Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 131
Con thỏ hoang bình thường nhìn chẳng có hề có lực sát thương, hiện mỗi con lại đứng trên hai chân sau, hàng trăm ánh mắt đỏ rực lộ rõ vẻ quỷ quái nhìn chòng chọc vào Trần Dương, khiến kẻ khác dù muốn không run rẩy cũng khó. Trần Dương căng cứng mặt, anh như đối diện với kẻ thù, rút từ túi ra một con dao.
Lúc này, một trận gió thổi tới, cây cối bên cạnh xào xạc kêu. Gió thổi cỏ rũ xuống, thứ hiện ra không phải trâu bò mà là la liệt mồ mả. Thả bay theo gió còn có cả ít giấy trắng và hoa giấy rơi ra từ vòng hoa trên nấm mồ.
Thế còn chưa là gì? Ai mà chẳng thấy qua vòng hoa giấy cơ chứ? Cái chính là dưới ánh sáng mờ ảo nhạt nhòa trong bóng đêm, đám giấy trắng và hoa giấy bị gió thổi tới thoắt cái đã biến thành dáng vẻ con người. Những con người với gương mặt trắng chạch, hai bên má còn cả những vệt đỏ hệt như mấy thứ người giấy được bện lại chôn cùng người chết khi lập đàn!
Đám người giấy và hoa giấy bay tới bay lui trong không trung, hết cái này đến cái khác bay tới trước mặt Trần Dương. Soạt một tiếng, Trần Dương không cẩn thận bị một con người giấy bám lấy cổ, anh bật lùi ra sau đưa tay kéo nó xuống. Rồi bỗng đau đớn, lúc kéo con người giấy xuống rồi cổ anh lại đầm máu tươi.
Con người giấy Trần Dương đang cầm cũng ướt máu anh, máu rơi từng giọt xuống. Nó phát ra nhưng tiếng khặc khặc, không ngừng giãy giụa trong tay anh. Mới đầu Trần Dương còn tưởng mình hoa mắt, nhưng con người giấy trong tay anh đang giãy giụa rất rõ ràng.
Đệt m*, mấy chuyện kỳ quái năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Trần Dương lấy tay khỏi cổ, thành thạo xé nát con người giấy, sau khi rắc nó đầy đất thì còn chưa hả giận mà giẫm đạp lên, tới khi nghiền nát chúng rồi anh mới thôi. Hiện trên đầu là người giấy bay tứ tung, dưới đất là bọn thỏ hoang đang chòng chọc nhìn, Trần Dương đối mặt kẻ địch từ hai phía, tay mướt mồ hơi, trong lòng lại không ngừng chửi rủa Ngụy Thời chẳng biết đã biến vào xó xỉnh nào.
Cách đó không xa, thấy hoàn cảnh nguy hiểm của Trần Dương, thằng quỷ con ba lần bốn bận định chạy tới giúp, nhưng nó lại bị cương thi chú Khánh và mấy đôi tay xương xẩu thỉnh thoảng trồi lên từ dưới đất ngăn lại. Thế là nó chỉ có thể hét ầm lên, vừa lo lắng muôn phần nhưng chẳng còn cách nào khác, rốt cuộc nó vẫn còn nhỏ quá.
Chỉ thoáng chốc, mấy con người giấy bay đầy trời đã ập tới, mà đám thỏ hoang trên đất dùng chi trước nhỏ ngắn của chúng chỉ thẳng vào Trần Dương như đang cười nhạo sự thảm hại của anh. Hàng trăm con thỏ há miệng phát ra thứ âm thanh kỳ quái, “Ngày ấy ngươi hủy đi đạo hạnh của cháu ta, hôm nay ta phải ăn thịt ngươi, lột da ngươi, để ngươi không được siêu sinh, để ngươi chôn cùng cháu ta!”
Hóa ra ngày trước lúc Trần Dương và bác Ngô bắt thỏ hoang ở bãi tha ma, trùng hợp thế nào lại đụng phải cháu của con yêu thỏ đang tu luyện đến thời khắc quan trọng. Chẳng rõ con yêu thỏ kia có bao nhiêu con cháu, nhưng có tương lai nhất thì chỉ có một, lại bị hai người Trần Dương hợp sức làm hại, cháu trai nó nổ chết tại chỗ.
Thế nên con quái thỏ kia mới bám riết không tha Trần Dương, vì kẻ đưa ra ý hun khói hang động kia là anh.
Đám thỏ hoang đứng trên chân sau mắt lộ vẻ ác độc, còn đám người giấy lại đang nhào về phía Trần Dương. Lập tức, trên người Trần Dương dính đầy bọn người giấy và thỏ hoang, chúng cắn xé cào cấu anh khiến máu tươi chảy ròng, chẳng biết đã bị cắn bao nhiêu miếng thịt.
