Du Thế
Chương 11
kiếm định nóc nhà mặc Xi Vẫn, phun sóng trở mình mưa yểm ngọn lửa kiếm găm Xi Vẫn trên nóc nhà, trở mình hô mưa dập lửa
Hiện nay ở trong hoàng thành khách điếm tửu lâu mọc lên như nấm.
Bây giờ tại khách điếm tốt nhất trong kinh thành ── khách điếm Đằng Long xuất hiện hai vị khách quý, đặt trước quầy mười hai lượng hoàng kim bảo người phân phó chuẩn bị hai gian phòng chữ Thiên, lại nhắc nhở tiểu nhị người làm không cần quấy rầy. Chưởng quầy ở đây vốn cũng là người hiểu biết rộng, hơn nữa hai vị khách mới đến phong độ bất phàm, đến hắn cũng không dám sinh lòng ngưỡng mộ, nhất là nam tử vận trường bào đen thậm chí còn mang theo cảm giác khiến hắn muốn quỳ ngay xuống đất để cúng bái.
Ứng Long ngồi ở trong phòng, đang ngâm nhi bình trà mà tiểu nhị mới vừa đưa tới, chén trà sứ trắng lợt màu, dùng nước suối pha chế cho nên mới có màu nhẹ như vậy, nói vậy mùi vị chắc cũng thuộc loại đặc biệt. Với thế gian mà nói, quả thật không tệ. Xem ra uống quá nhiều lá trà hái từ núi tiên Bồng Lai, ngẫu nhiên cũng nên uống thử trà mọc dưới khe núi trần thế, những lá trà được tay con người ngắt lấy, rồi được người rang khô.
Nhưng mà, hắn không cảm nhận được một chút hương vị nào.
Chỉ tiếc cho trà ngon.
Ở thế gian trừ yêu, mỗi một lần không thể đều quay về tinh điện ở thiên cung, vì vậy thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chọn tá túc ở khách điếm thế gian.
Tuy rằng phần lớn thời gian Thiên Xu đổi thành nghỉ tạm tại hang núi sâu, một nơi yên tĩnh để khoanh chân nhập định, nhưng đối với Long đế phương Nam đã quen sống xa hoa, hắn lại không muốn ăn ngủ nơi vùng núi hoang vắng.
Bỗng nhiên gió mát lùa vào gian phòng, Ứng Long tay nâng chén lên một chút, cười nói.
"Vào đây, cũng đừng có trốn trốn tránh tránh, trong long tộc ta cũng không có hạng người dấu đầu lộ đuôi."
Một đứa con nít chiều cao cỡ phân nửa một người trưởng thành bình thường đột nhiên từ hư không nhảy ra, mắt tròn trợn to quan sát Ứng Long, rồi mới cười hì hì hướng hắn chắp tay cúi đầu, bộ dạng thật là vui vẻ: "Xi Vẫn làm lễ ra mắt Ứng thúc!"
Đáng tiếc Ứng Long không có bị bề ngoài của hắn mê hoặc, đôi mắt rồng khẽ híp, dùng nắp chén khẽ đẩy bọt nước trà ra, từ từ nói: "Nhìn thấy ngươi như vậy, xem ra cuộc sống cũng nhàn nhã tự tại, có yêu quái xuất hiện trong cung nhưng lòng vững như núi Thái Sơn, không lo lắng chút nào."
Thằng nhóc lộ ra vẻ không hài lòng: "Thúc thúc có thể đã hiểu lầm tiểu chất, Xi Vẫn pháp thuật yếu ớt, bất quá cũng chỉ biết mỗi một ngón chính là bản lĩnh phun sóng gọi mưa, chỉ có thể dập tắt lửa làm sao có thể là đối thủ của đại yêu quái này? Cả người cháu còn chưa đủ cho bọn nó nhét kẽ răng đâu!" Nguyên lai nhóc này chính là vật tượng đem lại sự may mắn trên nóc bảo điện Đại Hùng!
Xi Vẫn long tử đầu rồng đuôi cá, mình phủ đầy vảy có thể phun sóng gọi mưa xuống, là vật may mắn để tránh lửa.
Ứng Long lại không cho rằng nó ngang ngược, ngỗ nghịch: "Cũng phải, việc không liên quan đến mình, mình không cần nhọc tâm, ngươi xem ra cũng là người thông minh."
Xi Vẫn thấy hắn không bực mình thì tiếp tục nói: "Thúc thúc này, nói vậy người tới đây không phải vì trừ yêu đi?"
