Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 152

Đến nơi làm việc của anh Hồ rồi Trần Dương mới chậc chậc, quả đúng là chỉ mới chia tay ít lâu mà đã phải thay đổi cách nhìn hoàn toàn. Văn phòng hiện được trang hoàng lộng lẫy đẹp hơn văn phòng cũ bừa bộn kia nhiều, đúng là cây súng hơi được đổi pháo. Khó trách lúc gọi điện cho anh lại như thế. Anh Hồ là một người đàn ông trung niên cao khoảng một mét bảy, là người phương Bắc. Sau nhiều năm lăn lộn ở thành G, lúc vững vàng rồi thì cứ luôn đau đáu chuyện thăng tiến trong sự nghiệp chứ không muốn mãi luồn cúi nơi thành thị này. Đàn ông mà, không có dã tâm sao là đàn ông được. Gặp lại Trần Dương anh Hồ cũng vui vẻ lắm, anh ta cứ dùng bàn tay to như cái quạt hương bồ của mình ra sức vỗ bôm bốp lên vai Trần Dương. Trần Dương bị vỗ đau đến mức nhăn mặt nhíu mày phải hít vào, trên vai anh còn vết thương do hôm qua bọn ác quỷ kia để lại. Anh Hồ liếc Trần Dương mới bị vỗ mấy cái đã mặt rúm ró, “Sao thế? Mới ít lâu không gặp đã dễ vỡ thế à?” Trần Dương nhếch môi cười toe toét, “Vai bị thương không chịu nổi sức của anh Hồ đâu.” Anh Hồ miệng ngậm điếu thuốc rồi đánh giá Trần Dương từ đầu tới chân, thấy Trần Dương sắc mặt nhợt nhạt bộ dáng không tốt lắm, sau khi đưa cho Trần Dương điếu thuốc anh ta mới sâu xa bảo, “Sao lại bị thương? Thằng nhãi cậu lại đánh nhau với người khác chứ gì? Nghe lời anh Hồ đi, bớt chuốc họa vào thân mà hãy lo kiếm tiền đi.” Trần Dương hứa lấy hứa để, anh Hồ là người anh quen lúc mới tới thành G. Lúc ấy mặt tiền anh Hồ thuê mở khách sạn nhỏ vừa trùng hợp là địa bàn của mấy bọn du côn, khi ấy Trần Dương còn là một tên lính không được xem trọng lắm của bọn chúng, được một kẻ dưới quyền dẫn theo thu tiền bảo kê. Anh Hồ lúc ấy còn chưa có giác ngộ ‘bớt chuốc họa vào thân mà chỉ lo kiếm tiền’, nên xung đột trực tiếp với đám người Trần Dương. Tranh đấu giữa một kẻ từ ngoài đến làm ăn và một đám côn đồ lưu manh, khỏi cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào. Anh Hồ bị đánh tơi tả, ngay vào lúc đám tay chân bọn côn đồ định chặt một bàn tay của anh ta để giết gà dọa khỉ, Trần Dương ưỡn ngực nghiêm mặt bước ra ngăn lại. Tuy bị mấy tay anh chị ấy mắng chửi té tát nhưng đã giữ lại được bàn tay của anh Hồ. Sau chuyện ấy, anh Hồ coi Trần Dương như ân nhân. Thế nhưng Trần Dương tự thấy mình chẳng phải người tốt bụng hay ân nhân gì của anh Hồ cả. Ngày đó anh đứng ra chỉ là bởi chưa lớn gan như bây giờ, anh sợ phải thấy mấy cảnh máu me, rồi sợ lỡ xảy ra tai nạn chết người gì thì khốn, song tất nhiên tâm tư này không cần để người khác biết. Thế là kể từ đó trở đi, dù trên danh nghĩa Trần Dương vẫn là tay sai của đám du côn, nhưng hai người thường xuyên liên hệ, dù anh có đến tỉnh thành khác làm việc. Sau khi hỏi thăm tình hình lẫn nhau và trò chuyện về những gì xảy ra gần đây, cả hai mới vào vấn đề chính. Trần Dương bảo muốn xem thử căn biệt thự kia, anh Hồ bèn lái chiếc xe Jetta đời hai của mình quẹo trái quẹo phải trong thành G tới ngoại thành, quả nhiên thấp thoáng giữa những bờ tường cây xanh san sát rất nhiều biệt thự. Anh Hồ qua cửa bảo vệ vào khu biệt thự rồi lại chầm chậm chạy xe thêm mười mấy phút, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự. Tòa biệt thự này rất khác với những căn biệt thự khác. Trần Dương chú ý tới khu này vắng vẻ ít người, họ tới đã một lúc rồi vậy mà chỉ tấy lác đác vài người và xe cộ đi qua. Căn biệt thự này không phải mới xây, cửa sổ đóng kín. Anh Hồ lấy chìa khóa mở cửa, “Người chủ mới mua lại, muốn chúng ta bỏ hết những trang trí