Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 33
Ngụy Ninh ngủ một giấc, sau đó bệnh trạng đã đỡ hơn nhiều, trước kia cầm khối táng ngọc lạnh lẽo trong tay, giờ không còn cách nào khác đành đeo trên cổ.
Giường của anh hiện tại đang bị Trần Dương vốn đã mất máu quá nhiều chiếm mất.
Trần Dương vốn tùy tiện, không sợ trời không sợ đất, theo lời hắn nói thì hắn trời sinh bát tự vững chắc, dương khí nặng, mấy tên quỷ đó nhìn thấy hắn đều phải e ngại. Lúc hắn vừa sinh ra bà nội hắn ôm hắn đi xem mệnh, mấy ông thầy bói trăm miệng một lời đều nói như vậy.
Bên này Trần Dương vừa nằm lên giường liền ngáy, bên kia Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời bước ra cửa, đến nhà chính, trong nhà chính từng người đến người đi, một nhóm người thôn Ngụy đứng ở bên cạnh đạo sư xem náo nhiệt.
Ngụy Tam thẩm ngồi cạnh bàn thờ, có mấy người phụ nữ trông bằng tuổi ngồi cạnh bà.
Đây là đàn tràng lớp người già lập cho lớp trẻ, bối phận đặt ở đó nên Ngụy Tam thẩm tuy cũng là “người phụ lễ” nhưng không thể để bà đứng, cũng không thể để bà quỳ, vậy nên ở bên cạnh đạo sư thường được đặt một băng ghế dài để lớp người già lúc mỏi quá có thể ngồi một chút.
Ngụy Tam thẩm nhìn Đông lão đầu niệm kinh theo tiết tấu, cơ thể cũng theo đó mà lắc lư, vẻ mặt dại ra, ánh mắt đờ đẫn, chỉ cần liếc nhìn một cái liền nhận ra tâm người làm mẹ này cũng đã sớm thành tro.
Ngụy Ninh vừa đến Ngụy Tam thẩm liền nhìn thấy anh, vẫy vẫy tay, Ngụy Ninh bước đến, Ngụy Tam thẩm nắm chặt tay anh. “A Ninh à, con nói xem A Tích ở phía dưới có ổn không? Có thể trách mẹ không trông nom nó để nó xảy ra chuyện không?”
Tay Ngụy Tam thẩm lạnh như băng, không có chút nhân khí.
Ngụy Ninh nghe giọng nói mơ hồ của bà, cái mũi có chút lên men, cố dùng giọng nói nhẹ nhàng. “Chắc chắn không đâu, A Tích biết mẹ xót cậu ấy, mẹ đừng nghĩ như vậy, cậu ấy biết được ở dưới đó cũng đau lòng.”
Cái gọi xót, kỳ thật cũng chính là thương yêu.
Ngụy Tam thẩm nghe xong nước mắt liền chảy ra, mấy người phụ nữ bên cạnh liền an ủi bà, Ngụy Ninh cũng an ủi vài câu, sau đó liền làm “tùy tế” thay cho người bà con xa kia, cầm ba nén hương trong tay, đứng ở vị trí gần cuối hàng bên phải của Đông lão đầu.
Lúc hai người nói chuyện Ngụy Ninh cảm thấy khối táng ngọc trước ngực kia âm khí ngày càng nặng, từ tim anh lan tới toàn thân, Ngụy Ninh không biết rốt cuộc là cảm thấy thoải mái hay khó chịu, cảm giác rất kỳ quái.
Lúc này, Ngụy Thời mượn một cái la bàn đi tới đi lui trong nhà Ngụy Tam thẩm, đi khắp các ngõ ngách, sau khi xem xét kỹ lưỡng lại ra ngoài, vòng quanh ở bên ngoài một vòng. Ngụy Thời nhìn chằm chằm mặt la bàn, lẩm bẩm, không nên coi thường la bàn coi nó chỉ là kim chỉ nam, châm trên la bàn biến hóa khó lường, đơn giản mà nói thì kỳ môn bát pháp phân loại thành đường châm, đoái châm, khi châm, kháng châm, trầm châm, nghịch châm, trắc trâm, chính trâm.
