Dữ Tích Thù

Chương 61 : Hoàng thân quốc thích (3)

Triển Lâm cùng Diệp Thời Tích đã đi về phía Tây hạ rồi, mà Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ ở lại Hãm Không đảo, tùy thời chú ý động tĩnh bốn phía. Dã Lợi Ngộ Khất có bản lãnh hơn nữa, cũng không thể ngày ngày qua lại dưới mi mắt Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, rồi sẽ lộ ra sơ hở. Chẳng qua Lô đại tẩu mãi không yên lòng Triển Chiêu. Cổ thuật cái thứ này, quá phức tạp, thường nhân căn bản không cách nào chịu đựng, cũng may xương cốt Triển Chiêu năm đó tốt, bằng không, chỉ sợ y có sớm quay lại, cũng không cách nào nhìn thấy thế giời thị thị phi phi này nữa, nhưng, tuy bảo qua đoạn thời gian đó, Triển Chiêu cuối cùng đã chống đỡ được, nhưng, thân thể bị cổ trùng ăn mòn đã không còn tốt như xưa. Hồi trước tuy Triển Chiêu vẫn là sợ lạnh, nhưng bất kể thế nào, vẫn đủ sức mặc đơn y đứng trong trời bão tuyết, không tới mức sợ lạnh tới mức sanh bệnh như lúc này, nhìn bộ dạng y bây giờ… Lô đại tẩu thở dài, không biết nên oán ai. Triển Chiêu cũng tự biết tình huống của mình, tuy hết sức ghét đắng, mỗi lần uống thuốc đều cau lại chân mày, nhưng vẫn kiên trì uống sạch không thừa một chút. Bạch Ngọc Đường từ phòng bếp bê mâm điểm tâm trở lại, lúc vào phòng liền thấy Triển Chiêu mím mối, cầm đũa gõ gõ lên cái chén không, không nhịn được cười, đặt điểm tâm vào trước mắt Triển Chiêu, “Nghĩ lung tung cái gì đấy? Ngay cả Bạch gia của em vào cửa cũng không phát hiện ra…” “Ngọc Đường, huynh bảo, đại ca đại tẩu ta rốt cục muốn tới chỗ nào?” “Có ý gì? Không phải là đi chuyển hàng như mọi khi sao, bây giờ mặc dù trời lạnh, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà không làm việc chứ? Em xem tứ ca, có phải là nhảy tứ lung tung không…” Triển Chiêu lắc đầu, “Cảm giác không giống, lần này đại ca bất kể ra sao cũng không cho ta biết hành tung của huynh ấy, ta chỉ biết lần này huynh ấy muốn đi về phía Tây Bắc, nhưng rốt cuộc làm gì, vẫn cố ý gạt ta, cho nên cuối cùng ta vẫn cảm thấy như là…” Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, nếu là chuyện thường, cũng không cần lừa gạt Triển Chiêu chứ? Không lẽ, chỗ này có nơi nào không đúng thật? “Miêu nhi, không bằng chúng ta tới Kim Hoa một chuyến đi? Dù sao cũng cuối năm rồi, cũng phải tới bái phỏng đại ca đại tẩu chứ?” Bạch Ngọc Đường ngồi trước mặt Triển Chiêu, đoạt lấy chiếc đũa Triển Chiêu đang cầm gõ gõ, “Em làm sao mà như con nhít vậy, lúc Vân Sinh rảnh rỗi không có gì làm cũng thích gõ gõ như thế…” Triển Chiêu nghiêng đầu, “Vân Sinh là ai?” “Cháu em.” “Cháu ta rõ ràng là Ký nhi!” “Đó là cháu ta.” “…” Rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ? Triển Chiêu cảm thấy hình như mình bị Bạch Ngọc Đường lừa gạt chỗ nào. Bất quá, bỏ qua đoạn sau, Triển Chiêu cảm thấy Bạch Ngọc Đường nói rất đúng, Bạch đại ca dù sao cũng là anh ruột của Bạch Ngọc Đường, năm mới thì sắp đến, nói thế nào, cũng phải đi thăm một chút. “Có muốn dẫn Ký nhi tới không? Lên một tuổi, cũng nên cho Ký nhi theo những đứa bé cùng trang lứa chơi đùa, bất quá tuổi Ký nhi còn hơi nhỏ, nói cũng không nhiều, không chắc…” “Sợ cái gì, nhóc con nhà Bạch gia ta đứa nào tính tình cũng hoạt bát hảo động, bảo đảm có thể trông tốt cái thằng nhóc Triển Ký đã sắp 4 tuổi còn đi chưa vững kia…” “Chỉ sợ ai cũng có tánh tình đại thiếu gia như Bạch ngũ gia ấy, Ký nhi nhà chúng ta ra đời chưa lâu, e là bị khi dễ…” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, nhấn nhấn mấy