“Hiệu trưởng Lý, chúng ta cũng không cần vòng vo nhiều, ngài có thể nói rõ với tôi về những chuyện đã xảy ra không? Càng chi tiết càng tốt.” Mới vừa ngồi xuống, ngay cả trà hiệu trưởng Lý tự mình pha cũng chưa uống ngụm nào, Tiêu Hòa lập tức hỏi. “Ai…” Lý Duẫn thở dài một hơi, nâng chén trà ngồi xuống ghế sa lon. “Chi tiết sự việc chúng tôi đều giải thích với cảnh sát rồi, nhà trường thật sự không biết lũ trẻ chạy đi đâu, hơn nữa bọn nhỏ mất tích đều là chuyện sau khi tan học.” Đối với việc Lý Duẫn vừa mở miệng liền trốn tránh trách nhiệm, Tiêu Hòa cũng không có trách móc gì. Hắn không phải phụ huynh của lũ trẻ, cũng chưa từng trải qua nỗi đau khi mất con, cho nên hắn cũng không có tư cách chỉ trích đối phương. Ở lập trường của bên thứ ba, hắn thấy xem ra bất luận là nhân viên nhà trường hay phụ huynh đều là người bị hại. Đối với những bình luận của xã hội một mực chỉ trích công tác an ninh của nhà trường không được tốt, hắn có chút phản cảm. “Đó là chuyện xảy ra sau khi khai giảng không lâu, hôm đó là thứ sáu, bọn nhỏ tan học xong đều chơi đùa ở khu vực xung quanh trường một lát rồi mới về nhà, nhất là mấy đứa bé trai, thường xuyên chơi tới khi trời tối. Trước đây đều không xảy ra chuyện gì…” Lý Duẫn xoa xoa trán, tiếp tục nói: “Bốn đứa trẻ mất tích đều là học sinh lớp hai, ngoại trừ Lưu Hâm Hâm… cũng chính là con gái của vị phụ huynh hôm nay tới đó, ba đứa bé khác đều học lớp hai, riêng Lưu Hâm Hâm là lớp ba. Nhân viên nhà trường biết được tụi nhỏ mất tích, cũng là bởi vì phụ huynh Lưu Hâm Hâm báo cảnh sát, cuối cùng phát hiện còn có phụ huynh của ba đứa bé khác cũng tìm tới trường học, mới biết được bọn nhỏ tìm không thấy.” “Bốn đứa bé có phải quen biết nhau không?” Tiêu Hòa mở sổ ghi chép ra hỏi. Lý Duẫn nhìn hắn một cách kỳ quái. Tiêu Hòa cười giải thích: “Tôi tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, về sau bị gia đình phản đối nên không có gia nhập hàng ngũ cảnh sát, nhưng bản thân tôi lại luôn luôn hứng thú với việc phân tích các vụ án, có đôi khi còn có thể giúp đỡ các anh em cùng học trước kia nữa.” Vẫy vẫy quyển sổ ghi chép, Tiêu Hòa cười đến càng thoải mái, “Đây cũng là lý do tôi được người thân nhờ tới. Hiệu trưởng Lý, nhìn ra được ngài là một vị hiệu trưởng thật tốt, tận chức tận trách, công tư phân minh, tôi cũng muốn góp sức một phần. May ra tôi có thể giúp ngài chút ít.” Có lẽ bị nụ cười của Tiêu Hòa làm cho cảm động, cũng có thể là giữa toàn những lời chỉ trích rốt cục nghe được một câu tán thành, gần như mang theo cảm kích, Lý Duẫn cầm thật chặt tay Tiêu Hòa, run mạnh vài cái, không biết nói gì cho phải. “Cám ơn. Tôi hỏi qua thầy chủ nhiệm của bọn nhỏ, ba đứa bé trai cùng lớp thường xuyên chơi chung một chỗ, chỉ có Lưu Hâm Hâm là không quen với ba thằng bé kia. Anh biết đấy, trường học ở nơi đây cũng rất giữ ý, không phải bạn học cùng lớp, gần như rất ít qua lại. Nhất là nam nữ sinh không cùng lớp, càng không có khả năng đến chơi với nhau.” “Ngài có biết chút dấu vết nào của bốn đứa bé này sau khi tan học không? “Anh chờ một chút.” Lý Duẫn đứng dậy từ trên ghế salon, đi đến trước bàn làm việc mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu. “Đây là bản báo cáo chi tiết viết giao cho cảnh sát sau vụ báo nguy lúc đó. Anh xem thử xem.” “Có thể cho tôi một bản không?” Tiêu Hòa nhận lấy báo cáo hỏi. “Thật có lỗi, cảnh sát nhắc nhở chúng tôi trước khi sự việc làm sáng tỏ thì không được…” “Tôi hiểu.” Tiêu Hòa lập tức tỏ vẻ thông cảm. Lý Duẫn một lần nữa ngồi xuống ghế sa lon. “Trước kia trường học của chúng tôi cũng không có bảo vệ với người gác cửa, chỉ có thầy Lý ở phòng thường trực giúp tôi trông coi