Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 200
Nói cách khác, Ngụy Hân không phải chết lúc vừa mất tích.
Mà là mới chết cách đây không lâu.
Nghĩ như vậy, Ngụy Thời liền có loại xúc động muốn giết người.
..
Từ thuở xưa đã có chuyện dưỡng thi này.
Ban đầu cương thi là do tự nhiên tạo nên, cái gọi là “Đất dưỡng thi “, chính là chỉ nơi chôn cất mà không làm thi thể phân hủy, trải qua bao nhiêu năm dài tháng rộng thì biến thành cương thi. Trong phong thuỷ mai táng, “Đất dưỡng thi” chính là mộ địa tà khí nhất.
Cương thi chia làm xác khô và xác ướt, cũng có thể nói là thi thể bởi vì nó hấp thu âm khí trong một thời gian dài, khiến cho các bộ phận cơ thể hồi phục lại sức sống, ngoài ra còn có đủ loại năng lực khó thể tin được vượt xa người thường. Cũng giống như trong truyền thuyết dân gian, cương thi đều hút máu người để sống
Cho nên, cương thi rất đáng sợ, khiến người nhắc đến liền biến sắc.
Nhưng mà chuyện trên đời, có lợi liền có hại, có âm liền có dương, có một số người nhìn trúng năng lực của cương thi, học được cách điều khiển cương thi và thuần dưỡng nó, thậm chí còn biết cách tạo ra “Đất dưỡng thi” để chế tạo cương thi.
Trăm ngàn năm trôi qua, dưỡng thi cũng trở thành một nhánh phép thuật trong Thiên môn.
Đồng thời, người dưỡng thi bởi vì kế mưu sinh, cũng sẽ thay người đưa thi, nhắc tới đưa thi, người bên ngoài không rõ chân tướng nên không biết rốt cuộc là như thế nào, cũng có rất nhiều người nghe qua danh từ này, tuy rằng những lời đồn đãi về nghề này cách sự thật khá xa.
Dưỡng thi cùng đưa thi thịnh hành ở vùng Vân Quý Xuyên và phía bắc Tương Tây.
Hành trình đưa thi rất thần bí, không cho người ngoài biết, đều do sư phụ mang theo đệ tử đi, yêu cầu thu nhận đồ đệ cũng cực kỳ quái dị, nghe nói bộ dạng phải cực xấu, thứ nhất gương mặt đáng sợ mới có thể trấn được quỷ hồn, thứ hai dưỡng thi hay đưa thi hàng năm bốn mùa đều tiếp xúc thi thể, âm khí rất nặng, cũng là điều người thường kiêng kị, cho nên rất khó có cuộc sống bình thường, bộ dạng xấu một chút, cũng đỡ đi ít chuyện —— cái sau cùng là Ngụy Thời tự đoán.
Gia tộc dưỡng thi có tiếng mà Ngụy Thời từng chạm mặt qua, hẳn là chính là Trần gia nằm giáp với Quý Châu hoạt động tại Tứ Xuyên và Hồ Nam, còn có cả Dư gia, địa bàn chủ yếu tại Tứ Xuyên cùng Vân Nam.
Đồng nghiệp là oan gia, Trần gia với Dư gia nhìn nhau không hợp mắt, hễ gặp nhau là phải đánh một trận mới được. Nhưng mà bọn họ có chung một điểm, chính là ít tiếp xúc với người ngoài, che giấu phương thức dưỡng thi và đưa thi của mình rất kỹ.
Cho nên Ngụy Thời không hiểu rõ lắm dưỡng thi và đưa thi mấy.
Anh nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được nơi mà anh muốn tìm, đó biển quảng cáo khách sạn gia đình, anh đi một bước, chuông trong tay vang lên hai tiếng dồn dập, Ngụy Hân đi từ bước một theo tiếng chuông bước sau Ngụy Thời, động tác nhìn có chút không nhịp nhàng.
Ngụy Thời đặt Ngụy Hân ở trong góc phòng, còn bản thân thì chạy đến phòng hai ông bà chủ khách sạn, cầm chìa khóa ông chủ đưa xong thì chạy về đưa Ngụy Hân vào trong phòng, mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, Ngụy Thời mới thở phào nhẹ nhõm —— vừa rồi ánh mắt hoài nghi của ông chủ thiếu chút đâm xuyên qua lưng anh.
