gia, thật sự không phải ta.” Hạ Đông hiện tại thật sự giải thích không rõ ràng lắm. Không nghe thấy Hạ Vân Phong đáp lại, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong, “Ngươi vì sao không muốn tin tưởng ta……”
“Ta trước kia cũng thực tin tưởng ngươi, ngươi còn không phải giống nhau làm ra cái loại việc này.” Hạ Vân Phong không muốn nói nữa, y hiện tại cảm thấy chân tướng không sao cả, tùy tiện Hạ Đông muốn thế nào……
Y không nghĩ nói nữa, xoay người bước đi.
Y thực thương tâm.
Hắn thế nhưng làm ra loại chuyện tình làm cho y khổ sở này, y hiện tại cái gì cũng đều nói không được, người y tin tưởng nhất thế nhưng lại lần nữa làm cho y thất vọng, y thật sự thực thất vọng……
Hạ Đông đi theo bên người y, bồi y đi thật lâu: “Vân gia, thật sự không phải ta, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.” Hắn lập lại rất nhiều lần, Hạ Đông căn bản là không biết nội dung mấy ảnh chụp theo như lời Hạ Vân Phong nói.
Hạ Vân Phong đem chuyện có người gọi điện thoại cho y nói cùng Hạ Đông, Hạ Đông nghe xong sau giải thích nói: “Ta vừa rồi chỉ là ở cửa chờ xe, buổi tối ta đến đánh quyền cho nên không tự mình lái xe đến, ta cũng không phải đang đợi Vân gia.”
Hạ Vân Phong có chút tin.
Hạ Đông nhìn y không để ý tới, rõ ràng trực tiếp chắn trước mặt y, nhìn thấy Hạ Vân Phong vòng qua hắn để đi, hắn bèn ôm chặt Hạ Vân Phong: “Ngươi không cần đối xử với ta như vậy.”
Hai cánh tay hắn dùng sức khóa thật chặt, hơn nữa bên ngoài thời tiết thực nóng làm cho Hạ Vân Phong có chút thở không nổi.
“Ngươi làm cái gì vậy, đây là nơi công cộng.” Hạ Vân Phong nhắc nhở hắn. Y bị động tác bất thình lình của Hạ Đông làm cho bất ngờ, Hạ Đông chưa bao giờ dùng sức ôm y như vậy, nhưng Hạ Đông ôm y lại thành công ngăn cản cước bộ của Hạ Vân Phong……
“Ngươi không cần đối với ta như vậy, ta thật sự rất khó chịu.” Hạ Đông chậm rãi ôm sát y, thân thể hai người gắt gao dán cùng một chỗ. Lúc này ở đây không có người đi qua, hơn nữa bóng cây kia chặn thân ảnh hai người.
“……”
Trong mắt Hạ Vân Phong xuất hiện vài tia dao động, y đụng đến trên người Hạ Đông có chút mồ hôi, hơn nữa hơi thở Hạ Đông thực nóng. Hạ Đông ôm y, y cũng không phản kháng.
Y chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt trầm xuống nhìn về phía Hạ Đông: “Thật sự không phải ngươi?” Y có chút thanh tỉnh lại……
“Đúng vậy, thật sự.” Hạ Đông gật đầu.
Hạ Vân Phong biết người kia có đùa giỡn y một lần, y vốn thực lý trí, nhưng y cảm giác được thật vất vả mới tìm nhi tử trở về, cũng sắp bị mấy bức ảnh này bức cho đi rồi……
Hạ Đông biết y đang lo lắng cái gì.
Ngay tại thời điểm Hạ Vân Phong còn muốn truy vấn, đôi môi Hạ Đông in tại trên đôi môi hé mở của Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà hôn một chút (hôn rồi hôn rồi (^o) – (/o^)/), cảm giác được Hạ Vân Phong không có cự tuyệt.
Hắn tạm dừng hai giây.