Châm trong la bàn trên tay Ngụy Thời lay động, lắc phải lắc trái mãi không đứng yên, giống một cái “kháng châm”, “kháng” giả cho dù dừng lại cũng cho thấy nơi này âm khí nặng, oán khí tụ tập nhiều, huống hồ, hiện tại la bàn này cứ như phát điên lắc tới lắc lui, xoay liên tục làm người ta chóng mặt.
Vị sư phụ không đứng đắn của Ngụy Thời từng nhắc đến hiện tượng này với hắn, chỉ nói một câu: Nếu như la bàn xuất hiện tình huống này thì hãy chạy thật xa khỏi chỗ đấy, đừng bao giờ quay đầu lại nếu không kiểu gì cũng phải bỏ mạng. Nói đến đó liền đổ một ngụm rượu vào miệng.
Sư phụ của hắn luôn là người trong trời đất bao la, chính mình là lớn nhất, khó có dịp lại cẩn thận cảnh báo học trò của mình như vậy, thậm chí còn không cảm thấy hành động đào tẩu dứt khoát này rất đáng xấu hổ có thể thấy được tình huống này quả thật nguy hiểm vạn phần, một khi xuất hiện thì trong vòng mười dặm, cả người lẫn động vật đều bị tổn thương, trong vòng trăm mét, người và động vật chết hết.
Lòng Ngụy Thời bồn chồn, đệt, nếu như hắn biết tên khốn nạn nào khơi lên “quỷ độn” hắn nhất định đánh tên kia đến mất xác, phải đánh gã 50 âm roi để gã biết thế nào là sống không bằng chết, lại biết được thế nào là chết trong đau đớn.
Thật ra Ngụy Thời không có thiên nhãn, hắn chỉ có thể nhìn qua tên tiểu quỷ mình nuôi, hoặc dùng những biện pháp khác, rõ ràng xung quanh âm dương nhị khí, trong tình huống này hắn đều tránh dùng đến tên tiểu quỷ kia, dùng một lần phải trả giá thê thảm một lần, càng làm nhiều, ngày nào đó hắn sẽ trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Ngụy Thời thở dài, vẻ mặt ủ rũ mà lấy một cái bình sứ nhỏ nút đỏ từ hộp thuốc ra, đổ ra một giọt nước mắt trâu, sau đó xoa lên hai mắt mình, thu không đủ chi, một ngày thật chán, Ngụy Thời cảm thán một câu.
Hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, thế giới trước mặt đã biến đổi.
Âm khí dày đặc đến mức biến thành sương mù bao phủ cả ngày, che lấp mặt trời, mới nãy còn là ban ngày bây giờ đã trở thành ban đêm, Ngụy Thời hoảng sợ đến mức suýt chút nữa thì ngã, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
Trong âm khí có những cái bóng trắng, gào thét trong im lặng, bay qua bay lại trong phòng Ngụy Tam thẩm, có cái chui vào từ bên tường, có cái từ trên nóc chui xuống.
Ngụy Thời nhìn đến trợn mắt há mồm, đệt, sao lại nhiều hung thần như vậy, không thể nào!
Ngụy Thời nhìn thấy hai cái bóng trắng đang dùng sức lôi kéo một người phụ nữ trong thôn Ngụy, người phụ nữ kia sắc mặt tái nhợt, khí huyết không đủ, có lẽ là mới đẻ non không lâu, mắt thấy hồn phách sắp rời thân thể, một khi hồn phách bị cái bóng này kéo đi thì không cứu được nữa.
