Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 167
Dáng vẻ hiện tại của Đinh Mậu Thụ khiến người khác nhìn mà lạnh gáy. Những ngón tay hắn cong lại vuốt mái tóc dài không tồn tại, vuốt ve rất thành thạo. Chiếc lược hắn đang cầm rất đẹp đẽ xinh xắn, mặt trên chiếc lược còn đính vài hột châu báu lấp lánh nhạt màu. Chẳng biết hắn ta tìm được thứ này từ đâu.
Trần Dương lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ hệt như thanh âm vào hôm bộ xương khô bò ra, rồi một đôi tay trắng chạch trồi ra khỏi miệng giếng. Đinh Mậu Thụ đứng lên, nửa quỳ bên cạnh giếng, hai tay nắm lấy tảng đá đầy rêu xanh, sau đó cúi đầu nhìn vào trong chiếc giếng tối om.
Ngắm nhìn một lúc sau, hắn vươn tay vào trong, dáng vẻ như đang lấy thứ gì.
Sau một lúc, tựa như đã lấy được, hắn nhấc thứ đó lên. Trông thấy, mém nữa Trần Dương đã hét lớn. Hắn ta nhấc lên một bộ xương với khung xương đầy đủ.
Đinh Mậu Thụ ôm lấy bộ xương, rồi dùng cây lược chải tóc cho cái đầu lâu trắng hếu, vừa chải còn vừa khe khẽ cười ngâm nga những lời rất lạ, thanh âm lưu luyến kéo dài. Do hắn không nói tiếng địa phương của bên anh nên Trần Dương không hiểu hắn đang nói gì.
Thanh âm kéo dài không dứt, lại như tơ như sợi, ghim vào tim con người.
Lúc đầu làn điệu khá nhẹ nhàng, như những lời làm nũng của cô con gái với người mẹ mình. Tiếp đó thanh âm bất chợt biến đổi, dồn dập hơn như thể xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất. Cô gái vô cùng hốt hoảng song lại chẳng chỗ trốn đi, cô chỉ đánh trốn vào góc tường run rẩy và chờ đợi vận mệnh không thể biết trước. Sau đó nữa, giại điệu bỗng dừng tạm dừng rồi tiếp tục, nỗi đau đớn như kén tằm bọc lấy cơ thể, càng vẫy vùng càng trói chặt.
Từ làn điệu bài hát là vô số thù hận, nỗi hận tột cùng chảy ra.
Đó là thù hận vì bất lực trước vận mệnh của bản thân, thù hận vì những đau đớn người khác tạo nên ngày một nhiều trên người mình. Cuối cùng, nỗi thù hằn đó như biến thành thực thể, mùi hôi thối như mùi máu đen đen sền sệt tỏa ra, Trần Dương cảm nhận rất rõ nỗi đớn đau trong đó.
Rõ là nữ quỷ này đang hát điệu đòi hồn người khác!
Trần Dương bịt chặt tai nhưng chẳng tác dụng, anh vẫn nghe rò mồn một. Ngụy Lâm Thanh đứng sau vươn tay che tai anh lại, không biết Ngụy Lâm Thanh dùng pháp thuật gì mà ngay tức khắc thanh âm bị ngăn đi, xung quanh im ắng hẳn.
Đinh Mậu Thụ vẫn tiếp túc ôm lấy bộ xương khô thủ thỉ hát. Qua một hồi lâu, hắn như đã hát xong và chải tóc cũng xong, nhưng vẫn im lặng ngồi đó. Ngay vào lúc Trần Dương tưởng hắn đã bình tĩnh nên anh định đi qua đưa hắn về nhà, Đinh Mậu Thụ lại hành động.
Động tác của hắn dứt khoát vô cùng, nhanh nhẹn và trực tiếp.
Cây lược ngà khảm châu báu bị hắn dùng sức ghim vào cổ, máu sẫm ồ ạt chảy trảo khiến bộ xương khô hắn đang ôm vào lòng bị nhuộm thành màu đen. Trần Dương gần như lòi cả mắt. Cây lược không hề như thứ hung khí nguy hiểm gì mà lại bị ghim vào cổ như thế, đủ biết hắn đã dùng bao nhiêu sức.
Tiếng khặc khặc bật ra từ cuống họng Đinh Mậu Thụ, miệng hắn ồ ạt chảy máu. Gương mặt hiện vẻ đau đớn cùng cực, nhăm rúm lại gần như chẳng nhìn ra dáng vẻ vốn có. “Ả điên kia! Mau ra đây!” Đinh Mậu Thụ mở miệng khó nhọc thốt lên, là thanh âm của chính Đinh Mậu Thụ. Tiếp đó một giọng dịu dàng yêu kiều phát ra, “Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.” Không cần nói cũng biết đây là giọng nữ quỷ.