Lại lần nữa dán chặt môi Hạ Vân Phong, bất quá rất nhanh đôi môi liền dời đi, hắn không dám xâm nhập đôi môi Hạ Vân Phong, cũng không muốn cho Hạ Vân Phong sinh khí, cho nên liền đơn thuần hôn nhẹ bờ môi của y.
Nhưng xúc cảm kia giống như trước đây, hơi thở quen thuộc kia tràn ngập ở bên môi làm cho cảm xúc Hạ Vân Phong bình tĩnh trở lại, đáy mắt y thủy chung mang theo sự mỏi mệt.
Hạ Đông nhìn thấy Hạ Vân Phong khôi phục lại hắn mới buông tay ra. Buông Hạ Vân Phong ra, nhìn thấy Hạ Vân Phong trong mắt đã có chút ươn ướt, hắn khó có được lại chủ động mở miệng: “Vân gia, ngươi không cần sinh khí.”
“……”
“Ta sẽ giúp ngươi tra.”
“……”
“Ta cũng không đánh quyền nữa.” Hạ Đông cúi đầu.
“Ừ.” Nghe được Hạ Vân Phong thấp trầm đáp lại một tiếng, Hạ Đông không nói nữa, chỉ im lặng cùng Hạ Vân Phong đứng ở ven đường chờ lái xe đưa xe đến.
Theo Hạ Vân Phong nhận xét thì Hạ Đông lúc bình thường rất nhã nhặn, rất khó nhận ra hắn thích chơi quyền anh, trong nhà y còn có rất nhiều ảnh chụp Hạ Đông nhận được giải thưởng.
Có điều đều cất ở trong rương.
Hạ Đông nghe lời như vậy làm cho tâm tình Hạ Vân Phong dần dần biến tốt. Y bảo người đem xe đến đưa Hạ Đông trở về, y biết người thần bí kia đêm nay khẳng định sẽ không tiếp tục xuất hiện.
“Vân gia, ngươi thật lâu cũng chưa đến công ty tuần tra rồi.” Hạ Đông trước lúc xuống xe, cung kính xin chỉ thị Hạ Vân Phong, không biết sắp tới Hạ Vân Phong có thể hay không đi công ty.
“Hôm sau ta sẽ đến.” Hạ Vân Phong tựa vào trong xe, thong thả giương mắt nhìn về phía Hạ Đông đứng ở ngoài xe, “Ta đưa quà sinh nhậtcho ngươi, ngươi có thích hay không?”
“Thích.” Hạ Đông thành thật gật đầu.
Hạ Vân Phong chậm rãi nhắm mắt, dựa vào trong xe dưỡng thần, chậm rãi nói cho Hạ Đông: “Có rảnh trở về nhà ăn cơm, ngươi một mình ở bên ngoài cũng không có người chăm sóc.”
Bởi vì Hạ Vân Phong thật lâu không có chủ động bảo hắn về nhà ăn cơm nên nhất thời làm cho Hạ Đông không có phản ứng lại, đến lúc xe Hạ Vân Phong đi sau, hắn mới chần chờ lên tiếng. (ủy khuất cho ca rồi =..=)
——————————–
Hạ Đông làm việc hiệu suất rất cao, chỉ vài ngày đã tìm ra Hạ Xa, trực tiếp đem Hạ Xa đưa đến bệnh viện điều dưỡng.
Nhưng người bắt cóc Hạ Xa thủy chung cũng không lộ mặt.
Bất quá, hiệu suất của Hạ Đông làm cho Hạ Vân Phong thật cao hứng, hơn nữa người kia gần đây không hề có động tĩnh, cũng không tiếp tục gửi ảnh chụp đến. Điều này làm cho tâm tình Hạ Vân Phong cũng tốt hơn.
Hạ Vân Phong mặc áo ngủ đỏ sậm, đứng ở trước bàn nghe điện thoại. Y một bàn tay nắm điện thoại, một bàn tay thưởng thức quả cầu bằng ngọc: “Làm tốt lắm.”