cổng chính, các học sinh cũng rất thích ông ấy, cả hai vợ chồng đều ở trong phòng thường trực. Ngày xảy ra sự việc kia, thầy Lý nói ông ấy thấy ba đứa bé trai nô đùa trên núi rác xung quanh trường học, khoảng sau năm giờ là không thấy nữa. Lưu Hâm Hâm sau khi tan học thì như mọi ngày, ngồi trong phòng thường trực làm bài tập, kết quả là chờ thầy Lý đi toilet trở về, phát hiện không thấy Lưu Hâm Hâm, nhưng cặp sách của cô bé vẫn còn ở đó. Thầy Lý đoán là cô bé chạy ra mấy quán bán hàng rong mua đồ ăn nên cũng không lưu tâm, bởi vì trước kia Lưu Hâm Hâm cũng thường như thế rất nhiều lần rồi. Theo lời thầy Lý thì lúc đó khoảng hơn năm giờ một chút, về sau mãi tới tận sáu giờ còn chưa thấy Lưu Hâm Hâm trở về, thầy Lý mới cảm thấy có điểm bất thường, chạy ra tìm một vòng nhưng không tìm được, khi đó còn chưa ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, mãi cho đến bảy giờ phụ huynh của Lưu Hâm Hâm đến trường học đón cô bé…” Tiêu Hòa vừa lật xem báo cáo vừa nghe Lý Duẫn thuyết minh, thỉnh thoảng cắt lời đối phương hỏi một vài điểm quan trọng. “Chúng ta sắp xếp lại trật tự thời gian một chút, ý ngài nói: Thời gian thầy Lý phát hiện ba đứa bé trai không thấy nữa là khoảng năm giờ, sau đó đi toilet, lúc trở về phát hiện Lưu Hâm Hâm cũng biến mất . Phải không?” “Đúng, không sai.” Lý Duẫn gật đầu. “Nói cách khác thời gian thầy Lý nhìn thấy bọn trẻ lần cuối cùng là vào khoảng từ năm giờ tới năm rưỡi. Sau đó không còn người nào khác gặp được bọn nhỏ sao? Cho dù chỉ một đứa?” Lý Duẫn lắc đầu, “Chúng tôi hỏi rất nhiều người rồi, thậm chí ngay cả mấy người nhặt rác quanh đây nữa. Nhưng bọn họ không phải là không nhìn thấy, chẳng qua căn bản không để ý.” “Ngoại trừ Lưu Hâm Hâm ra, nhà ba đứa bé trai kia đều ở Tần Phủ?” “Đúng vậy.” “Cha mẹ tụi nhỏ quen biết lẫn nhau?” “Không, chỉ có hai nhà biết nhau, nhưng cũng không thân thiết lắm. Học sinh trong trường chúng tôi bảy phần là đều đến từ cùng một khu. Trong đó một phần ba đều sống tại Tần Phủ. Gia đình Lưu Hâm Hâm thì ở khu đô thị mới mở.” Tiêu Hòa thấp giọng lẩm bẩm: “Nói cách khác phụ huynh của bốn đứa trẻ đều không có quan hệ về lợi ích với nhau.” “Anh nói cái gì?” “Tôi còn một câu hỏi cuối cùng” Tiêu Hòa ngẩng đầu cười, “Hôm đó trời tối lúc mấy giờ?” Từ chối khéo việc tự mình đưa tiễn của hiệu trưởng Lý, Tiêu Hòa cầm số liệu nhập học của trường tiểu học Tứ Đường đi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Việc điều tra nhìn thoáng qua thì có vẻ như đã đi vào ngõ cụt. Bốn đứa bé gần như mất tích trong cùng một khoảng thời gian, nơi mất tích cũng ở xung quanh đây nhưng không ai thấy bất cứ điểm dị thường nào. Cái này nói lên điều gì? Dụ dỗ tập thể? Hay là bắt cóc tập thể? Khả năng rời nhà bỏ trốn đã được loại trừ, dù sao bốn đứa bé cùng trốn đi, không thể nào đến bây giờ cũng chưa ai từng thấy qua, hơn nữa trong đó còn có một cô bé quen được chiều chuộng. Tiêu Hòa nhìn thấy Tiểu Viêm. Tiểu Viêm dùng một loại tư thế thả lỏng hắn chưa từng gặp qua, dựa vào lan can hành lang trước phòng học. Mặt hướng về sân thể dục, vẻ mặt gần như có thể dùng từ dịu dàng để hình dung. Một khắc này, Tiêu Hòa cảm thấy Tiểu Viêm cách hắn vô cùng xa xôi. Thật giống như bọn hắn căn bản là người của hai thế giới. Cùng một không gian, nhưng tại sao lại có loại cảm giác này? Rõ ràng là cảnh tượng rất bình thường. Tiểu Viêm rốt cuộc có quá khứ ra sao? Y sinh ra ở nơi nào? Lớn lên ở đâu? Cha mẹ y là ai? Trải qua sự giáo dục như thế nào? Tại sao lại lưu lạc đầu đường xó chợ? Tiểu Viêm tràn ngập cảm giác thần bí. Cũng đồng thời càng ngày càng có mị lực. Tiêu Hòa giang hai tay ra với Tiểu Viêm. Vì sao phải giang hai tay?