Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 191

Ngụy Thời nhìn âm khí bốn phía dày đặc, thấp giọng nói, “Đi ra!” 191. Lối đi ấy vắng lặng, lại rất sạch sẽ, nhưng mặc cho âm thế hay dương thế, Ngụy Thời nhìn thoáng qua rồi quả quyết rút ra một lá bùa vàng đen. Không biết anh làm cách gì mà lá bùa đột nhiên bốc cháy, Ngụy Thời vo một đầu lá bùa, nhìn nó  từ từ cháy trong không khí. Ngọn lửa rất nhỏ, có màu tím, khói xanh lững lờ nhẹ bốc lên, dường như thứ đang cháy không phải giấy mà là củi khô ẩm ướt, tựa hồ ngọn lửa có thể tắt bất cứ lúc nào do ẩm thấp. Đôi mắt Ngụy Thời không chớp, nhìn chăm chăm vào đốm lửa mỏng manh, miệng lầm bầm niệm thứ gì đó rồi lại dừng, nghe không rõ rốt cuộc anh đọc cái gì. Có cái gì đó đang tiến lại gần, không hình không chất, trơn trơn trượt trượt. Ngụy Thời ném lá bùa xuống đất, vươn tay bắt lấy cái kia nhưng nó lại trốn mất. Trong thang máy bỗng nhiên âm u lạnh lẽo, Ngụy Thời cảm nhận rõ rệt cơn lạnh đến cùng cực trên đỉnh đầu anh, tuy rằng thứ đó đã giấu mình rất kỹ nhưng vẫn bị anh dẫn ra. Không biết từ chỗ nào trong hành lang có gió thổi tới, là làn gió lạnh mỏng nhẹ. Ngụy Thời nghe được một tiếng mèo kêu. Một con mèo đen  đuôi vểnh cao xuất hiện ở cuối hành lang, Ngụy Thời nheo mắt nhìn, thấy nó giông giống con mèo đen xuất hiện ở nghĩa trang. Nó dùng đôi mắt xanh ươn ướt nhìn Ngụy Thời, miệng phát ra tiếng kêu lạnh lẽo, thê lương, thanh âm thật sự khó nghe khiến cho tai đau đầu nhức, gân xanh trên cổ Ngụy Thời bắt đầu nổi lên. Mèo đen đột nhiên xuất hiện ở đây không biết là muốn làm gì. Ngụy Thời quyết định ấn nút thang máy đi xuống, thang máy vốn không nhúc nhích lại phát ra tiếng ong ong rất nhỏ nhưng cuối cùng cũng động. Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, khi thang máy thuận lợi đi xuống lầu một, Ngụy Thời đi ra thì cảm thấy phía sau lạnh buốt, anh quay đầu nhìn lại. Ngụy Thời đến khu lân cận hỏi thăm một chút. Tòa cao ốc này gần đây xảy ra không ít chuyện kì quái, rất nhiều hộ gia đình không trả nhà thì cũng rời đi cho nên mới ít người ra vào như vậy. Có mấy chủ công ty, chủ xí nghiệp hợp tác đang đàm phán chuyện khai thác, mở rộng tòa cao ốc rồi người đại diện đứng ra bảo đảm là sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này để các hộ gia đình có thể an tâm sinh sống. Ngụy Thời không để ý phía sau mình có một đốm lửa. Ngụy Thời đến tòa nhà kế bên chờ ròng rã ba ngày, mỗi ngày đều nghe rất nhiều lời đồn nhảm về tòa nhà kia. Đủ loại tin ly kỳ cổ quái, phần lớn người trong tòa nhà nói họ gặp quỷ, kể chuyện rành mạch đâu vào đấy giống y như mình tận mắt nhìn thấy. Người sống trong tòa cao ốc lại càng ít đi, người gần đấy vừa tò mò vừa lo sợ. Đợi đến tối ngày thứ tư, Ngụy Thời nhìn thấy vài người ăn mặc kỳ quái xuất hiện dưới tòa nhà, trong đó có một người anh đã từng gặp qua ở trấn Thạch Nham chính là thầy Mã. Ông ta đang thì thầm với người có gương mặt giống giống ông, đi theo sau bọn họ là bốn người mặc đồ đen che