Ngụy Thời vừa dán phù vừa niệm chú, đặt Ngụy Hân ở trên giường.
Ngụy Hân nằm ở nơi đó, cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ gương mặt không có chút máu, cũng không có hơi thở, thì chẳng khác lúc sống là mấy. Lúc cậu mất tích ở bệnh viện mới mười hai tuổi, mà nay đã là bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Nói cách khác, Ngụy Hân không phải chết lúc vừa mất tích.
Mà là mới chết cách đây không lâu.
Nghĩ như vậy, Ngụy Thời liền có loại xúc động muốn giết người.
Quần áo Ngụy Hân rất dơ, hai tay Ngụy Thời đỡ dưới nách cậu, có hơi vất vả cởi đi áo choàng đen dài trên người cậu, nhìn thấy bộ áo liệm bên trong, còn có đôi giày vải đen trên chân Ngụy Hân, anh cảm thấy rất chướng mắt, dứt khoát lột sạch quần áo trên dưới cậu ra.
Thân thể thiếu niên cao gầy vẫn chưa phát triển hết,nằm trên drap giường trắng như tuyết, cậu bé giữa hai chân có phần lớn hơn trước.
Ngụy Thời với lấy cái mền ở một bên đắp lên người Ngụy Hân.
Sau đó, anh mang quần áo đã thay ra bỏ vào bịch ni lông trắng, mang ra khỏi phòng.
Bây giờ Ngụy Hân đã trở về, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, phải chuẩn bị.
Anh dùng tốc độ cực nhanh chạy về phòng ngủ, cầm bộ quần áo, tiếp đó lấy thẻ tài khoản, chạy đến ngân hàng rút hơn phân nửa tiền ra, sau lại chạy đến lần lượt các khu phố buôn bán gần trường học, không quan tâm giá cả, chỉ suy xét tình hình phương vị, thuê một gian nhà có phòng đơn.
Làm xong hết mọi thứ, hai tiếng đồng hồ đã qua.
Ngụy Thời về tới khách sạn, mở cửa phòng ra, Ngụy Hân “Ngoan ngoãn ” nằm ở nơi đó, chỉ lộ chút tóc đen, Ngụy Thời đóng cửa lại, xốc chăn lên, bắt đầu mặc quần áo cho cậu.
Quần lót, áo lót giữ ấm, áo lông, quần, áo khoác, khăn quàng cổ…
Ngụy Thời niệm chú, chuông đồng trên tay lay động một chút, Ngụy Hân vốn ngồi ở bên giường không nhúc nhích mặc cho Ngụy Thời đùa nghịch bắt đầu đứng lên, Ngụy Thời kiểm tra trên dưới, trái phải một lần, lại lấy ra cái kính râm chuẩn bị từ sớm, đặt trên mũi Ngụy Hân, sau cùng đội cái nón lưỡi trai hơi rộng lên đầu cậu.
Giả trang như thế, nhìn qua rất giống một thanh niên ăn mặc thời thượng.
Ngụy Thời vừa lòng sờ sờ cằm mình.
Anh dẫn Ngụy Hân về căn nhà đã thuê hồi nãy, sau đó kêu một cái xe, đem hành lý trong phòng ngủ dọn về đây, chính thức vào ở. Căn phòng thuê này nằm trong một cái viện nhỏ, Ngụy Thời chỉ chọn phòng ở lầu một, cương thi không thể ở lầu cao, không thể chạm khí đất, âm khí cũng không nhập vào được, dễ khiến xác chết vùng dậy, hơn nữa viện nhỏ này còn có mấy cây hòe nữa mặc dù là mùa đông, nhưng lá cây hòe vẫn rậm rạp, đen nhánh, tán cây tỏa ra che hết phân nửa sân.
Viện này đã rất cũ. Một cái nhà nhỏ hai tầng được một bức tường từng được sửa qua vây lại, ngôi nhà này khoảng chừng sáu mươi bảy mươi tuổi, cửa sổ làm bằng gỗ, không vào cửa, còn có thể ngửi được mùi ẩm ướt, trên tường bám đầy các loại thực vật, lá cây đã rụng gần hết, chỉ để lại thân cây héo rũ hoặc chỉ còn chút sức sống.
