“Nói.” Liếm cái lỗ tai. Tiêu Hòa tiếp tục đấu tranh, cũng phải đến hai mươi giây, gã run run ngửa mặt lên, khàn khàn nói gì đó với yêu quái đang tiến sát đến bên mặt mình. Vẻ mặt yêu quái Viêm không biết là thỏa mãn hay không, nhưng y lại một lần nữa ôm Tiêu Hòa vào lòng giống như ôm trẻ con, miệng cũng không tiếp tục loạn cắn loạn liếm, nhưng mà tay vẫn vuốt ve tiểu đệ đệ của hắn như đang chơi đùa. Tiêu Hòa hút một ngụm khí, trên mặt bốc hơi thành một mạt đỏ ửng diễm lệ. “Ngươi yêu ta, giống như mẹ ta yêu cha sao?” Yêu quái Viêm hỏi rất nghiêm túc. “…Tôi cảm thấy tình cảm giữa chúng ta nếu nói là như vợ chồng, không bằng nói như bạn tình?” Tiêu Hòa khổ sở trả lời. Người này còn không bằng để cho hắn một lần cao trào luôn đi, cái này căn bản là tra tấn mà! “Có gì khác nhau sao?” Viêm Chuyên khó hiểu. “Có.” Tiêu Hòa căm hận nói: “Mẹ cậu là nữ, tôi là nam; mẹ cậu có thể sinh con, tôi thì không; mẹ cậu có thể quang minh chính đại nói với người khác là bà ấy yêu cha cậu, mà tôi thì không thể nói cho quần chúng biết tôi yêu một thằng đàn ông. Mẹ nó, có buông ra không thì bảo?” “Không buông!” Yêu quái Viêm nổi giận, nhéo hắn một phát thật mạnh, tới mức Tiêu Hòa kêu thét lên. “Ngươi cảm thấy yêu ta là nỗi sỉ nhục của ngươi sao?” Tên này nghĩ đi đâu vậy? Tiêu Hòa khóc không ra nước mắt, “Không phải. Ý tôi là mọi người sẽ không tán thành quan hệ của chúng ta… A, Tiểu Viêm, để cho tôi… A a…” “Nói tiếp.” Yêu quái Viêm biến thành ác ma Viêm. Ông chú Tiêu rốt cục cũng rớt nước mắt, rên rỉ đứt quãng nói: “Trước tiên để cho tôi… Được được được, tôi nói. Nếu chúng ta công khai ra việc chúng ta là tình nhân, có lẽ cậu sẽ không để ý, nhưng đại đa số người lại coi chúng ta như ngoại tộc. Có đôi khi dũng cảm chẳng qua chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, cho nên chúng ta chỉ có thể làm bạn tình, nhưng không thể quang minh chính đại làm vợ chồng trong mắt nhân loại.” “Tại sao?” Viêm Chuyên còn đang phẫn nộ. Nhân loại nhỏ bé chết tiệt cũng dám ghét bỏ y? “Bởi vì chúng ta là đồng tính luyến.” “Thế thì sao?” Thứ trong tay càng ngày càng cứng rắn, ác ma Viêm không muốn để cho đồ chơi nhanh mất hiệu lực như vậy, cố ý chìa một móng tay sắc nhọn chọc chọc vào phần đầu trơn tuột. “A!” Tiêu Hòa kêu thảm thiết, bị Viêm Chuyên ác ý che miệng lại. “Ưm ưm… Tiểu Viêm, làm ơn, trước tiên để cho tôi… Được không?” Gã đàn ông giãy giụa khỏi bàn tay, ngửa mặt lên thảm thiết cầu xin. “Ngươi vẫn không trả lời ta.” “Tên ác ma này! Cậu là óc heo hả, ngay cả việc tại sao nhân loại bài xích đồng tính luyến ái cũng không hiểu?” Viêm Chuyên siết chặt tay một cái, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị che lại. Tiêu Hòa chửi ầm lên trong lòng. Con mẹ nó, có dũng khí lần sau mày để cho ông thổi tiêu mà xem, coi tao có cắn đứt mày luôn không! “Tôi nói! Tôi nói được chưa! Cậu thử nghĩ coi vạn vật vì sao lại phải phân ra đực cái? Chính