khuất đầu. Ngụy Thời vốn đang do dự nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đi theo, không bỏ được con thì không săn được sói*. Không có chuyện làm được một nửa thì bỏ ngang. Chỉ cần anh cẩn thận một chút không nói đến thành công, nguyên vẹn trở ra hẳn không vấn đề gì. *Nguyên văn câu là: xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang, QT dịch ra là luyến tiếc con thì không có sói. Mình tìm trên baidu thì câu này ý bảo đứa trẻ là mồi nhử để săn sói. Nghĩa bóng là muốn có cái gì thì phải trả một cái giá tương ứng, có khi cái giá đó còn lớn hơn (như mất con). Mình cố gắng Việt hóa nó thành câu này trên. Quyết định xong Ngụy Thời dán bùa ẩn thân lên người, cái này không thể gạt được ánh mắt người thường nhưng lại có thể tạm thời qua mặt những thứ âm thế. Anh đi theo sau đoàn người, những người đó không vào tòa nhà mà đi qua cửa hông xuống bãi đỗ xe. Bãi đổ xe im ắng chỉ có hai ba chiếc đang đậu, có vẻ vắng lặng. Đèn trên trần nhà bị hư không ít, vài nơi thì sáng trưng vài nơi lại mờ căm, khiến không gian càng thêm âm u tối tăm. Tiếng bước chân của đám người kia nhè nhẹ vang lên, Ngụy Thời theo sau cách một khoảng xa, rõ ràng phía trước có sáu người nhưng chỉ có ba tiếng bước chân, quả thật kỳ lạ. Đích đến của bọn họ là nhà kho chứa một số thứ linh tinh ở bãi đậu xe này. Trước cửa kho có treo khóa lớn gỉ sét, một người áo đen trong số đó đi lên phía trước, trực tiếp bẻ cái khóa lớn kia ném xuống đất phát ra một tiếng “cạch” thật lớn, vang vọng trong đêm. Tim Ngụy Thời theo tiếng này mà đập mạnh một cái. Cửa được mở ra, bên trong tối om. Ngụy Thời cách thật xa còn có thể cảm giác được phòng kia khí lạnh dày đặc, âm khí nặng như vậy giống như bên trong có hàng ngàn quỷ hồn. Ngụy Thời toát mồ hôi lạnh,  một cánh tay trắng hếu bất chợt xuất hiện, bám lên khung cửa giống như có người bên trong muốn đi ra. Thầy Mã lại kề tai thì thầm với người đàn ông nọ, hình như cả hai đang tranh cãi cái gì. “Anh, thật sự phải như vậy sao… thi thể như Hoàng Trung Cường rất khó kiếm…” Thầy Mã nói với người ông gọi là anh. Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, “…Thi thể có bát tự thích hợp cứ tìm sẽ có, còn bây giờ phải áp chế thân thể Hoàng Trung Cường.” Miệng Thầy Mã lầm bầm, “Uổng công mình như vậy… còn đặc biệt đi tìm một lệ quỷ thích hợp với thân thể Hoàng Trung Cường…” Người nọ tức giận cắt ngang lời thầy Mã, “Ba năm trước ta đã nói qua, nếu chỉ có sinh hồn mà không có thể xác thì sẽ không trấn áp được oán khí nơi này, mi lại không tin. Nhìn thân thể Hoàng Trung Cường có bát tự hợp thì khăng khăng đòi cho bằng được để bắt luyện thiết thi*, kết quả thì sao? Không những luyện không thành còn làm hỏng đồng thi** của mình.” *xác sắt **xác đồng (sắt cứng hơn đồng. Mình nghĩ xác đồng là tên đồ đệ trong chương trước) Hai người luyên thuyên qua lại một hồi cuối cùng cũng quyết định, bốn người mặc đồ đen xếp thành hàng đi đến phòng đó, khi người đầu tiên đi đến trước cửa thì đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy cánh tay trắng bệch buông khung cửa ra, lơ lửng giữa không trung túm lấy người nọ. Chân người nọ hẫng khỏi mặt đất, thân thể giãy dụa cật lực, dường như đã gắng hết sức, thân thể vặn vẹo không ra hình dạng gì, lại nhào về phía trước một chút, chỉ thấy cánh tay trắng bệch duỗi ra, người nọ ngửa cổ kêu lên thảm thiết. Bởi vì đám người đưa lưng về phía này nên Ngụy Thời không nhìn thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngửi thấy mùi máu nồng đậm, người kia lảo đảo lui về phía sau một bước, một bãi máu đen từ chân gã chảy ra, áo choàng đen trên người cũng bị cánh tay trắng đó xe nát, lộ ra đầu. Nhìn nghiêng mặt người kia Ngụy Thời kinh ngạc phát hiện, người này hóa ra là Hoàng Trung Cường. Vẻ mặt thầy Mã luyến tiếc nhìn Hoàng Trung Cường, người đàn ông bên cạnh không ngừng thúc giục, thầy Mã cũng không chần chừ nữa, ông ta để Hoàng Trung Cường tiếp tục đi vào phòng, Hoàng Trung Cường không ngừng giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi. Một cái tay trắng bệch, hai cái tay trắng bệch, ba cánh tay trắng bệch… từ trong phòng vươn ra, nhìn rõ những cái tay đó không giống tay người, da đầu Ngụy Thời run lên. Càng ngày có càng nhiều tay từ bên trong hiện ra, chỉ có tay không có thân thể hay bộ phận khác. Chúng nó liều mạng bắt lấy như muốn kéo mấy người đứng ngoài cửa vào. Hồn phách trong thân thể Hoàng Trung Cường rõ ràng không phải của cậu, nhưng xuất phát từ bản năng muốn sống mà không ngừng lùi về phía sau giằng co với thầy Mã. Người đàn ông kia mắng thầy Mã một câu, hình như nói ông việc thành chưa xong, việc bại có thừa, không có bản lĩnh. Mặt thầy Mã khi bị mắng hết xanh lại đỏ nhưng không dám cãi lại nửa lời. Đúng lúc đó, ba người mặc đồ đen bên cạnh vẫn luôn đứng yên bỗng nhiên vươn cánh tay cứng ngắc đẩy Hoàng Trung Cường vào trong phòng, miệng Hoàng Trung Cường không ngừng gào khóc, tay gã nắm lấy khung cửa, chân chống lại bậc cửa xi măng thấp chủn. Những cánh tay trắng bệch kia dường như đánh hơi được mùi máu tươi. Trong nháy mắt, tay Hoàng Trung Cường bám trên khung cửa bị những cánh tay đó xé đến máu thịt lẫn lộn, trên tay chỉ còn xương cốt trắng toát nhưng gã vẫn kiên trì một mình chống lại sức của ba người. Hai kẻ kia thật ngoan độc, đã rút hồn phách của Hoàng Trung Cường ra khỏi thân thể thì thôi đi, lại đem hồn phách cậu cúng tế, đặt móng để chuyển phong thủy nơi này. Chỗ xây dựng tòa nhà này là nghĩa địa hồi xưa, âm khí quá nặng phong thủy lại kém, không riêng gì trong quá trình xây dựng gặp chuyện không may, mà sau khi xây xong thương nhân muốn phát triển kiếm tiền cũng khó, thậm chí cả người ở bình thường cũng không xong –  người nào ở đây mà không biết chỗ này hồi trước là nghĩa địa thì thể nào cũng xảy ra chuyện kỳ lạ. Cho nên thương nhân ở đó mới đi đường âm, hi vọng dùng hồn phách để cúng tế. Bọn họ tìm người có bát tự thích hợp là Hoàng Trung Cường nhưng không biết giữa đường xảy ra chuyện gì, hồn phách