Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 142
Hai ác quỷ một lớn một nhỏ cùng lúc ra tay nên nhanh chóng đào thủng mặt đất, bên ngoài mơ hồ lộ ra ánh sáng xanh biếc. Trần Dương qua liếc nhìn thử thì mém nữa đã nôn ra. Nơi đó toàn là thi thể thối rữa, không phải chỉ có xác người mà còn có cả xác động vật bị ngâm trong nước, hôi thối vô cùng.
Bị thứ mồi hôi đó xộc vào mũi khiến Trần Dương tái mét, anh ngừng thở xoay người lùi về sau.
Anh mới lùi chưa được mấy bước thì Ngụy Lâm Thanh đã hét lớn, “Chúng ta đi xuống.”
Mặt Trần Dương từ xanh hóa trắng, Ngụy Lâm Thanh định làm thật à? Họ phải đi ra ngoài xuyên qua mấy thi thể hôi thối này?
Trần Dương mặt xám xịt hỏi Ngụy Lâm Thanh, “Anh nói thật?”
Ngụy Lâm Thanh gật đầu, “Bên dưới có lối thoát.”
Trần Dương vẻ mặt xem cái chết như không xoay người lại, rồi anh nhìn miệng hố và nhìn lướt qua đống xác chết bên dưới. Nghĩ ngợi một thoáng anh cởi chiếc áo sơmi trên người quấn qua sau đầu gút lại làm khẩu trang, sau khi che hơn nửa mặt mới nhảy xuống hố theo Ngụy Lâm Thanh, trên vai anh còn cả thằng quỷ con mặt mũi hung tợn.
Vừa chạm chân bước đầu tiên, Trần Dương cảm giác dưới chân anh là thứ gì mềm nhũn, bước tiếp theo lún xuống phát ra tiếng nhẹp, dù lớn gan nhưng Trần Dương không thể chịu nổi sự ghê tởm này. Sắc mặt xanh mét, anh nín thở theo sát Ngụy Lâm Thanh, bước thấp bước cao đi về trước, chỉ mong mau mau rời khỏi nơi khủng bố này.
Thứ nước bẩn thỉu xung quanh cứ dập dìu, thi thể bên trong cũng dập dìu theo. Những gương mặt bị ngâm trong nước lồi mắt ra ngó chòng chọc đám người Trần Dương. Trần Dương thấy những thi thể mình dẫm lên dưới chân ấy tựa như còn sống, chúng đang cứ động và dùng đôi tay mềm mại dinh dính của mình túm lấy chân anh.
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, lưng anh mướt đầy mồ hôi.
Chắc chừng cũng biết nơi này không nên ở lâu, Ngụy Lâm Thanh bước tới nửa dìu nửa đỡ Trần Dương – người bị đám thi thể dưới chân ngăn lại nên cất bước khó khăn – sau đó vội vàng đi về trước và nhanh chóng tới rìa ngoài của hố xác chết. Đến lúc thoát khỏi cái hố đấy rồi Trần Dương mới như trút được gánh nặng, anh lau mồ hôi trên mặt, miệng hàm hàm hồ hồ mà lầu bầu một câu, “Chẳng ngờ được trong thôn Ngụy lại có nơi này. Tìm đâu lắm xác chết thế?”
Ngụy Lâm Thanh nhíu mày nhìn hàng ngàn hàng vạn thi thể trong cái hố ấy, phần lớn đều ăn mặc như thời Minh thời Thanh, còn một ít là trang phục thời dân quốc. Kẻ ấy bảo, “Đây là hố dưỡng thi, khó trách ảo trận trên kia lại lợi hại như thế, ngay cả ta cũng gần như bị mê hoặc mà chết.”
Trần Dương hỏi tiếp, “Hố dưỡng thi là gì?”
Ngụy Lâm Thanh dùng thanh âm không cao không thấp trả lời, “Đây là một loại sát cục được chôn trong các ngôi mộ cổ dùng để phòng tránh bọn trộm mộ, thường chỉ dùng vài thi thể. Chỉ cần bọn trộm mộ bước vào sẽ bị sát khí của thi thể xông lên tấn công, chúng không chết cũng bị thương. Nhưng nhiều thi thể thế này thì rốt cuộc là đang trấn thủ mộ gì nhỉ, và những thi thể này từ đâu ra?”
Trần Dương hận không thể mọc thêm đôi cánh bay khỏi nơi này ngay lập tức, “Không phải anh bảo đống thi thể đó là vào thời Minh thời Thanh và thời dân quốc à? Đều là những thời kỳ thiên hạ đại loạn cả, thứ khác có thể khó chứ thi thể dễ tìm quá còn gì, đi đến mấy chiến trường là có đầy.”
Ngụy Lâm Thanh cũng thấy Trần Dương nói có lý. Hai người đi thêm một hồi, dưới nền nhà của Ngụy Thất gia lại có lắm thứ kỳ lạ đến thế mà lại chẳng thể biết chúng thông đến đâu. Xung quanh chỉ nghe được tiếng nước tí tách rơi, gió lạnh lào rào xào xạc thổi từ đất, thổi đến mức tóc gáy người dựng thẳng.