Hắn nhanh chóng chạy tới, mặc kệ người phụ nữ này nghĩ thế nào, dán một lá bùa vào sau lưng chị, sau đó lấy một lá bùa khác ra đặt vào tay chị, bình tĩnh nói: “Mau nuốt lá bùa này vào.”
Thần trí người phụ nữ kia dường như đã bị mê hoặc, ánh mắt vô thần mà nhìn Ngụy Thời, Ngụy Thời vội tát cho chị hai cái, cuối cùng có thể đánh tỉnh hơn một chút. “mau nuốt vào đi.” Ngụy Thời thúc giục.
Người phụ nữ kia vừa bị tát hai cái tỉnh cả mộng, cư nhiên lại thực sự nghe theo lời hắn nuốt lá bùa kia vào, nuốt xong hồn phách lập tức ổn định lại, hai cái bóng trắng kia thấy con vịt nấu chín rồi còn bay mất thì tấn công về phía Ngụy Thời.
Ngụy Thời cũng không khách khí, coi chỗ máu vừa rút của Trần Dương như rượu mà phun xung quanh, bắn đến hai cái bóng trắng kia, lập tức “xèo xèo” mà bốc khói nhẹ, hai cái bóng đó bị đốt không kêu được, chạy về trung tâm âm khí.
Ngụy Thời đắc ý nhìn thoáng qua hướng hai cái bóng kia chạy liếc mắt một cái, giơ một ngón giữa, không đợi hắn đắc ý xong trên lưng đã bị đập một cái. “Chị nói này Ngụy Thời, chú gây sự gì đấy hả, tự nhiên tát chị hai cái, không nói rõ chuyện này chị không để chú yên đâu.” Một giọng nữ sắc bén ở bên cạnh vang lên.
Nhìn người phụ nữ vẻ mặt hung dữ đang xoa thắt lưng trước mặt mình, Ngụy Thời nuốt nước miếng, cười cười. “Hì hì, A Hân, vừa rồi em nhìn thấy trên mặt chị có hai con muỗi, nhịn không được, hì hì”
Người phụ nữ kia nhìn hắn từ trên xuống dưới. “Chị thấy chú một ngày không gây phiền phức thì không chịu được, xem chị nói với biểu cô thế nào.”
Ngụy Thời gãi gãi cằm không nói gì, tùy chị lải nhải.
Bóng trắng trước mắt lúc ẩn lúc hiện, Ngụy Thời nhịn không được lạnh cả sống lưng, rốt cuộc phải làm sao đây, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp xử lý chuyện này, nghĩ vậy, Ngụy Thời đột nhiên nghĩ tới một cách, nhất cử lưỡng tiện, chẳng qua có nguy hiểm một chút, nếu làm không tốt thì Ngụy Ninh nhất định phải chết.
Nên hắn có chút do dự.
Thân thể Ngụy Ninh còn chưa khỏe hẳn, làm tùy tế hơn một giờ liền đứng không nổi, vừa vặn đến giờ ăn cơm chiều, Ngụy Ninh lau mồ hôi trên trán, đi vào phòng.
Trần Dương vẫn còn ngủ, Ngụy Ninh gọi hắn dậy ăn cơm.
Lúc này Ngụy Thời bước vào, hướng về phía Ngụy Ninh làm mấy dấu hiệu chỉ anh em lớn lên cùng nhau mới biết, Ngụy Ninh thấy vậy liền đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau đi tới sau nhà Tam thẩm, tìm chỗ không có ai.
Ngụy Ninh lau mồ hôi, mấy ngày nay anh toàn mồ hôi là mồ hôi. “Gọi anh tới là muốn nói gì?”
Ngụy Thời không trực tiếp trả lời anh mà lấy ra bình sứ đựng nước mắt trâu kia, đau lòng nhìn đi nhìn lại rồi mới đổ vào tay Ngụy Ninh một giọt, để anh bôi lên mí mắt mình, Ngụy Ninh làm theo những gì hắn nói. “Cho anh đại khai nhãn giới, vốn không định để anh dính vào việc này, giờ không tránh được.”
