Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 9
Trong không khí tràn ngập một cỗ hàn khí không biết từ đâu kéo đến, rõ ràng đêm hè nhiệt độ không khí cũng không quá thấp, lại khiến người ta lạnh đến run người, Ngụy Ninh ôm tay, co rút trước bàn thờ, đầu dựa vào mép bàn.
Vừa lạnh vừa đói, vừa khốn vừa mệt, lại bị bóng tối âm trầm bao quanh bức bách cứ cố phải tự lên tinh thần.
Ngụy Ninh đang chôn đầu ở giữa hai đầu gối, đột nhiên, bên vai rung động phát ra tiếng cười “ha hả”, ngừng lại sau đó anh ngẩng đầu, nghiêm mặt chẳng tỏ biểu tình gì mà vươn tay đến món đồ cúng tế trên bàn thờ.
Có rượu có thịt, lại thêm một mâm hoa quả, Ngụy Ninh không chút khách khí mà đánh chén.
Ánh mắt Ngụy Ninh nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay, tròng mắt như bị đóng đinh, bởi vì nội tâm sợ hãi cùng với bóng tối quanh mình mà không dám nhìn xung quanh, dường như chỉ cần không chú ý sẽ không giữ được bình tĩnh.
Ăn uống no đủ, Ngụy Ninh ợ một cái.
Anh nhìn bàn thờ, đột nhiên như nhớ đến cái gì đó, chính mình lấy mấy cái chén đặt trước quan tài, rót rượu gạo vào, lại rót thêm một chén trước mặt, ngửa cổ một cái uống cạn, sau khi uống sau Ngụy Ninh lau mép một cái, tửu lượng của anh không tốt lắm, lúc này đã có chút chuyếnh choáng.
Ngụy Ninh mang nét cười mơ hồ trên mặt, quay về phía quan tài nhẹ giọng nói: “Cậu cũng uống đi, tốt xấu gì cũng là ngày đại hỉ của chúng ta, ha ha, thật buồn cười.” Ngụy Ninh lau đi giọt nước mắt vì cười trên mặt đi, tươi cười nói: “Mấy chục năm, tôi vẫn nhớ kỹ ngày đó, nếu như tôi không đưa cậu ra ngoài thì tốt rồi, cậu cũng sẽ không—“ muốn nói lại thôi, Ngụy Ninh cầm chén rượu đặt trước quan tài lên, từ từ nghiêng chén đổ rượu xuống đất, hiện ra chút bọt rượu.
Ngụy Ninh lại rót rượu, cứ như vậy vừa uống vừa lải nhải.
Uống say, sẽ không sợ.
Mang theo ý niệm này Ngụy Ninh chẳng chút ngần ngại gì mà uống hẳn một bình lớn, nghiêng ngả tựa vào bàn thờ, chỉ còn lại chút ý thức tàn dư trong đầu.
Ngụy Ninh cảm thấy ngày càng lạnh, anh không tự chủ được ôm chặt bản thân.
Cỗ khí lạnh quanh quẩn quanh anh, mãi không rời đi, dường như ngày càng có xu thế đến gần.
Trong lúc ngủ mơ Ngụy Ninh vô lực phất phất tay, cỗ gắng đuổi thứ quấy rối giấc ngủ của mình đi, nhưng mà cỗ khí lạnh kia lại cuốn lấy ngón tay của anh, dọc theo cánh tay anh mà trườn lên.
Quá yên lặng, ánh sáng nến ảm đạm không có gió mà vẫn chập chờn, trên mặt đất có một cái bóng thật dài, dưới cái bóng này lại có thêm một cái bóng đên hơn, như ẩn như hiện —
Thứ gì đó ẩm ướt, âm lãnh đang vuốt ve Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhịn không được run lên, anh cố sức mở mắt ra muốn nhìn rõ là cái gì “đứng” trước mặt anh, nhưng mà ánh mắt không có tiêu cự, mông lung, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có một mảnh tối đen không một tiếng động.