Trần Dương vốn tưởng hồn phách Đinh Mậu Thụ đã dung hợp với nữ quỷ kia, nhưng tình hình này thì rõ là Đinh Mậu Thụ chỉ mới náu mình vào hồn phách nữ quỷ, song hiện hắn chẳng thể trốn được nữa. Ý nguyện về nhà của nữ quỷ quá sôi sục, nàng muốn hủy diệt cả hai hồn phách sau đó tự do về nhà. Đó là chấp niệm của nàng, nàng sẽ liều lĩnh làm.
Đinh Mậu Thụ không thể dễ dàng chấp nhận chuyện ấy. Từ trước tới giờ, nguyện vọng của hắn là hô gió gọi mưa nơi trần thế chứ không phải làm một cô hồn dã quỷ. Với những gì hắn đã làm, nếu có kiếp sau chắc chắn hắn sẽ phải đầu thai thành súc sinh. Đinh Mậu Thụ kiêu ngạo bằng trời sao lại để mình rơi vào kết cục ấy cho được.
Hai hồn phách lại bắt đầu tranh đoạt, Trần Dương đứng một bên không xen vào. Rồi anh nghe thấy từ bụi cỏ phía sau truyền đến tiếng động, anh quay phắt người lại. Ngụy Thời đang thở hổn hển bước tới, vừa đi vừa ra hiệu với Trần Dương. Trần Dương bèn bước qua theo hướng tay cậu.
Vừa tới, Ngụy Thời đã dùng vài thanh kiếm gỗ đào và bùa để bày trận.
Trần Dương nhìn cậu bày bừa đồ ra đất, lần nay không chỉ mình Ngụy Thời tới mà đi cùng còn cả Ngụy Tích vẫn luôn theo sát Ngụy Ninh không rời. Ngụy Tích chân không chạm đất đứng cạnh bên, dưới ánh sáng nhạt nhòa của bóng đêm, cơ thể cậu mơ mơ hồ hồ. Nếu không cẩn thận nhìn kỹ hoặc không để ý đến âm khí dày đặc đang tỏa ra, sẽ rất khó nhận thấy.
Sau khi bày trận xong, Ngụy Thời đứng sóng vai cạnh Trần Dương, “Anh thấy ai sẽ thắng?”
Trần Dương nhíu mày nhìn ‘Đinh Mậu Thụ’, “Tôi đặt nữ quỷ mười đồng.” Bài hát với âm điệu thảm thiết vừa rồi nữ quỷ hát lên vẫn còn khiến anh sợ hãi, anh thấy Đinh Mậu Thụ cùng lắm chỉ là người thường biết chút pháp lực thôi, nếu so với nữ quỷ đã là ác quỷ lâu năm thì hắn ta còn kém xa lắm.
Ngụy Thời tiếc hùi hụi, “Tôi cũng định cược cho nữ quỷ, thôi thôi, cho anh đấy, tôi đặt cược cho Đinh Mậu Thụ là được.”
Trần Dương liếc xéo Ngụy Thời, không nói nữa.
Hai người yên lặng đứng dưới tàng cây, cạnh bên đó vô cùng lạnh, hệt như trong hầm băng.
Mấy cái lỗ do cây lược đâm vào trên cổ Đinh Mậu Thụ vẫn không ngừng chảy máu. Nói tiếp cũng lạ, bị chảy nhiều máu thế mà hắn vẫn rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn, điều này chỉ có thể giải thích được một việc, Đinh Mậu Thụ đã chẳng còn là người sống nữa, đây là hai hồn ma đang tranh đoạt một cái xác.
Cả một đời Đinh Mậu Thụ thông minh, nhưng đến lúc chết lại vì cố chấp phải nổi danh đoạt tiếng mà bị che mờ mắt, xem người chết như người đang sống. Khi nhận rõ chuyện này rồi, Trần Dương bỗng cảm giác màn chiếm đoạt trước mắt này chẳng còn gì đáng xem.
Hai linh hồn đang cắn xé nhau bên trong cái xác, bởi lẽ do dung hồn nên một phần hồn của chúng dung hợp lại cùng nhau, một phần lại như nước với lửa, dù thế nào cũng phải phân thắng bại, vì một núi không thể có hai cọp.
Ngay vào lúc chúng cắn xe đến mức ngươi sống ta chết, ngôi đình bên cạnh xuất hiện một người. Đến lúc người đó bước ra khỏi bóng tối thì nhìn rõ đó là Đông lão tiên, lão đang cầm một khúc cây lén lút bước tới sau Đinh Mậu Thụ. Nhân lúc hai linh hồn không chú ý tới mình, lão giơ khúc gỗ đâm vào lưng Đinh Mậu Thụ.
Đinh Mậu Thụ ngửa cổ rú lên thảm thiết thê lương, tiếng kêu ấy kéo dài vẳng vọng trong đêm.
Rồi hắn sóng soài ra đất, run rẩy kịch liệt. Một luồng khói nhẹ bay ra khỏi người hắn chui vào bộ xương khô. Bộ xương phát ra tiếng cọt kẹt khiến răng hàm con người va vào nhau, sau đó nó đứng lên, dáng vẻ mềm mại yêu kiều vô cùng, tiếp đó mở rộng bàn toàn xương trắng vuốt mái tóc dọc bên tai.