Điện thoại đầu kia thực im lặng.
“Dàn xếp cho Hạ Xa, cấp nàng chút bồi thường.” Hạ Vân Phong cảm thấy cần tìm một vệ sĩ để bảo vệ cho Hạ Xa. Y chưa bao giờ bạc đãi nữ nhân, mà Hạ Xa bình thường cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác. Lần này xảy ra loại sự tình này thật ra là do có người bất mãn với Hạ Vân Phong. Lần trước bắt được vài kẻ tham gia trong đoạn video kia đã bị Bắc đường xử lí.
“Dạ, Vân gia.” Hạ Đông cung kính trả lời, “Hạ tiểu thư đã muốn dàn xếp tốt, có điều về chuyện ảnh chụp, còn cần chút thời gian mới tra được.
Trước mắt đã có vài người tình nghi.
Nhưng trước khi chưa điều tra rõ, Hạ Đông cũng không dám nói lung tung.
Hạ Vân Phong thực vừa lòng nở nụ cười, chỉ là không cười ra tiếng, ý cười miễn cưỡng trên khóe miệng y nói hết tâm tình sung sướng của y: ‘Chuyện ảnh chụp, có thể không cần sốt ruột, ngươi trước nghỉ ngơi vài ngày.”
“……”
Trong phòng thực im lặng.
Hạ Vân Phong không nghe thấy Hạ Đông trả lời, mâu quang đáy mắt y không dấu vết lặng yên ở chuyển động: “Như thế nào, mất hứng?” giọng y khá vững vàng.
“……” Hạ Đông không có trả lời nhưng cũng không có ngắt điện thoại.
Hạ Vân Phong không có đợi cho Hạ Đông trả lời, y chậm rãi giật giật môi: “Vì sao không nói?” Y hơi nhíu mày, Hạ Đông rất ít khi như vậy.
“Ta không thể mời ngươi cùng ăn một bữa tối sao?” Hạ Đông thực bình tĩnh, nhưng có thể nghe thấy sự do dự trong lời nói.
“Khi nào?”
“Đêm mai.”
“ Được.” Hạ Vân Phong đáp ứng.
Hạ Đông rất ít khi mời y đi ăn cơm, trước kia đều là y mời hoặc bảo Hạ Đông để hắn trực tiếp nhận lời. Bất quá hiện giờ Hạ Đông đã trưởng thành, y cũng có thể cấp cho Hạ Đông một chút cơ hội “ hiếu kính ” y. (=..=)
Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông nói điện thoại xong, vừa buông điện thoại, lập tức liền cảm giác được phía sau có người dán lại đây……
Thắt lưng y lập tức bị ôm lấy, động tác chuyển động quả cầu bằng ngọc trong tay cũng bởi vậy mà dần dần chậm lại.
Y biết người ôm y là Hình Liệt.
Chỉ có Hình Liệt mới có thể to gan ôm y như vậy, lại còn bắt tay luồn vào trong áo ngủ y, tùy ý nhu vuốt thân thể mẫn cảm của y.
Hạ Vân Phong dùng khóe mắt lười biếng liếc Hình Liệt một cái: “Ta như thế nào lại sinh ra loại nhi tử như ngươi.” Thật sự là chó không đổi được ăn phân…… (thúc càng chửi càng hay nga =.,=)
“Ta khiến ngươi mất mặt rồi?” Hình Liệt kéo áo ngủ Hạ Vân Phong lên, bởi vì đêm nay dưới lầu không có ai, nhị ca ngốc kia của hắn đi ngủ rất sớm, hơn nữa Tam ca đại luật sư bề bộn nhiều việc kia còn chưa có về nhà……
Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy dưới thân thực lạnh, áo ngủ đều bị Hình Liệt kéo đến trên ngực.
Y lần này thật ra không có sinh khí.
Bởi vì Hình Liệt thực quật cường, thực tùy hứng, cũng phi thường bá đạo.