"Ồ? Vậy ngươi thử đoán xem, bổn tọa vì sao đến đây coi?"
Xi Vẫn gắn mác thành cái bộ dáng khờ dại, thế nhưng thật ra cũng suy nghĩ đâu ra đó, tự biết ở trước mặt Long đế phương Nam phải cẩn thận đừng có quá trớn quá, nhân tiện nói luôn: "Bảo vật trong hoàng cung tuy rằng nhiều không kể xiết, nhưng có thể vào được mắt thần của thúc thúc cháu nghĩ bất quá cũng chỉ có một vật mà thôi!"
Hai người nhìn nhau, Ứng Long cười cười không nói gì.
Thằng nhóc kia lục lọi trong vạt áo giả bộ thở dài: "Thứ ấy vốn là vật báu của long tộc, nếu không phải lúc nào xảy ra sự tình quan trọng có chết cũng không thể rời tay. Thúc thúc nếu muốn cưỡng đoạt, chẳng phải là làm khó tiểu chất sao?"
"Hừ, nhóc con." Ứng Long giữ lại nắp chén, bỗng nhiên lật ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, cách không đem cái trán như ngọc sáng của thằng nhóc con bắn ra cái dấu đỏ.
"Ôi chao, ô!" Xi Vẫn nhất thời bày ra một bộ dạng bị ủy khuất, mắt to lóng lánh nước mắt trông rất là đáng thương.
"Bộ dạng này cũng chỉ có thể lừa mấy ca ca kia của ngươi. Trước mặt của bổn tọa vẫn là nên thu lại đi."
"Các ngươi chỉ biết khi dễ đứa con nít như ta..." Mắt to ngập nước trông vào rất đáng thương, đáng tiếc đối với Ứng Long hoàn toàn không có chút tác dụng, Xi Vẫn đành phải thu nước mắt lại, nhảy cẫng lên ngồi vào cái ghế đối diện, nhấc cái chân ú ú lên bắt chéo vào nhau, vươn móng tới đĩa điểm tâm tinh xảo Ứng Long chưa từng dùng qua bắt đầu ăn.
"Thúc thúc người cũng thật là xấu, chuyện vui như nghịch thiên cũng không nói với tiểu chất một tiếng!"
Ứng Long thấy hắn lộ nguyên hình, mở miệng cuồng vọng không khỏi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Xem ra một kiếm kia của Hứa chân quân, còn chưa đủ để ngươi có nề nếp."
Khuôn mặt của nhóc con nhất thời hóa đen, mấy miếng bánh ngọt trong miệng lúc này tựa như xỉ than khó ăn cực kỳ.
Vốn dĩ Xi Vẫn là rồng thuộc long tộc ngày thường phun sóng gọi mưa, uốn lượn trên không với hình rồng, nhưng xưa nay ở trong biển rất hay rong chơi, cũng rất tự tại.
Ai ngờ đế vương dưới nhân thế kia biết được có Linh Thú này có thể không chế nước dập tắt lửa liền có ý muốn nó phụ trách việc tị lửa, nhưng mà Xi Vẫn thân là loài rồng tôn quý, sao có thể cam tâm làm người phụ trách trông coi cung điện cho phàm nhân? Nhiều lần đấu tranh giãy dụa, cuối cùng cũng bị Hứa chân quân dưới phàm làm phép, lấy bảo kiếm cắm xuyên xương sống, khiến nhóc này không thể nào chạy trốn, làm người phun nước đè lửa cho con người.
* xi vẫn- rồng này còn được tạc cùng một thanh kiếm (hay kích)- biểu tượng của sấm sét và mưa gió như là một điệp thức biểu tượng về trừ hỏa-làm mưa, hay cao hơn nữa là biểu tượng uy quyền- trừ tà- trừ ma.
---------
"Tiên nhân luôn luôn ỷ thế pháp thuật cao cường lấn át long tộc chúng ta giống như Lục ca vậy, lập nhiều công lớn kết quả là còn không phải bị quân vương vong ân bội nghĩa kia lấy thân huynh ấy tạc bia trấn áp ngàn năm? Hiện giờ còn chưa trở mình ra được! Thúc thúc nghịch thiên, vốn là lấy lại công đạo cho long tộc chúng ta! Nếu thúc thúc có thể ngồi trên ngai vàng Thiên đế, đến lúc đó nhất định phải bắt hết mấy tên tiên nhân dưới phàm tự cho là đúng này, để cho bọn họ canh cửa giữ nhà cho con người!!"