cũ đi, thay mới hoàn toàn.” Trần Dương nhíu mày nhìn căn biệt thự được trang trí lộng lẫy trang nhã chẳng hề lỗi mốt gì, anh ngờ vực khó hiểu, “Không phải chứ, chúng ta có sửa lại cũng không thể đẹp như hiện tại!” Nhìn trang hoàng trong biệt thự hiện giờ cũng đủ biết là do người có tiếng tăm thiết kế. Anh Hồ bật cười, “Cậu phỏng đoán ý tưởng của kẻ có tiền làm gì, đoán không ra đâu.” Trần Dương giật giật môi không nói gì, lời ấy đúng thật. Trần Dương đi lòng vòng quanh căn biệt thư quan sát một lúc. Kể từ lúc bước vào căn biệt thự này anh đã cảm giác không mấy dễ chịu, loại chối bỏ từ tận sâu trong tâm khảm khiến anh mém nữa đã từ chối lời đề nghị cùng làm chung với anh Hồ, nhưng nếu đã đến đây rồi thì muốn từ chối phải có nguyên do. Căn biệt thự này rộng cả ngàn mét vuông, với diện tích lớn như thế thì nếu phải trang hoàng cũng khá tốn kém, khó trách anh Hồ bảo chuyện này phải làm được. Trần Dương hỏi anh Hồ đang đi bên cạnh, “Anh Hồ à anh nói thật đi, rốt cuộc từ đâu anh có mối làm ăn này?” Anh Hồ phá ra cười ha hả rồi bảo với Trần Dương, “Thằng nhãi cậu hỏi nhiều làm gì, anh Hồ đây lăn lộn kiếm sống nhiều năm thì phải có chút quen biết chứ! Kiếm được nhiều mối không lớn cũng không nhỏ. Thật ra thì gần đây anh nhận được nhiều mối lắm, nhưng đây là mối lớn nhất đấy, nên mới gọi chú em tới.” Thấy anh Hồ tránh né, Trần Dương cứ nghĩ anh ấy không muốn để anh biết những mối quan hệ của mình. Sau khi xem xong biệt thự Trần Dương mới nói với anh Hồ, “Vậy chúng ta bàn bạc rồi thiết kế bản mẫu trước, còn vật liệu nữa, chuẩn bị luôn cả nhân công. Mà phải rồi, người chủ nơi này đâu? Người đó có đưa ra yêu cầu cụ thể gì không?” Anh Hồ phẩy tay, “Ông ta chẳng nói gì cả, chỉ bảo không muốn như hiện tại và đừng tiết kiệm tiền dùm ổng.” Sao đâu đâu cũng là mấy kẻ coi tiền như rác thế này, Trần Dương nhủ thầm trong bụng. Bình thường chủ nhà hay vung tay múa chân trong quá trình tu sửa, thậm chí tham dự ngay từ đầu, còn loại để mặc không quan tâm thế này Trần Dương chưa từng gặp bao giờ. Thôi xem như giờ đã được rửa mắt, chắc đúng là dư tiền nên không thèm để tâm. Sau khi quan sát hết mọi thứ từ trong ra ngoài, Trần Dương cầm lấy bản vẽ xây dựng anh Hồ đưa xem xét, quả là có hơi kỳ lạ. Phong thủy ngôi nhà nhày không ổn lắm, thảo nào mà lúc vào anh cứ thấy không đúng, thế là anh bèn nói với anh Hồ. Nghe xong một lúc lâu sau anh Hồ không trả lời, qua lâu lắm mới bảo, “Ngôi biệt thự này không phải chúng ta xây, cứ làm chuyện của mình còn những thứ khác đừng động tới.” Vốn Trần Dương chỉ muốn thuận miệng nói thế thôi chứ chẳng định quan tâm, ai ngờ lại thấy dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của anh Hồ, anh ngẩn ra, ậm ờ đồng ý. Hai người rời khỏi biệt thự, sau đó anh Hồ mời Trần Dương bữa cơm rồi sắp xếp cho Trần Dương ngủ tạm một đêm trong phòng làm việc của công ty. Trần Dương gọi điện cho người quen trong nhà máy trước kia anh làm việc hỏi thăm tình hình A Tín thế nào, người quen đó mới bảo A Tín đúng thật đã mất tích, mà ngay cả A Đóa trước kia quan hệ thân thiết với anh cũng mất tích theo. Anh bạn người quen đó thấp giọng thì thầm như thể sợ quỷ nghe thấy, sau khi dặn dò “Nhớ cẩn thận” bèn cúp điện thoại. Trần Dương chẳng ngờ được sự tình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh, thế mà lại liên lụy cả A Đóa – cô bé chỉ mới mười mấy tuổi hệt như em ruột của anh, cô bé đã từng báo tin với anh khi anh gặp nguy hiểm, chị sợ cô bé đã lành ít dữ nhiều. Trần Dương dụi tắt điếu thuốc, im lặng tỏa ra sát khí. Buổi tối anh và A Tín