Nến trắng phát ra tiếng động “tích tích” rất nhỏ.
Ngụy Ninh cố mở mắt ra, lại không mở được, nheo một cái, luồng khí lạnh đấy như giòi bám vào xương, anh theo bản năng chống tay xuống đất bám vào bàn thờ.
Không thể trêu vào cũng không thể trốn thoát, Ngụy Ninh loạng choạng ôm lấy bản thân, bò đến chân “tường”, anh dùng tay sờ sờ mặt tường cứng chắc, đôi mắt mơ màng không phát hiện ra “tường” kỳ thực chính là cỗ quan tài — anh vươn tay, bám vào “tường”, bởi vì tác dụng của cồn mà gương mặt nóng bừng say mê dán vào mặt “tường”, thoải mái cọ qua cọ lại, sau đó ngáp một cái, lại chìm vào hôn mê.
Dường như ở nơi nào đó truyền đến một tiếng cười “A—“ vô cùng nhẹ.
Mắt cá chân phải của Ngụy Ninh bị vật gì cuốn lấy, thân thể bị kéo ra ngoài, Ngụy Ninh chán ghét vươn chân phải đạp một cái, đạp phải không khí, sau đó, mắt cá chân phải của anh cũng bị vậy gì đó cuốn lấy, Ngụy Ninh chưa từ bỏ ý định bám vào “tường” không chịu buông tay, lại bị vật gì đó giật cổ tay một cái, một trận tê dại, bàn tay vô lực rủ xuống.
Anh từ bàn thờ bị kéo ra, tứ chi mở rộng nằm trên mặt đất.
Tất cả đều thực hiện trong vô thức, nếu có người ngoài ở đây nhất định sẽ cho rằng đầu óc Ngụy Ninh không bình thường bị tâm thần, hoặc là mộng du, chỉ có thể nghĩ như vậy mà không cảm thấy màn trước mắt này quỷ dị đáng sợ.
Một luồng băng lãnh như khí tức của cỗ quan tài vỗ về chơi đùa trên người Ngụy Ninh, Ngụy Ninh mặc đồ tân lang, đai lưng kiểu cổ bị kéo ra, lộ ra nội y màu trắng bên trong, cằm anh bị nâng lên, nhẹ nhàng chế trụ, bởi vì tư thế này mà miệng của Ngụy Ninh hơi nhếch lên, một luồng khí lạnh như băng xông vào trong miệng anh.
Cảm giác ngậm khối băng vào so với khối băng thì càng lạnh lẽo hơn, đầu lưỡi Ngụy Ninh không chủ động được muốn đẩy cỗ khí tức kia ra khỏi khoang miệng, lại càng bị cỗ khí tức kia cuốn lấy, khuấy động, đầu Ngụy Ninh nhích tới nhích lui, không chịu để yên, trong miệng phát ra âm thanh “Ưm..ưm…ư” không rõ, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, hít thở không thông, khí tức lạnh băng kia vẫn bướng bỉnh dây dưa lấy anh, mãi đến khi Ngụy Ninh sắp ngất đi, khó khăn lắm mới buông anh ra.
Mà lúc này, không biết từ khi nào, nội y của Ngụy Ninh đã bị cởi ra, lộ ra lồng ngực màu tiểu mạch rắn chắc, núm vú màu nâu trong không khí âm lãnh co rúm lại.
Ngụy Ninh cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà thần kinh bị cồn gây tê không nghĩ gì được, anh mở mắt ra, lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Luồng không khí lạnh như băng kia dán vào gò má Ngụy Ninh, trên cổ, lại vẫn lưu luyến trên ngực của anh, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, triền miên, đau nhức, nhưng mà cho dù anh có nhẹ nhàng chậm rãi vẫn khiến Ngụy Ninh khó chịu mà nhíu mày.
“A—“ tiếng thở dài nặng nề truyền đến.