Bộ dạng lòng đầy căm phẫn thằng nhóc với tuổi thọ của hắn không hài hòa chút nào, cũng chỉ có lúc này mới làm cho người ta phát hiện đây tuyệt đối không phải một thằng nhóc ba tuổi, mà là một con rồng đã sống mấy ngàn năm.
"Bổn tọa cũng không có đại nghĩa giống như lời ngươi nói." Ứng Long cũng không có ý ngăn cấm hắn, cười nói, "Ngươi dựng thân chống đỉnh Hoàng Thành, nói vậy náo nhiệt bên dưới cũng đủ để ngươi nhìn."
Xi Vẫn gật đầu, cười đến rất chi là đắc ý: "Vâng! Quả thực là mỗi ngày đều rất mới mẻ, quanh co vòng vèo rất là đặc sắc!" Xi Vẫn quan sát chung quanh rất thích xem náo nhiệt, trong hoàng cung tranh giành quyền lợi lục đục với nhau, tuyệt đối còn đặc sắc hơn những vở kịch dựng trên sân khấu mà mọi người hay khen luôn miệng, hơn nữa nhũng người diễn trong vở kịch kia lại chính là vương hầu quý tộc nên vở kịch lại càng phấn khích kích thích, tuyệt đối không lặp lại những tình tiết nhàm chán.
Hắn nhún nhún vai: "Còn hơn cả mấy cái vật kia, không nói dối gì thúc thúc, đối với ta mà nói, thứ ấy bất quá chỉ là một vật phiền phức không có tác dụng gì. Dù sao cũng là di vật long tộc nếu Ứng thúc muốn cháu cũng sẽ không ngăn cản. Bất quá cháu vẫn là nhắc nhở Ứng thúc một câu, di hài kia vốn là long mạch tập hợp ở Hoàng Thành, một khi lấy ra, vận số vương triều nhất định sẽ chịu ảnh hưởng."
Ứng Long nhìn hắn một cái, cười nhạo nói: "Số mệnh của vương triều vốn là chuyện của thiên hạ, hưng thịnh hay là suy vong, sao có chuyện ỷ lại vào khí mạch của long tộc ta. Thiên tử vốn cũng là huyết mạch chân long mà con người hay nói, ngươi là long tử tôn quý cũng không thể phân biệt thật giả hay sao?"
Xi Vẫn thở hắt ra, thở dài: "Cháu đương nhiên biết đó chẳng qua chỉ là mượn từ để mà nâng địa vị, chính là..." Hắn nhỏ giọng nói thầm, "Chính là cháu không vừa mắt cái tên đại nội thị vệ cả ngày leo đến bên cạnh ta sờ mó cái đuôi của cháu. Hắn cứ hễ mở mồm là lao nhao ầm ỉ nói cái gì mà số mệnh đã hết, cái gì mà không thể tận trung đến mức khiến cháu phiền muốn chết..."
Ứng Long gảy nhẹ nắp chén khiến cho nước chè xanh trong chén hơi hơi chấn động, tạo ra gợn sóng nhỏ: "Phải nói một kiếm kia của Hứa chân quân cũng that là lợi hại, đem ngươi nhốt tới hai ngàn năm, chờ bổn tọa lấy di hài kia, ngươi sẽ tự do."
Thằng nhóc hiển nhiên là ngẩn người, giống như đột nhiên được người đánh thức nhảy dựng lên, hưng phấn mà kêu lên: "Lời này không sai! Ứng thúc người mau mau đem di hài Long thần kia lấy nhanh đi, để cho cái triều đình hủ bại này nhanh nhanh sụp đổ cho xong!"
Xi Vẫn nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt to tròn phẫn nộ ánh lên sắc vàng lấp lánh, lúc này hiện ra hình dạng mắt thú.
"Tốt nhất là dùng một mồi lửa đem hoàng cung này đốt sạch sẽ! Đừng tưởng rằng dùng cái thanh kiếm bỏ đi đấy có thể đem ta gim trên nóc nhà thì ta sẽ thành thành thật thật phun nước dập tắt lửa cho hắn! Đến lúc đó ngay cả một ngụm nước miếng cũng đừng có mơ là ta sẽ nhổ!!"
"Sao vậy hiện tại không lo lắng muôn dân sẽ gặp họa sao?"