Trần Dương là kẻ tính tình nóng nảy, bị cắn thế mà anh vẫn kiên cường chống đỡ giật mấy con thỏ hoang khỏi người quăng mạnh xuống đất, quẳng chết từng con từng con một. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà bên cạnh Trần Dương đã đầy xác thỏ, thịt máu bay tứ tung giữa khu mồ, tiếng kêu thảm vang không dứt bên tai. Bọn thỏ ấy như bị quỷ nhập, thường thì nhát cáy nhưng hiện lại đang không ngừng phóng lên người Trần Dương. Trần Dương hai tay không đấu lại kẻ bốn chân, mất máu quá nhiều, toàn thân đau nhức. Anh mau chóng choáng đầu hoa mắt, lảo đảo sắp ngã.
Gió buốt từng cơn thổi tới, gió mang theo cả tiếng cười ầm liên tiếp, hi hi ha ha, không dứt bên tai. Tiếng cười càng thê lương, sức tấn công của bọn người giấy và đám thỏ càng sắc bén, mà Trần Dương nghe tiếng cười lại hận không thể moi tim móc phổi mình ra.
Ngay vào lúc tầm mắt anh tối sầm và sắp chẳng duy trì được, bỗng bọn người giấy đang bám vào hút máu anh biến thành mảnh vụn, còn bọn thỏ hoang hung ác lại đồng loạt nhảy khỏi người anh, chen chúc quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy.
Trần Dương thở hồng hộc, chân anh mềm nhũn như thể sắp ngã chúi xuống thì chợt một đôi tay xuất hiện đỡ lấy anh. Trần Dương nhìn đôi tay kia, ngẩng đầu, thấy bên cạnh anh là Ngụy Lâm Thanh xuất quỷ nhập thần.
Ngụy Lâm Thanh dìu Trần Dương đến ngồi xuống cạnh tảng đá, nhẹ giọng bảo anh, “Cậu liều lĩnh quá.”
Trần Dương không để ý đến ai kia, tay run run lấy hộp quẹt và hộp thuốc lá trong túi rồi châm một điếu thuốc, rít mạnh vài hơi tiếp đó phun ra, như thế mới giảm bớt tiếng trống ngực đập dồn và đau nhức trên cơ thể. Sau đó anh mới ngẩng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh đang đứng cạnh bên hệt như trăng thanh gió mát, “Sao lại tới đây?”
Dạo gần đây không biết Ngụy Lâm Thanh con quỷ này đang bận điều gì, trước kia cả ngày lẫn đêm theo sát bên anh, hiện lại thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, ngay cả thằng quỷ con cũng đưa anh trông nốt. Đừng tưởng anh không biết bản tính Ngụy Lâm Thanh, là anh không muốn so đo với người ta thôi.
Tất nhiên còn có nguyên nhân khác là dù muốn so đo anh cũng chẳng đánh lại người ta cho được.
Bên kia thằng quỷ con thấy Ngụy Lâm Thanh đến, một bên vừa quần nhau với cương thi một bên huơ tay múa chân lớn tiếng gọi, “Phụ thân, phụ thân —— con lợi hại không nè ——”
“——” Nhất thời Trần Dương hết nói nổi cái vẻ khoe khoang của nó.
Gương mặt ôn hòa, Ngụy Lâm Thanh mỉm cười gật đầu với thằng quỷ con. Nhận được cổ vũ thằng cu lập tức kiêu ngạo vô cùng, đánh con cương khi kia sưng phù mặt lên. Nếu không phải cương thi vô tri vô giác và có cơ thể rắn chắc, chỉ sợ đã bị thằng cu con đánh ngã.
Hổ phụ sinh hổ tử, tuy phải còn tu luyện cả trăm năm nữa mới thành quỷ vương, nhưng hiện không thể khinh thường.
Ngụy Lâm Thanh không trả lời thẳng vấn đề Trần Dương hỏi mà vòng vèo qua chuyện đang xảy ra trước mắt. Lúc họ nói chuyện, đám thỏ hoang lẻn vào bụi cỏ, sau khi loạt soạt vài tiếng thì không thấy nữa. Trên đất chỉ còn lại khoảng hai mươi con thỏ đã chết. Kẻ kia bảo, “Cậu bị con yêu thỏ kia dụ đến, nó cố ý dẫn cậu đến đây.”
Trần Dương liếc con cương thi đang đánh nhau với thằng quỷ con, liên hệ lại thì thấy quả là không đúng lắm. Với thực lực con cương thi kia thì đêm hôm ấy lẽ ra anh phải không dễ dàng trốn thoát mới đúng, hiển nhiên là kế dụ địch nên mới cố tình tỏ ra yếu kém.
Nhưng một con cương thi không có trí khôn thì chẳng thể làm ra chuyện cần cấp độ cao thế được, nói cách khác là nó đã bị con yêu thỏ không chế. Càng suy nghĩ tường tận thì càng kỳ lạ, quanh đây nhiều mỏm núi thế nơi nào chẳng thể chôn người được, vì sao Đông lão tiên lại chọn khu mồ này, trong ấy nhất định có điều kỳ lạ không thể cho ai biết.
Trần Dương thấy bản thân mình như bị loài nhện tinh quấn chặt trong động bàn tơ, xung quanh ngập tràn mọi loại bẫy.