cái lên vai Triển Chiêu, “Bớt nói hươu nói vượn, họ Bạch tuyệt đối sẽ không khi dễ họ Triển đâu…” “Rốt cuộc là ai nói hươu nói vượn đây, nói như thể trước giờ huynh không khi dễ ta vậy, đại ca đã nói với ta rồi, Bạch Ngọc Đường trước kia thường thường cãi nhau với ta đấy!” “….” Ai bảo hắn nói ra chuyện thời đó thế? Hơn nữa, mình khi đó căn bản chẳng hiểu cái gì, còn tưởng nhầm mình rất ghét Triển Chiêu, họ bây giờ đã tới trình độ này làm sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ? “Đừng nghe đại ca em nói bậy, ta như thế là chọc ghẹo em chơi thôi!” Bạch Ngọc Đường nói lời này mình vẫn còn chút chột dạ. Triển Chiêu nhẹ giọng “Hừ” một tiếng, ngược lại bỏ qua đề tài, “Chuyện này cũng nên nói với bọn Lô đảo chủ một tiếng đi? Đi mà không từ giả, không đúng lắm…” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, thấp giọng lầm bầm, “Em cũng biết đi mà không nói là không đúng sao?” Vậy mà những lời ấy hắn cũng đâu dám nói lớn, lại sợ Triển Chiêu nghe được. “Huynh nói cái gì?” “Ta bảo, gọi Lô đảo chủ cái gì, gọi theo ta, Đại ca.” Triển Chiêu âm thầm liếc mắt, mặc dù bây giờ Triển Chiêu hiểu rõ, biết mình không phải đối thủ Bạch Ngọc Đường, nhưng, bất quá mấy câu, cho dù Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng, y vẫn có thể nghe rõ nhất thanh nhị sở. “Sắp tết rồi a, xét theo tình hình ấy, đại ca đại tẩu càng không nên ở thời gian này mà đi…” Triển Chiêu một tay đỡ cằm, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, “Đại ca tuy có lúc hết sức cố chấp với công việc, nhưng so sánh công việc với Ký nhi, đại ca sẽ coi trọng Ký nhi hơn, cho nên bọn họ không thể…” Vốn Triển Chiêu đang tự lẩm bẩm, lại bị một bàn tay trên đỉnh đầu cắt lời. Bạch Ngọc Đường xoa đầu Triển Chiêu như một đứa bé, “Nghĩ nhiều như thế làm chi, ca tẩu nhà em cũng không phải người thường, mặc dù không thể lợi hại bằng Bạch gia, nhưng chút tiểu mao tặc khẳng định không phải đối thủ của họ, em đó, an tâm chút đi.” Triển Chiêu hơi ngước đầu, liếc mắt nhìn cánh tay đặt trên tóc, có chút vô ngữ. “Ta cũng không phải con nít…” “So với Bạch gia, em còn quá nhỏ, còn chưa yếu quan đây…” Khóe miệng Triển Chiêu khẽ co quắp, cứ cảm thấy mồm tên này quá thối, bắt đầu tự định giá xem khả năng hắn đánh lại mình sau khi bị mình đánh… Bạch Ngọc Đường đầu tiên là gửi tin tới Kim Hoa, dù gì cũng phải nói một tiếng với đại ca ruột của mình, Triển Chiêu cũng nhờ người tới Thường Châu một chuyến, nói một tiếng với Trung bá, mặc dù vốn dĩ phải để Triển Ký cho Trung bá chăm, nhưng Ký nhi chung quy vẫn là một đứa bé, tốt nhất là để nó chơi đùa với những đứa trẻ cùng trang lứa. Dù là cuối năm, Tương tứ gia vẫn hết sức bận bịu, vội vàng làm một chuyến cuối năm, để gia nhân ở Hãm không đảo cũng có thể sớm về nhà đón Tết. “Để ta thuận đường đi một chuyến, dù sao ta cũng muốn đến Thường Châu, thu tiền.” Tương tứ gia làm việc, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường đều rất an lòng. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu về lại Tuyết Ảnh Cư, “An tâm đi, Dã Lợi Ngộ Khất không dám làm gì trên địa bàn Đại tống đâu, dù sao nơi này không phải đất của hắn, nếu thật tra được hắn dám gây chuyện gì ở đây, Quốc chủ Tây Hạ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.” Triển Chiêu  nghĩ nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy đúng là có chút đạo lý, dứt khoát không nói gì. Quay lại bên kia. Sau khi Triển Lâm cùng Diệp Thời Tích đến biên cảnh Tây Hạ, muốn tìm Vân