Dữ Tích Thù
Chương 5 : Tư ức lam sam (4)
Nàng nghe thấy, câu lẩm bẩm uyển chuyển lại chứa tơ tình vạn thiên của Bạch ngũ gia.
“Miêu nhi, chờ ta một chút, ngươi chờ ta một chút…”
Giọng rõ ràng rất nhẹ, nhưng, không biết sao, nàng luôn cảm thấy, tiếng gọi này, thật là bách chuyển thiên hồi, bám ở bên tai, thật lâu, thật lâu, đuổi cũng không đi được.
Không muốn nghe, nàng thật không muốn nghe.
Đối với những tiểu cô nương trong Lê Hoa viện, bất kể Bạch ngũ gia nói cái gì, đều là vô cùng thích nghe, thanh âm của Bạch ngũ gia, thật ra nghe rất hay, không giống với ôn nhuận thanh lãng cả Triển Chiêu, nó hết sức cuồng ngạo, thanh âm giàu từ tính, đồng thời mang theo mị hoặc không biết tên, nhưng, hôm nay, nàng đúng là chán ghét thanh âm của hắn, đặc biệt là lời hắn nói với Triển Chiêu.
Quá sức thân mật.
Chợt cảm thấy, tiếng gọi phát sinh từ sau khi hai người đã từng tranh chấp, vào lúc này, lại mang theo rất nhiều ý tứ thân mật cám dỗ.
Từ sau khi y đi mất, hắn không cho bất luận kẻ nào gọi y là mèo.
Ai cũng không cho.
Nếu không, chính là Họa Ảnh phục vụ.
Hắn nói, “Câu xú miêu kia, chỉ có Bạch ngũ gia mới được mắng.”
Lúc đó nàng ngây thơ nghĩ rằng, thật ra Bạch ngũ gia với Triển đại nhân tuy nhìn thì không tốt, nhưng bọn họ thật ra vẫn vô cùng tốt.
Mà bây giờ, quay đầu lại, lão nhân sỡ hữu thời gian, vẫn quay bánh răng trong tay, lạnh lùng cười, giống như đang cười nhạo nàng năm đó ngu ngốc.
Tương Bình cũng nghe thấy tiếng gọi triền miên kia.
Một con chuột có thể tùy ý xuyên qua bầy cá trong nước, đứng trên đất bằng, lảo đảo.
Lại nhìn về Bạch Ngọc Đường trên giường hẹp, sắc mặt cũng hết sức rầu.
Nghe được từ ngữ này, hắn dĩ nhiên hiểu.
Từ ngữ này, quá triền miên, so với lúc hắn về nhà gọi vị hôn thê của mình, còn phải triền miên hơn nữa.
Ngọc Đường, hẳn là chứa tâm tư như vậy.
Không nên, không nên.
Con chuột nước lắc đầu, nhìn cơ thể gầy yếu, quạt lông vũ trên tay cũng lắc lư, kiểu gì cũng không tìm được biện pháp.
Không thành a…
Tương Bình nheo lại ánh mắt vốn không lớn.
Họ đều là nam nhân, vậy nên, không thành.
Không chỉ vì họ là nam nhân, càng vì Triển Chiêu, người bị hắn ôm làm miêu nhi rất nhiều năm, đã đi, đi từ hai năm trước, sớm đi rồi.
Cho nên, bất luận Bạch Ngọc Đường muốn thế nào, đều là không thành được.
Nhưng, tính tình Bạch Ngọc Đường hắn rất hiểu, thứ nó nhận định rồi, cho dù người ta nói cái gì, nó đều không thay đổi, suốt hai năm qua cũng không làm tiêu đi nhiệt tình của nó, mặc dù hắn không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bạch Lão ngũ thực sự là có để trong lòng.
Chẳng qua, “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân” Ngũ đệ nhà họ, vì sao lại lưu tâm với một nam nhân khác như vậy?
Còn là một nam nhân đã đi hai năm.
Tương Bình ở trong phòng đi qua đi lại, cho tới khi lơ đễnh, nhìn thấy sông Biện Lương ở bên kia mấy con phố, trên buồm một chiếc thuyền buôn, khiêm tốn bay bay một chữ “Triển”.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mình hiểu.
Căn phòng này là Phương cô nuong để lại cho Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tới giờ luôn không để ý tới việc làm ăn của nhà Kim Lăng mình cũng như Hãm Không Đảo, người có tâm tư tinh tế như vậy, e rằng chỉ có cái người bất kể ai nhắc tới đều sẽ thêm một danh từ “Khiêm khiêm quân tử”, Triển Chiêu.
Thuyền buôn của Triển gia sẽ đi qua đây, theo tính cách của Triển Chiêu, tất nhiên sẽ đạm đạm cười.