Đi không lâu lắm, Trần Dương phát hiện hơi kỳ lạ.
Nơi này rõ ràng được xây theo trận pháp kỳ môn, dọc đường đi gặp rất nhiều tình huống nguy hiểm. May là có Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ con cứu anh, chứ không, dù anh không bị bầy sâu ùn ùn kéo đến cắn chết thì cũng bị mấy thanh đao thanh kiếm trong hố chông đâm chết.
Cứ đi ba bước gặp một cái bẫy, năm bước gặp cơ quan và cả ma thuật khiến con người lạc lối, quả thật đúng là cái hố đẩy người ta vào chỗ chết. Tổ tiên thôn Ngụy thật đúng không đơn giản, ngay cả thứ này còn lấy ra được, nói vậy năm đó chắc phải hao phí rất nhiều sức người và của, thế mà hiện giờ mấy thứ này đang vây họ chết ở đây.
Trần Dương đang đứng lẩm bẩm đằng kia. Thật ra anh không hiểu về kỳ môn lắm, môn học này rất sâu sắc uyên thâm và từ xưa đến nay chẳng nhiều kẻ thật sự thấu hiểu, anh chỉ biết chút ít và đọc vài quyển sách về kỳ môn, ví dụ như ‘Âm độn cửu cục’, hiện phải dựa vào chút kiến thức ít ỏi ấy để tìm cách ra ngoài.
Trần Dương đắn đo cân nhắc từng bước chân, vắt hết óc nhớ lại nội dung trong sách.
Kỳ môn chia làm tám cửa, Hưu-Sinh-Thương-Đỗ-Cảnh-Tử-Kinh-Khai. Sinh môn là cửa sống, tử môn là cửa chết. Còn vào các cửa khác thì lại đi trở lại tám cửa cũ, vòng đi vòng lại.
Hiện việc Trần Dương phải làm là tìm được sinh môn.
Chẳng qua bình thường những kẻ thiết lập kỳ môn sẽ giấu sinh môn ở nơi cực kỳ bí mật. Trần Dương bước tới bước lui hồi lâu mới tạm thời xác định được vị trí, anh lôi Ngụy Lâm Thanh đến nơi đó.
Đi được nửa đường thì Trần Dương dừng lại. Thôi rồi, nhầm rồi, đây là khai môn. Khai môn thuộc kim, mấy mũi tên bắn ra trên tường không phải là kim đó à? Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh cản hết đám mũi tên kia mà xấu hổ cưởi, “Sai rồi sai rồi, thử lại…”
Anh lại bước tới bước lui trên đất, lần này thời gian tính toán lâu hơn.
Sau cùng anh dừng lại, nhìn Ngụy Lâm Thanh vẫn đứng bên cạnh mình và thằng quỷ con đang gặm gặm ngón tay bảo, “Đi bên này. Lần này chắc đúng…”
Sinh môn thuộc thổ, thổ sinh vạn vật, nên mới là sinh môn.
Lần này Trần Dương không chọn sai, họ thuận lợi đi đến cuối sinh môn, nhưng họ không phải tìm được đường ra mà là đi vào một khu mộ thất.
Mộ thất rất đơn sơ, bên trong đặt ba cỗ quan tài được xếp theo hình tam giác. Quan tài bên trái là tọa quan, bên trái là huyền quan, chỉ có cỗ quan tài ở giữa nhìn như bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy thứ cỗ quan tài ấy dùng dương mộc.
Dương mộc là loại gỗ thuần dương, vừa là mộc lại mang theo kim nên có thể khắc quỷ trừ tà, định hồn an phách. Chỉ mới thấy dùng dương mộc để làm pháp khí chưa chưa từng thấy làm quan tài bao giờ. Hồn phách con người thuần âm, nếu dùng dương mộc làm quan tài thì không nghi ngờ gì là một sự tra tấn và dày vò khủng khiếp, nói sống không bằng chết còn là nói nhẹ nói giảm.
Thấy cỗ quan tài bằng dương mộc ấy, ngay cả Trần Dương còn biến sắc.
Những thứ thấy dọc đường nãy giờ đã kỳ lạ lắm rồi, giờ đến cỗ quan tài dương mộc này mới là thứ kỳ lạ tột cùng. Giờ thì tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Rõ ràng dù là cỗ quan tài kỳ lạ trong khu mộ này hay là hố thi thể kia, đều được xây nên vì người nằm trong quan tài này.
Bày trận lớn đến mức khiến Trần Dương nổi lòng hiếu kỳ với người năm trong cỗ quan tài dương mộc ấy.
Nhưng tò mò không có nghĩ là sẽ xúc động làm liều, Trần Dương chẳng có ý định mở cỗ quan tài kia ra để nhìn xem bên trong thế nào. Anh đứng ngay cửa mộ thất, dựa vào vách tường lạnh băng định nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục tìm đường ra.
Đúng lúc này, trong mộ thất truyền đến tiếng động lạ. Tựa như có thứ gì đó đang đập gõ vào quan tài. Trần Dương bật dậy, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng. Không phải là ảo giác của anh, quả thật có người đang gõ vào quan tài.