… Hắn không biết, thật sự không biết. Chậm rãi thu tay về, Tiêu Hòa cứ như vậy đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn Tiểu Viêm đang thả lỏng. Cho tới khi Viêm Chuyên quay đầu lại, nhìn hắn một cách kỳ quái. Cái tên tiểu nhân âm hiểm này lại đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì đây? Ngay cả cảnh sát loài người còn không điều tra được sự việc một cách rõ ràng, hắn có thể tra ra cái gì? Còn nữa tên này hôm nay thoạt nhìn sao lại u ám như vậy? “Phong cảnh được chứ? “Tiêu Hòa đi đến bên người Viêm Chuyên, cũng úp sấp trên lan can. Trong phòng học phía sau truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh của trẻ con. Rất êm tai, rất có nhịp điệu. Viêm Chuyên không trả lời. Y đang nhớ lại cuộc sống trước kia, khi y còn rất nhỏ. “Tôi với Vi Dân cùng nhau lớn lên từ nhỏ.” Tiêu Hòa cũng chìm vào quá khứ, “Tiểu học, trung học, phổ thông, thậm chí đại học, luôn luôn cùng một chỗ. Tôi đã cho là bọn tôi sẽ bên nhau cả đời. Nhưng mà tới khi tôi phát hiện mình thích cậu ấy tới mức có thể thủ *** khi tưởng tượng về cậu ấy, thì cậu ấy lại có bạn gái.” Giọng nói của Tiêu Hòa rất nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu một thế giới an bình như vậy. “Cậu ấy là một người cực kỳ tốt, vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm. Cô bé kia là bạn gái đầu tiên của cậu ấy, cũng là người duy nhất. Bọn họ kết hôn, quả thật là vô cùng hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều biện pháp phá hoại bọn họ. Cậu biết không, có đôi khi loại tình cảm này thoạt nhìn chắc chắn tới mức không gì phá vỡ nổi, nhưng cũng dễ dàng bị hủy hoại nhất. Chỉ cần một chút phỏng đoán, một chút hoài nghi. Tôi chỉ cần gieo rắc mầm mống là có thể. Nhưng mà tôi đã không làm.” Tiêu Hòa ngẩng đầu, hướng về phía ánh mặt trời mỉm cười. Nhân loại yếu đuối. Muốn lại không dám ra tay. Nhìn trước ngó sau kết quả sẽ chỉ làm con mồi trốn thoát ngay trước mặt. Viêm Chuyên khinh thường đánh giá. “Tôi từng rất nỗ lực, cố gắng học tập, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, cố gắng muốn để được cùng một chỗ với cậu ấy. Tôi của trước kia… cùng với tôi của bây giờ hoàn toàn khác xa nhau. Tôi hiện tại lại đi làm những việc mà tôi của trước kia khinh thường và cũng không dám làm. Trước kia tôi có một công việc cực kỳ ổn định mà người người đều ngưỡng mộ, tiền lương cao, phúc lợi tốt, hơn nữa vô cùng thách thức, tôi cũng rất thích công việc đó. Để kiếm được nó, để leo lên chức vị kia, tôi đã làm rất nhiều việc, tốt có, không tốt cũng có.” Viêm Chuyên cảm thấy cái lỗ tai hơi hơi khó chịu, tuy rằng y biết lỗ tai mình không hề có vấn đề gì. “Tôi buông tha cho tất cả mọi thứ, an nhàn, hưởng thụ, toàn bộ đều không còn. Tôi cho rằng mình sẽ không hối hận, nhưng mà tôi vẫn hối hận. Hơn nữa còn thường xuyên hối hận. Chỉ có điều nếu như có người hỏi, tôi nhất định sẽ nói tôi hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Cậu bảo con người có phải rất buồn cười hay không?” Tiêu Hòa gãi gãi đầu, hắn không biết mình vì sao lại nói ra những chuyện này, chẳng lẽ là hoàn cảnh hiện tại khiến cho hắn nhớ tới chuyện xưa? “Tôi thích thăm quan viện bảo tàng, thích leo núi, thích đồng cỏ nơi sơn dã hơn là đại dương. Chỉ có điều tôi hoàn toàn không phải dân du cư, nếu là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không vác theo một túi lều vải tùy tiện cắm trại bên ngoài, càng đừng nói là vài ngày không tắm rửa, không cạo mặt. Tiểu Viêm, tôi…” “A ——!” Một tiếng kêu sợ hãi. Có chuyện gì vậy? Không chỉ hai người Tiêu Viêm, ngay cả thầy cô giáo và học sinh đang trong giờ học cũng đồng thời nhìn về phía cửa sổ.