hợp tác gian lận hôm ấy, tổng cộng chết bốn mạng người. Nghe nói trong bốn người đó có một cậu em vợ không ra gì của một lão đại gần đây. Trần Dương bực bội, chẳng ngờ đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Anh đâu biết căn phòng kia là căn phòng bị ma ám, nếu biết thì chắc chắn đã chẳng chọn nơi đó. Lại nói tiếp, căn phòng lúc ấy là do A Tín chọn. Khi ấy A Tín đã thề thốt bảo rằng cậu nghe người ta bảo đó là chốn đất lành phong thủy, chỉ cần đến đó khẳng định sẽ thắng tiền. Sau cùng đúng là thắng thật nhưng đâu phải dựa vào phong thủy mà là do Trần Dương gian lận, hơn nữa tại nơi đất lành này còn hại chết bốn mạng người, đã vậy còn gián tiếp hại cả A Tín và A Đóa. Trần Dương dự tính trộm trở về xem tình hình thế nào. Chuyện này anh cứ luôn cảm giác nếu cứ để yên không giải quyết thì mọi thứ sẽ vẫn cứ bám riết vào anh như âm hồn không tan. Nói làm là làm ngay, Trần Dương là người thuộc phái hành động. Hôm sau, sau khi nói với anh Hồ xong Trần Dương bèn trở về nhà máy anh làm việc lúc trước không xa đây lắm, ngồi xe ba tiếng là tới, đó là một trấn trên thuộc thành G. Thị trấn vẫn như xưa, chẳng nhiều nhặn gì chỉ nhiều mỗi cửa tiệm uốn tóc và khách sạn làm mấy chuyện buôn bán da thịt. Trần Dương đội sụp mũ xuống che hơn nửa gương mặt, anh định tìm một người anh em tốt nhất của A Tín, thường thì dù làm chuyện gì A Tín cũng sẽ không giấu người này. Trên đường kẻ đến người đi, Trần Dương đi dọc con phố nhỏ rồi quẹo vào con hẻm vừa bẩn vừa chật hẹp. Cây cối rậm rạp trên khắp trên những bức tường bao quanh, gió thổi qua lá cây lào xào rơi. Xung quanh là những tòa nhà thấp bé hệt như chuồng bồ câu được phân ra thành từng vách ngăn, người thuê đều là công nhân làm ở nhà xưởng gần đó. Trần Dương tìm được một tòa nhà rồi lên lầu ba, sau đó dừng lại trước một cánh cửa, chờ người bên trong về. Trần Dương nhớ lại, trước kia A Tín cũng ở lầu này. Mãi đến chập tối mới nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp truyền tới. Trần Dương đứng lên hoạt động tay chân đã tê rần. Triệu Chí – bạn của A Tín kéo bước đi tới, thấy Trần Dương cậu ta lập tức cảnh giác dừng ngay lại. Trần Dương bỏ mũ ra, “A Chí, là tôi, Trần Dương.” Nghe giọng Trần Dương, sắc mặt Triệu Chí hơi đổi, sau đó cậu nặn ra một nụ cười, “Là anh à, đã lâu không gặp, cứ tưởng anh không về nữa chứ.” Cậu lấy chìa khóa mở cửa, “Vào nhà ngồi chút đi.” Vào phòng, Trần Dương hỏi thẳng vào đề, “A Tín chết thế nào?” Môi run rẩy, Triệu Chí tái nhợt mặt, “Họ nói cậu ấy bị quỷ hại chết, sau khi cậu ấy chết rồi thì cả tòa nhà này cứ hay xảy ra chuyện ma quái nên ai cũng bị dọa sợ. Tôi sắp ở không nổi nữa rồi, định mấy ngày nữa sẽ dọn đi.” Trần Dương nhíu mày, “Quỷ gì mà quỷ, tôi nghe bảo cậu ấy bị Vương Tân Hào hại chết.” Triệu Chí thẫn thờ nhìn Trần Dương, “Tại anh chưa thấy thi thể A Tín nên mới nói thế, bằng không sẽ không nói vậy đâu. Chuyện đó sao con người có thể làm được.” Trần Dương sửng sốt, anh không ngờ Triệu Chí lại nói thế. Bất chợt anh như nhớ ra điều gì, “Cậu có biết ai nói cho A Tính căn nhà bỏ hoang trong trấn là nơi đất lành phong thủy không?” Triệu Chí cười khổ, “Tôi cũng thấy lạ, chỉ cần là người ở đây lâu một chút thì ai lại không biết nơi kỳ lạ kia đã chết mấy người rồi, kẻ nào lại đi bảo đó là nơi phong thủy tốt lành chứ. Chắc chỉ là lừa gạt mấy người mới tới, nhưng lừa thế có ích gì!” Lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên trên lầu truyền đến một tiếng thét chói tai! Trần Dương và Triệu Chí liếc nhau, sau đó không ai bảo ai cùng chạy lên lầu.