là để thuận lợi cho việc sinh sản. Mà cho dù có giống nào đó vốn không phân tính, cũng đều vì lưu lại đời sau mà tự động thay đổi giới tính của mình. Nếu không dùng phương thức *** để sinh ra hậu duệ thì cũng phải có thể tiến hành phân tách và phục chế chính mình. Cậu nhìn xem, toàn bộ giống loài trên thế giới này đều là lấy việc lưu lại con cháu của mình làm mục đích để tồn tại. Mà đồng tính luyến ái không có khả năng sinh ra hậu duệ, ít nhất là với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay là không có khả năng. Bây giờ thì hiểu chưa?” “Ý ngươi là, đồng tính luyến ái không tốt bởi vì nó đi ngược lại quy luật tồn tại và phát triển của các giống loài?” “Đúng vậy, chính là ý này. Cho nên đồng tính luyến ái là tội ác, không được mọi người cho phép. Ngẫm lại xem, nếu toàn bộ nhân loại trên thế giới đều muốn làm đồng tính luyến ái, như vậy đại khái chưa tới trăm năm là nhân loại diệt vong. Cậu nhìn coi hành vi hiện tại của cậu chính là đang lãng phí tác dụng của t*ng trùng.” “Vậy sao?” Bàn tay tiếp tục xoa bóp gảy gảy, lại vòng sang trái chuyển qua phải. “Đương nhiên rồi!” Tiêu Hòa trên khóc dưới cũng khóc, miệng không ngừng thở dốc. “Không. Nếu ngày nào đó nhân loại thật sự không thể sinh sản, đó không phải bởi vì đồng tính luyến ái, mà là tự nhiên đang đào thải loài người. Nếu tự nhiên không muốn đào thải ngươi, “cô ta” thể nào cũng có biện pháp giúp ngươi tiếp tục sinh tồn. Tự nhiên mới là tất cả mọi quy tắc.” Viêm Chuyên đột nhiên đẩy nhanh tốc độ chơi đùa trên tay. Tự nhiên? Tại sao hắn cảm giác Tiểu Viêm nói hai chữ này giống như đang nói tới một sinh mệnh tồn tại vậy. Suy nghĩ của Tiêu Hòa ngày càng mông lung, trong đầu chẳng còn sót lại điều gì ngoại trừ mong muốn nhanh chóng tới cao trào, cho nên thật đáng tiếc là hắn không nhìn thấy biểu cảm của người đằng sau. Vẻ mặt của Viêm Chuyên có phần vi diệu, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Tiêu Hòa, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. “Ta còn muốn hảo hảo ngẫm lại.” “…Cậu nói cái gì?” Tiêu Hòa ngay trong khoảnh khắc trước khi cao trào lại bị chặn lại, một hồi lâu mới kịp phản ứng, “Nè, Viêm yêu quái, không thấy hành vi của mình như vậy rất quá phận sao? Con mẹ nó không tới thì để tao tự tới.” “Ngươi yêu ta, nhưng ta không biết ta yêu ngươi hay không.” “A?” Tiêu Hòa đã bị tư duy phát triển quá nhanh chóng của người này biến thành hoàn toàn hồ đồ. Còn nữa, tên yêu quái chết tiệt này cũng trực tiếp quá đi? Chẳng lẽ y không biết tâm hồn đàn ông còn yếu ớt hơn cả phụ nữ sao? Nhất là cái loại gìn giữ ba mươi năm còn chưa kính dâng ra ngoài như hắn? Vẻ mặt của Viêm Chuyên từ vi diệu biến thành mê mang, nhưng cánh tay ôm Tiêu Hòa lại siết chặt hơn. “Ta còn muốn hảo hảo ngẫm lại…” “Nghĩ đi nghĩ đi, nghĩ bao lâu cũng được. Chỉ cần cậu đáp ứng khi tôi còn sống ngoại trừ tôi ra không phát sinh quan hệ tình cảm vượt quá tình