Tiếp đó, y phục Ngụy Ninh chậm rãi bị cởi ra, thân thể bại lộ trong không khí vì đột nhiên tiếp xúc với lạnh lẽo mà nổi một tầng da gà, khí tức âm lãnh mơn trớn trên thân thể của anh, một tấc cũng không tha, kể cả là bộ phận bí ẩn nhất. Ngụy Ninh dựa vào động tác của cỗ khí tức kia không tự chủ được mà run rẩy, trong miệng phát ra tiếng thở nhẹ nhàng, bởi vì lạnh lẽo cũng bởi vì buồn buồn ngưa ngứa mà vui thích.
Mãi đến khi cỗ khí lạnh dừng giữa hai đùi Ngụy Ninh.
Băng lãnh với lửa nóng, cứng ngắc với mềm mại cùng giao hòa. Hông của Ngụy Ninh nhịn không được mà cử động. Tựa hồ là muốn rời khỏi, lại tựa hồ như muốn dán gần, luồng khí lạnh xoa nắn nặng nhẹ ở vùng mẫn cảm của anh, vô cùng kích thích. Nóng lạnh đan xen khiến miệng Ngụy Ninh mở lớn, cổ họng cố nén sự dằn vặt, hưởng thụ mà không bài xích rên rỉ, tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ, thêm phần mờ ám lại càng khiến người khác phát tình.
Nghe được thanh âm của anh, động tác của cỗ khí tức lạnh lẽo kia càng sảng khoái, càng khiêu khích, đồng thời cỗ khí tức lạnh lẽo cũng phân tán ra, ở ngực Ngụy Ninh, thắt lưng, trên cổ với trên môi, sảng khoái ở nhiều nơi khiến Ngụy Ninh rốt cục lên đến đỉnh, vật cứng ấm nóng tiết ra chất dịch.
Ngụy Ninh thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, lần xuất tinh này khiến anh thanh tỉnh không ít.
Bởi vì vừa xuất tinh mà đôi tay có phần vô lực, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, môi, mặt còn bị cỗ khí lạnh như băng kia liếm, Ngụy Ninh mơ mơ màng màng lấy tay đẩy nó ra, lại chạm vào một khoảng không, thân thể anh cứng đờ, thần trí lập tức thanh tỉnh lại, nơm nớp lo sợ mà mở mắt ra.
Một mảnh hỗn độn ——
Y phục trên người vướng ở cánh tay, thân trên xích lõa, quần bị cởi, trên đùi còn có bạch trọc màu trắng, Ngụy Ninh hít sâu một hơi, trong lòng chửi một câu: “Đê mờ.” đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào uống say rồi tự cởi? Làm chuyện này — trước một cỗ quan tài, đối với người chết cũng là quá bất kính.
Ngụy Ninh ảo não đứng dậy, chân tay như nhũn ra đốt ba nén nhang, cắm vào lư hương, bái lạy: “Vô ý mạo phạm, có quái chớ trách, đều là uống nhiều gây chuyện.”
Chờ làm xong việc này, Ngụy Ninh lại đặt mông ngồi ở chỗ cũ trên mặt đất.
Anh rất buồn ngủ, mệt chết đi, vừa ngủ một hồi như vậy mà một chút tác dụng cũng không có, trái lại trong đầu như ruột bút chì, trầm mệt không thể tự hỏi, uể oải như thủy triều xô tới, đầu Ngụy Ninh gục rồi gục, lại ngủ tiếp.
Cỗ khí lạnh kia lúc Ngụy Ninh tỉnh lại, vốn tiêu thất không thấy bóng dáng tăm hơi, lúc này, không biết từ đâu xông ra, dây dưa trên người Ngụy Ninh. Ngụy Ninh dưới động tác của nó, trằn trọc, thống khổ cùng vui thích cùng tồn tại, chỉ chốc lát sau lại cảm thấy thư sướng. Lần này, cỗ khí tức lạnh như băng kia không dừng tay mà bám lấy hông của Ngụy Ninh, đẩy bắp đùi anh ra, chui vào “cửa vào” duy nhất phía sau.