Đánh cũng không nghe mà nói cũng không nghe……
Vết thương roi lần trước tốt lên sau, lại bắt đầu làm tầm trọng thêm quấy rầy y, hắn giống như hoàn toàn không lo lắng người trong nhà nhìn thấy (nó da trâu mà =..=), trình độ khai phá của Hình Liệt thật sự là kinh người. (ko kinh người làm sao khai đạo cho thúc =..=)
“Đứa luật sư cùng đứa con ngốc kia của ngươi đã không khiến ngươi bị dọa sao?” Hình Liệt đồng dạng là mặc áo ngủ, như có như không dán lên lưng Hạ Vân Phong……
Hai tay vòng qua dưới nách Hạ Vân Phong, chậm rãi nắm chặt áo ngủ trước ngực Hạ Vân Phong để cho thân thể Hạ Vân Phong toàn bộ đều bại lộ ở trong điều hòa……
“Bọn họ sẽ không vuốt ve lão ba mình như vậy, cũng sẽ không đối với lão ba mình làm loại sự tình này, cũng sẽ không dùng loại ánh mắt không đứng đắn này đánh giá lão ba của mình.” Hạ Vân Phong thong thả nói nhỏ, đồng thời cảm giác được Hình Liệt nâng một chân của y lên, để cho một chân của y ở trên sô pha, mở rộng chân ra như vậy……
“Ngươi là muốn nói, ta có vẻ đặc biệt hay là muốn nói, hai ca ca kia của ta không hiểu tâm tư của ngươi?” hai tay Hình Liệt nắm chặt áo ngủ trơn mượt của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cả người đều bị vây ở giữa hai cánh tay của Hình Liệt.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó.” Hạ Vân Phong cảm thấy Hình Liệt luôn thích vặn vẹo ý tứ của y.
“Ta không phải nói bậy, ba, chính ngươi rõ nhất.” Hình Liệt cường thế dán chặt y, nhiệt độ cơ thể cùng hình dáng thân hình của nhau đều cảm giác đến rành mạch, thực chân thật.
Hạ Vân Phong cảm giác được hơi thở Hình Liệt ở cần cổ y bồi hồi.
Giống như tùy thời đều sẽ dùng sức cắn xuống dưới.
Hạ Vân Phong cảnh giác.
Khi một bàn tay Hình Liệt theo chân y, bá đạo hướng lên trên vuốt ve thì……
Trong tay Hạ Vân Phong thong thả chuyển động quả cầu bằng ngọc, nháy mắt tạm dừng: “Tần Diễm vẫn là sinh khí, chờ một chút hắn trở về nhìn thấy việc này nói không chừng sẽ đánh ngươi. (thúc rất để ý Tần ca ăn dấm nga =..=)”
“Ngươi quan tâm ta?” cằm Hình Liệt để ở đầu vai Hạ Vân Phong, hắn hạ mắt, ánh mắt dừng ở địa phương có ánh sáng màu phấn đạm trước ngực của Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong trả lời hắn: “Ta nhắc nhở ngươi.”
“Vậy ngươi nghe cho rõ, cho dù Tần Diễm đánh ta, ta cũng muốn làm.” Hình Liệt cởiáo ngủ trên người Hạ Vân Phong, đem áo ngủ quăng đến một đầu khác của sô pha.
Quả cầu bằng ngọc trong tay Hạ Vân Phong đánh rơi trên sô pha……
“Ngươi lại phạm sai lầm rồi.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nghiêng đầu, chậm rì rì nhìn chăm chú vào hắn.
“Là ngươi khiến cho ta phạm sai lầm.” Hình Liệt dán tại bên tai y, ý vị thâm trường thấp giọng cười khẽ, nói y là đầu sỏ gây nên. (ca nói đúng lắm, nhìn lại cái tựa đề đi chỉ lên)
Hai tay Hạ Vân Phong để ở cổ tay Hình Liệt.