bạn bè hoặc quan hệ *** với người khác, thế cũng coi như không làm thất vọng ba chữ kia của tôi. Thế nào, điều kiện này không tính là cao chứ?” Tiêu Hòa lặng lẽ nghĩ muốn đoạt lại quyền khống chế nơi yếu hại. “Ừ.” Viêm Chuyên nhìn chằm chằm cái tay không thành thật kia, nắm chặt tay không cho hắn đụng tới chính mình. “Ừ là có ý gì? Cậu đồng ý rồi? Nè, nhóc con, nói rõ ràng ra, đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Tội nghiệp tôi sẽ phải…” “Câm miệng!” “Hừ, hung cái gì mà hung, tưởng tôi sợ cậu chắc? Rồi rồi, coi như tôi sợ cậu được chưa… Đây là nóc nhà, đừng có cởi sạch quần áo của tôi như vậy chứ” Viêm Chuyên không cởi sạch y phục của hắn, chỉ là cởi nút áo trước ngực hắn, vươn tay với vào mà thôi. Tiêu Hòa khẩn trương trong chốc lát, lại nhanh chóng thả lỏng. Hắn cảm giác được, động tác của Tiểu Viêm hiện tại cũng không mang tính xâm lược. Có lẽ là bởi vì động tác trên tay Tiểu Viêm dịu dàng hơn so với trước kia nhiều lắm, có lẽ là bởi vì vuốt ve bất chợt không mang theo tình sắc khiến cho hắn thật thoải mái, có lẽ là cái ôm của Tiểu Viêm ấm áp đến mức làm cho hắn muốn vĩnh viễn làm ổ ở đây, Tiêu Hòa mới vừa rồi còn một mực muốn theo đuổi khoái cảm ngửa đầu ra phía sau, thả lỏng thân thể, bắt đầu lẳng lặng hưởng thụ âu yếm của yêu quái nhà hắn. Cùng lúc Tiêu Hòa thả lỏng, biểu cảm của Viêm Chuyên cũng hơi nảy sinh biến hóa, một tia yêu thương cưng chiều nhạt tới gần như không thấy hiện ra trên mặt, mơn trớn trong tay cũng càng trở nên dịu dàng. Tiêu Hòa thoải mái nheo mắt lại, tay của Tiểu Viêm một khi đã không còn tính xâm lược liền cảm giác thấy ấm áp, đụng tới đâu ấm đến chỗ đó, từ da trực tiếp thấm vào nội tạng, vô cùng an tâm. Bầu trời xanh thẫm trong trẻo, nhìn lâu khiến người ta cảm thấy linh hồn dường như cũng muốn thăng hoa. Màn sao dày đặc rõ nét tựa hồ như đang nói lên thứ gì đó, linh động đến mức khiến cho người ta không đành lòng nhớ tới thứ ánh sáng này đều là tàn ảnh tới từ mấy vạn, thậm chí mấy trăm triệu năm ánh sáng trước kia. “Chúng nó vẫn tồn tại như vậy từ trước tới giờ sao?” “Hả?” “Những vì sao đó.” “Phần lớn đều là thế. Một số có thể tính là đã diệt vong, cũng có một số sống lại lần nữa.” “… Yêu quái cũng học thiên văn học?” “Ta không phải là yêu quái!” Nghe thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền đến từ phía sau, tưởng tượng ra vẻ mặt Viêm tiểu yêu lúc này, Tiêu Hòa cười ha ha. Viêm Chuyên nhíu mày, dám cười ta? Giỏi lắm, coi như có gan. Xem ra y rất phóng túng cho tên tiểu nhân này, thế nên hắn mới dám cười nhạo hùng tính là mình, còn cảm thấy yêu y là một chuyện xấu hổ không dám thừa nhận với người khác. Hừ!! Khó chịu. Mân Côi nói không sai, người này quả thật là cần chút giáo huấn. Lập tức, tay động theo tâm. “A!” Tiêu Hòa đột nhiên dựng thẳng lưng, trong miệng lại càng phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái. “Tiếng của ngươi cũng