Hoàng Trung Cường không áp nổi oán khí nơi này cho nên cả đám thương nhân đó mới tìm bọn họ lại giải quyết cho xong chuyện. Thu tiền phải làm việc, làm không tốt thì còn ai dám tìm đến làm ăn nữa. Ngụy Thời vẫn đang theo dõi, anh không có ý định xen vào. Vừa lúc đó, sau lưng anh truyền đến tiếng mèo kêu, tóc gáy trên lưng Ngụy Thời dựng thẳng cả lên. Thầy Mã và người đàn ông trung niên kia bị tiếng mèo làm giật mình, bọn họ quay người nhìn về hướng Ngụy Thời, Ngụy Thời còn chưa xoay đầu tìm con mèo phá đám thì trên lưng có thứ gì đó nhảy lên, chỉ thấy mèo kia hai ba cái đã nhảy đến đầu vai anh, tiếp tục kêu. Ánh mắt mèo  nọ vừa đen lại vừa sâu thẳm, lóe lên ác ý. Ngụy Thời vươn tay tính bắt nó xuống, bốn chân mèo đen đạp một phát lên vai anh nhảy lẫn vào trong bóng đêm ở bãi đỗ xe, mà ngay lúc đó người đàn ông trung niên nọ  đã sai ba tên áo đen dùng tốc độ cực nhanh tấn công lại đây. Ngụy Thời có muốn chạy cũng không kịp. Bọn họ đến gần thì Ngụy Thời mới phát hiện, khó trách ba người này luôn che mặt, trên mặt bọn họ đều lấm tấm vết đen khoảng bằng đồng tiền, ánh mắt không có tròng trắng, chỉ có màu đen, móng tay rất dài, đến gần tản ra mùi hôi tanh thường thấy ở xác chết Người đàn ông  trung niên này chẳng những dưỡng thi mà còn dưỡng rất lợi hại. Cái xác thầy Mã mang theo bên người hồi đầu không thể nào so với ba cái này, Ngụy Thời hít một hơi khí lạnh, đánh không lại chỉ có thể chạy, anh nhìn chung quanh tìm đường, ranh nanh sắc bén ló ra từ trong miệng mấy cái xác kia, y như quỷ hút máu trong truyền thuyết. Ngụy Thời bỏ chạy chưa chạy được ba bước đã bị một cái xác phi lên không trung bay xuống chặn phía trước mặt anh, mém chút nữa là anh đã tông vào thi thể đó, dưới chân thắng gấp, đổi phương hướng, dứt khoát chạy về hướng bọn thầy Mã. Thầy Mã thấy anh, “Ra là tên nhóc nhà mi, lần trước để mi chạy được xem lần này còn có thể thoát hay không?” Người đàn ông trung niên kia chậm rãi nói, “Cậu tư, lần trước cậu thua trong tay tên nhóc này?” Sắc mặt thầy Mã như đóng băng, dường như không nguyện ý thừa nhận chuyện này. Người đàn ông trung niên có vẻ khinh miệt liếc thầy Mã một cái, miệng hô lớn một tiếng, ba cỗ thi thể kia nhảy lên vây quanh Ngụy Thời. Ngụy Thời đông phá tây chạy, cầm xấp bùa trong tay, tốc độ của những thi thể  này quá nhanh nên mấy lá bùa không thể ngăn được chúng. Mùi thối càng lúc càng nồng, Ngụy Thời chia mấy tấm bùa trong tay thành hai, một phần ném về phía mấy cái xác, một phần ném vào căn phòng tối om nọ. Lá bùa rất nhẹ nên phần lớn đều rơi ngoài phòng, chỉ có một lá ngay lúc Hoàng Trung Cường quơ tay lung tung đụng trúng mà rơi vào phòng, cơ hồ ngay lập tức có một luồng âm khí màu đen từ trong phòng cuồn cuộn tràn ra, những cánh tay quỷ trắng bệch di động trên mặt đất. Quỷ hồn rất nhiều, không lâu sau quỷ hồn đã bò đầy mặt đất bãi đỗ xe, trên đỉnh đầu. Khắp nơi nơi đều là cánh tay trắng hếu, Ngụy Thời như chọc phải tổ ong vò vẽ, so với hai người kia càng tệ hơn, người