Ngụy Ninh như bị điện giật một cái, thân thể co quắp một cái.
Cỗ khí tức lạnh như băng kia vì phản ứng này của anh mà lộ vẻ do dự, thế nhưng Ngụy Ninh dang tay chân ra, vẻ mặt đỏ ửng nằm nơi đó, dáng vẻ mặc người ta cần ta cứ lấy thật sự khiến không ai có thể dừng tay, một lát sau, cỗ khí tức lạnh như băng kia chui vào cửa sau Ngụy Ninh.
Lúc mới bắt đầu, lối vào rất nhỏ, tuy rằng cảm giác băng lãnh khiến Ngụy Ninh rất khó chịu nhưng những nơi khác trên cơ thể được xoa dịu và đụng chạm khiến Ngụy Ninh dời sự chú ý, kế tiếp, một luồng khí cực nhỏ, từ từ biến thành lớn, từ từ khuếch trương cửa sau Ngụy Ninh, mãi đến khi cơ thể toàn bộ bị kéo ra, mỗi khe hở đều được lấp đầy, như con dao nhỏ tinh tế tỉ mỉ,Ngụy Ninh tuy rằng có chút giãy dụa nhưng cũng là hữu tâm vô lực.
Trong lúc hoảng hốt, Ngụy Ninh nghe được một tiếng than thở âm lãnh.
Cỗ khí tức kia trong cơ thể anh lạnh như băng, không nôn nóng không chần chờ, không nhanh không chậm mà ma sát, Ngụy Ninh không tự chủ muốn lùi về phía sau, thân thể lại bị cố định trên mặt đất, không thể động đậy, anh chỉ có thể bị động thừa nhận loại tiếp xúc thân thiết chẳng biết từ đâu mà tới này.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Ninh rốt cục tỉnh lại.
Bởi vì nằm trên mặt đất, tư thế ngủ lại xấu, thân thể Ngụy Ninh cứ như bị hàng ngàn con kiến cắn, mỏi nhừ, tê dại, đau nhức, mấy loại cảm giác hỗn hợp cùng một chỗ khiến anh mất một chút thời gian mới bò dậy được.
Từ trong khe cửa có thể thấy ánh mặt trời, xua tan bóng đêm trong phòng.
Mặc kệ là băng lãnh hay là sợ hãy đều nương theo ánh mặt trời không cánh mà bay, Ngụy Ninh cẩn thận duỗi người tránh đụng đến những bắp cơ đau nhức, đêm qua hình như anh có một giấc mộng rất ly kỳ.
Đấy là trong mộng, còn hiện tại — vì vô cùng hoang đường và dâm mỹ, nên dù chỉ là hồi ức cũng khiến Ngụy Ninh đỏ mặt lên.
Anh quay đầu nhìn qua cỗ quan tài tản ra mùi vị bùn đất, còn có một mùi vị không nói rõ được, như mùi nấm mốc, nhưng cũng không phải — Ngụy Ninh không khỏi nghĩ mùi này khiến anh có chút khó chịu. Vì vậy anh lại đốt một nén nhang, cắm vào lư hương, nhờ vào làn khói mà tách mùi vị lạ kia ra.
Ngụy Ninh đi tới cửa, vỗ vỗ ván cửa, ngoài cửa không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đoàn người của Ngụy Thất gia còn chưa lên núi, Ngụy Ninh căm tức đi đi lại lại tại chỗ vài vòng, cuối cùng bất đắc dĩ đi đến góc phòng, người có tam cấp, cái khác có thể chờ, việc này chờ không nổi, anh cũng chỉ đành đắc tội. Ngụy Ninh đưa lưng về phía quan tài, cởi quần lót ra, lôi tiểu đệ dệ của mình ra, đang muốn đi tiểu thì ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới—-
Đê mờ, người anh em của anh rốt cuộc là bị cái gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
21 chương
59 chương
46 chương
10 chương
116 chương