Cái miệng nhỏ nhắn thằng nhóc trề lên, ánh mắt có chút sâu kín nhìn Ứng Long, tựa hồ sớm đã phát hiệnn ra điều gì: "Chúng sinh, trong chốn u minh của đều có chúa tể, giống như long tộc chúng ta vậy, không phải cũng không đánh thắng thiên mệnh hay sao? Dù sao chỉ cần ta chú ý tới cái tên mở miệng hay huyên thuyên kia là được!"
Ánh nắng mai chiếu sọi, hôm nay trên đường cái trong kinh thành có chút quạnh quẽ.
Không có ai biết tối hôm qua bên trong Hoàng thành đã xảy ra chuyện gì, lại càng không có người biết, long mạch giấu sâu trong lòng đất ── di hài Long thần thượng cổ không duyên không cớ đã bị lấy ra.
Có lẽ cũng từng có cao nhân trong cung đã dùng pháp thuật để ngừa yêu tà ngoại đạo đến đào trộm bảo vật, nhưng những pháp thuật này ở trong mắt Ứng Long cũng như thanh kiếm gỗ mà mấy đứa con nít hay chơi.
Chẳng qua Ứng Long lại chưa từng nghĩ tới những kẻ phàm tục này đối với ngai vàng hoàng kim, một mực cố chấp với giang sơn xã tắc này như thế thậm chí không tiếc lấy dùng xương máu của người thân để leo trên đế vị, thậm chí ngàn năm vạn năm chấp niệm ăn sâu dưới tận lòng đất tựa như mạng nhện gắt gao bám vào trên di hài, khó trách sẽ đưa tới ác yêu.
Ứng Long giang hai tay, giờ phút này khi hắn ngửa lòng bàn tay ra thì bên trong có một mảnh vảy màu xanh đen, nhìn qua rất đổi bình thường chỉ như vảy cá thường thấy, song khi che đi ánh mặt trời một mảng tối phủ vây quanh bên dưới thì lúc này trên mảnh vảy lại thấy đoàn sáng ẩn hiện.
Không muốn nhìn di hài của Chúc Long không tiếc vì thiên hạ xả thân cuối cùng sẽ bị dính bẩn, hắn tốn không ít thời gian đem hết những chấp niệm ngoan cố một mực không chịu thay đổi đều trừ bỏ sạch sẽ.
Không có ngoài ý muốn chính là vật kia, lúc trước hắn đã từng nói qua, trong sọ rồng mà không có Như Ý Châu cũng không phải là chuyện cứ nói không có gì là hết thảy mọi thứ đều không có gì cả.
"Chúc, ngươi có phải đã sớm nhìn thấu bổn tọa cũng không tránh khỏi số mệnh này, khi đó mới có thể lưu lại một chút lực lượng cuối cùng này hay không?"
Mảnh vảy trong lòng bàn tay lẳng lặng nằm đó, cũng không trả lời hắn.
Dần dần, trên đường cái trở nên rộn ràng náo nhiệt.
Ánh mặt trời chiếu vào tảng đá xanh nằm ở ngã tư đường, mảnh vảy trong tay nam tử mặc áo đen biến mất không dấu vết.
Thân hình cao lớn đi trên đường, trần thế ầm ĩ giống như ngàn năm đều chưa từng thay đổi. Có lẽ không còn gương mặt này, có lẽ cũng không còn là ngã tư đường này, có lẽ không còn là phòng ốc này, nhưng sinh mệnh lại như cũ mỗi một ngày khi ánh dương bừng tỉnh cũng chính là lúc căng tràn sức sống.
Góc ngã rẽ đột nhiên có hai đứa bé tóc húi cua đang chạy đến, vừa cười nói vừa chạy băng băng lướt qua bên người hắn, tiếng cười đùa vui vẻ khiến cho vị Long Vương thượng cổ này thoáng nhìn.
Bóng dáng lung linh dưới ánh nắng mai, thời gian như bóng câu qua khe cửa, duyên phận ngàn năm có lẽ cũng chỉ vì giờ này khắc này giữa nghìn vạn người lướt qua nhau thì chỉ hai người đi về một hướng.
Ứng Long chuyển mắt qua, đứng ở cách đó không xa có một vị thần tiên vận trường bào màu xanh biếc.
Ánh mắt ấy dừng trên người hắn cũng trong suốt, cũng thâm thúy, giống như sớm nhìn thấu hết thảy, toàn bộ thế giới này không có chuyện gì có thể che giấu bên trong đôi mắt ấy.
Ứng Long cũng không né tránh, đi thẳng tới chỗ Thiên Xu.
"Đang đợi bổn tọa?"
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
10 chương
60 chương
15 chương
11 chương
57 chương