Trần Dương nghiêng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh, “Anh thấy thế nào?”
Tốt xấu Ngụy Lâm Thanh gì cũng là một con quỷ, với mấy chuyện âm phủ này chắc chắn sẽ biết nhiều hơn anh. Rốt cuộc liệu trong khu mộ này có sát khí quỷ quái không, liệu có tìm được sinh môn làm lối thoát hay không, cuối cùng phải dựa vào người này. Trần Dương chỉ có thể gắng hết sức giúp được những gì anh có thể giúp.
Ngụy Lâm Thanh lắc nhẹ đầu, “Hành động không bằng ngồi yên, chỉ sợ ngay cả ta cũng chẳng phải đối thủ của linh hồn trấn giữ nơi này.”
Trần Dương ôm đầu, thở dài, thằng quỷ con phóng lại nằm sấp trên vai anh, trò chuyện cùng anh, “Ba ơi, vừa rồi lúc ở trên lầu ba làm gì thế, con tìm lâu lắm mà không thấy ba! Sốt ruột lắm!” Thằng nhóc cứ mãi nhấn mạnh nó lo lắng đến mức nào, “Sốt ruột lắm! Sốt ruột lắm!”
Liếc thằng nhóc đang hân hoan, Trần Dương nhướng mày, quay đầu hỏi Ngụy Lâm Thanh, “Sao nó không bị ảo trận kia kéo vào ảo cảnh?”
Ngụy Lâm Thanh trả lời, “Tâm hồn nó như trẻ sơ sinh, không bị vấy bẩn, tự nhiên sẽ không bị ảo trận vây khốn.”
Trần Dương liếc thằng quỷ con đang đắc ý rồi hừ lạnh, lại nhớ lại cảnh Ngụy Lâm Thanh trông thấy nắng chiều biến thành thằng nhóc ta, thế là anh hỏi nó, “Sao con tìm được phụ thân con, lại còn hiện ra trong ảo cảnh?”
Thằng quỷ con bò tới bò lui trên lưng Trần Dương, nó chẳng chịu yên lấy một giây nhưng vẫn nhớ phải trả lời anh, “Con tìm tới tìm lui một hồi thì bỗng cảm giác được mùi của phụ thân nên mới bước vào, mà mới vào chưa được bao lâu đã bị thứ gì đó đẩy mạnh ra.”
Trần Dương buồn bực, chẳng lẽ đây chính là mèo mù vớ cá rán?
Thanh âm bên quan tài ngày một lớn hơn, hiện hệt như tiếng trống dồn, Trần Dương mặt không đổi sắc lắng nghe. Cỗ quan tài chấn động đến mức lớp tro bụi rất dày phía trên rơi cả xuống dưới, nhưng hai cỗ quan tài bên cạnh vẫn chẳng hề động đậy mảy may, vững vàng vô cùng.
Nhưng Trần Dương thấy rõ trên hai cỗ quan tài kia có luồng khí đen nhè nhẹ quẩn quanh.
Đột nhiên, trên mộ thất truyền đến tiếng ầm ầm vang dội. Toàn khu mộ đất rung núi chuyển, tro bụi rào rào rơi xuống. Trần Dương lảo đảo mất thăng bằng, anh trượt phải mấy cục đá rơi khắp nơi xém nữa đã té lăn quay, vẫn là Ngụy Lâm Thanh nhanh tay lẹ mắt giúp anh.
Trần Dương khạc đống bùn không cẩn thận nuốt vào miệng, “Sao lại thế này, bên ngoài động đất à?”
Ngụy Lâm Thanh nhíu chặt mày, không để ý mặt đất còn đang rung chuyển, “Mau rời khỏi đây mau, mộ thất sắp sụp rồi.”
Đúng là xúi quẩy hết chỗ nói, khó khăn lắm mới tìm được sinh môn thì lại là một mộ thất, đã vậy còn sụp nữa chứ, chẳng lẽ họ phải chết ở nơi này? Vốn đang ở lầu hai của nhà Ngụy Thất gia cơ mà, mắc chứng gì lại chạy xuống dưới lòng đất thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ‘Động đất’ này liệu có phải do Ngụy Thời và Ngụy Ninh bên ngoài làm ra? Nếu thả thứ trong cỗ quan tài dương mộc, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Trần Dương suy nghĩ cực nhanh, hết ý tưởng này lại đảo qua ý tưởng khác, nhưng bước chân không hề dừng mà vẫn không ngừng đi tới.
Đi được mấy trăm mét tới một chỗ rẽ thì đột nhiên như bị sụt lún, vô số bùn đất và đá cuội lăn xuống, trên hang động xuất hiện một cái lỗ rất lớn, từ cái lỗ ấy loáng thoáng truyền đến tiếng Ngụy Thời. Vừa nghe, Trần Dương lập tức cao giọng hét, “Ngụy Thời, Ngụy Thời, phải mọi người không?”
Quả nhiên, Ngụy Thời lập tức đáp lời, “Cuối cùng cũng tìm được anh.”
Truyện khác cùng thể loại
2953 chương
51 chương
136 chương
89 chương