Ngụy Thời thuê căn phòng kia, trái phải khoảng hai mươi thước vuông, diện tích phòng cũng thuộc loại lớn. Chủ nhà cho cậu một cái giường, một cái cái bàn, một cái ghế, bàn bị thiếu một chân, ngăn kéo có hai ba cái bị hư, ngoài ra thì các thứ còn lại vẫn tốt nhưng Ngụy Thời cũng không dám dùng —— bên trong chứa đầy trứng sâu hoặc xác sâu.
Hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng mà lại thích hợp nhất.
Cho dù viện như vậy nhưng phòng bên trong đã cho thuê được bảy tám cái.
Hồi trước Ngụy Thời ở nhà quán xuyến hết mọi việc, làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng thu dọn xong mọi thứ, cần sửa thì sửa, cứ như vậy đến hơn nửa buổi chiều, cho đến khin bụng truyền đến lộc cộc tiếng kêu, Ngụy Thời mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm trưa.
Vốn buổi sáng còn đang phát sốt, vội đến vội đi rộn rã cả buổi, cơn cốt cứ như vậy hạ xuống luôn.
Quả nhiên tiềm lực con người đều do luyện tập mà có.
Ngụy Thời đi ra ngoài mua cơm hộp, xách trở về, vừa ăn vừa ngồi đó cảm thán.
Ngụy Hân nằm ở đằng kia, mũ và khăn quàng cổ đã tháo xuống, áo khoác và quần cũng cởi ra, đang đắp chăn, gương mặt hoàn toàn lộ ra ngoài, Ngụy Thời ăn một miếng thì liếc cậu một cái, thằng nhóc này hồi trước nhìn cũng được, bây giờ lớn lên rồi nhìn càng đẹp hơn trước, nếu không phải mặt trắng môi thâm thì nhìn rất giống mấy em gái, đường nét trên mặt khéo như được đúc thành, Ngụy Thời sờ sờ mặt mình cảm thấy mặc cảm.
Phòng ở tuy nhìn rất cũ, nhưng mạng và máy nước nóng vẫn được trang bị đầy đủ.
Ngụy Thời chơi đùa trong chốc lát, nối dây điện, kết nối với internet sau đó cầm notebook cậu anh đưa cho bắt đầu lên mạng, vào Baidu tìm từ khóa “Dưỡng thi đưa thi”, lập tức nó cho ra một đống kết quả.
Ngụy Thời nhìn một lượt.
Nội dung không phải là tiểu thuyết thì là tán gẫu, Ngụy Thời nhìn đến mắt gần rút gân vẫn chưa tìm được thứ nào hữu dụng.
Xem ra cần phải gặp người của Trần gia hoặc Dư gia một chút mới được.
Ngụy Thời hắt hơi một cái, nhìn thoáng qua Ngụy Hân, xoa nhẹ cái mũi có chút nhột, ngáp một cái, cầm lấy quần áo đi vào buồng vệ sinh tắm rửa, tắm xong định đi ngủ —— ngày hôm nay đủ vất vả, từ tối hôm qua anh đã không được chợp mắt, thật sự chịu không nổi nữa.
Ngụy Thời đẩy Ngụy Hân vào trong, tới sát tường, sau đó lấy một cái gối chắn giữa hai người, sau đó cậu một cái mền, tôi một cái chăn, rồi nằm xuống giường.
Ngụy Thời mệt chết đi được nhưng lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được.
Bên người chính là một khối thi thể cứng ngắc lạnh như băng, Ngụy Thời không phải không sợ, anh trở mình, đưa lưng về phía Ngụy Hân, kéo chăn lên che đầu, chốc lát lại cảm thấy không đúng, anh xoay qua chỗ khác, mới vừa tắm rửa xong, thân thể vốn đang nóng, độ ấm giống bị thứ gì đó hút đi từng chút một, từ từ lạnh dần.
Đêm khuya vắng người, ngoài phòng chỉ có thanh âm gió lạnh quét qua lá cây và song cửa.