to thật đấy.” Ác ma Viêm lại biến thân, ác ý thì thầm bên tai gã đàn ông. “Thằng nhóc chết tiệt này! Nói, có phải hai ngày nay lại coi chương trình TV bậy bạ nào không?” Tiêu Hòa thấp giọng mắng, nhẫn nại từng đợt từng đợt khoái cảm từ bàn tay người nọ mang đến cho hắn. Viêm Chuyên nhếch miệng, “Không phải TV.” Mu bàn chân của Tiêu Hòa đột nhiên duỗi thẳng. Viêm Chuyên cố ý buông tay ra, chỉ là không cho hắn đạt được khoái hoạt cuối cùng. Tiêu Hòa tức giận mắng không ngớt, lời lẽ vô cùng ác độc. Viêm Chuyên thấy hắn mắng khó nghe, tâm mới vừa mềm một chút lại bắt đầu cứng lên. “Mân Côi nói, ngươi rất không tôn trọng ta, cần một chút giáo huấn, cho nên nó download rất nhiều phim gọi là phim điều giáo.” Thằng nhóc con vong ân bội nghĩa đáng chết này! F, sau này Mân Côi cho mày ăn tùy ý, từ giờ nếu tao còn tiếp tục cản mày, nhất định sẽ mua khối đậu hủ đâm đầu vào đó chết luôn. “Ta xem hai mươi chín bộ.” Ác ma Viêm trầm mặc một hồi, xác định món đồ chơi trong tay đã gần như nguội xuống, lập tức lại khởi công. “Không thể không nói, nhân loại quả thật có óc tưởng tượng phi thường.” Giọng điệu của Viêm Chuyên như là đang cảm thán, hoàn toàn không giống với vẻ lãnh đạm thường ngày của y. “Tiêu Hòa, ta nghĩ ngươi cần dạy dỗ.” “Dạy cái con mẹ mày! Mày đi chết đi!” Tiêu thúc thúc hoàn toàn bạo phát. Đáng tiếc nơi yếu hại bị người khác nắm trong lòng bàn tay, khẩu hiệu tạo phản còn chưa hô xong cũng đã tan tác toàn bộ. Hơn nữa hắn còn thăm hỏi mẹ nhà người ta, chọc cho dã thú Viêm tức lên, hứng thú nổi dậy, gây sức ép cho Tiêu Hòa tới chết đi sống lại. Nghe chút coi, tiếng khóc này thật sự là muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu, miệng còn thì thầm rên rỉ cầu xin tha thứ. “Nói.” “… Nói cái gì? Tôi không dám nữa… Tôi sai rồi, Tiểu Viêm, Viêm đại ca, Viêm tổ tông, xin cậu…” “Nói ngươi yêu ta.” “… Ta đây là tạo nghiệt gì thế này!” Ông chú Tiêu thật muốn tát cho mình một cái, con mẹ nó đều là chính mình ngứa miệng. Lúc ấy tại sao lại nói ra câu đó chứ? Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc! “Không nói?” “…Tôi hận cậu…” Viêm Chuyên nghiêng nghiêng đầu, ngón tay đang chà đạp viên thịt nhỏ lập tức đổi vị trí. “Oa! Oa! Đừng đừng đừng! Tôi sợ ngứa… Ha ha ha! Đừng… Tiểu Viêm, Viêm đại thần, ha ha… Đừng cù nữa, oa ha ha…” Tiêu Hòa liều mạng trốn, nhưng mà làm thế nào cũng trốn không thoát ngón tay ma quỷ của Tiểu Viêm, cười đến thở không nổi, cười đến thân thể mềm thành một bãi bùn, cười đến chảy nước mắt. Trời ạ! Có ai tới cứu ta không? Phía dưới sắp cao trào, bên trên lại ngứa tới muốn nổi điên, con mẹ nó thằng đàn ông nào lại làm chuyện thất đức như vậy với người yêu của mình? Ông đây muốn thối lui! Vậy mà bộ dáng thê thảm của Tiêu Hòa lúc này trong mắt ác ma Viêm nhìn thế nào cũng thấy thú vị, hiển nhiên hứng thú vui đùa cũng càng tăng cao, để Tiêu tiểu nhân lộ ra càng nhiều biểu cảm cổ quái, nghe