đàn ông nọ kêu ba cái xác kia trở về, không nhanh không vội giằng co với quỷ hồn chung quanh. Ngụy Thời lâm vào phiền phức hơi bị lớn. Những quỷ hồn bị trấn trụ này không có năng lực gì, chúng nó chỉ muốn xé nát tất cả vật sống rồi kéo xuống lòng đất. Ngụy Thời nhìn một quỷ hồn xông đến trước mặt, bộ dạng rõ ràng là Hoàng Trung Cường, sinh hồn này đã mất đi thần trí nên càng tàn ác hơn những quỷ hồn khác. Sắc mặt Ngụy Thời trắng bệch, mấy lá bùa ông Từ cho anh vừa rồi đã dùng gần hết, hiện tại trong tay anh không còn nhiều lắm. Ngụy Thời nhìn quỷ hồn vây quanh mình, trong lòng nhớ lại cố gắng nhớ nhanh lại những gì ông Từ đã nói với anh, bên cạnh anh còn một thằng quỷ nhỏ, có lẽ đã đến lúc nhờ thằng cu này cứu. Ngụy Thời cắn mạnh ngón giữa mình một cái, máu từ ngón tay trắng nõn chảy xuống. Ngụy Thời nhìn âm khí bốn phía dày đặc, thấp giọng nói, “Đi ra!” …Chẳng có gì xảy ra. Ngụy Thời nhíu mày, anh không luyện thuật khống chế quỷ chính tông, cho nên muốn dựa theo cách dân gian nuôi quỷ bằng biện pháp dùng máu của mình dẫn nó đến, nhưng vẫn không có tác dụng, anh đã trả cái giá lớn lắm rồi, chẳng lẽ thằng nhóc kia vẫn coi thường à? Đừng nói là khẩu vị nó ngầu như vậy à? Phải máu từ đầu lưỡi mới được? Chứ sao gọi một lần rồi mà vẫn không xuất hiện? Trong đầu anh có chút ấn tượng mơ hồ, hình như phải gọi cái gì đó thì nhóc kia mới xuất hiện, nhưng mà rốt cuộc là cái gì chứ? Quỷ hồn Hoàng Trung Cường vươn bàn tay trắng bệch nắm lấy cẳng chân Ngụy Thời, băng hàn đến thấu xương, móng tay con quỷ đó đâm sâu vào trong thịt.  Ngụy Thời rùng mình một cái, đau đến trán ứa mồ hôi lạnh, đầu anh trống rỗng, hai chữ kia quanh quẩn ngay đầu lưỡi nhưng vẫn không thể nghĩ ra nó là cái gì. Bàn tay trắng bệch đâm sâu vào chân Ngụy Thời đã hơn một nửa. Mặt Ngụy Thời thay đổi, một bên mặt biến thành mặt Hoàng Trung Cường, bên còn lại là mặt mình. Nửa mặt kia bí hiểm cười, nửa mặt nọ thống khổ không chịu nổi, vào lúc đó Ngụy Thời rốt cuộc đã nghĩ ra hai chữ kia, anh gian nan thốt ra, “Quỷ khế.” Hai chữ kia rõ ràng nói ra miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm gì. Có lẽ không phải là tiếng, mà có là tiếng đi chăng nữa thì người thường không thể nghe được. Ngụy Thời cũng không biết cuối cùng mình đã nói cái gì. Điều duy nhất rõ ràng là dựa vào trực giác mình, anh biết hai chữ này chính là hai chữ trong đầu anh, anh không có nói sai. Anh không phải quỷ, nhưng lại có thể nói cũng có thể nghe. Khi Ngụy Thời ý thức được điểm này, nỗi sợ hãi như mạng nhện giăng ra từ nội tâm. Dường như là ngay lập tức, bên mình Ngụy Thời xuất hiện một cái bóng trắng. Nó vươn tay thoải mái nắm lấy bàn tay trắng bệch của Hoàng Trung Cường quăng ra xa. Ngụy Thời đau đến run rẩy, giống như máu thịt bị tróc ra, may mắn là đau đớn ấy chỉ tạm thời, khi cái tay kia bị kéo ra khỏi thân thể thì đau đớn cũng theo đó biến mất. Bóng trắng đứng bên người Ngụy Thời là một nhóc quỷ khoảng năm tuổi, nhưng thân thể nó giống như sương mù loãng.