Ngụy Ninh vừa mở mắt ra liền sợ tới mức rụt lùi, theo bản năng mà phun ra một câu: “Cái đệt!”
Ngụy Thời nhìn mặt anh trắng bệch, rõ ràng là dáng vẻ chấn kinh quá độ liền “ha ha” cười hai tiếng có vẻ đê tiện. “Anh Ninh, nhìn rõ rồi chứ?”
Hắn còn chưa nói xong, Ngụy Ninh liền nhảy dựng lên, một cái bóng trắng vừa từ chui từ dưới đất lên chỗ anh, muốn túm lấy chân anh, Ngụy Ninh lau mồ hôi trên trán. “Đây rốt cuộc là cái gì? Bị nó chạm vào chân anh giống như bị đóng băng, lạnh đến tê dại.”
Ngụy Thời vội đưa cho anh một lá bùa. “Anh cầm lấy, tạm thời có thể khiến thứ đó không tới gần, bọn chúng là hung thần, cũng chính là ác hồn. Những người chết oan, chết đột ngột, không muốn đi đầu thai sống ở nơi âm khí nặng, qua năm này tháng nọ sẽ biến thành ác sát, hoàn toàn không còn thần trí mà chỉ còn một suy nghĩ phải mang người sống biến thành giống như chúng.”
Ngụy Ninh không rõ quan niệm này lắm. “Từ đâu tới mà nhiều vậy?” Đầu óc anh suy nghĩ một chút. “Đều do “quỷ độn” kia mời tới?”
Ngụy Thời gật gật đầu. “Ừ, tôi cũng không biết tại sao cạnh thôn Ngụy lại có nơi nuôi nhiều hung thần như vậy.”
Lòng Ngụy Ninh sợ hãi nhìn những cái bóng trắng đó, lúc trước không thấy không nghe được tiếng gào thét vô thanh, giờ dường như cảm nhận được hết, đầu óc anh cứ như đã bị ảnh hưởng, mơ mơ màng màng, giống như dấu hiệu hồn phách rời khỏi cơ thể, anh nắm chặt lá bùa kia, khối táng ngọc trên ngực phát ra luồng khí mát mẻ cũng ngày càng lạnh, nhưng là như thế anh lại cảm giác tốt hơn. “Làm sao bây giờ?”
Cái này chỉ có thể hỏi Ngụy Thời, hắn mới biết chuyện này.
Ngụy Thời gãi gãi cằm, có chút phân vân, nhưng là cuối cùng hắn vẫn quyết định dù sao mọi chuyện cũng đã hung hiểm đến mức này, nếu không làm thì chết, làm may ra còn đường sống. Cứ đánh cuộc một phen, không tinh mệnh mình lại xui đến vậy, còn chưa kịp cưới vợ đã chết, thế chết thật không nhắm mắt. Trong đầu nghĩ vậy đồng thời đem kế hoạch nói với Ngụy Ninh một lần.
Ngụy Ninh nghe xong nói. “Nắm chắc mấy phần thành công?”
Ngụy Thời lắc lắc đầu. “Còn phải xem tình huống thế nào đã.”
Mắt phải Ngụy Ninh giật giật, anh giơ tay đè chặt mí mắt. “Tuy rằng thấy mày chẳng đáng tin nhưng mà cũng chẳng quản nhiều vậy được, anh tình nguyện liều mạng, so với việc biến thành tên đần độn chỉ biết ăn cơm chảy nước miếng thì chết tốt hơn.”
Ngụy Thời vừa rồi còn đứng đắn nghiêm túc, lập tức lộ ra vẻ cợt nhả. “Anh Ninh à, nào có nghiêm trọng vậy, anh nhìn tôi từ nhỏ đến lớn không phải vận khí đều rất tốt sao.”
Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là: vận khí.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
21 chương
59 chương
46 chương
10 chương
116 chương