hắn phát ra càng nhiều tiếng kêu kỳ lạ, Viêm đệ đệ tuy thân thể đã dậy thì nhưng tâm linh hiển nhiên còn chưa đủ thành thục, chẳng những chọc chọc thắt lưng ông chú Tiêu, cù nách hắn, còn túm lấy chân hắn gãi gãi gan bàn chân. Đồng thời, em trai dã thú này lại vẫn còn không quên dùng cánh tay còn lại thỉnh thoảng chiếu cố bộ vị quan trọng nhất của ông chú Tiêu một chút. Tiêu Hòa đáng thương vừa khóc vừa cười, gào thét tha mạng, khóc đến thở không ra hơi, cả người giống như phát điên. Nhìn gã đàn ông khóc thực sự đáng thương, cũng sợ đùa người ta đến chết thật ── người này trước nay chưa từng nhịn như vậy, dã thú Viêm cúi đầu ngậm lấy miệng gã đàn ông, thông qua nước miếng trực tiếp chia chút gì đó cho hắn. Chờ miệng dã thú vừa mới rời khỏi, lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi như vậy, Tiêu Hòa dùng phần khí lực cuối cùng khàn giọng kêu to: “…Tôi, tôi cho cậu… làm nguyên bộ, đừng… cù nữa…!” Bàn tay ức hiếp người dừng lại. “Nguyên bộ?” “…” Tiêu Hòa nghẹn lời. Hình như đùa hơi quá tay? “Đêm nay ta vốn không có ý định động tới ngươi.” Dã thú Viêm nhìn vào ánh mắt gã đàn ông, nghiêm túc nói. Tiêu Hòa bi thảm nhếch môi, “… Tôi muốn, van cầu cậu thượng tôi đi. Chỉ cần đừng có gây sức ép như vậy nữa, cái mông tôi tặng nguyên cho cậu luôn.” Tiêu Hòa không phát hiện vừa rồi hắn ngay cả nói cũng không trọn câu, hiện tại lại giống như nhận được một chút sức lực. Dã thú Viêm suy nghĩ trong chốc lát, “Ta muốn toàn bộ, không được một phần.” “Cho cậu, tất cả đều cho cậu, muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Có điều nhớ cho kỹ, đợi lát nữa thích xong rồi nhất định phải làm tốt mấy việc tôi phân phó cậu lúc nãy.” Tiêu Hòa tức giận nói, thân thể ngồi phịch trên người dã thú đã hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi nhìn lên bầu trời. Viêm Chuyên há mồm cắn cắn lỗ tai của hắn. “…A? Tiểu Viêm, nhìn coi, kia là cái gì vậy?” Từ lần trước Tiêu Hòa bảo y ngẩng đầu nhìn, Viêm Chuyên đã cảm giác được hơi thở quen thuộc đang dần dần tiếp cận, nhưng mà vừa rồi y đang chơi tới vui vẻ, cũng chẳng muốn để ý nhiều như vậy. Bất kể tên kia có phải đồng tộc hay không, có mục đích gì, chỉ cần hắn đừng gây trở ngại cho chính mình là được. Hiện tại nếu tiểu nhân Tiêu chủ động mở miệng yêu cầu y thượng hắn, với tư cách là hùng tính, y đương nhiên phải thỏa mãn nhu cầu của thư phục giả. Nhìn coi, y là một hùng tính lo nghĩ cho thư phục giả biết bao. Dã thú Viêm càng ngày càng vừa lòng với nhân loại tự mình đưa tới cửa cho mình thao đang nằm trong ***g ngực, người này hiển nhiên là chủ động hơn so với lúc mới quen nhiều lắm. Không đúng, hình như ngay từ đầu người này đã chủ động câu dẫn y mà? “Tiểu Viêm, không lừa cậu đâu. Trên trời thật sự có thứ gì đó, nhìn mà xem!” Viêm Chuyên ôm người nọ vào trong lòng, thuận tiện kéo quần lên cho hắn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên trời.