Lạc Tử cũng không phải dễ dàng, lão nhân gia trước giờ đều không thích để lại ấn ký cho đồ để dễ tìm kiếm lúc du sơn ngoạn thủy. Hoặc là nói, bà vốn cũng không tính để người ta tìm thấy, vì vậy những khi muốn đồ đệ tìm ra mình, bà không biết tự giác để lại thứ gì cả, cũng vì thế mà Triển Lâm với Diệp Thời Tích nhất thời tìm mãi không ra. Bất quá, công phu Vân Lạc Tử đích thực rất cao, không sợ xảy ra chuyện, thế nên họ cũng không vội, an ổn nghỉ ngơi trong khách sạn, uống trà ăn cơm. “Nhưng, cuối cùng là có chuyện gì? Trông dáng vẻ sư phụ dường như rất vội vã…” “Chắc không có chuyện gì lớn đâu, theo bản lãnh của sư phụ, cho dù người có đi lại trong Hoàng cung Đại Khánh cũng không ai tìm thấy người.” Triển Lâm thở dài đáp, “Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, ngay cả chúng ta tìm khắp nơi không thấy người!” “Vậy, bình thường người vẫn trọ trong khách điếm chứ? Bây giờ không được, chúng ta đi tìm từng nhà một đi.” Diệp Thời Tích rót cho mình chén trà, “Sư phụ người cũng bảo, nguyên khu này không lớn, rất dễ tìm…” Triển Lâm gật, “Cũng chỉ có thể như thế…” Mặc dù cách này rất ngu, nhưng không thể không nói, rất có hiệu quả. Triển Lâm với Diệp Thời Tích cuối cùng cũng tìm thấy Vân Lạc Tử bên trong một trà quán. Cao thủ võ lâm quả nhiên bất đồng với người thường, cảm giác chính là người của hai thế giới, chỉ tốn mấy giây, hai người đã có thể tìm được người mình cần tìm ở trong đám người. Triển Lâm với Diệp Thời Tích đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi tới cái bàn vì Vân Lạc Tử độc chiếm, cung kính rót cho sư phụ một ly trà, mặc dù trà này nhìn quá cũng không phải quá ngon, “Sư phụ, gần đây thế nào ạ?” “Ai, mấy đứa tới rồi hả, không dẫn tiểu Chiêu theo chung chứ?” “Không a, tiểu Chiêu ở lại Hãm Không đảo rồi, Mẫn Tú Tú cũng là danh y vang dội, đặt tiểu Chiêu ở lại đó cũng có thể an lòng, mặc dù vẫn còn chút vấn đế, nhưng, dù sao cũng là địa bàn của Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường còn là một tên Diêm la, cho dù có kẻ muốn làm hại tiểu Chiêu cũng không dễ như vậy.” Triển Lâm và Diệp Thời Tích cuối cùng cũng ngồi xuống, “Như đã nói qua, sư phụ vội vã như vậy gọi tụi con tới, rốt cuộc có chuyện gì?” Vân Lạc Tử nâng cằm, “Vấn đề không nhỏ, lúc ta đi ngang chỗ này, nghe thấy một tin đồn, nói là quôc chủ Tây Hạ Lý Nguyên Hạo, rất có hứng thú với phu nhân của Dã Lợi Ngộ Khất…” Nơi này tuy là biên giới, nhưng vẫn không tính là địa bàn Tây hạ, vì vậy người ở đây muốn nói gì, bên Tây Hạ cũng không có cách quản, cùng lắm, chính là đi móc nối với quan viên địa phương, chuyện liên quan tới quốc thể không cho phép nói hưu nói vượn. Nhưng cho dù là thế, cũng không cản được mồm mép của thiên hạ. Trời cao hoàng đế xa, quan gia lại không thể đột ngột xuất hiện ở một tiểu thôn nghiêm trang giáo huấn mọi người, vì vậy, muốn đám dân chúng này im tiếng, chỉ có thể chờ tới lúc tin đồn trôi qua. Nghe được Vân Lạc Tử nhắc tới “Phu nhân Dã Lợi Ngộ Khất”, Triển Lâm liền quay đầu lại nhìn vợ của mình. Diệp Thời Tích vẻ mặt âm úc, giống như trở về năm đó, lúc Triển Chiêu vừa đưa nàng về Triển gia, nhìn ai cũng không vừa mắt. Vân Lạc Tử “chậc chậc” hai tiếng, “Quả nhiên có dính dáng với chuyện xưa…” Chậm rãi uống một hớp trà, Vân Lạc Tử nói tiếp, “Những thứ này bất quá chỉ là tin đồn, chưa chắc chính xác, ta chỉ nói cho các con nghe một chút, nghe đâu, anh em Dã Lợi công cao chức trọng, Lý Nguyên Hạo dường như đã lên kế hoạch diệt trừ bọn họ rồi…”