Ngụy Thời lại hắt hơi một cái, cảm thấy mình điên rồi mới có thể mang theo đem một khối thi thể bên người, mới có thể ngủ cùng thi thể trên một cái giường. Nhưng mà, nói đi nói lại cũng buồn cười, đêm nay lại là đêm đầu tiên anh ở gần Ngụy Hân đến vậy. Trong trí nhớ, từ nhỏ anh đã không ngủ cùng giường với Ngụy Hân rồi.
Tính cách Ngụy Hân rất kỳ lạ, thích đơn độc một mình, từ nhỏ đã như vậy.
Lúc Ngụy Thời còn nhỏ không biết, tin lời mẹ Ngụy dạy anh em như thể tay chân, phải thương yêu đùm bọc nhau, cho nên anh gắng sức dán mặt mình vào cái mông lạnh ngắt của Ngụy Hân mà Ngụy Hân chẳng mảy may để ý, kiên quyết muốn phân rõ giới hạn với Ngụy Thời, dần dà, Ngụy Thời cũng hiểu được khoảng cách đó, hiểu được câu mỗi người có ý muốn riêng, anh mới buông tha cho cậu cũng buông tha cho mình.
Cho dù là như vậy, nhưng chỉ cần nhìn một người từ khi còn nhỏ xíu đến khi lớn lên thành niên thì chung quy vẫn có tình cảm thắm thiết, huống chi còn có quan hệ máu mủ ruột rà. Rất nhiều lúc đối với người có quan hệ huyết thống, chúng ta luôn luôn một loại cảm giác nói không rõ được *.
Ngụy Thời không biết nên làm gì với một Ngụy Hân như vậy? Thậm chí không dám gọi điện nói tình trạng Ngụy Hân hiện giờ cho mẹ Ngụy, mẹ Ngụy nhất định không chấp nhận được sự thật này —— ngay cả anh cũng không chịu được —— sẽ nổi điên mất.
Muốn tiêu diệt cương thi, tốt nhất là dùng lửa.
Lửa có thể thanh tẩy vạn vật.
Nhưng không thể nói trước được, cũng không biết người dưỡng thi có xuống tay với hồn phách Ngụy Hân hay không, có vài người dưỡng thi sẽ lưu lại một phần hồn phách dùng để thao túng thi thể, so với thân thể mạnh mẽ của Hoàng Trung Cường mà thầy Mã cướp về để sai sử thì tốt hơn, không, điều này không phải là cái quan trọng nhất, quan trọng nhất, quan trọng nhất, mẹ nó quan trọng nhất rốt cuộc là cái gì? Đúng, quan trọng nhất chính là, anh không cảm thấy Ngụy Hân thật sự đã chết.
Ngay lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu, cả người Ngụy Thời đã chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ rất sâu, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Lúc này, Ngụy Hân vốn luôn an tĩnh nằm ở bên cạnh anh chợt động đậy, từ trên giường cậu bay thẳng lên, lơ lửng giữa không trung, sau đó, thân thể cậu từ từ hạ xuống, lửng lơ phía trên Ngụy Thời, cậu không nhúc nhích đứng nhìn Ngụy Thời, răng nanh trắng bệch lộ ra ngoài, một lúc lâu sau cậu lại loạng choạng đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, trực tiếp nhảy ra ngoài, sau đó, bóng dáng cậu chìm vào màn đêm u tối, không một dấu vết.
Ngày hôm sau, Ngụy Thời bị chuông điện thoại di động đánh thức, anh quơ tay lấy nhìn thoáng qua một cái rồi ngẩng đầu liếc nhìn Ngụy Hân.
Ngụy Hân vẫn nằm ở nơi ấy, dường như chưa từng động đậy lấy một lần.
*Hôm bữa học tâm lý học, giáo sư có giải thích lý do vì sao khi mà anh chị em ruột thịt của mình gặp tai nạn cùng với anh chị họ thì mình có xu hướng giúp anh chị em ruột hơn, là vì họ có chia sẻ 50% số gien với mình, thế nên khiến mình gần gũi hơn. Mình nghĩ đó cũng là giải thích cho lý do tại sao mình luôn có cảm xúc ko rõ đối với người thân.
Truyện khác cùng thể loại
2953 chương
51 chương
136 chương
89 chương