Nhưng
Hình Liệt khí lực rất lớn.
Hắn trực tiếp nâng hai tay nắm làn da mềm dẻo trước ngực Hạ Vân Phong, đem địa phương có ánh sáng màu phấn kia của Hạ Vân Phong niết thêm, trở nên càng thêm no đủ……
“Buông ta ra.” Y chậm rãi nghiêng đầu, miễn cưỡng nhìn chăm chú vào Hình Liệt, “Nhanh lên.” Y chậm rãi nhắc nhở……
Ánh mắt Hình Liệt dừng ở trước ngực Hạ Vân Phong, ngón tay hắn bắt đầu nhẹ nhàng mà nhu lộng, Hạ Vân Phong miệng lập tức phát ra tiếng hút không khí cúi đầu, Hình Liệt thưởng thức bộ dáng của y……
Hơi thở Hình Liệt liền phả vào cần cổ y, thực nóng, thực nóng.
Làm cho y không thể nào trốn tránh.
Y cúi đầu bảo Hình Liệt dừng tay, Hình Liệt hôn cằm y vài cái, mới buông ra địa phương bị niết đến phiếm hồng kia: “Ba, đêm nay đi phòng ta giúp ta ngủ.”
“Không được.” Hạ Vân Phong nhặt lên áo ngủ, động tác rất chậm mặc vào.
Hình Liệt vẫn thưởng thức y mặc quần áo.
Y thật giống như ở trước mặt Hình Liệt trình diễn, biểu diễn pha quay chậm thay quần áo, Hình Liệt vuốt chân y, y còn chưa kịp bảo Hình Liệt đem tay bỏ ra thì cửa lớn phòng khách mở ra.
Tần Diễm đã trở lại.
Hoàn hảo.
Y đã mặc xong áo ngủ, mà Hình Liệt động tác cũng rất nhanh đứng lên, gọi Tần Diễm một tiếng “Tam ca”, sau đó ngầm ở dưới áo ngủ Hạ Vân Phong sờ soạng mấy phen, mới thỏa mãn đi lên lầu. (=..= có thằng nhi tử như zậy thật tội nghiệp thúc)
Đáy mắt Hạ Vân Phong như trước trầm lặng, hoàn toàn tìm không ra một tia sơ hở.
Tần Diễm cũng sẽ không biết Hình Liệt vừa rồi ở phòng khách sờ loạn, loạn niết đùa giỡn ba ba……
Đương nhiên.
Y cũng không hy vọng Tần Diễm biết.
Bởi vì chuyện tình trước đó đã muốn làm cho Tần Diễm thực mất hứng rồi.
“Mệt mỏi không?” Hạ Vân Phong quan tâm tiến lên, tiếp nhận đồ trong tay Tần Diễm. Y phát hiện Tần Diễm trên người ra rất nhiều mồ hôi, thời tiết bên ngoài thật sự nóng.
Tần Diễm hôm nay tâm tình tốt lắm, vừa mới tiến vào cửa liền gọi y một tiếng “Lão ba”, còn rất kiên nhẫn trả lời Hạ Vân Phong: “Không phiền lụy.” Hắn hôm nay thắng kiện tại tòa án.
Hạ Vân Phong đem đồ đạc của Tần Diễm đặt ở trên sô pha, Tần Diễm tự mình đi phòng bếp cầm cái chén uống nước đá, hắn một bên uống nước, một bên từ phòng bếp đi ra, lại đụng vào Hạ Vân Phong……
Tần Diễm tay vừa trượt.
Cả cái chén hỗn hợp đá và nước đều đổ xuống trên người Hạ Vân Phong, mấy khối nước đá toàn bộ đổ vào bên trong áo ngủ của Hạ Vân Phong, mà cái chén cũng rơi sầm xuống đất……
Mấy khối nước đá kích thích làn da khiến cho miệng Hạ Vân Phong lập tức phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ……
Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
11 chương
25 chương
13 chương