Đột nhiên, Ngụy Lâm Thanh đưa một tay kéo giật Trần Dương vào lòng mình, vào cái ôm giá lạnh vững vàng. Trần Dương ngơ ra dựa vào Ngụy Lâm Thanh, anh không phản ứng kịp với hành đột bất chợt của kẻ ấy. Kể từ sau khi xuống núi, Ngụy Lâm Thanh chưa từng có hành động thân mật gì với anh nữa.
Trần Dương còn tưởng rằng sau khi mấy loại vận động trên giường trước kia chấm dứt, mối quan hệ giữa anh và Ngụy Lâm Thanh sẽ khôi phục lại là quan hệ thuần khiết giữa hai thằng đàn ông, giờ Ngụy Lâm Thanh lại thế này thì anh bất ngờ lắm. Trần Dương ngẩng đầu lên và trông thấy Ngụy Lâm Thanh đang cúi đầu, gương mặt nghiêm túc nhã nhặn kia ngày một gần. Mắt thấy sẽ mặt dán mặt môi đối môi, Trần Dương vội đưa tay ra ngăn lại, miệng hỏi, “Này, anh làm thế để làm gì?”
Ngụy Lâm Thanh đè đôi tay đang huơ lung tung của Trần Dương lại, kéo anh dựa vào lồng ngực mình, thấp giọng bảo, “Đừng nhúc nhích. Để ta lấy hết oán khí trên người cậu đi.”
Trần Dương hơi vùng vẫy, “Oán khí gì?”
Gương mặt Ngụy Lâm Thanh đã đưa tới rất gần, những lọn tóc buốt lạnh quét qua mặt Trần Dương. Khoảng cách giữa hai người chưa đến một đốt ngón tay. Đuôi mắt Ngụy Lâm Thanh hơi nhướng lên, hàng mày hiền hòa đẹp như vẽ, dù nhìn thế nào vẫn thấy giống hệt dòng nước vào độ xuân về, nhưng phần lớn mọi người đều quên rằng, thật ra dòng nước mùa xuân ấy có thể lạnh lẽo khôn cùng.
Trần Dương dõi theo đôi mắt hữu tình rồi lại như vô tình của ai kia, và bất chợt anh chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa. Thế là anh đành cứng ngắc dời mắt đi, lướt qua vai kẻ ấy nhìn về phía bóng đêm xa vời không rõ. Chỉ có bằng cách ấy anh mới làm dịu lại con tim đang đập rộn rã của mình.
Ngụy Lâm Thanh lẳng lặng nhìn Trần Dương, úp úp mở mở, “Bọn người giấy đó ——” Lời còn chưa hết, sương mù trắng xóa từ miệng kẻ ấy đã hối hả ùa vào miệng Trần Dương. Lập tức Trần Dương đờ ra kinh ngạc, nhưng anh chẳng thể không mở miệng ra.
Cái lạnh ban đêm buốt giá, luồng khí thở ra sẽ biến cả thành màu trắng, và luồng khí ấy xen lẫn vào luồng sương mù, tuy hai mà một.
Trần Dương có thể được xem như kinh nghiệm tình trường, da mặt dày đến mức anh tự nhận chẳng thứ gì có thể khiến mình mặt đỏ tim đập, thế mà anh vẫn bị hành động mờ ám quá mức này khiến mặt đỏ rực. Anh và Ngụy Lâm Thanh mặt đối với mặt, môi gần như chạm vào rồi lại hơi cách xa, chỉ có hơi thở đang phả ra từ miệng quấn quýt không rời.
Một chuyện còn mờ ám hơn cả môi lưỡi quấn quýt, và càng tình sắc hơn nữa.
Bên dưới Trần Dương như hơi cương lên.
Ngụy Lâm Thanh yên lặng nhìn Trần Dương, hút đi từng chút uế khí từ miệng anh, đến khi hút hết luồng khí đen cuối cùng rồi thì giữa đôi môi họ đã chẳng còn luồng sương mù nối nhau nữa. Trần Dương đờ ra, đang không cầm lòng được nghĩ đến chuyện phải diễn ra tiếp tục thì Ngụy Lâm Thanh nghiêng đầu tới, ấn đôi môi giá lạnh của mình lên môi Trần Dương. Lúc đầu lưỡi ai kia dò xét vào miệng anh, theo bản năng Trần Dương rùng mình, đôi mắt ngỡ ngàng bỗng chốc tập trung lại.
Anh muốn hỏi vì sao mình lại bị Ngụy Lâm Thanh chặn môi, nhưng chỉ phát ra mấy lời rì rầm không thành tiếng.
Ngụy Lâm Thanh để Trần Dương dựa vào mình, nên tất nhiên lúc này kẻ ấy tự nhiên cảm giác được nơi đang cương lên phía dưới của anh. Tay kẻ ấy trượt xuống đặt ngay nơi ấy, những ngón tay thuôn mảnh lạnh buốt linh hoạt kéo quần anh ra, lúc đang định đưa vào thì bị một giọng nói ngăn lại.
Thằng quỷ con đứng cạnh họ, đang chớp mắt không ngừng hỏi, “Phụ thân, ba à, hai người đang làm gì vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
2953 chương
51 chương
136 chương
89 chương