Tương Bình tới giờ đều chưa từng nhìn thấy bộ dáng lúc Triển Chiêu thật lòng cười lên, nhưng hắn nhìn ra được, mặc dù bình thường Triển Chiêu cười, nhưng chỉ là đối ngoại, chỉ có vui vẻ mang ý lễ phép, mà ngay lúc này, chỉ sợ Triển Chiêu sẽ thật lòng mỉm cười đi?
Có lẽ, Phương cô nương chỉ vì nụ cười này mà thôi.
Người khác là bỏ thiên kim chỉ vì hồng nhan nhất tiếu, mà bên này, lại là hồng nhan bỏ thiên kim chỉ vì lam nhan nhất tiếu.
Vậy, Ngũ đệ nhà mình thì sao?
Tương Bình chợt nhéo tim, khó chịu.
Quả nhiên, vô luận thế nào, Ngũ đệ mình cùng với Triển đại nhân, tới nay đều là không thành được.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tương Bình thấy mình thật nhàm chán, Triển đại nhân cũng đã đi lâu như vậy, cho dù hắn nghĩ chuyện này nhiều hơn nữa, cũng vô dụng, bây giờ nên cẩn thận nghĩ xem làm sao đổi được suy nghĩ cố chấp của Bạch Ngọc Đường này.
Bạch Ngọc Đường là người rất cố chấp, muốn nó giao trái tim đã đặt lên người Triển Chiêu ra, đại khái cũng phải tốn một khoảng thời gian.
Bạch Ngọc Đường không cho phép bản thân làm ra chuyện “tự sát” không có tiêu chuẩn, nhưng hắn đồng thời cũng không cam lòng, để một mình Triển Chiêu đi mất.
Một người, không biết mèo kia có bao nhiêu cô độc!
Bạch Ngọc Đường không bỏ được, Triển Chiêu khi còn sống có rất nhiều thời gian, đều là một mình cô độc trôi qua, rất nhiều chuyện chỉ có mình y gánh vác, nếu trên đường hoàng tuyền cũng chỉ có một người, hắn thật không an tâm.
Nếu như hắn đi trước, bỏ qua một kiếp của họ, thì bỏ đi.
Nhưng, hắn không muốn bỏ lỡ nữa.
Tương Bình cho người đưa Bạch Ngọc Đường về chỗ của mình, mà mình mượn chỗ của Phương Mẫn, gửi tin cho ca ca tẩu tẩu ở Hãm Không Đảo xa xa.
Chuyện như vậy, hắn không dám nhiều lời, cứ để bọn ca ca tẩu tẩu quyết định!
Tương Bình bước ra khỏi Quân Mẫn lâu, ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu mạ vàng, híp mắt.
Chữ này cũng không biết A Mẫn cô nương xin được từ đâu, thật đẹp mắt.
“Đẹp không?” Bên tai là thanh âm mềm mại của A mẫn cô nương, cùng Triển Chiêu có mấy phần tương tự, Tương Bình nghiêng đầu, thấy cô nương đứng bên nở nụ cười thản nhiên, trong lòng có chút mất tự nhiên, “Đây là, Triển đại nhân để lại…”
Triển đại nhân? Triển Chiêu…
Tương Bình lại ngẩng đầu nhìn lần nữa, chữ mạ vàng lại càng lóe sáng.
“Tôi vẫn nghĩ không ra, Triển đại nhân vì sao lại chủ động xin xuất chiến, cái này thật không hợp với tính tình Triển đại nhân.” Phương Mẫn mím môi, dĩ nhiên có chút không cam lòng, “Triển đại nhân, y làm quan thuần túy chỉ muốn giúp Bao đại nhân làm việc mà thôi, chuyện biên cương, Triển đại nhân đã từng nói với tôi, y không hiểu…”
Chủ động xin, cái này không giống chuyện Triển Chiêu sẽ làm.
Nhưng bây giờ, bất kể là nàng, hay còn là Bạch Ngọc Đường, đã tìm không ra chân tướng.
“A Mẫn cô nương, đã qua lâu vậy rồi, cô nên buông lỏng chút đi…” Tương Bình thở dài, chỉ có thể an ủi nàng.
Những chuyện như vậy, rõ ràng đã qua, lại có người không bỏ được, rất nhiều người không bỏ được.
Hãm Không đảo Bạch ngũ gia không bỏ được, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài ô Biện Lương, đứng yên tĩnh trước mộ phần Triển Chiêu mấy canh giờ, cũng không biết nó tột cùng nghĩ chuyện gì; Đinh tam tiểu thử của thôn Mạt Hoa, cũng đều nhìn ra phía bắc, nhớ người, cũng không biết là nhớ nhung cái gì; Cả Phương Mẫn cô nương đã từng gặp mặt Triển Chiêu mấy lần, càng không bỏ được người nọ.
Triển Chiêu đi, mang theo không chỉ một mình y.
Tương Bình ra khỏi Quân Mẫn lâu, chỉ mạnh thở dài.