Răng hàm Trần Dương càng va lập cập vào nhau.
Đông lão tiên liếc bộ xương khô, lạnh lùng bảo, “Lẽ ra ngươi không nên ở đây.”
Bộ xương khô giơ tay đặt lên cái miệng rộng tối om, tựa như đang dùng tay áo che miệng. Thanh âm vọng lại đúng là giọng của nữ quỷ, yếu ớt như thể vọng từ sâu thẳm nơi chín tầng địa phủ, “Là lời của chủ nhân?”
Đông lão tiên gật đầu.
Bộ xương khô lại văng vẳng nói, “Ta muốn về nhà, ngươi không ngăn ta được đâu.”
Đông lão tiên triển khai trận thế, “Không được cũng phải ngăn.”
Bộ xương khô cười khẽ, nàng hất cằm, khinh miệt bảo, “Nhiều năm nay các ngươi giúp hắn áp chế ta, các ngươi ở ngoài làm nhiều chuyện như thế để cứu hắn ra, nhưng ông trời không đứng về phía các ngươi, làm gì cũng vô dụng thôi.”
Đông lão tiên trầm lặng hẳn, “Chúng ta cũng là hậu nhân của ngươi.”
Nghe thế, bộ xương khô biến sắc – nếu nàng có thể lộ sắc mặt – sau đó phất tay áo không tồn tại, “Các ngươi không phải hậu nhân của ta, ta không có hậu nhân, ta bị hắn khống chế mới sinh hạ nghiệt chủng cho gã đàn ông kia. Các ngươi không phải hậu nhân của ta, ta không có hậu nhân, ta muốn về nhà, ta muốn tìm mẫu thân, còn phải tìm ca ca nữa, ta muốn về nhà.”
Thanh âm của nàng ngày càng thê lương, ngày càng oán độc, hệt như lần cười khẽ ban nãy.
Đông lão tiên vẫn thờ ơ nhìn nàng, lão rút khúc gỗ găm vào người Đinh Mậu Thụ ra, để ngang trước ngực, “Ta không muốn hại ngươi, ngươi cứ thành thật ở lại Đổng gia không tốt ư? Ba trăm năm trước nhà ngươi xảy ra chuyện, đã bị hủy từ lâu rồi, ngươi không thể trở về được nữa.”
Đông lão tiên khuyên bảo hết lời nhưng vẫn không khuyên được bộ xương kia. Sau khi nói một hồi nàng như tỉnh lại, rít lên, móng vuốt trắng hếu nhắm thẳng hướng Đông lão tiên. Đông lão tiên lấy khúc gỗ trong tay ngăn lại và không ngừng đánh tới, động tác càng lúc càng nhanh, tiếng lộp cộp vang lên dồn dập bên tai. Chẳng bao lâu sau, bộ xương khô đã nát thành từng mảnh.
Trên mặt đất vương đầy xương trắng, những khúc xương hơi lớn một chút còn không cam lòng nhào tới Đông lão tiên, còn những khúc xương nhỏ hơn thì nhanh chóng biến thành bột phấn. Một trận gió buốt thổi qua, bột phấn bị thổi tan theo gió, trên đất chẳng còn lại gì. Đến khi tất cả xương vỡ đều hóa thành bột mịn cả, xung quanh mới dần yên ắng lại.
Trần Dương tưởng rằng chuyện đến thế là xong, Đông lão tiên chắc cũng tưởng thế. Chỉ có Ngụy Thời kéo Trần Dương – người đang định bước tới – im lặng lắc đầu. Trần Dương biết sự tình còn chuyển biến. Quả nhiên, tro cốt bị gió thổi đi lại bị gió dẫn về, bám dính vào Đông lão tiên.
Tựa như bị hàng ngàn con kiến ăn thịt người bám dính, Đông lão tiên điên cuồng phủi bộ đạo bào cũ nát, song tro cốt có thể chui vào bất cứ đâu, chúng chui vào thất khiếu trên người lão. Nhanh chóng, Đông lão tiên héo to, ngã xoài ra đất.
Đến khi lão ngã xuống rồi, những bột phấn ấy chảy rào ra đất.
Một cái bóng mờ ảo ngồi bên giếng, nhìn về phía Trần Dương và Ngụy Thời. Ngụy Thời nhíu chặt mày, cậu liếc Ngụy Tích và Ngụy Lâm Thanh, hỏi, “Hai người thấy thế nào?” Ngụy Tích cân nhắc một thoáng, “Tôi thấy tám chín phần là nàng ta.” Ngụy Lâm Thanh hơi ngập ngừng, “Khí tức không giống lắm.” Ngụy Thời gật đầu, “Có hơi khác, nhưng dù không phải cũng liên quan rất lớn. Được rồi, các anh em, lên nào.”
Ngụy Thời cười hì hì bảo.
Truyện khác cùng thể loại
212 chương
63 chương
18 chương
14 chương
104 chương