Ngũ đệ nhà hắn thật không thể khuyên hồi đầu, hắn làm gì có thời gian đi khuyên một A mẫn cô nương rõ ràng đang chui vào ngõ cụt.
Chuyện này, không biết các ca ca tẩu tẩu sẽ nói sao.
Lại thở dài, Tương Bình ra khỏi Quân Mẫn lâu, đi về nhà mình.
“Thế nào?” Thật ra tự Tương Bình biết, một tiếng “Thế nào?” của mình cũng không mang ý nghĩa gì cả, nếu nó ngoan ngoãn nghe lời, nó liền không phải Bạch Ngọc Đường nữa, tiểu tử kia, cho dù uống say, cũng không cho người ta yên tâm được.
“Ngũ thiếu gia lúc này…”
Nô dịch bị đẩy ra ngoài nhẹ nuốt nước bọt, Tương Bình lắc đầu, đi lên.
Tính tình Ngũ đệ mình hắn dĩ nhiên biết, từ nhỏ nó đã không phải người an phận, cho dù say rượu, cũng chắc chắn sẽ không an phận, có lẽ, Bạch Ngọc Đường sau khi say càng khó đối phó hơn Bạch Ngọc Đường khi tỉnh, đặc biệt là hai năm gần đây, sau khi Triển Chiêu đi mất.
Không biết vì sao, tính khí Bạch Ngọc Đường so với niên thiếu khinh cuồng lại càng thêm ác liệt, một chút cũng không khiên tốn, ngược lại càng thêm phách lối.
Cũng không biết Ngũ đệ nhà hắn muốn cái gì, có lẽ đây là điểm khác biệt giữa nam với nữ.
Vị hôn thê ở thôn Mạt hoa Triển Chiêu để lại, cứ luôn thích nhìn về tây bắc, nơi đó có bão cát mai táng phu quân không tính là phu quân của nàng, uyển nhược hòn vọng phu, nhiều năm như vậy, hai vị huynh đệ Đinh gia không thể yêu được bộ dáng này của muội tử mình, khuyên nàng bỏ đi, còn thay nàng tìm kiếm thiêu gia của rất nhiều nhà, ngoại hình hảo gia thế hảo không phải số ít, mà muội tử Đinh gia vẫn cứ luôn lắc đầu, tâm đã lưu lạc ở trời cát hai năm trước, làm sao cũng không thu về được.
Cho tới nửa năm trước, Triển gia đại ca cuối cùng cất bước lên đất Tùng Giang, đi một chuyến đến Mạt Hoa, mổ được khúc mắc của Đinh tam tiểu thư rồi.
Nghĩ đến lại mắc cười, hai vị Đinh gia huynh đệ còn chưa có thê thất, không chịu lo cho mình, ngược lại cứ nóng vội vì muội tử, hôm ấy còn dám đề nghị Triển Lâm cưới muội tử mình, Triển Lâm với Triển Chiêu giống nhau năm phần, nếu chỉ nhìn khuôn mặt, thật là giống như đúc, có lẽ lâu dần, muội tử mình có thể chui ra.
Triển Lâm không phải Triển Chiêu, nói vô cùng thẳng thắn, “Cưới về làm gì? Trông hài tử?”
“Triển huynh đã thành thân rồi?”
“Hài tử nhà ta đã gần ba tuổi.”
Cứ vậy, song hiệp Đinh gia ngoan ngoãn câm miệng, bọn họ sẽ không để muội tử mình gả về nhà người ta làm vợ bé.
Triển Lâm với Triển Chiêu là huynh đệ tuyệt đối không giả, đều không phải loại người có thể tùy tiện dính lứu tới nữ nhân, vì vậy, ban đầu song hiệp Đinh gia cũng không ngờ Triển Lâm đã thành thân, lần này ngược lại có chút lúng túng, Triển Lâm nhưng thoải mái, giống như chưa có gì từng xảy ra.
“Nếu không còn gì nữa, Triển mỗ xin cáo từ.”
Bất quá Triển Lâm rốt cuộc đã nói gì với nha đầu Đinh gia, cả Song hiệp cũng không biết.
Dù gì sau lần đó, Đinh Nguyệt Hoa tuy vẫn còn nhìn về Tây Bắc ngẩn người, nhưng thần sắc đã bình thản rất nhiều, hỏi cũng nói, “Tùy duyên đi…”
Nàng với Triển Chiêu vô duyên, nàng liền nhận.
Tương Bình cảm thấy, có lẽ nên cho Triển Lâm tới xem Ngũ đệ mình một chút, không chừng có thể giúp nó một chút.
Chỉ sợ khó, Bạch Ngọc Đường tới giờ đều là người nói một không hai, làm sao có thể nói hai ba câu là bỏ được.
Tương Bình lên lầu, trong lòng cũng không nghĩ, chuyện này chỉ có thể chờ mấy ca ca của mình tới, thương lượng rồi, mới quyết định…
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
31 chương
467 chương